Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 31: Viên kẹo thứ ba mươi mốt



Mười hai giờ trưa.

Trợ lý của Thạch Nguyên Hạo nhìn chằm chằm số liệu trên màn hình máy tính, ngạc nhiên phát hiện, từ tối qua tới giờ, chỉ mới qua mười hai tiếng, dư luận đã hoàn toàn ngã về phía Thích Trường An và Từ Lạc Dương, chẳng có nửa phần chỗ trống để cứu vãn.

Cậu ta cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt âm u của Thạch Nguyên Hạo, mở miệng, nhưng vẫn không dám lên tiếng. Không chỉ cậu ta, mà những người khác ngồi trong phòng bệnh, cũng đều không dám gây ra bất cứ tiếng động gì —— bọn họ đều từng lĩnh giáo tính khí hung hăng của Thạch Nguyên Hạo, giờ lại càng giống như thùng thuốc nổ, vừa đụng vào sẽ bốc cháy.

Nhưng cứ tiếp tục như thế cũng không phải cách hay, cuối cùng trợ lý làm việc với Thạch Nguyên Hạo lâu nhất dè dặt mở miệng: “Anh Hạo, anh xem… chúng ta có cần liên lạc với anh Ngô không?”

Một giây sau, một cái ly uống trà từ giường bệnh tàn nhẫn ném tới, ngay sau đó là tiếng chửi rủa của Thạch Nguyên Hạo: “Toàn là đồ ăn cây táo rào cây sung! Đừng tưởng tôi không biết, các người, toàn nghe lời Ngô Tất hết! Hoàn toàn chẳng thèm để tôi vào trong mắt!”

Hắn thở hổn hển, cơ miệng căng lên, giơ tay, đập phá tất cả những đồ vật có thể đập ở bên cạnh mình.

Nhìn chằm chằm mấy người trên mặt mang theo sợ hãi, hắn quát, “Cút! Cmn cút hết cho ông đây!”

Ngay lập tức, trong phòng chẳng còn ai.

Thạch Nguyên Hạo chùi mặt, tay run run mở weibo ra. Top 1 hotserach trên weibo, đã biến thành #gây_quỹ_mua_băng_chuyền, #ghi_âm_bãi_đậu_xe top 3, còn top 2 là #đau_lòng_Cổ_Thành_cp.

Hắn không cam lòng ấn vào trang chủ của mình, ngón cái trượt thật nhanh, phát hiện trong khung bình luận, tất cả đều đang comment bảo hắn cút khỏi showbiz. Cơn tức giận xông lên, Thạch Nguyên Hạo trực tiếp ném điện thoại vào tường.

Ngồi trên giường gần một phút, hắn mới hơi cứng nhắc xuống khỏi giường, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên, dưới lầu phóng viên đã vây đầy. Hai chân mềm nhũn, Thạch Nguyên Hạo ngã ngồi trên sàn nhà.

Hắn xong rồi.

Phòng hạng sang trên tầng cao nhất của khách sạn Blyton.

Từ Lạc Dương ngủ thẳng một giấc đến hơn một giờ chiều, cậu mới vừa mở mắt ra, đã cảm thấy hai mắt cực kỳ xót, nên vội vã nhắm lại. Nhưng một giây sau cậu nhận ra, hình như mình… bị người ta ôm?

Cẩn thận mở một mắt ra, hơi nghiêng đầu, Từ Lạc Dương nhìn thấy vẻ mặt ngủ yên của Thích Trường An. Cánh tay đối phương đang ôm chặt eo mình, chân hai người quấn lấy nhau, cậu có thể nghe thấy tiếng hô hấp ổn định của Thích Trường An rất rõ ràng.

Luôn cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc lờ mờ, Từ Lạc Dương suy nghĩ một hồi mới nhận ra, tư thế Thích Trường An ôm cậu, không phải giống tư thế cậu ôm Peppa Pig lúc ngủ như đúc sao?

Từ Lạc Dương bỗng hơi thông cảm cho Thích Trường An, có lẽ đối phương cũng giống như cậu, phải ôm cái gì đó mới có thể ngủ ngon, nhưng vì không để mất mặt, nên chưa hề nói ra đúng không?

Ý nghĩ lộn xộn trong đầu quấn thành một cuộn len, Từ Lạc Dương vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích, cậu bắt đầu sắp xếp lại ký ức hỗn loạn của mình —— tối qua mình ôm gối qua đây ngủ nhờ, tiếp đó Thích Trường An tốt bụng chứa chấp cậu, sau đó cậu hình như là… khóc xong ngủ thiếp đi luôn?

Đậu móa, mặt mũi mất sạch rồi!

Nhưng cậu lập tức bình tĩnh lại —— ở trước mặt Thích Trường An, cậu còn có thứ gọi là mặt mũi sao?

Đã sớm không còn nữa rồi.

Thế là cậu định nhắm mắt lại ngủ thêm một lát, thì Thích Trường An lại tỉnh.

“Lạc Dương?”

Giọng đối phương khàn khàn, vô cùng gợi cảm. Từ Lạc Dương rất thích học hỏi, cậu cảm thấy nói chuyện như vậy nghe rất hay, nên cũng cố ý làm cho giọng mình khàn khàn một chút: “Ừm, anh dậy rồi à?”

Thích Trường An lo lắng nhíu mày: “Cậu bị cảm hả?”

“…”

Nhiệt huyết học hỏi lập tức bị dập tắt, Từ Lạc Dương khôi phục lại giọng nói của mình, hơi chán nản: “Không phải bị cảm, từ trước đến nay tui rất ít khi bị bệnh.” Nói xong, cậu không được tự nhiên hơi dịch dịch, kết quả vừa di chuyển, đã cảm nhận được thứ gì đó đang chọt mình.

Lúc đầu chưa nhận ra, Từ Lạc Dương còn cọ cọ, nhưng hình như càng cọ càng lớn hơn hả? Sau đó cậu thấy, Thích Trường An chôn mặt lên vai mình, hít sâu một hơi, giọng càng khàn khàn thêm một chút: “Náo Náo đừng nhúc nhích.”

“Đó là ——” Chợt nhận ra thứ đang chọt chọt mình là cái gì, Từ Lạc Dương cảm thấy ban nãy hình như cậu đã làm gì đó không phải rồi. Nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, Từ Lạc Dương hơi xấu hổ, tầm mắt đảo loạn: “Tui hiểu mờ, phản ứng sinh lý bình thường thôi!”

Ah, thật sự rất lúng túng!

“Ừm.” Thích Trường An trầm thấp trả lời một tiếng.

Cảm thấy hô hấp của đối phương rơi vào vùng da trên cổ hơi ngứa, Từ Lạc Dương không nhịn được mà rụt rụt cổ, rồi lại đề nghị: “Vậy anh… có muốn đi giải quyết không?”

Lần này, một lúc lâu sau Thích Trường An mới trả lời: “Được.”

Mãi đến tận lúc cửa phòng vệ sinh bị đóng lại, Từ Lạc Dương mới từ trên giường ngồi dậy, cậu không khỏi nhớ lại cảnh tượng mình đã nhìn thấy ban nãy lúc Thích Trường An đứng lên —— sao lại có cảm giác so với lần trước mình nhìn thấy thì lớn hơn một chút nhỉ?

Lẽ nào yêu quái về phương diện này có thiên phú dị bẩm, còn có thể lớn lên nhỏ đi ư? Lợi hại ghê!

Từ Lạc Dương vào một phòng tắm khác tắm rửa qua, sau khi mặc quần áo tử tế sấy khô tóc, cậu tiện tay dọn dẹp giường, còn gọi điện thoại cho phục vụ gọi cơm trưa, cuối cùng ngồi lên chiếc ghế sắt kiểu đặt trước cửa sổ sát sàn, lướt weibo mấy phút, Thích Trường An mới từ phòng tắm đi ra.

Theo bản năng liếc nhìn thời gian, Từ Lạc Dương không nhịn được mà nói: “Anh… thật là lâu.”

Thích Trường An dừng bước chân, rồi lại tự nhiên đi tới, cách một cái bàn ngồi xuống đối diện Từ Lạc Dương: “Tàm tạm.”

Cảm thấy trọng tâm và hướng đi của đề tài này đều cực kỳ quỷ dị, Từ Lạc Dương không nói thêm gì nữa. Cậu đẩy một cái ly sứ men xanh tới trước mặt Thích Trường An: “Tui  nhìn thấy trên bàn có một hộp lá trà, nên giúp anh pha, anh thử xem uống được không?”

Thích Trường An nếm thử một ngụm: “Ngon lắm.” Ánh mắt anh tự nhiên mang theo ý cười. Anh thích uống trà đặc, nên có thói quen bỏ rất nhiều lá trà, Từ Lạc Dương không chỉ nhớ kĩ, mà ngay cả số lượng lá trà cũng giống như đúc.

“Nói nè, sáng sớm hôm qua video ở bãi đậu xe được post lên, sáng sớm hôm nay, bản ghi âm do Địch Tử ghi lại được tung ra.” Từ Lạc Dương đưa điện thoại tới: “Đây là tin tức ban nãy, Thạch Nguyên Hạo ra khỏi bệnh viện một mình, bị phóng viên bao vây bốn phía, hắn liền đánh bị thương hai phóng viên tại chỗ, mà Ngô Tất vẫn chưa từng xuất hiện.”

“Hắn bị vứt bỏ rồi hả?” Thích Trường An lập tức phản ứng lại.

“Chắc là vậy.” Từ Lạc Dương lấy điện thoại lại: “Ngô Tất bỏ rơi Thạch Nguyên Hạo, nhưng Thạch Nguyên Hạo còn vướng hợp đồng ở công ty, nếu như không hủy bỏ, nhất định sẽ bị đóng băng. Nếu như hủy hợp đồng đổi công ty, vậy tất nhiên phải trả một khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng rất lớn.”

Thấy Thích Trường An nhìn mình, Từ Lạc Dương bật cười: “Tui không thánh nhân như vậy đâu, Thạch Nguyên Hạo chọn gây sự, nếu như tui không phản kích, vậy thì người bị phóng viên vây quanh, bị bảo ‘cút khỏi showbiz’ chính là tui. Cái vết nhơ đánh người cả đời này sẽ không thể tẩy trắng được, thậm chí sẽ còn truyền ra tui tính tình ngang ngược, thích bạo lực gia đình này nọ. Mặc dù bây giờ tui vẫn chưa có đối tượng để yêu đương, hahaha.”

Đối tượng yêu đương? Uống một ngụm trà, vị đắng trong miệng lan rộng ra, Thích Trường An không nhịn được hỏi: “Nếu như cậu hẹn hò, sẽ tìm kiểu người như thế nào?”

“Câu hỏi này thật là khó!” Từ Lạc Dương phát hiện trước kia mình cũng chưa bao giờ nghĩ tới, tay chống cằm, cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Trước kia tui chưa từng thích ai, vậy nên cũng chẳng nghĩ tới vấn đề này, cơ mà chắc tui sẽ tìm người vừa mắt mình!”

Ngón tay Thích Trường An vô thức siết chặt quai chén: “Vậy có yêu cầu gì không? Ví dụ như chiều cao chẳng hạn?”

“Chiều cao hả?” Từ Lạc Dương tiếp tục suy nghĩ về câu hỏi của anh: “Tui không thích người thấp lắm, với cả tui cao 1m8, đi giày vào còn có thể cao hơn một chút, nếu như bạn gái tui 1m6, vậy mùa hè lúc tui bung dù, cằm của cổ chắc chắn sẽ bị rám đen!” Giọng điệu Từ Lạc Dương rất khổ não: “Mùa đông mặc chung một cái khăn quàng cổ đi đường, rất có thể sẽ bị siết cổ!”

Thích Trường An vẻ mặt không thay đổi, đồng ý nói: “Ừm, đúng vậy thật.”

“Vậy nên, nếu là bạn trai chắc sẽ tốt hơn một chút.”

Nghe thấy câu này, trái tim Thích Trường An run lên, anh cố gắng duy trì giọng nói ổn định: “Cậu sẽ tìm bạn trai hả?”

“Tui cũng không biết nữa, đàn ông hay phụ nữ tui cũng đều chưa từng thích bao giờ, tùy duyên đi, tui rất dửng dưng.” Từ Lạc Dương lại tò mò hỏi Thích Trường An: “Vậy anh thì sao? Nếu như anh hẹn hò thì sẽ tìm kiểu người gì?”

“Sẽ tìm một người rất thích cười, da trắng, thích ăn thịt, biết đàn piano, biết hát.” Người tên Từ Lạc Dương.

Theo bản năng lướt qua ánh mắt của Thích Trường An, Từ Lạc Dương đang cảm thấy trong lòng mình hơi là lạ, thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Cậu vụt một cái đứng lên đi tới cạnh cửa: “Cơm trưa đến rồi, tui đi mở cửa đây!”

Cậu vừa đi vừa nghĩ, kể cụ thể như vậy, lẽ nào Thích Trường An có người ảnh thích rồi hay sao ta? Nhưng mà, sao mình lại chẳng cảm thấy vui vẻ mấy nhỉ? Chẳng lẽ là vì, bạn thân có khả năng bước vào quần thể “trọng sắc khinh bạn” hả?

Ừm, chắc là vậy!

Hai người ở lại khách sạn Blyton một đêm, sau đó trực tiếp trở về thành phố điện ảnh Tầm Dương, chẳng kịp tới thành phố B ăn phật nhảy tường.

Lúc Từ Lạc Dương xuống máy bay, cả người đều mất tinh thần. Thích Trường An vò vò tóc cậu: “Thật sự rất muốn ăn hả?”

Đang định gật đầu, trong đầu Từ Lạc Dương chợt lóe lên một ý nghĩ: “Nếu như tui nói muốn ăn, chẳng lẽ… anh sẽ đóng gói đầu bếp và nguyên liệu nấu ăn tới đây hở?”

Thích Trường An tự nhiên gật đầu: “Ừm, cũng không khó lắm.”

Từ Lạc Dương vội vàng ngăn cản: “Không cần phải phiền phức như vậy, sau này đi ăn cũng giống nhau cả thôi.”

“Ừm, tùy cậu hết.”

Nhìn Thích Trường An một thân áo gió màu đen, Từ Lạc Dương trong lòng thầm nghĩ —— không ngờ anh thật sự rất có tiềm chất yêu quái bá đạo!

Tết nguyên đán vừa qua, nhiệt độ lại giảm xuống mấy độ, cơm hộp rất nhanh nguội, đoàn kịch cũng bắt đầu cùng nhau ăn lẩu cay. Từ Lạc Dương bảo Lư Địch đi mua một cái lò vi sóng để trong phòng hóa trang, mỗi ngày vào buổi trưa đều hầm canh hoặc là ăn nồi nhúng.

Đạo diễn Trương đẩy cửa đi vào, hít sâu một hơi, cười nói: “Hai cậu thật là, mỗi ngày đều trốn trong này ăn tiêu chuẩn cao nhất!”

Từ Lạc Dương đang gặm đùi gà tiện tay đưa một bộ bát đũa cho đạo diễn Trương: “Hôm nay hầm canh gà với nấm, ngon lắm luôn!”

Đạo diễn Trương mấy ngụm uống xong bát canh: “Đúng là rất ngon! Nhưng mà Lạc Dương cậu không phải là không cay thì sẽ không vui sao? Hóa ra còn có thể nhịn được cám dỗ, không đi ăn lẩu cay cơ.”

Từ Lạc Dương thầm nghĩ, nếu như bản thân mình đi ăn ngon uống say, để Thích Trường An lại một mình, như vậy sẽ rất thiếu nghĩa khí. Cậu cười nói: “Mùa đông ăn canh rất bổ dưỡng.” Nói xong, lại giúp đạo diễn Trương múc thêm một bát.

Uống liên tục ba bát canh, đạo diễn Trương mới bắt đầu nói chuyện chính: “Quay sắp ba tháng rồi, phân cảnh của hai cậu cũng sắp đóng máy rồi.”

Từ Lạc Dương nuốt thức ăn trong miệng xuống, khoa trương thở dài nói: “Sắp đóng máy rồi, cuối cùng cháu cũng có thể chạy trốn khỏi ma trảo của chú rồi đạo diễn Trương à!”

“Ma trảo?” Đạo diễn Trương mở loa nhỏ ra, miệng loa quay về phía Từ Lạc Dương: “Cậu có tin ông đây bắt cậu NG 100 lần không hả!”

“Đừng có bắt nạt người ta như vậy chớ!” Nói xong, Từ Lạc Dương bịt tai, vẻ mặt đau khổ chạy ra sau lưng Thích Trường An trốn.

Đạo diễn Trương bật cười: “Được rồi được rồi, tôi thừa nhận mình đúng là ác quỷ.” Hơn hai tháng này, thêm ba ngày đi tham dự lễ trao giải Kim Tùng, Thích Trường An và Từ Lạc Dương tính đâu ra đấy, hai người chỉ nghỉ ngơi được mười ngày, thời gian còn lại đều quay phim không kể ngày đêm. Yêu cầu của ông đối với bộ phim này rất cao, một điểm không đúng thôi là phải quay lại, hai người đều kiên kiên định định theo ông chịu giày vò, chưa từng oán giận một câu.

“Chú biết là được rồi!” Từ Lạc Dương ăn no, lười biếng dựa trên người Thích Trường An: “Cơ mà rốt cục chú qua đây là có chuyện gì vậy? Cháu sốt ruột quá!”

“Là có một cơ hội.” Đạo diễn Trương cũng không vòng vo nữa: “Đạo diễn Chử Vệ đang quay một bộ phim về đề tài lịch sử, rất ít được chú ý, các cậu biết không?”

Từ Lạc Dương nhìn Thích Trường An trước, sau đó gật đầu: “Biết.”

Chử Vệ là đạo diễn hàng đầu của Trung Quốc, chuyện này cả trong và ngoài nước đều công nhận, cũng chính ông ta đã khám phá ra Thích Trường An. Nghe nói là một lần tình cờ, Chử Vệ mời Thích Trường An khi đó đang học kinh doanh đi casting, sau đó liền trực tiếp xác định người ta.

Mà Thích Trường An cũng không khiến ông thất vọng, hai người hợp tác với nhau trong《Bão tuyết》và《Thợ săn cuối cùng》, hai bộ phim đều quét sạch các lễ trao giải lớn, cầm giải thưởng đến mức nhũn tay.

“Chử Vệ cực kỳ bới móc, trong bộ phim này của ông ấy có một vị hoàng đế mất nước, cũng không phải là vai chính, nhưng đã thay đổi liên tục ba diễn viên, toàn bị ông ấy đá, bảo là không hài lòng. Vậy nên tôi đã tiến cử cậu.”

Từ Lạc Dương ngây người, ngón tay chỉ chóp mũi mình: “Tiến cử… cháu ư?”

“Đúng vậy, chính là cậu.” Đạo diễn Trương bị vẻ mặt cậu chọc cười: “Nhưng cũng chỉ là tiến cử thôi, có giành được vai diễn hay không thì phải trông cậy vào bản thân cậu. Còn nữa, hoàn toàn không có thù lao, cậu và Trịnh Đông bàn bạc với nhau đi.”

“Đó là Chử Vệ đó! Cho dù muốn cháu trả tiền để tới đóng vai phụ, cháu cũng chịu!” Từ Lạc Dương cuối cùng cũng phản ứng lại, tỏ vẻ thành khẩn nhìn đạo diễn Trương: “Cháu thu hồi lại lời nói lúc trước, chú không có ma trảo, mà sau lưng chú là đôi cánh thiên thần!”

Đạo diễn Trương nói xong liền rời đi, định về dành hai mươi phút để ngủ trưa.

Từ Lạc Dương ở trong phòng hóa trang đi tới đi lui hai vòng, nhưng vẫn không bình tĩnh được, cả người cậu úp sấp trên lưng Thích Trường An: “Trường An Trường An tui rất kích động!”

“Ừ, tôi cũng rất vui.” Thích Trường An để cậu tùy ý nằm nhoài trên người mình, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chử Vệ bình thường không thích nói chuyện, chẳng quan tâm đến thứ gì cả, nhưng ông ta hướng dẫn diễn xuất cho mỗi một diễn viên trong đoàn phim rất nghiêm túc, đi theo ông ta, có thể học được rất nhiều thứ.”

Từ Lạc Dương gật đầu liên tục, một diễn viên nếu như có thể gặp được một đạo diễn tốt, là một chuyện vô cùng may mắn.

“Tui cảm thấy trong bộ phim này, diễn xuất của mình tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng bây giờ lại giống như đã đụng phải bình cảnh. Hơn nữa bản thân tui cũng cảm nhận được, cơ bản đều là anh dẫn dắt tui nhập diễn, chênh lệch giữa tui và anh vẫn rất lớn, mặc dù khó khăn lắm mới thu hẹp được một chút.”

(Bình cảnh: thường là để hình dung sự nghiệp đang phát triển thì gặp phải trạng tái đình trệ không thể tiến bộ nữa, giai đoạn này giống như phần cổ của cái bình, là một bước ngoặt, nếu như không tìm được phương hướng mới thì sẽ cứ bị nhốt mãi tại chỗ)

“Cậu đã rất giỏi rồi, như tôi, chẳng ý thức được bản thân mình hạn chế và thiếu sót ở đâu, vậy nên chẳng thể tiến bộ được.”

Từ Lạc Dương không thể lĩnh hội được cái loại “sầu muộn của học bá” này lắm, nên đến gần, hăng hái nói: “Vậy Thích tiên sinh, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!”

“Ừ, chúng ta cùng nhau cố gắng.”

****

Mưa liên miên mấy ngày cuối cùng cũng tạnh, bố thí một chút ánh mặt trời. Đạo diễn Trương cầm loa nhỏ: “Cảnh cuối cùng rồi, Trường An và Lạc Dương, tranh thủ quay xong trong một lần! Chúng ta hảo tụ hảo tán!”

Từ Lạc Dương và Thích Trường An đang cùng nhau ngậm một viên đá lạnh, mùa đông nói chuyện sẽ có hơi trắng, nhưng trong phim thời tiết là mùa hè, nếu không cẩn thận sẽ bị lộ. Cậu nâng giọng gọi đạo diễn Trương: “Đạo diễn Trương chú có biết dùng thành ngữ không vậy?” Đầu lưỡi đều sắp bị đông cứng, nói xong liền vội vã nhổ viên đá ra ngoài.

“Trường quay do tôi định đoạt! Nào nào nào, quay phim quay phim!”

Xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại.

Hứa Trạm do Thích Trường An đóng vai đứng thẳng tắp, nhìn Tần Triều, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Trên thân cây bên cạnh hắn, có khắc hai hàng chữ xiêu vẹo.

“Tần Triều lớn lên muốn làm một cảnh sát.”

“Hứa Trạm lớn lên muốn làm một họa sĩ.”

Ngón tay hắn từng chút từng chút vuốt nhẹ hai hàng chữ, từ từ bật cười: “Cái này là lúc 9 tuổi, chúng ta cùng nhau khắc.”

Tần Triều cầm súng trong tay, trả lời ngắn gọn: “Đúng vậy.”

Hứa Trạm một lúc lâu sau vẫn không nói gì, hai mắt hắn nhìn Tần Triều, ánh mắt rất sạch sẽ: “Có phải cậu vẫn luôn muốn biết, vì sao tôi lại giết ba anh em nhà họ Quách? Còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy không?”

“Phải.” Tần Triều ánh mắt sắc bén, dừng lại mấy giây, rồi mới hỏi tiếp: “Hứa Trạm mà tôi biết, sẽ không giết người.”

“A, Hứa Trạm mà cậu biết.” Nụ cười bên khóe miệng hắn từ từ biến mất, thậm chí còn mang theo một chút đau buồn, còn lộ ra chút trào phúng: “Hứa Trạm mà cậu biết, đã chết rồi.” Hắn lại cười: “Cậu có biết chết như thế nào không?”

Giờ phút này, Tần Triều có hơi chùn chân, cậu có dự cảm, có lẽ bản thân mình hoàn toàn không gánh vác được một phần chân tướng đã truy vấn rất lâu này.

Hứa Trạm nói tiếp: “Tốt nghiệp cấp ba, cậu tới trường cảnh sát, còn tôi đi học vẽ. Nghỉ hè năm nhất, tôi về nhà, khi đó tôi vẫn không biết, mẹ và chị tôi vẫn luôn bị ba tên cặn bã nhà họ Quách quấy rối.”

Giọng hắn rất nhẹ, giống như đang kể chuyện nhà người khác.

“Có một lần tôi đi ra ngoài vẽ vật thực, trở về nhà sớm, thì nhìn thấy ba người đó đang ức hiếp mẹ và chị gái tôi. Tôi rất tức giận, nên xông thẳng vào.”

Nghe đến đó, Tần Triều gần như có thể nghĩ ra phía sau sẽ xảy ra chuyện gì, mà sự thật do Hứa Trạm nói ra, còn giật gân hơn so với tưởng tượng của cậu, cũng càng khiến người ta khó mà tiếp thu nổi.

“Tôi chẳng những không thể cứu hai người họ, mà còn bị quấn vào trên cột giường, trơ mắt nhìn ba người nhà họ Quách ức hiếp, hành hạ người thân của tôi đến chết. Sau cùng, bọn họ dùng dao, cắt từng khối từng khối khịt của hai người xuống.”

“Về sau… vì sao cậu không báo cảnh sát?”

“Báo cảnh sát ư? Nhà họ Quách hung hăng phách lối như vậy, chẳng lẽ không có tiền của sao? Tôi báo cảnh sát, là có thể đem bọn họ đi xử bắn ư?”Hứa Trạm cười như điên, thậm chí còn cười ra nước mắt: “Với lại, nếu như tôi báo cảnh sát, cậu có biết mẹ và chị gái tôi sẽ bị bôi nhọ như thế nào không? Người ta sẽ nói hai người không giữ mình trong sạch, dụ dỗ đàn ông, chắc chắn là lỗi của hai người nên mới phải đền mạng, đáng đời. Còn có những thứ khó nghe hơn, cậu có muốn nghe không?”

Không đợi Tần Triều trả lời, hắn đã chậm rãi nói tiếp: “Tôi không muốn hai người sau khi chết rồi còn không yên lòng, hai người cho dù chết, cũng phải sạch sẽ.”

Tần Triều im lặng.

“Vậy nên tôi thôi học ở học viện mỹ thuật, quay về làm một thợ mộc. Bỏ ra thời gian hai năm, từng bước từng bước lên kế hoạch, cuối cùng thần không biết quỷ không hay, giết chết ba người nhà họ Quách.”

Nhìn tay cầm súng của Tần Triều, Hứa Trạm nói từng chữ từng chữ: “Tôi đã không còn là Hứa Trạm mà cậu biết nữa rồi.”

Nói xong, hắn giơ tay lên, lòng bàn tay che trên mu bàn tay Tần Triều.

“Tôi biết, giết người thì phải đền mạng.” Ngón tay hắn di chuyển, ấn lên ngón tay đã thủ sẵn trên cò súng của Tần Triều: “Để tôi chết trong tay cậu đi.”

“Chúc mừng đóng máy!” “Chúc mừng!”

Cảnh cuối cùng quay xong, phân cảnh của Thích Trường An và Từ Lạc Dương hoàn toàn kết thúc. Từ Lạc Dương thả “súng” trong tay xuống, nhìn Thích Trường An, nói: “Chúc mừng đóng máy!”

Mỗi lần quay phim xong, Thích Trường An đều phải tốn mấy phút mới có thể thoát vai, lần này cũng vậy, Thích Trường An một lúc lâu sau mới trả lời: “Chúc mừng.”

Nhận lấy áo Lư Địch đưa tới, Từ Lạc Dương quay người khoác lên cho Thích Trường An trước, rồi mới mặc cho mình.

Đạo diễn Trương bước nhanh tới: “Đi đi đi, bàn trợ lý sinh hoạt đã đặt rồi, đóng máy rồi mời toàn bộ đoàn phim đi ăn, hai cậu trả tiền đó, không ai được trốn hết!”

Từ Lạc Dương gật đầu, mượn loa nhỏ của đạo diễn Trương: “Trường An và tôi mời mọi người ăn tối ở khách sạn Hào Đình, tùy ý gọi món nhé!”

Staff xung quanh thi nhau reo hò.

Hôm sau còn phải quay phim không thể uống rượu, nhưng mọi người vẫn ồn ào đến mười một giờ mới trở lại khách sạn. Từ Lạc Dương và Thích Trường An cùng nhau đi ra khỏi thang máy, trên hành lang không một bóng người, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió rít ở bên ngoài.

Không ai nói gì.

Đi thẳng đến cửa phòng, Từ Lạc Dương mới mở lời: “Ngày mai bảy rưỡi tui bay, trực tiếp đi tìm đạo diễn Chử Vệ để thử vai.” Tâm trạng cậu hơi phức tạp, trong lòng chua xót, nhưng cậu cố gắng giữ giọng mình thật thoải mái: “Anh thì sao?”

“Mười một giờ bay, về thành phố B hai ngày.”

“Vậy hả, vậy chẳng thể tới sân bay cùng nhau rồi.”

Lại trở nên im lặng.

Mười mấy giây sau, Từ Lạc Dương nhìn gò má Thích Trường An: “Dự báo thời tiết nói ngày mai chỉ có 2 độ, anh ra ngoài nhớ mặc dày một chút, khăn quàng cổ cũng phải mang, nếu không anh rất dễ bị ho. Nhớ đổ nước nóng vào bình giữ nhiệt, lúc lạnh có thể uống một chút. Đồ trên máy bay anh không thích ăn, nhưng anh lại dễ đói bụng, nên có thể tự mang theo một ít. Bánh bao chay của nhà thứ hai dưới lầu rẽ trái lúc trước anh nói rất ngon, sáng sớm mai có thể mua mấy cái, nhưng đừng ăn nhiều, nếu không dạ dày lại không thoải  mái.”

Thích Trường An lắng nghe rất nghiêm túc, thấy cậu dừng lại, mới trả lời: “Được.”

“Vậy anh… nhất định phải chú ý sức khỏe, chăm sóc bản thân thật tốt.” Tay Từ Lạc Dương khoát lên tay cầm, trong lòng hơi khó chịu, cậu lại nhấn mạnh: “Nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Thích Trường An mỉm cười rất dịu dàng: “Ừ, tôi nhớ kỹ rồi, lần sau lúc gặp lại, sẽ cho cậu kiểm tra.”

Một lần nữa lộ ra nụ cười, Từ Lạc Dương dùng sức gật đầu: “Ừ, chắc chắn sẽ gặp lại nhau rất nhanh.” Nói xong, cậu chợt nhớ tới gì đó, bèn mở cửa vội vàng đi vào, một lát sau lại ôm thứ gì đó chạy ra.

Nhét Peppa Pig vào lồng ngực Thích Trường An, Từ Lạc Dương mặt mày hơi cong: “Tặng anh, anh có thể đặt ở trên giường.”

Thích Trường An ngớ ra, hơi bất đắc dĩ cười nói: “Được, tôi mang về ôm ngủ.”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Tạm biệt.

Tui sẽ nhớ Peppa Pig… của anh.