Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh

Chương 16: Yêu đồ Ngọt



Hai ngày sau, Nghiêm Trạch đi xung quanh nội thành Anzhao, đặc biệt để ý tới những trận thi đấu nhỏ có tiền thưởng rồi tham gia, nhất thời tạo ra cuộc thảo luận không nhỏ trong weibo Anzhao. Thậm chí còn có phóng viên bản địa liên hệ Nghiêm Trạch, xin được phỏng vấn riêng.

Việc thảo luận càng nóng, có một bộ phận người chú ý tới《Hơi thở sinh tồn》liền phát hiện ra thân phận diễn viên của Nghiêm Trạch, vì vậy nên nhóm quần chúng tò mò lúc này mới ý thức được, vị “đại thần” chinh chiến ở trong thành thị này hẳn là đang quay ‘chân nhân tú’. Chỉ là do Nghiêm Trạch không quá nổi tiếng, nên người gặp anh cũng khó mà nhận ra thân phận của anh.

Sau khi quay chụp chấm dứt, tới chạng vạng ngày thứ ba, năm nghệ nhân tham gia khiêu chiến sinh tồn nơi thành thị cũng đã tới lúc quay về.

Lạc Viễn và Vu Nhược Hàm đều chọn tàu cao tốc an toàn mau lẹ, còn Kỉ Trầm cùng Nguyên Sướng vì hiệu quả chương trình, nên đành đi nhờ xe fan, bị fan đuổi đến tận Hà Bắc.

Còn về Nghiêm Trạch…

Hàng này ở nội thành Anzhao quét sạch ba ngày, kiếm được bồn mãn bát mãn*, không chỉ hưởng thụ mua khoang hạng nhất phi cơ bay thẳng về Hà Bắc. Hơn nữa còn tiện đường mua không ít đặc sản Anzhao, nói quay về Hà Bắc liền tặng cho các thành viên tổ kịch công tác vất vả và giữ lời hứa với một vài nghệ nhân khác… không ngờ anh ta quả nhiên đến để du lịch.(*: có nghĩa là đầy chậu, ý chỉ rất nhiều tiền)Quay xong ở Hà Bắc, một kì nhân tú cũng hoàn thành.

Nhưng mà sau khi chấm dứt, kịch tổ đột nhiên thông tri với nghệ nhân, nói kịch tổ có việc. Tổ camera bị điểu đi với Phó đạo giúp đỡ quay chụp bộ phim thương mại nào đó. Vì thế kì tiếp theo của ‘chân nhân tú’ bị lùi lại một tháng, khoảng lúc kì thứ hai phát sóng thì mới có thể bắt đầu quay tiếp.



– Việc kéo dài thời gian quay này là đột xuất, tôi lúc trước không biết. Lịch quay của anh cũng đã lập, hai tháng này đều là quay《Hơi thở sinh tồn》, không có việc khác, nên… chúng ta có thể hàm ngư* một tháng.(*Cá muối, có nghĩa là rảnh rỗi, không làm việc)Mở cửa xe, Lê Hạo nói.

Lúc này, hai người tiến về rạp hát nhỏ của Nghiêm Trạch, đang trên đường cao tốc.

Lê Hạo chuẩn bị mang Nghiêm Trạch trở về quê Lâm thị, thừa dịp hàm ngư, tranh thủ gặp mặt cha ruột – Lê Chính Thù.

Mấy ngày hôm trước quay ‘chân nhân tú’, Lê Hạo từng chất vấn Lê Chính Thù rốt cuộc kí hiệp ước gì với Nghiêm Trạch, để Nghiêm Trạch có ý kiên sâu như vậy với cậu.

Nhưng mà Lê Chính Thù luôn lảng tránh, không trả lời trọng tâm. Bất đắc dĩ, Lê Hạo đơn giản liền giết về Lâm thị, mặt đối mặt Lê Chính Thù đem chuyện hỏi cho ra nhẽ.

Nghiêm Trạch ôm ý kiến quá nặng với cậu, vì hợp tác tốt đẹp trong tương lại, Lê Hạo quyết định phải làm dịu đi quan hệ hai người.

Nhìn Nghiêm Trạch ngồi ở ghế phó ăn đồ ăn vặt, Lê Hạo không nhịn được trong lòng mắng vài câu 《Rau xanh》*.(*: một loại chửi ở TQ, chắc giống đậu mía)Lê Hạo nhị không được hỏi:

– Anh không có gì muốn nói sao?

– Nói cái gì.

Nghiêm Trạch mồm ăn vặt, nói mơ hồ.

– Đúng rồi, nếu là kéo dài thời hạn, vậy chủ đề của kì tiếp theo đã định chưa?

– Mùa《Hơi thở sinh tồn》này nội dung đều đã được định sẵn, chỉ là kịch tổ không đem nội dung cho tôi biết.

Lê Hạo nói:

– Chủ đề của kì tiếp theo tôi biết đấy, hình như là sinh tồn khủng bố. Kịch tổ chuẩn bị thuê một ngôi nhà cổ, anh với những nghệ nhân khác vào đó ở vài ngày — à mà, anh đang ăn gì thế.

– Đặc sản của Anzhao, rất ngon.

Nghiêm Trạch khó được tốt bụng một lần, từ túi cầm ra một miếng hình tròn, đút cho Lê Hạo đang bận lái xe.

– Khủng bố? Nhà cổ?

Lê Hạo theo bản năng mở miệng ra.

Nhưng sau khi ngậm vào, biểu tình trên mặt cậu đột nhiên trở nên rất vi diệu: cái này không phải không ăn được, chỉ là…

Có phải hay không hơi “quá” ngọt?

Cũng may Lê Hạo không ghét ăn ngọt, ăn đồ Nghiêm Trạch đưa, cậu gật đầu:

– Tòa nhà cổ đó nghe nói là có ma, là của quan lại của cái triều nào ấy, chuyên môn dưỡng tiểu thiếp. Nghe nói trước kia có dưỡng một đào kép phong hoa tuyệt đại.

– Chỉ là sau đó đào kép liền bị chính thê vì ghen ghét mà giết chết. Oán khí liền không tiêu tan, sau đó con đường làm quan của vị đó liền trắc trở, lại bị vu là phản tặc, một nhà chết thảm, nghe nói là nguyền rủa của đào kép.

– Nghe nói có tiểu minh tinh muốn cưỡng ép tháo dỡ tòa nhà, kết quả bị hồn ma đào kép dọa choáng váng…

– Ồ.

Nghiêm Trạch chắc chắn không phải là người nghe đủ tư cách.

Lê Hạo tiếp tục tám:

– Đúng vậy, hơn nữa nghe nói đào kép đó còn là nam…

Nói đến đây Lê Hạo dừng lại.

Cậu lúc trước nghe kịch tổ tám nhà có ma còn coi là chuyện dân gian, dù gì giờ là thời kì khoa học, cậu là người theo thuyết vô thần, căn bản không tin chuyện ma quỷ.

Nhưng.. người ngồi bên cạnh cậu là ngoại lệ!

Cậu sợ run người, bỗng cảm thấy bất an: chẳng lẽ nhà đó thật có ma?

Nghiêm Trạch sửa lại:

– Cái gì mà nghe nói không nghe nói, thời xưa hát hí khúc, theo truyền thống hát hí khúc phải là nam.

Lê Hạo: “….”

Xe tiếp tục đi.

Chờ tới trạm thu phí Lâm thị, Lê Hạo mới không yên mà hỏi Nghiêm Trach:

– Anh nói trên đời này có quỷ không?

Nghiêm Trạch nhướng mày:

– Cậu sợ quỷ?

Lê Hạo thành thành thật thật gật đầu.

Nghiêm Trạch khinh bỉ:

– Cậu là học sinh tiểu học à, còn sợ quỷ. Có phải nửa đêm không dám một mình đi WC, kêu người khác đi cùng không?

Lê Hạo suýt bùng nổ:

– Lúc trước đều là tôi tự đi nhá!

Nghiêm Trạch đột nhiên dựa vào Lê Hạo, cực kì ôn nhu ôm vai Lê Hạo:

– Đừng sợ mà, sau này có tôi cùng cậu…

Lê Hạo thụ sủng nhược khinh: Sao Nghiêm Trạch đột nhiên đối tốt với cậu như vậy?

Ai ngờ Nghiêm Trach bồi thêm một câu:

– Sau đó ở một bên lặng nhìn cậu bị dọa tè ra quần.

Lê Hạo: “…”

( Edit: Anh thật thô thiển, coi chớ em thụ chạy thì anh có nước khóc)

—-

Một bên khác.

Biệt thự của Lâu Ngộ Bạch.

Một bên ung dung nằm chơi điện thoại, Lâu Ngộ Bạch một bên ăn khoai tây chiên: làm diễn viên, hắn cần bảo trì hình thể, bởi vậy bình thường trợ lý nào có cho hắn ăn cái ni. Chỉ là hôm nay trợ lý vắng nhà, Lâu Ngộ Bạch tâm tình tốt, cho nên giờ mới phóng túng một chút.

Lâu Ngộ Bạch quả thật tâm tình tốt lắm.

Vài ngày trước, hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi chơi game, vận xui lại tái phát, đụng phải Thiên Uy. Sau khi Thiên Uy logout, Lâu Ngộ Bạch tự hỏi cả một ngày, cũng không biết Thiên Uy hỏi chuyện liên quan tới tên Kỉ Trầm thối tha kia là có chủ đích hay chỉ là tùy tiện nhắc tới. Cuối cùng, hắn đơn giản ném việc này qua một bên, đem lực chú ý kéo tới người cùng phòng Thiên Uy vô tình nhắc tới.

Phải cùng phòng với một tên S như vậy, người đó chắc kiếp trước hủy diệt cả thế giới, đời này còn nghiệt đi?

Vui vẻ đều là từ sự đau khổ của người khác, Lâu Ngộ Bạch vui sướng khi người gặp nạn thắp ngọn nến cho bạn cùng phòng của Thiên Uy.

Mà lúc Thiên Uy nhắc tới Kỉ Trầm, Lâu Ngộ Bạch đột nhiên hứng trí, lần nữa chú ý tới người sư đệ bị hắn kéo đen:

Cậu ta gần đây tham gia chương trình khá nổi《Hơi thở sinh tồn》, tin tức đều là từ trong trường quay.

Trong kì hai ‘chân nhân tú’, một vị nghệ nhân khác đồng tham gia trước đây đã bị buộc với Kỉ Trầm trong tin nóng “Tổn thương tình cảm”, có tặng quà cho nhân viên công tác và nghệ nhân khác. Hơn nữa những tin đó đều bị cho rằng tin ngoài lề.

Lâu Ngộ Bạch là thần tượng đang nổi, tài nguyên trên tay rất nhiều, mạng lưới tin tức rộng, trước khi ‘chân nhân tú’ phát sóng cũng biết được chút nội tình.

Vị tân tú này tặng quà đều rất thích hợp: Lão đại ca Lạc Viễn chính là rượu thuốc tốt sức khỏe, nữ nghệ sĩ Vu Nhược Hàm là bộ kem dưỡng da, đạo diễn là trà quý… Chỉ có Nguyên Sướng, cùng Kỉ Trầm là quà có chút… vi diệu.

Anh ta tặng Nguyên Sướng một vòng tay, Kỉ Trầm là một bộ điểm tâm nổi tiếng ở Anzhao.

Lâu Ngộ Bạch không hiểu tại sao vị Nghiêm Trạch này lại tặng vòng tay loại này cho Nguyên Sướng, nhưng đưa cho Kỉ Trầm điểm tâm Anzhao, hắn cũng biết chủ ý trong đó: Kỉ Trầm tên này cực ghét đồ ngọt, nhưng cố tình đều là đại ngôn của hai công ty đồ ngọt.

Điểm tâm Anzhao, thành danh là nhờ độ ngọt của nó.

Tưởng tượng Kỉ Trầm vì hiệu quả chương trình mà hiến thân, làm trò trước mặt mọi người ăn điểm tâm ngọt nị, ăn sạch sẽ, vì là đại diện cho một hãng đồ ngọt nên chỉ có thể có khổ nhưng không dám nói, chỉ có thể đem nghẹn khuất nuốt vào bụng…

Cả thể xác và tinh thần Lâu Ngộ Bạch sảng khoái. Giống với Kỉ Trầm, hắn cũng rất rất ghét đồ ngọt. Vì vậy Lâu Ngộ Bạch hoàn toàn có thể tưởng tượng được biểu tình sau khi ăn món điểm tâm đó của Kỉ Trầm.

Cũng không biết “Nghiêm Trạch” người này là cố ý hay vô ý đây.

Lâu Ngộ Bạch âm thầm suy đoán.

Ngay tại lúc hắn đang mừng thầm, cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân: Trợ lý hắn đã quay lại.

Lâu Ngộ Bạch vội vàng đem khoai tây chiên giấu dưới giường (Sạch sẽ vl), cũng chạy nhanh lấy ra kịch bản mới, làm bộ đang mất ăn mất ngủ xem.

Chờ trợ lý đi vào phòng ngủ hắn, hắn mới lãnh đạm gật đầu:

– Quay lại.

Trợ lý không nói, ném cho Lâu Ngộ Bạch một bọc chuyển phát nhanh:

– Cầm, gửi đến công ty, ghi số điện thoại tư nhân của anh, người gửi là Thiên Uy, người nhận ghi Tiểu Lâu Ngộ Bạch Nhất Dạ Tuyết — Tôi nhớ rõ đây là ID trong game của anh mà? Nhìn thấy không phải là quà fan, tôi liền mang về cho anh.

Lâu Ngộ Bạch nhớ lại, lúc này mới nhớ tới ngày hôm trước sau khi hỏi xong chuyện Kỉ Trầm, Thiên Uy còn login một lần, hỏi địa chỉ hắn, nói là tặng hắn một thứ. Lâu Ngộ Bạch nghĩ người nọ là lương tâm trỗi dậy, muốn mình nhận, liền vui tươi hớn hở mà cho Thiên Uy địa chỉ công ty.

Không nghĩ tới Thiên Uy là gửi thiệt!

Đuổi trợ lý đi, Lâu Ngộ Bạch liền không có dạng đứng đắn như lúc trước, hưng phấn mà mở ra đồ Thiên Uy gửi.

Chờ mở ra, Lâu Ngộ Bạch lại choáng váng.

Thiên Uy gửi hắn…

Là điểm tâm nổi tiếng ở Anzhao.

Tác giả đôi lời:

Tiểu kịch trường:

Nghiêm Trach thực thích đồ ngọt.

Nhưng mà quan trọng là, mặc kệ ăn thế nào cũng không béo.

Lâu Ngộ Bạch: Má!