Ngày Về

Chương 27



Ba giờ sau đã là gần rạng sáng. Đỗ Nhược Hành vẫn còn phải sửa sang tài liệu của Phó tổng cũ để lại, chợt nghe tiếng chuông cửa vang.

Vừa mở cửa ra liền nghe đến một cỗ mùi rượu xộc lên. Đỗ Nhược Hành cau mày dìu Chu Yến Cầm vào, nhìn anh nằm nghiêng ngả trên ghế sofa dường như rất buồn ngủ, cô bực mình đá Chu Yến Cầm một đá: "Đi rửa mặt."

Chu Yến Cầm hé mở mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó nhấc chân đi vào phòng tắm.

Sau một tiếng Đỗ Nhược Hành từ thư phòng bước ra, Chu Yến Cầm đã sớm ngủ trên ghế sa lon. Đầu mùa đông không khí thành phố S rất lạnh lẽo, Đỗ Nhược Hành nghiêng đầu nhìn anh một lát, sau đó chầm chậm ôm một cái gối và một cái mền từ phòng ngủ ra ngoài. Lúc sắp sửa đứng dậy đột nhiên tay nhẹ nhàng bị kéo lại.

Cô cúi đầu, Chu Yến Cầm không mở mắt nhưng cũng không buông tay, nhẹ nhàng chậm rãi nói, giống như là đang ngủ mê: "Anh muốn gặp em."

". . . . . ." Một lát sau, Đỗ Nhược Hành nghiêm mặt hỏi, "Muốn gặp con gái hay là muốn gặp tôi?"

Chu Yến Cầm đáp: "Em."

". . . . . . Nếu như tôi và con gái cùng rơi vào trong nước, anh muốn cứu người nào trước?"

Anh vẫn không do dự đáp: "Em."

Đêm đã khuya, rèm cửa sổ phòng khách chưa kéo lên, bên ngoài vẫn còn sớm nên bầu trời vẫn còn đen đặc. Ánh đèn nhu hòa bên cạnh sô pha tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như đôi tay mềm mại tinh tế, nhẹ nhàng mài mòn tất cả những thứ gai góc nhất.

Đỗ Nhược Hành nửa ngồi nửa quỳ ở cạnh ghế sofa, nhìn anh ta ngẩn người. Một lát sau, cô quay mặt, nhỏ giọng nói: "Vậy về sau anh đừng tìm những người phụ nữ khác có được hay không?"

Có mấy lời chỉ thích hợp nói ra trong đêm khuya yên tĩnh. Đỗ Nhược Hành chưa bao giờ nói qua những lời như vậy, nhưng bây giờ cô gạt hết tôn nghiêm sang một bên, ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, cơ hồ bật cả máu.

Đỗ Nhược Hành là kiểu phụ nữ chỉ tin vào những thứ vững vàng an ổn, câu hỏi này có thể xem là một cuộc đánh cuộc lớn nhất trong đời cô.

Nếu người tinh ý nhìn vào, dễ dàng có thể nhìn ra gần hai năm nay cô vẫn chân chính không quên được Chu Yến Cầm. Giễu cợt cùng tức giận đều lại là phương thức biểu đạt, chỉ cần Chu Yến Cầm có một động tác nhỏ nhặt, cô liền xù lông nhím lên ngay. Đây cũng không phải là một câu do chứng uất ức phát tác mà có thể che giấu được sự thật. Bây giờ nghĩ lại, ban đầu suy nghĩ ly hôn của cô giống như là đứa trẻ muốn tìm đường trốn chạy, là lúc thể xác và tinh thần mệt mỏi quá mức mới vạn bất đắc dĩ đưa ra lựa chọn.

Trước kia Đỗ Nhược Hành thuận lợi ly hôn nhưng không chân chính chấm dứt được tình cảm với Chu Yến Câm, cô vẫn luôn luôn bực mình.

Hoàn toàn buông bỏ, lần nữa bắt đầu lại cuộc sống. Lúc cô mới ly hôn, có biết bao nhiêu người khuyên cô như vậy. Vấn đề là người khác nhẹ nhàng nói một câu về sau sẽ tốt hơn, cũng không có nghĩa là bọn họ hoàn toàn phải chịu trách nhiệm với những lời chúc tụng của mình. Nếu như tương lai phải chịu đau khổ bất trắc, trừ bản thân mình ra cắn răng chịu đựng ra không có người có thể giúp một tay.

Rất khó nói về tình cảm bây giờ Đỗ Nhược Hành dành cho Chu Yến Cầm có thể áp đảo tất cả mọi lý trí. Trên thực tế cô rất tỉnh táo để suy nghĩ. Chuyện đã đến mức này, đã không thể nào đảo ngược thời gian lần nữa. Hiện tại cô cũng chỉ có ba con đường để lựa chọn, một là theo chủ nghĩa độc thân, hai là lựa chọn quay đầu tái hợp, hoặc nhanh chóng tìm một đoạn tình cảm mới.

Bất kỳ lựa chọn nào đều là đánh cược. Mỗi một lựa chọn đều ẩn chứa những mối hiểm họa to lớn. Hơn nữa tính cách cô nghiêng về những quan điểm bảo thủ, con đường thứ ba có lẽ sẽ khiến nhiều người thấy có tương lai sáng lạn nhất, nhưng như Tô Cầu nói, nếu cậu lựa chọn tái hợp, không thể bảo đảm Chu Yến Cầm về sau chưa chắc sẽ không sẽ cho cậu thêm một cái ‘Kinh hỉ’ như cũ, nhưng nếu cậu từ bỏ anh ta, cậu cũng không thể đảm bảo sẽ tìm ra được một người chồng bảo vệ săn sóc cậu, cùng cậu trải qua gần chục năm bên nhau nữa, cho dù là có tìm được người vừa ý nhưng cũng chưa chắc có thể bao dung che chở đủ như cậu mong muốn, tất cả những đối tượng cậu nên hướng đến đều là những người qua ba mươi, tất cả đều sẽ tính toán cho đi một cách chừng mực đối với những người xa lạ, không có ai chịu bỏ vốn ra một cách không tính toán; mặc dù giả thiết người chồng mới của cậu cuối cùng cũng sẽ bao dung che chở cậu hết mực như Chu Yến Cầm nhưng cậu có đảm bảo cậu sẽ có lòng tin cùng kiên nhẫn chờ đợi đến lúc đó; mặc dù cậu có lòng tin cùng kiên nhẫn, cậu cũng không thể bảo đảm người đó sẽ không biến thành Chu Yến Cầm thứ hai sau mười năm hai người bên nhau, đồng thời cậu cũng không thể bảo đảm con gái cậu vui vẻ tiếp nhận người ba dượng…

Tất cả tương lai đều không xác định. Đỗ Nhược Hành chỉ xác định được một điều duy nhất đó là cô đã không thể ngây ngô như nhiều năm trước, không giữ lại chút nào mà toàn tâm toàn ý tin tưởng một người. Mặc kệ là Chu Yến Cầm hay là người đàn ông giả tưởng trong tương lai kia.

Nếu như nói sự thay đổi của Chu Yến Cầm gần đây không làm cô dao động, đó là nói dối. Đã từng giao phó càng nhiều càng khó lấy dứt bỏ. Lý do oán hận cũng là đến từ nguyên nhân này. Đỗ Nhược Hành không thể hoàn toàn tin tưởng người ở trước mắt này, nhưng giống như trước mắt mới chỉ, trừ miễn cưỡng tin tưởng anh, cô không có cách nào khác tốt hơn làm mình yên lòng hơn.

Ngày đó, lúc Thẩm Sơ uống hết ly trà Đại Hồng Bào rời khỏi nhà họ Chu có tránh mặt những người khác, nghiêm mặt nói chuyện thành thật với cô: "Nếu như cô hận Chu Yến Cầm, tôi có thể đứng về phía cô một lần là bởi vì Chu Yến Cầm không nghiêm túc trong hôn nhân. Nhưng trừ một lần thông cảm đó ra, tôi cảm thấy trong chuyện này cả hai người đều có lỗi. Cô có thể nhìn anh ta không thuận mắt mà tung quyền đấm cước đá chửi rủa cả đời, tôi biết anh ta phải âm thầm chịu đựng. Nhưng mặc kệ nói thế nào, tôi cũng là bạn của Chu Yến Cầm, vẫn suy nghĩ muốn xin cho anh ta thêm một cái cơ hội. Có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Tôi trịnh trọng xin cô suy tính."

Hoặc là bi thương đến chết tâm, hoặc là từ đó tương kính như tân. Ưu điểm lớn nhất của Chu Yến Cầm là trong mười mấy năm qua thủy chung anh ta làm tròn lời hứa. Trừ chuyện ngoại tình ra, anh ta không lừa gạt cô thêm bất cứ chuyện gì khác nữa. Nếu như dẫm lên vết xe đổ, Đỗ Nhược Hành nghĩ, mình đã trải qua cảm giác đau đớn nhất rồi, đại khái cũng chỉ là đau thêm một chút.

Cô quyết định, đi bước này. Tương lai chưa biết thế nào nhưng nghĩ thầm, lần này mặc kệ Chu Yến Cầm làm gì đi nữa, cô nhất định sẽ không đem một trăm phần trăm tình cảm cho anh ta.

Đã trải qua kinh nghiệm một lần đau khổ, cho dù là trên đầu lưỡi đồng ý, cũng sẽ theo bản năng tự đặt một cánh cửa tự bảo vệ mình.

Đỗ Nhược Hành không quá trông cậy vào việc Chu Yến Cầm có thể đáp ứng câu hỏi của cô ngay lập tức. Tối nay anh ta đang say đến mức này, đại khái cả hai đáp án “Em” kia đều là lời của người say. Chỉ là do bóng đêm quá đỗi dịu dàng nên cô đem tất cả những suy nghĩ trong tận đáy lòng mình bật thốt lên lời thôi. Nhưng cô đợi rất lâu vẫn không thấy Chu Yến Cầm đáp lại, quay qua nhìn thì thấy anh ta nằm ở nơi đó, khuôn mặt trầm tĩnh ngũ quan không màng danh lợi, vẫn là nhịn không được rút gối ôm ra, đập tới.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Nhược Hành rời giường, ở phòng khách đã thấy Chu Yến Cầm đang chải tóc cho con gái. Chuyện này anh ta làm cực kỳ lưu loát, mái tóc Chu Đề đen bóng mềm mượt, anh ta buộc cũng tương đối chuyên nghiệp. Đỗ Nhược Hành nhìn thấy chốc lát sau, mái tóc Chu Đề đã được thắt thành hai bím, sau đó buộc chung hai bím vào một chỗ, cuối cùng luồn vào nhau giống như hình trái tim.

Chu Đề đang loay hoay chơi trò chơi trong điện thoại di động của ba , nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên ngọt ngào gọi mẹ.

Chu Yến Cầm cuối cùng cũng đã xử lý xong mái tóc con gái, thấy Đỗ Nhược Hành không giấu được vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Anh cũng làm cho em kiểu đầu này nhé, được không?"

Đỗ Nhược Hành mặt lạnh: "Không cần."

Chu Đề ở một bên chỉ vào màn hình điện thoại di động nói: "Ba, Kỷ Trạm Đông là ai vậy?"

"Bạn tốt của ba."

"Giống như con và Tập Duệ Thần hả?"

Chu Yến Cầm cong khóe miệng chứa ý cười: "Giống như con đối với Tập Duệ Thần nhưng không giống Tập Duệ Thần đối với con."

Lời này có chút thâm ảo, người làm cha kia quả nhiên không phải phúc hậu. Chu Đề không hiểu nhìn anh ta một cái, không thèm quan tâm nữa mà hỏi vấn đề khác: "Tên mẹ trong danh bạ đâu? Con tìm mãi không thấy."

Chu Yến Cầm mặt không đổi sắc nói: "Con tìm chữ ‘Nhà’ ấy."