Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 10



Tạ Thù giữ Vệ Ngật Chi lại là có lý do, Vương Kính Chi có thể giả ngu coi Vệ Ngật Chi như không tồn tại, còn nàng thì không thể.

Xét về khía cạnh mặt ngoài, nàng và Vệ Ngật Chi đối đầu nhau, nhưng nếu muốn thể hiện phong độ to tát của Thừa tướng, nàng phải giữ thể diện cho Vệ Ngật Chi, mà bên trong… đương nhên không còn gì phải bàn cãi, dù sao đã xưng huynh gọi đệ rồi còn gì.

Vệ Ngật Chi ở lại, hắn dẫn theo Phù Huyền tới Phi Tiên các, quả thật Tạ Thù không ở đó. Lại tìm đến Nhã Quang các, Mộc Bạch canh giữ bên ngoài, nói rằng Tạ Thù đang rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Vệ Ngật Chi hơi kinh ngạc: “Sao ngươi không ở bên hầu hạ?”

Giọng điệu của Mộc Bạch rõ ràng là khinh bỉ hắn kém hiểu biết: “Công tử nhà ta trước giờ luôn như vậy, ngài ấy không quen có người hầu hạ, lần nào cũng toàn tự mình rửa mặt thay y phục.”

Vệ Ngật Chi hiểu ra, nghe nói tám năm trước Tạ Thù mới trở về Tạ gia, có lẽ đã sớm có thói quen tự mình làm việc rồi.

Ngay đêm đó Vương Kính Chi biết được tin này, thành thật mà nói, tâm tình có phần rầu rĩ.

Hắn cố ý không để mắt tới Vệ Ngật Chi thực ra là lùi một bước mà tiến hai bước. Trong mắt hắn, Vệ Tạ hai nhà tranh đấu, song phương thế lực ngang nhau, chắc chắn phải có phe thứ ba gia nhập mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc, mà không còn nghi ngờ gì nữa nhà họ Vương chính là thế lực phe thứ ba này.

Nếu như hắn chủ động đi tìm Vệ Ngật Chi nói chuyện hợp tác, chắc chắn sẽ ở thế bị động, tốt nhất cứ để Vệ Ngật Chi chủ động tìm hắn là hơn. Vì thế hắn cố tình thân thiết với Tạ Thù, làm lơ Vệ Ngật Chi, chờ đến khi Vệ Ngật Chi kích động sẽ đến gặp hắn nối quan hệ.

Nhưng Vệ Ngật Chi lại án binh bất động, còn đón nhận ý tốt của Tạ Thù, hắn cảm thấy khó hiểu.

Chẳng lẽ chuyện Vương Kiền nói là thật sao?

Hắn tựa vào đầu giường, nương theo ánh nến chập chờn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mặc áo khoác gọi người hầu mời bào muội [1] tới.

Sáng sớm hôm sau, khi mọi người hào hứng ầm ĩ đòi tới Lan Đình thì số người đi có sự thay đổi.

Vương Kính Chi dẫn thêm vài người tới, đều là nữ quyến, người nào cũng đều xinh đẹp như hoa. Các thế gia khác cũng có dẫn theo mỹ thiếp diễm cơ, nên cũng không thấy có gì đặc biệt, chẳng qua không kìm được thỉnh thoảng lại liếc nhìn về những cô gái kia.

Một người trong số đó khá đặc biệt, mắt phượng môi thắm, mặt tựa phù dung, tóc vấn kiểu Nha kế, bờ eo thanh mảnh, mặc váy kép vân sa xanh đỏ, lại cài trâm ngọc, vòng ngọc, từ trên xuống dưới đều là hàng cực phẩm, ắt xuất thân không tầm thường.

7c183badcbef760959004b9c2cdda3cc7dd99e92

Nước Tấn nam nữ không quá giữ kẽ, cô gái này vừa nhìn đã biết là cô nương đang ở tuổi cập kê chờ gả ra ngoài, lại có thể đi theo Vương Kính Chi, chắc chắn phải là họ hàng thân thuộc.

Những người đứng đầu các gia tộc liền dùng ánh mắt ra hiệu đám con cháu chưa kết hôn trong gia tộc phải để tâm chú ý người con gái này, tốt nhất là có thể đưa nàng về làm vợ.

Tiếc rằng Vương Kính Chi dẫn theo cô gái này đi thẳng đến chỗ xe ngựa của Vệ Ngật Chi.

Hắn làm như rốt cuộc bản thân cũng phát hiện ra sự tồn tại của Đại Tư Mã, đứng ở ngoài cửa xe tự trách không ngừng, từ việc nhắc đến Tương phu nhân rồi nhắc tới sự mật thiết giữa hai gia tộc trong lịch sự, cố gắng tưởng niệm quá khứ, dừng chân ở hiện tại, và phóng tầm mắt về tương lai.

Sau đó hắn nghiêng người giới thiệu: “Đây là bào muội Lạc Tú, ta thấy dù sao chúng ta cũng là thân thích cả, nên mới gọi nàng tới đây gặp gỡ biểu huynh ngài.”

Thế nhưng Vũ Lăng vương ở trong xe không hề có động tĩnh, nửa ngày sau mới thấy Phù Huyền thò đầu ra, lúng túng nói: “Thứ sử đại nhân thứ lỗi, quận vương nói muốn ngồi cùng xe với Tạ Thù, nên không ở đây ạ.”

“…” khóe môi Vương Kính Chi giật giật.

Lúc này cái người vạn năm vênh váo Tạ Thù rốt cuộc cũng mới đến, màn xe vén lên, Vệ Ngật Chi xuống xe trước, hắn mặc sam y rộng, bên ngoài khoác áo bào thùng thình, đeo thắt lưng to bản, dáng người cao thẳng thon dài, dùng một mảnh gấm đen buộc tóc, đã không còn vẻ lạnh lẽo trang nghiêm của võ tướng, mà thay vào đó là sự phóng khoáng ngông nghênh như văn nhân.

Tạ Thù theo sát phía sau, nàng mặc y phục người Hồ, màu đen lạnh lẽo trang nghiêm, duy chỉ có cổ táo thêu hoa tiết hoa sen cao quý. Trang phục của nàng đối lập với gương mặt trắng và đôi môi mỏng lại tôn thêm vài phần khí khái, còn giống võ tướng hơn Vệ Ngật Chi.

Tạ Thù chức cao hơn, lẽ ra phải là nàng xuống xe trước, sau mới tới Vệ Ngật Chi, chính vì thế Vương Lạc Tú mới nhận lầm người, huống hồ trang phục của hai người này cũng thật sự khiến người ta dễ dàng nhầm lẫn thân phận.

Nàng nhìn chằm chằm Tạ Thù, càng nhìn càng thấy chấn động tâm can, trong lòng càng thêm vui sướng với sự sắp xếp của huynh trưởng.

Lúc này Vương Kính Chi dẫn nàng đi tới, hướng về Tạ Thù nói: “Mau tới tham kiến Thừa tướng.”

“…” Vương Lạc Tú nhìn Tạ Thù, lại nhìn Vệ Ngật Chi, biết mình nhận sai người, nhất thời gương mặt đỏ ửng, ngay cả hành lễ cũng luống cuống.

Tiếp đó Vương Kính Chi dẫn nàng tới chào hỏi Vệ Ngật Chi, sau đó lại lặp lại những lời vừa nói bên xe ngựa khi nãy, bấy giờ Vệ Ngật Chi mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, còn Tạ Thù đứng bên cạnh đã sớm dùng quạt giấy che miệng bờ vai run run hồi lâu.

“Thứ sử quá khách khí rồi, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, không cần lo lắng, bản vương cũng không để ý đâu.”

“Vũ Lăng vương quả là đại nhân rộng lượng, thật xấu hố, thật xấu hổ.”

Vệ Ngật Chi dễ nói chuyện, Vương Kính Chi tính cách hào hiệp, đều không phải loại người chấp nhất, giả vờ giả vịt nói vài câu khách sao, chuyện này coi như cho qua.

Mọi người khởi hành, lúc Vương Lạc Tú theo huynh trưởng rời đi, quay đầu liếc mắt nhìn Tạ Thù, lại nhìn Vệ Ngật Chi, sau đó cúi đầu xuống.

Luận về tướng mạo, hai người này ngang nhau; luận về khí chất, mỗi người một vẻ. Chẳng qua nàng lại nhớ đến lần đầu gặp gỡ thoáng qua mà thôi.

Lan Đình không phải là nơi đẹp nhất ở quận Cối Kê này, nhưng chắc chắn là nơi thích hợp nhất để du xuân thưởng thức.

Cuối xuân, cũng là lúc trăm hoa sắp sửa tàn lụi, phóng tầm mắt đều thấy nơi nơi là màu xanh tươi tốt, thâm sâu, bao trùm núi đá ra tận bên ngoài, phía trước là một rừng trúc rộng lớn, cành lá không ngừng rì rào trong gió. Bốn phía là tiếng nước suối chảy róc rách, dòng nước xanh biếc ngoằn ngoèo uống lượn giống như đai ngọc quanh co, điêu luyện sắc sảo, kỳ công của tạo hóa.

Xe ngựa từ từ ngừng lại, mọi người đều bước xuống đi bộ, mỗi người đều khen không ngớt. Hoàn Đình, Dương Cứ và các công tử trẻ tuổi khác đều là lần đầu tiên tới đây, càng thêm háo hức, trên đường đi líu ríu gọi nhau mở mang tầm mắt.

Tạ Thù đoán không sai, đám con cháu thế gia này đều không thích mặc đồ kín đáo, Hoàn Đình và Dương Cứ tướng mạo không tồi, thân thể thon dài, có lộ vai lộ ngực nàng còn nhịn được, nhưng ông già bên cạnh kia cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi cũng nên chú ý một chút chứ, cứ ưỡn cái bụng phệ ra thế kia thật sự ảnh hưởng lớn tới tâm tình ngắm cảnh của nàng.

Vương Kính Chi là khách quen của Lan Đình, hắn sai người trải những miếng đệm ngồi ở hai bên bờ suối, muốn chơi trò hàng năm vẫn chơi là Khúc Thủy Lưu Thương [2].

untitled

Mọi người chia nhau ngồi hai bên bờ sông, không phân cao thấp, không phân chủ khách, Tạ Thù vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Hoàn Đình liền chiếm ngay chỗ bên trái, bên phải có người đang định tới giành chỗ thì bị nàng đưa tay ngăn lại, chỉ Tạ Nhiễm đang đứng bên cạnh nói: “Ngươi ngồi ở đây.”

Người kia nhìn thấy là thân thích của Thừa tướng, không còn cách nào khác đành khó chịu rời đi.

Hoàn Đình càng thêm hưng phấn, ở khoảng cách gần thế này, hắn phát hiện ra dung mạo của nàng quả là có một không hai. Tính cách của hắn vẫn còn sự hào hứng của thiếu niên, không quá câu nệ, mở miệng nói: “Hôm nay có thể ngồi bên cạnh Thừa tướng, cảm thấy như kề bên châu ngọc.”

Tạ Thù mỉm cười: “Hoàn công tử quá khen rồi.”

Hoàn Đình còn định nói thêm, thì ở bờ bên kia, Dương Cứ ra sức nháy mắt với hắn, hắn không còn cách nào khác đành lựa chọn từ ngữ, không nói lung tung nữa.

Dương Cứ ngồi bên cạnh Vệ Ngật Chi, cạnh Vệ Ngật Chi lại là Vương Kính Chi, Tạ Thù vừa ngẩng đầu đã thấy hai người này ngồi phía đối diện vừa nói vừa cười, trong lòng hơi bực.

Nàng liếc mắt nhìn thiếu nữ quỳ chân ngồi ngay ngắn phía sau Vương Kính Chi, các gia tộc thông gia với nhau là chuyện bình thường, mấy người ngồi đây chỉ tùy tiện nhẩm đốt ngón tay cũng có thể thấy được quan hệ thông gia của bọn họ. Nếu như hai nhà Vương Vệ thật sự kết làm thông gia, không chỉ nàng mà ngay cả Hoàng đế cũng sẽ hoang mang.

Tỳ nữ, gia đinh nhà họ Vương qua lại liên tục, lũ lượt thành đàn rót rượu đưa tới, những chiếc bát mạ vàng được đặt trong dòng nước, tiếng cười nói xen lẫn tiếng gió thổi lẫn vào trong rừng trúc, như đang ở vùng đất tiên cảnh.

Tạ Thù không có hứng thú với chuyện ngâm thơ đối đáp, nàng chỉ đang đợi đám người kia chơi đủ rồi sẽ ra oai một chút, cố gắng đạt được mục đích củng cố quyền thế Tạ gia. Mà thăm dò nhà họ Vương cũng là một mục đích quan trọng trong chuyến đi này.

Thừa tướng sĩ diện không tham dự trò ngâm thơ đối đáp, đương nhiên Tạ Nhiễm không thể chối từ, trong lúc Tạ Thù đang suy nghĩ miên man thì hắn đã làm ba bài thơ, uống tám bát rượu, đã có dấu hiệu muốn say.

Tạ Thù thấy đầu lưỡi hắn đã cứng rồi, vội vã gọi Mộc Bạch đưa hắn về, hắn vừa đi, vị trí liền bị người khác chiếm mất.

“Thừa tướng, tại hạ Lục Hi Hoán, may mắn được gặp Thừa tướng, chẳng biết có được vinh dự uống cùng ngài một chén hay chăng?”

Người này tướng mạo tuấn tú, chỉ tiếc dáng người thấp bé, không nghe hắn nói còn tưởng hắn mới chỉ là thiếu niên. Tạ Thù phát hiện hắn là khẩu âm của hắn nặng vùng Nam Giang Tô [3], biết hắn là hậu duệ của sĩ tộc phía Nam, liền hào hứng bê bát rượu nói: “Đương nhiên, Lục công tử, xin mời.”

Lục Hi Hoán hơi kinh ngạc, dường như không ngờ lần này nàng lại nể mặt mình như thế.

Việc này cũng có nguyên nhân của nó.

Trước đây thiên hạ thống nhất, đô thành nước Tấn ở Lạc Dương, các đại thế gia đang ngồi ở đây hầu như đều là danh gia vọng tộc phương Bắc, sau đó phương Bắc thất thủ, triều đình an phận ở Kiến Khang, sĩ tộc phương Bắc dồn dập chuyển về phía Nam, lúc này mới hình thành trận thế như bây giờ.

Nhưng sĩ tộc phương Nam lại không đồng ý chuyện này, từ thời Đông Ngô, bọn họ đã quyền thế ngập trời, mà đám sĩ tộc phương Bắc này chẳng qua chỉ là dân chạy nạn, sau khi đến phía Nam chẳng những chiếm giữ các tước vị lớn, lại còn chiếm đất của bọn họ, khiến bọn họ vô cùng căm hận mắng là đám thô kệch.

Sĩ tộc phía Nam do bốn gia tộc Lục, Cố, Trương, Chu dẫn đầu, Lục Hi Hoán là cháu đích tôn của tộc trưởng nhà họ Lục, phụ thân hắn nhậm chức ở Kiến Khang, lần này không đi cùng, hắn thay mặt phụ thân tới đây. Trên đường đi, hắn bị các sĩ tộc phương Bắc xa lánh, thấy nhà họ Vương sinh hoạt thoải mái, mà vùng đất Cối Kê này trước kia vốn là thiên hạ của nhà họ Lục bọn họ.

Sĩ tộc phía Nam đến nay chỉ còn mỗi phụ thân hắn làm ở vị trí quan lớn, tất cả cũng bởi vì bị họ Vương chiếm đất, hoàng đế vì an ủi nhà họ mới cho một ân điển. Cuộc sống kiểu này không ai chịu nổi, Lục Hi Hoán từ lâu đã muốn cho đám thô kệch này biết tay.

Tạ Thù là Thừa tướng, chính là đại diện cho đám thô kệch này, hắn đến chúc rượu, thực ra là muốn gây sự, không ngờ Tạ Thù lại giữ thể diện cho hắn, không giống như đám người kia xem thường hắn.

Tạ Thù không chỉ uống rượu, uống xong còn dùng giọng Ngô khen rượu ngon.

Lục Hi Hoán nhíu mày, đám thô kệch ghét nhất giọng Ngô, đến giờ vẫn còn giáo dục nữ tử phải nói tiếng Lạc Dương phổ thông. Nếu khi nãy hắn chỉ mời rượu Tạ Thù lấy lệ, thì giờ đã có ý muốn lấy lòng.

Tâm tư xoay chuyển, hắn đột nhiên nói: “Hôm nay Thừa tướng ngồi dây, vừa vặn có thể làm chứng giúp ta, ta muốn cầu hôn hảo nữ nhà họ Vương, chính là bào muội của Vương thứ sử đang ở bờ bên kia.”

Tất cả mọi người đều sững sờ, mà Vương Kính Chi lại sa sầm nét mặt.

Tạ Thù hiểu bản thân bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, nếu không giúp Lục Hi Hoán thì sẽ đắc tội sĩ tộc phía Nam, mà không giúp Vương Kính Chi thì đắc tội sĩ tộc phương Bắc, Lục Hi Hoán cũng thật khéo chọn.

Nàng cười ha hả nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Đây là chuyện tốt, nhưng người ngoài không tiện xen vào. Lục công tử ở trước mặt mọi người đã cho thấy tâm ý can đảm, đâu cần đến phiên bản tướng mở miệng, cứ nói trực tiếp với Vương Thứ sử là được.”

Vương Kính Chi vội nói: “Lục gia phú quý, nhà họ Vương nào dám trèo cao.”

Lục Hi Hoán bực bội, đám sĩ tộc phương Bắc lần nào cũng kêu sĩ tộc phía Nam giàu sang, nhưng bọn họ đâu chỉ giày sang, hậu duệ đều là những người có tài năng, vì sao không thể phong hầu bái tướng? Đám thô kệch này đúng là khinh người quá đáng!

Tạ Thù hiểu rõ bản thân thế nào cũng đắc tội Lục Hi Hoán, nhưng hiện giờ chắc chắn hắn sẽ càng thêm hận Vương Kính Chi. Nàng chợt nhớ ra điều gì đó, khi còn ở Kiến Khang cảm thấy tất cả đều đi vào ngõ cụt, nay đột nhiên thấy đường thênh thang rộng rãi hẳn.

Bên kia dường như có người đang nhìn nàng, Tạ Thù ngẩng đầu nhìn sang, Vương Lạc Tú bối rối dời tầm mắt, Vệ Ngật Chi ngồi cạnh cười cười như có như không, ánh mắt nhìn về phía nàng tràn đầy sự chế nhạo.

[1]: Bào muội: em gái ruột.

[2]: Khúc Thủy Lưu Thương: Ở thượng lưu đặt chén rượu, chén rượu xuôi dòng mà xuống, dừng lại trước người nào, người đó sẽ cầm chén uống rượu (có vẻ giống lẩu băng chuyền nhề:v)

[3]: Khẩu âm nặng vùng Nam Giang Tô = giọng Ngô