Ngày Tàn

Chương 94: Mắt thần



Quý Thanh Hòa không nhìn thấy Hứa Úy đâu, hắn tìm một vòng, hỏi: “Hắn có ở gần đây không?”

Thấu kính giả lập trước mắt tự động khoanh vùng một khu vực nằm trong phạm vi kiểm soát của mọi thiên nhãn cho hắn, Hứa ÚY đang ở đó.

Anh không trực tiếp xuất hiện trước Quý Thanh Hòa mà đảm nhiệm vị trí lính bắn tỉa, đang tiến hành đánh lén tầm xa với hắn.

Sự thật chứng mình cách làm của anh vô cùng chính xác, bởi hỏa lực lần này đã giúp Hứa Úy tra ra một tin tức trọng yếu, đó chính là dùng vũ khí diện rộng không thể hạ gục được Quý Thanh Hòa.

Vị trí bị bại lộ, Hứa Úy lập tức thay đổi mặt trận. Quý Thanh Hòa nhanh hơn một bước điều khiển thiên nhãn đuổi theo, lần này hắn chuyên tâm tột độ, cơ hồ hoàn toàn hợp nhất với thị giác của thiên nhãn, thế nên hắn có thể tập trung quan sát được nhất cử nhất động của Hứa Úy.

Rõ ràng bên ngoài không hề khác gì người thường, song sức bật cơ bắp của anh, cách thức hô hấp, thậm chí đến độ bền cứng của da và khớp xương cũng đặc biệt thu hút sự chú ý, mũi nhọn của cốt sắt chĩa lên trong bê tông quệt qua mu bàn tay anh, nhưng cái rụng ra trước lại là cốt sắt còn da anh thì không có lấy một vết trầy.

Những điểm khác thường này khiến sóng lòng Quý Thanh Hòa sôi sục, hắn hoàn toàn có lí do để tin rằng Trình Kiến đã biến Hứa Úy trở nên như vậy, điều này cũng chứng tỏ kho tiến hóa của cô thật sự đã hoàn thành.

Tình cảnh của Hứa Úy nguy ngập cực độ, anh đã để lộ mình dưới tầm mắt của Quý Thanh Hòa, mặc hắn tấn công bằng đủ mọi loại phương thức. Mà nhiệm vụ cứu viện phân đội bên kia thì đang làm cũng đang bước vào giai đoạn ác liệt.

Rất nhiều người dã thú chặn đánh bọn họ, Noël đã bị cắt đứt hai cẳng tay, đang không ngừng chảy máu kêu thảm. Clara bị một người dã thú vuốt sói vào một vết dài từ xương quai xanh đến tim, mất mất năng lực hành động trong gần hai giây. Mắt thấy người dã thú đó sắp đâm móng vuốt vào tim cô tung kích cuối cùng, đúng lúc này, một thiên nhãn lại bắn nát nửa người tên dã thú.

Clara trợn tròn mắt không dám tin vào vận may của mình. Thiên nhãn rất hiếm khi phán đoán sai sót, không chút chần chừ, cô lập tức vung đao thay đổi khốn cảnh của mình.

Clara không mảy may buông lỏng cảnh giác, nhưng ngay khi cô nhận ra một tên dã thú khác đang định công kích chiến hữu mình, hắn lại bất ngờ bị một quả thiên nhãn bắn nát đầu.

Nhìn chung, kể từ giây phút đó, người dã thú đông nghịt vốn vây chết họ ở đây đang nhanh chóng ngã xuống như ngả rạ, mà những thiên nhãn vốn chờ cơ hội diệt trừ gọn ghẽ chiến hữu của họ thì hiện giờ lại đang trở giáo toàn bộ!

Nó gần như tàn sát, nếu mới rồi thiên nhãn đang nằm trong trạng thái xạ kích bán tự động thì lúc này, chúng như được ai tập trung khống chế, độ hung bạo của hỏa lực và mức xảo quyệt của góc bắn đều tăng lên đáng kể.

Không đến nửa phút, gần trăm người dã thú đã bị thiên nhãn oanh tạc không còn hài cốt, trên mặt đất ngổn ngang máu thịt và xương vỡ, vải vóc và vũ khí.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Có người kinh ngạc cất tiếng hỏi.

“Chẳng lẽ, thiên nhãn… làm phản?”

“Nhưng không phải thiên nhãn đang bị người bên Dahl khống chế à?”

“Còn có nằm vùng mà chúng ta không biết?”

Câu này vừa thốt lên, trong lòng Clara tức thì dậy lên một ý tưởng càng đáng hãi hơn, cô bước lên phía trước, chân giẫm lên máu thịt, đằng trước chính là cánh cửa trượt đang nhốt họ, trước đó họ đã mất rất nhiều công sức mà vẫn không mở được nó ra.

Chỗ nghiệm chứng vẫn đang lập lòe ánh xanh yếu ớt, Clara nói mà không quá xác định: “Tôi cần quyền hạn mở cánh cửa này.”

Đồng đội may mắn sống sót chung quanh đều nhìn cô như nhìn kẻ điên, Clara đợi một hồi, cũng cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ của mình.

Cô đang nghĩ gì vậy chứ, sao Trình Kiến có thể quản xa đến thế được…

Song, đúng lúc nào, mã khóa phức tạp lại tự động vang lên tiếng đăng nhập. Chỗ nhập quét nhanh đặc điểm khuôn mặt của Clara, sau cùng lại hiện lên gương mặt của một người đàn ông râu quai nón… Nghiệm chứng thông qua!

Đèn cửa bật xanh, cửa trượt mở ra.

Clara và tất cả mọi người đều nhìn cánh cửa đang mở ra với thần sắc phức tạp, cảm giác chênh lệch đổi khách thành chủ nhất thời trỗi lên mãnh liệt, rõ ràng Noah là địa bàn của họ nhưng bây giờ Clara lại dâng trào cảm giác ra vào Dahl không chút trở ngại. Lần cuối có ảo giác này vẫn là cái lần cô dẫn Trình Kiến đi sâu xuống mấy ngàn mét mà không gặp phải báo động nào. Thế nên trong khoảnh khắc thiên nhãn làm phản, cô đã vô thức nghĩ có lẽ lại là Trình Kiến nhúng tay.

Phòng tuyến cuối cùng của hệ thống an toàn bị phá rối phản kích từ bên trong, Trình Kiến mở mắt, mặt không biểu cảm.

Trong mắt trái của cô lấp lánh ánh lam trong vắt, chính tại giờ phút này, cô đã hoàn toàn đánh tan đồng thời tiếp quản hệ thống của Susie, thiên nhãn khắp Noah và trên thế giới đều đang phản hồi về thần kinh tư duy của cô, giọng của Susie vang lên ngay trong não cô:

Lệnh của ngài đã được duyệt, chuẩn bị hủy bỏ trường năng lượng phòng ngự của Quý Thanh Hòa.

Lệnh hủy bỏ đang trong tiến hành, đếm ngược, mười, chín, tám, bảy…

Đồng thời, cô còn hồi đáp yêu cầu mở cửa của Clara, giải quyết những mặt trận căng thẳng đang bị người dã thú và pháo cối vây công, thậm chí còn nã pháo bắn chết một phần tử khủng bố thừa loạn cưỡng hiếp phù nữ.

Vô số tình huống thay đổi trong nháy mắt, giờ phút này, thiên nhãn vốn lạnh lẽo đem lại cảm giác bị áp bức vô hạn cho mọi người như biến thành sứ giả chính nghĩa, bắt đầu giáng trần bảo vệ mọi người.

Mà sau khi chứng kiến Noël được đám Clara thành công cứu ra, tên khủng bố cầm đầu bị chém đầu ngay trước mặt mọi người trong màn hình truyền hình trực tiếp, Quý Thanh Hòa ngây ra như phỗng.

Thấu kính giả lập trước mắt hắn vẫn chưa biến mất, giọng nói dần run lên cáu bẳn: “Susie! Cô đang giở trò quỷ gì đấy hả! Quyền hạn ra vào cánh cửa đó chỉ có tôi và Cyan mới được sở hữu!”

Nhưng Susie không đáp lại hắn, xuất hiện vô cùng rõ ràng trước mắt hắn lúc này là Hứa Úy bị máu dán mắt, đang giơ súng chuẩn bị ngắm bắn hắn từ xa.

Hứa Úy vẫn đang trong trạng thái chiến đấu, hệt như làn da cứng như sắt thép không thể bị thiên nhãn bắn thủng của mình, không có một khắc nào anh từ bỏ đột phá trường phòng ngự, làm Quý Thanh Hòa tan xác dưới pháo năng lượng công suất lớn.

Quý Thanh Hòa bỗng cảm thấy lạnh toát kì dị.

Cảm giác rét lạnh này phủ xuống hắn bởi sự yên lặng đột ngột của cả thế giới. Mọi tiếng oanh tạc đều như ngừng lại, thiên nhãn trôi nổi trên trời cũng chi chít nhìn hắn, giọng nữ dịu dàng quen thuộc truyền vào thành phố này.

“Đàn anh.”

“Trình… Trình Kiến?”

“Đàn anh, anh thua rồi, hiện giờ quyền kiểm soát Susie đã không còn thuộc về anh.”

Quý Thanh Hòa đang định nói gì, song khoảnh khắc này, tiếng súng bắn duy nhất bên tai hắn đã vọt thẳng về phía hắn.

Hứa Úy không muốn nghe hắn nói thêm bất kì một câu nào với Trình Kiến nữa.

Dù cho đó là lời trăng trối.

Quý Thanh Hòa hoang mang quay đầu, đối mặt với quả pháo sắp kết thúc sinh mạng mình, hắn đột nhiên sợ hãi hơn bất cứ lúc nào.

Não của Trình Kiến…



Mảnh đất khô cằn ấy bị nổ phá hoàn toàn, mà những thiên tài, bệnh tật, dục vọng từng tồn tại thì đều đã như phù du về nơi chân trời cùng khói súng và ánh lửa.

Hứa Úy buông súng, ngẩng đầu nhìn lên vô số thiên nhãn đã lặng bặt trên trời, năm ngón tay khép lại, hành lễ nhà binh tiêu chuẩn với người yêu và chiến hữu nơi phương xa.

Đây là sự giao lưu giữa chiến hữu, họ sóng vai, thề nguyền bảo vệ quốc gia và vinh quang.

Trình Kiến cười, trong mắt phải và cả mắt trái nay đã không còn đong đầy ánh sáng tình cảm dịu dàng.

Mọi thứ chấm dứt ở đây, tựa như cơn mưa đêm nay đã ngơi nghỉ, mà trăng sáng thì đã sớm theo gió dâng cao giữa màn đêm.

Khi đã bị phá hủy đến tận cùng, tất thảy đều sẽ được dựng lại bằng phương thức xán lạn đồ sộ hơn. Những sinh mệnh mà mẹ thiên nhiên cất giữ đến nay cũng sắp tỏa ra ánh sáng trí tuệ sáng chói hơn… Nở rộ nền văn minh tươi đẹp.