Ngày Tàn

Chương 49: Trở lại Greenfield



Cô ta có thể giải trừ toàn bộ họa bom mìn ở Greenfield và Noah?

Trình Kiến vừa nói ra câu ấy, tức thì thu hút hàng loạt ánh mắt.

Có vẻ như bọn khủng bố không còn cam lòng co đầu rụt cổ dưới đất nữa mà bắt đầu ra ngoài xâm lược. Greenfield với tài nguyên khoa học kĩ thuật khổng lồ nay đã bị chúng gài bom kiểu mới số lượng lớn chính là lựa chọn hàng đầu.

Greenfield đã bước vào trạng thái chiến tranh được gần nửa năm, nói là loạn trong giặc ngoài cũng chẳng quá lời, vừa phải đề phòng zombie xâm phạm, vừa phải đề phòng khủng bố tập kích.

Trong tình huống có số lượng dân cư lớn mà khu an toàn cứ ba năm ngày lại nổ một vụ, ai cố ý xúi giục một câu là không ít người sẽ lập tức kéo bè kéo lũ đòi rời khỏi đó chạy sang khu an toàn khác. Đó rõ ràng là hành động đâm đầu vào chỗ chết, nhưng chính phủ thì mãi vẫn chưa phá xong bom, chẳng có chút sức thuyết phục nào, đã sắp không giữ nổi lòng người nữa rồi.

Nếu Trình Kiến thật sự có thể phá giải bom mìn ở Greenfield và Noah thì cũng đồng nghĩa với việc giải quyết họa ngầm nội bộ, ổn định lòng quân, kế tiếp chỉ cần dốc toàn lực chống lại sự xâm lược bên ngoài là được.

Với chiến lực hiện tại của phe ta, đó cũng chẳng phải chuyện bất khả thi!

Không thể nghi ngờ rằng lời hứa hẹn này có sức hấp dẫn rất mạnh, thượng tướng quân đội nhìn chằm chằm Trình Kiến, ánh mắt sắc lẹm, trầm giọng nói: “Cô muốn dùng việc này để chứng minh mình đạt được tiến hóa não thông qua kho tiến hóa, phải không?”

“Phải.”

“Nếu cô thật sự có thể quét sạch mối họa ngầm này, tôi cam đoan rằng về sau, quân đội sẽ ủng hộ hạng mục kho tiến hóa của cô vô điều kiện, nhưng nếu trong một tháng cô không làm được thì sẽ chịu xử phạt giáng liền ba cấp, cô có chấp nhận không?”

“Tôi chấp nhận.” Trình Kiến đồng ý không mảy may do dự, so với thí nghiệm, cô chẳng hề quan tâm đến chuyện cấp bậc này.

Viện trưởng Noël không can thiệp gì nhiều vào quyết định của Trình Kiến. Sau khi hội nghị kết thúc, ông gọi Trình Kiến đang định rời đi lại, hỏi mấy câu.

“Cháu nắm chắc được bao nhiêu?”

“Năm mươi năm mươi.” Trình Kiến cũng không giấu giếm. Sau khi trở lại từ khu an toàn Noah, cô chưa tập trung vào nghiên cứu bom của Dahl lần nào, toàn bộ thời gian đều dồn vào việc thăng cấp não mình.

“Chỉ nắm chắc được một nửa mà dám lấy ba cấp quân hàm ra đảm bảo trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy?”

Đối mặt với câu hỏi của viện trưởng Noël, Trình Kiến khẽ cười, bình tĩnh đáp: “Bắt tay vào làm rồi thì một nửa nắm chắc trong tay sẽ nhanh chóng tăng lên thôi ạ.”

Đoạn, cô lễ độ cúi đầu, lúc ngẩng lên đối mặt với viện trưởng Noël lần nữa, Trình Kiến thu lại nụ cười.

“Cảm ơn ngài đã luôn tin tưởng và ủng hộ cháu từ trước đến nay, nhưng có chỗ cháu vẫn chưa rõ, tại sao ngài lại chọn đào tạo cháu?”

Viện trưởng Noël nắm chức vụ cao, so với một Trình Kiến khi đó còn chưa có tiếng có miếng gì có chênh lệch địa vị rõ ràng, nói cách khác, khi đó trên Trình Kiến còn có một đống chủ quản có tiếng nói hơn cô, ông trực tiếp kết nối với cô hiển nhiên là liên lạc vượt cấp.

“Thiên phú cháu biểu hiện ra không hề kém cạnh Quý Thanh Hòa, năm đó tôi ủng hộ cậu ấy không ít trong công việc, bây giờ tất nhiên cũng có thể dọn đường cho cháu.”

Trình Kiến bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ông, viện trưởng Noël nói tiếp: “Ở thời đại này, nhân tài nghiên cứu khoa học quý báu hơn xa trong tưởng tượng, Dahl chỉ lấy một loại bom mới ra thôi đã khiến chúng ta rối loạn trận thế, mà trách nhiệm tìm phương pháp phá giải những thủ đoạn này thì đều rơi lên đầu những người đứng ở hậu phương như chúng ta.”

“Tôi chỉ là một nhân viên nghiên cứu hi vọng nhiều tư tưởng mới có thể xuất hiện hơn, bất kể cấp bậc nào cũng không có trọng lượng bằng một thành quả nghiên cứu kinh hãi thế tục.”

Nghe vậy, Trình Kiến cũng im lặng một hồi. Cô gật đầu, ánh mắt tỏ ý tôn trọng.

“Đúng vậy, đối với nhân viên nghiên cứu chúng ta, lấy được thành quả ra mới là điều quan trọng nhất, là cháu suy nghĩ hạn hẹp, sau này sẽ học tập ngài nhiều hơn.”

“Chịu khó cố gắng lên, chuyện này qua rồi, tôi sẽ tranh thủ nhiều cơ hội hơn cho hạng mục của cháu. Mong rằng kho tiến hóa của cháu có thể trở thành hậu thuẫn vững mạnh thứ hai ngoài chất dung hợp sinh học.”

“Cháu biết.”

Sau khi hiểu được suy nghĩ của ông, trong lòng Trình Kiến cũng ổn định hơn. Hiện giờ việc cô cần làm là dốc toàn lực ứng phó với chuyện giải quyết bom mìn, chờ chất dung hợp sinh học của Quý Thanh Hòa được đưa ra rồi, cô cũng có thể chia thành quả của mình cho một nhóm người làm đối tượng quan sát.

Ít nhất cũng không giống như trước nữa, chất dung hợp sinh học chiếm thế độc tôn, đặt hết trứng gà vào cùng một rổ.

Như vậy quá nguy hiểm.

Sau khi trở lại Trình Kiến lập tức xin quyền hạn, nhận được tài liệu mới nhất về bom mìn kiểu mới từ Noah và Greenfield, còn tham dự hội nghị bên đó tổ chức mấy lần.

Lúc trước cô cũng đã tham dự vào hạng mục rà phá bom kiểu mới, sau khi nói chuyện với mọi người về tiến triển mới nhất và nghe một vài ý kiến, cô bắt tay vào chuẩn bị một lượng lớn tài liệu đọc tương quan.

“Chị chuẩn bị xin đi Greenfield.”

Lúc nghe Trình Kiến nói vậy, Vincent đang nhập số liệu làm phân tích mô phỏng vào màn hình giả lập, cậu đạp chân trượt ghế tới cạnh Trình Kiến, đầu đầy chấm hỏi.

“Không phải đâu chứ? Greenfield bây giờ chẳng phải chỗ tốt đẹp gì đâu, nơi đó đang chiến tranh đấy! Nghe nói ban đêm trước khi đi ngủ còn phải kiểm tra xem có xuất hiện zombie dạo chơi trong sân không.”

“Phải đi mới lấy được tin tức đầy đủ giá trị nhất, mấy cái trong phòng thí nghiệm nghiên cứu đi nghiên cứu lại, đã sớm không ép ra được cái gì mới nữa rồi.”

“…”

“Chiều nay cậu thu dọn sửa soạn đi, lát nữa chị sẽ tìm lãnh đạo nói chuyện, tranh thủ tối nay lên đường luôn.”

Vincent tiu nghỉu, người khác chỉ sợ bị cấp trên phái sang đó, chị mình thì hay lắm, tự ship bản thân sang, cũng không sợ giẫm trúng bom nổ gãy chân nữa.

Ngoài Greenfield, trong tòa cao ốc bỏ hoang đã lâu gần phi trường.

Hai alpha võ trang đầy đủ xách súng canh gác bên ngoài, trong căn phòng đóng chặt lúc lúc lại truyền ra tiếng zombie gào thấp sợ hãi.

Trong nhà chất đống vài cái hòm lớn, có năm người rảnh rỗi ngồi trông.

“Bao giờ thì người Thành Mỏ đi ngang qua đây?”

“Nhiều nhất không đến một tiếng, mọi người chuẩn bị sớm đi.”

Họ đã canh ở đây hai ngày, tối nay sẽ có một đội người xuất phát từ khu Thành Mỏ vận chuyển hơn mười hòm súng ống đạn dược bay đến Greenfield.

Từ khu Thành Mỏ đến Greenfield đường sá vô cùng xa xôi, trên đường chọn một trạm trung chuyển gần phi trường làm chỗ tiếp tế, nhưng trạm tiếp tế này hiện giờ đã bị Dahl chiếm, người trú đóng ở đây ban đầu bị đánh ngất nhốt chung với zombie, lúc này đã mất mạng toàn bộ.

Theo lí, toàn bộ hành trình chuyến vận chuyển súng ống đạn dược này đều được bảo mật cao độ, nhưng sự thật chứng minh, tin tức nội bộ này đã bị truyền trước cho Dahl.

Alpha canh giữ bên ngoài da ngăm đen, mặt để râu quai nón, ánh mắt cực kì nguy hiểm. Gã xoay xoay con dao quân đội trong tay, đi không được mấy bước thì bỗng thè lưỡi ra.

Đó không phải lưỡi người mà là một cái lưỡi đen ngòm như lưỡi rắn. Dưới ánh trăng lạnh lẽo có thể nhìn thấy rõ, vị trí dưới mắt đến sát sống mũi của alpha này có hai cái lỗ hình phễu nhỏ. Nhờ cắp lỗ má có khả năng cảm ứng được chính xác nhiệt độ chung quanh này, gã có thể thăm dò được mọi vật sống có nhiệt độ cơ thể định tới gần đây mà chẳng hề tốn sức.

Đó là một cặp “mắt nhiệt” có thể phân biệt người qua nhiệt độ.

Đúng lúc này, một mũi tên lóe ánh sáng bạc sắc nhọn phóng từ xa tới, tốc độ gần như vượt ngoài giới hạn trông thấy của mắt thường. Kẻ phun lưỡi rắn kia còn chưa kịp phản ứng, mũi tên đã bắn thủng đầu gã, ghim gã xuống đất.

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, người canh gác ở đầu khác hoàn toàn không nhận ra đồng bạn đã chết.

Một lúc lâu sau, hắn nhìn trăng sáng bị mây đen che lấp, còn chưa kịp cúi đầu, trán đã bị ai tóm lấy. Một lưỡi đao lính chém mạnh từ gáy ra trước, giây tiếp theo, đầu hắn đã lìa khỏi xác.

Trong bóng tối, Hứa Úy đeo mặt nạ phòng độc một tay cầm đầu lâu của hắn, một tay cầm đao lính đi về phía trước. Anh giết người rất có kĩ xảo, rõ ràng động tác chém đầu này rất dễ làm máu văng khắp nơi nhưng tầm mắt anh lại hoàn toàn không bị máu bắn ảnh hưởng.

Trên nóc lầu đổ nát đằng xa trượt xuống một người cũng đeo mặt nạ phòng độc như anh, nom thân hình vẫn còn là một thiếu niên. Cậu ta thu lại thừng thép, lưng đeo cung nỏ, có thể nhìn ra người bắn chết tên lưỡi rắn mới rồi chính là cậu.

Bãi đậu máy bay đã được dọn dẹp bật sáng đèn chỉ thị, tiếng cánh quạt khổng lồ của máy bay càng ngày càng gần, hai người cùng nhìn sang từ xa.

Súng ống đạn dược của khu Thành Mỏ sắp tới rồi.