Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chương 32: Thế thì đồ Ngốc lớn cũng ngây thơ một lần vậy



Biên tập: Bột

Thẩm Tịch không ngờ bà Thẩm nhà mình lại hùng hùng hổ hổ như thế, chưa gì đã sắp xếp để hai nhà gặp nhau rồi.

Đã thế còn ở ngay nhà hàng nhà cô nữa.

Thẩm Tịch ngồi cạnh bà Thẩm mà nhìn cặp bố con trước mắt, cô nắm chặt gấu áo, trong lòng lại dâng lên nỗi căng thẳng không tên.

Thẩm Trân biết con gái mình không tự nhiên nên vội vàng giới thiệu: "Thẩm Tịch, đây là chú Lê, còn cả Lê Giai, con trai chú Lê nữa."

Lê Trịnh Hùng cũng vội vàng chào hỏi: "Đừng khách khí, đừng khách khí.

Sau đó ông lại vỗ vào người con trai mình: "Mau chào dì Thẩm đi."

Lê Giai khó chịu gọi một tiếng, tiếp đó bầu không khí lại càng thêm xấu hổ hơn.

Khóe miệng Thẩm Tịch giật giật, cô ho nhẹ một tiếng: "Mẹ, chú Lê, hay là chúng ta ăn cơm trước đi ạ, vừa ăn vừa trò chuyện."

Hai người lớn vội vàng đồng ý, dù xấu hổ trên bàn cơm vẫn không giảm nhưng cũng hài hòa tới bất ngờ.

Thẩm Tịch còn hẹn tới nhà Tiết Diễm tự học, nên đã nói rõ với bà Thẩm từ trước khi ăn cơm. Sau khi cơm nước xong cuôi, cô lên tiếng chào hỏi rồi đứng dậy muốn đi thì bị Lê Trịnh Hùng gọi lại: "Tiểu Tịch này, để Lê Giai đưa cháu đi."

Thẩm Tịch còn chưa từ chối, thì Lê Giai luôn trầm mặc lúc ăn cơm bây giờ cũng nghe lời đứng lên.

Dù trong lòng Thẩm Tịch không muốn nhưng cũng bất đắc dĩ đồng ý. Sau đó cô cùng sóng vai với Lê Giai đi về phía nhà mình.

"Học lớp 12 à?"

Lê Giai vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lại mở miệng, Thẩm Tịch kinh ngạc tới giật nảy, sau đó vội vàng đáp lại: "À vâng."

"Anh đang học đại học năm 2." Lê Giai phối hợp tiếp lời, lúc này anh ấy lại thêm hiền hòa chứ không lạnh nhạt như lúc ở trên bàn cơm: "Vừa rồi ngại quá, anh cũng không biết ứng xử thế nào trong trường hợp kia."

Thẩm Tịch lập tức thấy như tìm được người cùng khổ, suýt nữa cô còn không nhịn được mà gật đầu mạnh mấy cái. Có điều, giọng nói chuyện của cô lúc này vẫn còn rất khách khí: "Em cũng không hiểu lắm."

"Nhìn ra rồi." Lê Giai cười. Ngoại hình của anh ấy thuộc về kiểu dịu dàng, nhưng lại hoàn toàn khác với kiểu giả vờ dịu dàng của Giang Diệc Đường. Trong lúc cười, anh ấy còn hơi ngượng ngùng, vì thế lại càng giống với thiếu niên ôn nhuận thời cổ.

Anh ấy cười một tiếng khiến Thẩm Tịch cũng thoải mái hơn nhiều. Cô vốn là kiểu nói chuyện với ai cũng hợp phách, nếu không vì quan hệ đặc biệt giữa hai nhà, sợ là Thẩm Tịch đã mở máy hát từ lâu mà không ngừng được rồi.

Lúc đi đến dưới lầu, điện thoại trong túi cô đột nhiên vang lên.

Thẩm Tịch thấy có tin nhắn nhắc nhở thì lại đưa mắt nhìn Lê Giai.

Dù giữa hai người chẳng có gì, nhưng cô lại đột nhiên như có tật giật mình.

Cô hắng giọng một cái, sau đó mới ấn nút nghe.

"Đến đâu rồi?" Điện thoại truyền đến giọng thanh thanh đạm đạm của Tiết Diễm.

Thẩm Tịch bất giác đưa mắt nhìn xung quanh: "Vẫn đang trên đường về nhà. Hôm nay đi ăn cơm nên hơi lâu."

Lê Giai ở bên cạnh còn hơi hoang mang, đã đến dưới nhà rồi mà?

Tiết Diễm "ừ" một tiếng nhàn nhạt trong điện thoại, nhưng câu tiếp theo lại khiến tim gan Thẩm Tịch quýnh lên.

"Có cần tôi đi đón cậu không?"

"Không cần!" Giọng Thẩm Tịch rất kích động, cô không khống chế giọng khiến Lê Giai bên cạnh cũng phải giật mình.

Cô cười ngượng ngùng với Lê Giai, rồi nói vào trong điện thoại: "Tôi cũng sắp đến nơi rồi, bên ngoài lạnh lắm, cậu đừng xuống lầu làm gì cho phiền ra."

Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười trầm thấp của Tiết Diễm, mỗi tiếng cười phát ra lại như trống đánh vào lòng cô, chấn động tới mức trái tim cũng run lên.

"Vậy cậu mau lên đây, đừng để tôi sốt ruột."

Thẩm Tịch đáp lại ỡm ờ, sau đó cúp điện thoại rồi thở dài một hơi.

Lê Giai ở bên cạnh cũng đã hiểu ra gì đó, anh ấy cười như không cười nhìn cô: "Bạn trai à?"

Thẩm Tịch không trả lời, mà lại cảnh giác nhìn anh ấy.

Lê Giai bật cười, tiếp đó là đảm bảo: "Yên tâm, anh cũng từng học lớp 12 rồi, sẽ không nói đâu."

Lúc này Thẩm Tịch mới nhận định anh ấy là người phe mình nên gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Nào ngờ Lê Giai lại thong dong bổ sung thêm: "Em định đến nhà cậu ấy à? Lớp 12 vẫn nên kiềm chế chút, đừng ảnh hưởng tới việc học."

Thẩm Tịch nghi hoặc: "Kiềm chế gì ạ?"

Lê Giai cười: "Hỏi bạn trai em đi."

Anh ấy nói xong thì phất tay xoay người đi mất, chỉ để lại Thẩm Tịch lờ mờ phía sau.

Nhưng Thẩm Tịch cũng không kịp nghĩ nhiều mà vội vàng lên lầu, ấn chuông cửa nhà Tiết Diễm. Cô còn chuẩn bị sẵn câu "dì Trâu" ở cửa miệng nhưng người ra mở cửa lại là Tiết Diễm.

Tiết Diễm thấy cô nhìn vào phòng khách nhà mình thì cười rồi kéo cô vào trong ngực, sau đó đóng cửa lại: "Trong nhà chỉ có mình tôi thôi, cậu có thể làm xằng làm bậy."

"Không đứng đắn." Thẩm Tịch đỏ mặt đập cậu một cái, sau đó nhét cặp sách vào trong ngực Tiết Diễm và cố tình nghiêm mặt: "Tôi tới để học."

Tiết Diễm nắm tay cô kéo vào trong phòng: "Thế thì học thôi."

Vừa vào tới bên trong, Tiết Diễm lại như vô tình hỏi thử: "Đi ăn cơm thế nào?"

Cậu biết hôm nay Thẩm Tịch và mẹ mình đi ăn cơm để gặp người khác, chỉ là chuyện cậu muốn hỏi không phải là chuyện ăn cơm.

Thẩm Tịch đang lấy sách vở ra: "Cũng được, nhà bọn họ đều rất thân thiện."

"Đều?" Tiết Diễm nhíu mày như đang cầm gậy đồ chơi chờ mèo con mắc câu.

Quả nhiên Thẩm Tịch hơi cứng người lại, cô còn thầm mắng sao mình lại ngu xuẩn như thế, mới hai câu đã buột miệng nói ra mất rồi.

Khi đối diện với ánh mắt của Tiết Diễm, cô nuốt một ngụm nước bọt rồi thành thành thật thật khai ra: "Nhà chú Lê còn có một anh đang học đại học."

Cô dừng một chút rồi bổ sung: "Anh ấy đưa tôi về."

"Nên vừa rồi cậu ở dưới lầu nói chuyện với anh đó à?"

Thẩm Tịch nghe thế thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó vô tình nhìn thấy cửa sổ sau lưng Tiết Diễm rồi bắt đầu hiểu rõ tất cả.

Cô nhớ đến chuyện mình lắp ba lắp bắp nói láo trong điện thoại bị cậu phát hiện, thì vừa thẹn lại vừa giận: "Tiết Diễm, cậu cố tình!"

Cũng vì nhìn thấy Thẩm Tịch và Lê Giai ở dưới lầu nên mới gọi điện cho cô.

Bảo sao trước khi cúp điện thoại, cậu còn nói "nhanh lên lầu". Lúc đó trong lòng Thẩm Tịch còn thấy hơi lạ, rõ ràng cô lừa cậu là đang đi trên đường, sao cậu lại nói lệch là "nhanh lên lầu", mà không phải "mau về nhé". Thì ra là do cậu đã nhìn thấy từ cửa sổ từ lâu rồi!

"Thẩm Tịch." Tiết Diễm nhàn nhạt mở miệng: "Lần sau không cần bịa đặt về mấy chuyện này."

Thẩm Tịch hơi oan ức: "Tôi sợ cậu nghĩ nhiều rồi ghen thôi."

Tiết Diễm cong ngón tay gõ vào đầu cô: "Cậu nghĩ hay lắm."

Logic của con gái luôn nhạy bén nhất vào những lúc thế này, vì thế Thẩm Tịch nhìn cậu chằm chằm: "Cậu không ghen? Có phải cậu không quan tâm tới tôi không?"

Tiết Diễm bật cười rồi vươn tay véo véo hai má tức giận của cô: "Vì tôi tin cậu."

Đột nhiên nghe được lời thổ lộ làm tim Thẩm Tịch đập lỡ nửa nhịp, nào ngờ cậu lại bổ sung thêm một câu: "Cũng tin mắt nhìn người của mình không mù tới mức đó."

"... Cậu đi ra!"

Thậm Tịch vừa dùng một tay vỗ xuống đôi tay đang nắn bóp mặt mình, vừa phồng má lấy sách trong túi ra. Trong lúc lấy sách, Thẩm Tịch vô tình tìm được hai viên kẹo, thế là cô bày lên lòng bàn tay rồi hậm hực hỏi: "Này, muốn ăn vị hoa quả hay vị sữa?"

Lúc đầu Tiết Diễm định nói là "tùy", nhưng đột nhiên lại nhận ra có vẻ như chữ "tùy" này không thể buột miệng như thế được, thế là cậu chọn bừa một cái: "Vị sữa."

Ai ngờ Thẩm Tịch lại mau chóng nhét kẹo vị sữa vào miệng mình, rồi đưa kẹo hoa quả ra trước mặt cậu, sau đó bày ra vẻ khiêu khích: "Không cho cậu ăn đấy."

Tiết Diễm biết cô đang trả thù mình nên cười bất đắc dĩ: "Đồ ngốc ngây thơ."

Thẩm Tịch vẫn đắc ý như cũ, suýt chút nữa còn đứng chống nạnh để thể hiện nữa. Cô dùng giọng mũi hừ hừ hai tiếng: "Ngây thơ thì ngây thơ, tôi mà là đồ ngốc, thì cậu cũng là đồ ngốc lớn, cậu cũng ngây thơ."

Tiết Diễm nhìn cô đầy dung túng: "Thế thì đồ ngốc lớn cũng ngây thơ một lần vậy."

Thẩm Tịch hơi nghiêng đầu, còn chưa kịp hiểu ra ý trong lời này của cậu thì đã bị Tiết Diễm kéo vào lòng và cúi đầu hôn xuống.

Đầu lưỡi linh hoạt của cậu cạy mở hàm răng cô, sau đó hai đầu lưỡi xoắn quyện hòa với hương kẹo. Kẹo vị sữa ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng của hai người, Thẩm Tịch lại bị động ngửa đầu bị cậu đùa giỡn.

Trong lúc hốt hoảng, trong đầu Thẩm Tịch lại hiện lên câu nói trước khi rời đi của Lê Giai, sau đó mặt cô cũng dần trở nên tê dại.

Thì ra là kiềm chế việc này!

Hết chương 32.