Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 7: Gieo mầm tai họa



Edit: Tiểu Mỹ.

Beta: Tiểu Mỹ + Tiểu Mãn.

Trải qua một ngày làm việc Tiêu Hà Hà liền hiểu rõ toàn bộ các thao tác làm thư kí tổng giám đốc, đến buổi chiều, thư kí Cao lại dẫn một cô gái đến, thoạt nhìn như là nữ sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, khi thấy Tiêu Hà Hà cô bé kia lập tức cười tươi chào hỏi "Xin chào, tôi là Hướng Tĩnh vừa đến công ty, xin chỉ giáo thêm!"

"Xin chào, tôi là Tiêu Hà Hà!" Tiêu Hà Hà khách khí chào hỏi.

Đúng lúc này, một người phụ nữ thân hình mảnh khảnh mang giày cao gót đi tới, Tiêu Hà Hà và Hướng Tĩnh lập tức cung kính đứng lên, bởi vì mới đến hai người cũng chưa hiểu rõ người đến là ai! Cô gái kia mặc một bộ váy dài màu xanh ngọc cổ áo hình chữ V mở ra rất thấp gần như có thể nhìn thấy như ẩn như hiện rãnh ngực của cô. Dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp khi nhìn thấy Tiêu Hà Hà và Hướng Tĩnh, ánh mắt híp lại, lúc này thư kí Cao đúng lúc từ trong phòng thư kí đi ra, cô liền thay đổi sắc mặt "Chị Cao, người mới à?"

"Ừ! An Xuyến, đây là hai vị thư kí mới đến, Tiêu Hà Hà và Hướng Tĩnh, sau này lúc tôi không có ở đây cô phải dạy bảo nhiều cho các cô ấy!"

"Tất nhiên rồi, chị Cao đã căn dặn An Xuyến sao có thể không làm?" Cách trả lời rất khách sáo nhưng lại rất khôn khéo, cẩn thận.

"Leng keng!" Trong phòng chuyên dụng của tổng giám đốc tiếng điện thoại vang lên, Tiêu Hà Hà vừa muốn đi nhận lại bị đẩy sang một bên, chỉ thấy An Xuyến bước lại nhận điện thoại giọng õng ẹo nói: "Tổng giám đốc, có gì căn dặn?"

"Cà phê!"

"Vâng!" An Xuyến cúp điện thoại ngay lập tức đi pha cà phê.

Tiêu Hà Hà cùng Hướng Tĩnh đều có công việc ở ngoài.

Không bao lâu sau, chỉ thấy An Xuyến vẻ mặt như đưa đám từ trong phòng tổng giám đốc đi ra, cô ta nhìn lướt qua Tiêu Hà Hà giọng điệu không vui nói: "Tiêu Hà Hà, tổng giám đốc nói cho cô pha ly cà phê khác mang vào!"

Tiêu Hà Hà sửng sốt, nhìn thấy ly cà phê trên tay cô ta, lẽ nào tổng giám đốc không uống cà phê cô ấy pha sao?

"Vâng!" Ngay lập tức đi rót một ly cà phê mới.

Vừa muốn đi thì An Xuyến đã đi tới, cô ta để cà phê xuống bên cạnh tiến đến gần ngửi "Cũng không có gì đặc biệt! Tiêu Hà Hà, cô có phải cùng tổng giám đốc có quen biết hay không?"

"Hấc...c! Không có!" Tiêu Hà Hà lắc đầu "Tôi không quen biết tổng giám đốc! An tiểu thư, tôi đi đưa cà phê cho tổng giám đốc đây!"

An Xuyến nhìn bóng lưng của cô khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên dường như xẹt qua một chút ánh sáng nhạt!

Tiêu Hà Hà đem cà phê đưa đến phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang xử lý văn kiện "Tổng giám đốc, cà phê!"

"Ừ!" Ngẩng đầu lên, Tần Trọng Hàn chăm chú nhìn Tiêu Hà Hà lập tức đứng lên, âu phục màu đen thẳng thớm phụ trợ càng tôn lên dáng người cao to của anh "Sau này cà phê của tôi cô toàn quyền phụ trách!"

"Vâng!" Tổng giám đốc căn dặn Tiêu Hà Hà chỉ có thể nói vâng, cô sẽ làm!

Tần Trọng Hàn đi tới, Tiêu Hà Hà theo bản năng lùi về phía sau, đầu dường như cúi xuống thấp hơn vô lực nhìn mũi giày của mình ngay lúc đó cô lại ngửi được mùi thuốc lá dễ chịu.

"Thư kí Tiêu, vẫn là thói quen sao?" Tần Trọng Hàn giọng nói trầm thấp không có một chút độ ấm, cơ thể của anh lướt qua cô đi đến ngồi vào một bên trên ghế sofa.

"Vâng" vẫn như cũ phát ra một chữ đơn âm tiết, Tiêu Hà Hà trả lời.

"Cô là trả lời phải không?" Cô nghe thấy âm thanh có vẻ không kiên nhẫn của Tần Trọng vang lên.

"Vâng!" Theo bản năng trả lời, có chút phiền muộn. Tiêu Hà Hà không tự giác nhếch môi vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt chống lại Tần Trọng Hàn.

Chỉ như vậy liếc mắt một cái, đột nhiên cảm giác được không hiểu tại sao tim lại đập nhanh.

Nhìn người phụ nữ này cứ ngớ ra giống như một khúc gỗ, Tần Trọng Hàn chợt hạ ánh mắt xuống.

Tiêu Hà Hà lại cúi đầu, bàn tay nhỏ bé yếu ớt mà run rẩy nắm chặt khay, không biết Tần Trọng Hàn vì cái gì lại muốn thẩm vấn mình?

"Cô ra ngoài đi!" Tần Trọng Hàn đột nhiên nói, thanh âm vô cùng lạnh lẽo!

-----

"Mama, sao tới giờ mẹ mới đến đón con?" Trước cổng nhà trẻ có một đứa bé trai môi hồng răng trắng cuối cùng cũng đợi được Tiêu Hà Hà đến, mà cổng sớm đã không có người chỉ còn lại có Tiêu Thịnh và cô giáo.

"Thực xin lỗi Thịnh Thịnh mẹ tan ca trễ!" Tiêu Hà Hà xin lỗi rồi hướng cô giáo nói: "Thực xin lỗi, cô giáo Thạch đã làm chậm trễ cô tan ca rồi!"

"Không sao, Tiêu tiểu thư cô và con trai cô có gương mặt rất giống nhau!" Cô giáo Thạch lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Hà Hà nhưng cuối cùng cũng biết Thịnh Thịnh môi hồng răng trắng đến như vậy từ là nhờ vào gen của ai "Nói vậy thì có lẽ đôi mắt cùng lông mày của đứa nhỏ này là giống cha!"

"Hấc...c!" Tiêu Hà Hà có chút xấu hổ, nụ cười cũng không có tự nhiên bởi vì Thịnh Thịnh không phải là con của cô nhưng mà hầu như những người quen biết cô đều nói như vậy!

"Thịnh Thịnh tạm biệt cô giáo đi con!"

"Dạ! Tạm biệt cô!"" Thịnh Thịnh ngoan ngoãn nói "Mama, con thật sự giống mẹ sao?"

Tiêu Hà Hà cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, Thịnh Thịnh đúng là càng ngày càng giống mình nhưng mà cuối cùng nó cũng không phải là con trai ruột của cô! "Ừ! Giống!"

Đợi cô giáo đi xa, Tiêu Hà Hà nắm tay con trai: "Thịnh Thịnh, hôm nay chúng ta ăn cái gì nha!"

"Chỉ cần là đi chung với, ăn cái gì cũng được!"

"Ừ! Thịnh Thịnh thật ngoan!" Tiêu Hà Hà thở dài, đứa bé này thân thiết như vậy nhưng lại không phải con của mình rốt cuộc con trai của cô cuối cùng là đang ở nơi nào? Trải qua cuộc sống có tốt hay là không? Người đàn ông kia sẽ yêu thương nó sao?

Nhớ lại quá khứ, một giọt nước mắt trong suốt trượt dài trên má của cô.

"Mama, tại sao người lại khóc? Có phải là Thịnh Thịnh không ngoan hay không?" Ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Tiêu Hà Hà, Thịnh Thịnh không biết làm sao liền mở miệng "Con sau này sẽ không nóng nảy với mẹ, mẹ tan ca muộn Thịnh Thịnh sẽ đứng ở cổng chờ mẹ!"

"Thịnh Thịnh, không phải, mẹ không có khóc mà chỉ là có hạt cát bay vào mắt thôi!" Tiêu Hà Hà cảm thấy áy náy liền mở miệng giải thích.

"Nhưng mà không có gió! Tại sao lại có hạt cát bay vào?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò hiện ra một chút ý cười "Thịnh Thịnh thật thông minh, mẹ sẽ không bao giờ rơi nước mắt nữa! Đi thôi, mẹ cho Thịnh Thịnh chọn món ăn nha!"

-----

Nhà họ Tần.

"Cha, người đã trở về?" Mang theo một chút ngại ngùng cùng xinh đẹp, đứa con trai nhỏ dường như vô cùng vui vẻ từ trên cầu thang chạy xuống khi thấy Tần Trọng Hàn.

"Ngữ Điền!" Tần Trọng Hàn ôm lấy cậu "Ở nhà có nghe lời hay không?"

"Dạ! Ông nội nói Ngữ Điền rất nghe lời!"

"Ừ!" Tần Trọng Hàn môi hơi nâng lên "Ông nội đâu?"

"Ở thư phòng!" Ngữ Điền chỉ tay lên căn phòng trên lầu nói.

"Cha, người muốn tìm ông nội sao?"

"Ừ, Ngữ Điền trước tiên tự mình chơi đi, chờ lát nữa chúng ta cùng nhau tắm, tối sẽ kể truyện cho con nghe!"

"Được! Ngữ Điền đi đây ạ!" Ngữ Điền từ trước ngực Tần Trọng Hàn trượt xuống "Cha mau đi đi!"

"Ừ!" Tần Trọng Hàn nhìn bóng lưng con trai, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Tiêu Hà Hà, anh không nghĩ tới cũng chỉ có đêm hôm đó mà anh liền có con của mình!

-----

Tại thư phòng.

"Con còn biết trở về à?" Tần Lăng Hàng nhìn thấy Tần Trọng Hạn cơn thịnh nộ liền nổi lên "Ngươi cuối cùng đến khi nào mới kết hôn? Khi nào tìm một người mẹ cho Ngữ Điền?"

"Ông kêu tôi trở về để nói việc này?" Tần Trọng Hàn nhíu mày.

"Nghịch tử! Mạc Lam Ảnh cũng đã đi ba năm rồi, ngươi còn chưa quên được cô ta sao?"

"Không được nhắc đến cô ấy nữa!" Tần Trọng Hàn vẻ mặt lập tức trở nên u ám.

"Vậy thì kết hôn! Đúng lúc cuối tuần này sẽ tổ chức lễ mừng công ty, lúc đó sẽ có rất nhiều thiên kim danh giá của các công ty đến tham dự, ngươi chọn một người!"

"Còn có việc gì không?" Tần Trọng Hàn không kiên nhẫn hỏi "Không có việc gì nói nữa tôi đi ra ngoài!"

Không đợi Tần lão gia nói gì, Tần Trọng Hàn liền rời khỏi thư phòng.

-----

Trong phòng Ngữ Điền.

"Cha, cuối cùng công chúa Bạch Tuyết được hoàng tử hôn thì cuối cùng có tỉnh hay không?"

"Lần sau sẽ nói cho con biết!"

"Cha, không cần nha! Con hiện tại rất muốn biết!"

"Con đoán thử đi?"

"Hôn sẽ tỉnh dậy!"

"Ừ, Ngữ Điền thật thông minh!"

-----

Một tuần sau.

Tiêu Hà Hà khả năng thích ứng cực kỳ tốt bằng không mấy năm nay cũng không thể sống sót, một người con gái mang theo một đứa bé vừa học vừa làm cuối cùng cũng đã lấy được bằng cấp, cho nên chỉ trong thời gian vài ngày cô đã đem công việc của mình sắp xếp vô cùng gọn gàng.

Chỉ là dường như An Xuyến luôn luôn gây sự với cô, luôn đưa cho cô những vấn đề khó khăn, cũng may cô đều cẩn thận xử lý tốt!

Hôm nay, tổng giám đốc không có ở đây, An Xuyến cũng không thấy.

"Hà Hà, nghe nói tổng giám đốc dẫn An Xuyến đi công tác!" Hướng Tĩnh đi đến nói.

"Hấc...c! Phải không?" Tiêu Hà Hà cũng không ham thích bàn tán chuyện người khác, tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện của mình, cô muốn đọc thêm một chút để hiểu biết thêm, khó có được cơ hội ông chủ không có ở đây có thể yên tâm học tập rồi.

"Cô biết không? Bên cạnh tổng giám đốc của chúng ta có rất nhiều phụ nữ nha, nghe nói An Xuyến chính là một người trong số đó!Tổng giám đốc chỉ cần xử nữ! Anh ấy chỉ thích sạch sẽ!"

"Ừ!" Hờ hững trả lời.

Những người đàn ông thích sạch sẽ cũng không có nhiều lắm! Chỉ là.. có thích sạch sẽ đi chăng nữa thì cần gì có nhiều phụ nữ như vậy? Cái này bản thân cũng rất mâu thuẫn.

Cô cho rằng người thật sự thích sạch sẽ sẽ không nên có nhiều phụ nữ như vậy, chính mình chỉ cần một người bên cạnh chẳng phải là càng sạch sẽ hơn sao?

"Tổng giám đốc chỉ uống cà phê của cô, Hà Hà, cô không phải cũng là người phụ nữ của tổng giám đốc chứ?" Thật sự là lời nói ra của Hướng Tĩnh mà không làm cho người ta kinh ngạc thì cũng chết đứng.

" Hấc...c!" Tiêu Hà Hà đột nhiên ngẩng đầu lên, cười khanh khách "Hướng Tĩnh, sức tưởng tượng của cô thực sự rất phong phú!"

"Nhưng mà cô là người mà tổng giám đốc rất coi trọng, tổng giám đốc đích thân thông báo tuyển dụng cô! Chúng ta cùng đi chỉ có một mình cô lấy được vinh hạnh đặc biệt này! Cô có biết dưới lầu có bao nhiêu người ghen tị với cô không?"

"Tôi không biết!" Tiêu Hà Hà cười cười "Làm việc đi!"

"Hà Hà, cô thật hiền lành!" Hướng Tĩnh lắc đầu "Cũng đúng! Tổng giám đốc làm sao có thể coi trọng cô, tổng giám đốc như thế giống các người đàn ông khác hẳn là chỉ thích phụ nữ gợi cảm xinh đẹp như An Xuyến mới đúng! Cô không có khả năng trở thành người phụ nữ của tổng giám đốc!"

Cái đó và chúng ta có liên quan gì đây? Tiêu Hà Hà ở trong lòng thở dài nói.

"Hà Hà! Cô còn trẻ như vậy vì cái gì lại mặc quần áo quê mùa? Bạn trai cô nhìn cô ăn mặc như vậy buổi tối chắc sẽ gặp phải ác mộng!"

"A...!" Tiêu Hà Hà chỉ cười cười.

Cho tới bây giờ cô không lo lắng quá về quan hệ nam nữ cũng chưa bao giờ nghĩ muốn làm chim Phượng Hoàng, từ năm mười bảy tuổi liền mất đi tư cách làm vợ!

Hấc...c! Ngày giỗ của Tiêu Tiêu cũng đã sắp tới rồi!

Nhìn xuống cuốn lịch ngày trên bàn, ở trên mặt có khoanh một cái vòng tròn, là cuối tuần này, cô muốn dắt Thịnh Thịnh đi tảo mộ cho em trai. Ngày đó là ngày giỗ của Tiêu Tiêu cũng là ngày mà cô mất đi sự trong sáng!

-----

"Mama, cậu thật sự lên thiên đường sao?" Trước bia mộ, Thịnh Thịnh nhìn ảnh chụp trên bia mộ khó hiểu hỏi Tiêu Hà Hà "Nhưng thiên đường không phải chỉ có thể đi... không thể trở về sao?"

"Ừ! Cậu sẽ không quay trở về rồi!" Tiêu Hà Hà đưa tay vuốt tấm ảnh trên bia mộ, ứa nước mắt"Cậu là người tốt, cậu ở thiên đường sẽ rất hạnh phúc! Không còn đau khổ nữa!"

"Dạ!" Thịnh Thịnh hiểu chút ít liền gật đầu.

"Tốt lắm, đừng buồn nữa Tiêu Tiêu cũng không muốn nhìn thấy cậu buồn đâu!" Mễ Cách ở một bên nói, cũng ứa nước mắt.

Đột nhiên cậu kéo áo của Tiêu Hà Hà "Mama, bên kia bà ấy đang nhìn mẹ!"

"Ừ!" Tiêu Hà Hà vừa quay đầu lại, đôi mắt ngấn nước dưới ánh trăng mờ ảo, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đứng cách mười thước, trong tay đang cầm một bó hoa, cứ như vậy vẫn không nhúc nhích nhìn Tiêu Hà Hà.

Mở to hai mắt, cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng nuốt đi nước mắt nhìn người đang đi tới.

"Hà Hà!" Người phụ nữ kia đi lên phía trước, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Tiêu Hà Hà và đứa nhỏ bên cạnh cô "Hà Hà....."

Tiêu Hà Hà liếc nhìn bà, toàn thân sườn xám vẫn như cũ trẻ trung xinh đẹp, vẫn như cũ thướt tha thùy mị, cho dù đã qua tuổi bốn mươi cũng vẫn như cũ nhìn không ra một chút dấu vết nào lưu lại theo năm tháng.

Lạnh lùng cười, giống như là chưa từng gặp qua bà, Tiêu Hà Hà nắm tay con trai "Thịnh Thịnh, nói tạm biệt với cậu đi, chúng ta nên trở về nhà rồi!"

"Hà Hà! Đợi một chút, mẹ muốn nói chuyện với con!" Người phụ nữ kia vội vàng nói.

Tiêu Hà Hà đối diện cùng Mễ Cách "Mễ Cách, cậu trước tiên mang Thịnh Thịnh đi ra ngoài, tớ lập tức ra ngay!"

"Được!" Mễ Cách nắm tay Thịnh Thịnh rời khỏi nghĩa trang.

"Tôi và bà không có gì để nói!" Tiêu Hà Hà lạnh lùng nói.

"Hà Hà, mẹ biết con trách mẹ! Nhưng khi xưa mẹ thật là không còn cách nào!"

"Hừ!" Tiêu Hà Hà cười khinh thường "Thực xin lỗi, tôi phải đi!"

"Hà Hà!" Người phụ nữ ấy kêu to "Cho mẹ một cơ hội đi mà, mẹ biết sai rồi!"

"Không còn kịp rồi!" Tiêu Hà Hà cười lạnh: "Từ ngày bà vứt bỏ tôi cùng Tiêu Tiêu thì bà đã mất đi cái tư cách của một người làm mẹ, nếu không phải là bà có lẽ...có lẽ Tiêu Tiêu sẽ không chết!"

"Mẹ......" Nước mắt của bà rơi xuống: "Mẹ thật sự biết sai rồi!"

"Bà sám hối với Tiêu Tiêu đi! Nếu nó tha thứ, tôi sẽ tha thứ cho bà chỉ là...đến cuối cùng tôi cũng không có khả năng nghe được nó nói câu tha thứ cho bà! Bởi vì có nhiều thứ một khi đã vứt đi thì thật sự sẽ không trở lại! Ví dụ như mạng sống, mất đi thì vĩnh viễn sẽ mất đi!" Nói xong, cô thẳng lưng đi lướt qua bà chỉ là lướt qua nhau trong nháy mắt, cô nhìn thẳng phía trước cô không muốn nhìn thấy nước mắt của bà nữa!

Nhanh rời đi, chỉ là ở một góc nào đó vẫn nhịn không được rơi nước mắt, mẹ của cô ở cùng cô và Tiêu Tiêu, lúc cha vừa mất đi lại vứt bỏ họ mà đi theo người đàn ông khác!

Bây giờ, bà có tư cách gì yêu cầu cô tha thứ cho bà đây?

Chạy thật nhanh, Tiêu Hà Hà thầm nghĩ phải nhanh rời khỏi nơi này.

"Ầm" mộttiếng, cô đụng vào lồng ngực của một người nào đó, ngửi thấy một mùi thuốc lá dễ chịu ở trước mặt, cô bị đâm cho một cái lảo đảo suýt chút nữa té lăn trên đất, bị cô đụng vào theo bản năng người kia vươn tay đỡ lấy cô.