Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 35: Hễ kêu là tới



Edit: DinhHa.

Beta: Tiểu Mãn.

Tiêu Hà Hà đứng xa xa nhìn, hít một hơi thật sâu, đi nhanh tới.

"Tổng giám đốc." Tiêu Hà Hà đi đến trước mặt anh, chào hỏi.

Tần Trọng Hàn ngẩng đầu lên, gặp cô, nhìn quần áo cô mặc, Tần Trọng Hàn có chút kinh ngạc. Cô cư nhiên ăn mặc bình thường, cứ để mặt mộc không trang điểm theo tùy đi ra ngoài.

Bóng dáng Tiêu Hà Hà nhỏ gầy, toàn thân trong bộ quần áo nhẹ nhàng, thoải mái, tóc cũng tùy ý rối tung xõa trên vai, cô giống như một cô em gái nhà bên, đơn giản mà thuần khiết.

Phụ nữ như vậy không phải loại phụ nữ anh thích, bởi vì quá thuần khiết. Nhưng giờ khắc này, nhìn cô đi tới, vậy mà cảm thấy lúc này cô thoải mái, bình tĩnh so với trước kia, đã lâu không có cảm nhận được, lâu đến làm cho anh đối với phụ nữ đều mất hết niềm tin.

"Lên xe." Tần Trọng Hàn rất nhanh thu lại ưu tư, lịch sự giúp cô mở cửa xe.

Tiêu Hà Hà nhớ lại, đây lần đầu tiên tổng giám đốc mở cửa xe, mấy lần trước anh đều là nhét cô vào trong xe, giống như nhét một hàng hóa nào đó, bây giờ ôn nhu như vậy thật sự có chút không quen.

Tần Trọng Hàn đóng cửa xe, đi vòng qua ghế lái, mở cửa ngồi vào.

Mùi thuốc thoang thoảng truyền đến, Tiêu Hà Hà ngẩn ra, anh ngồi gần bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, cô có chút khẩn trương, ánh mắt chống lại đôi con ngươi thâm thúy màu hổ phách.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính xe phát ra hào quang, chiếu sáng lên gương mặt cương nghị, có chút đào hoa của một công tử bất cần đời. Đáy mắt anh mang theo sương mù, trêu tức mà mỉm cười: "Cô tinh thần không tốt, tối hôm qua ngủ không ngon?"

"A?" Tiêu Hà Hà không thể tưởng được anh cư nhiên sẽ hỏi cô vấn đề như vậy. Đúng là đêm hôm qua cô mất ngủ, có nên nói thật không, nhưng anh làm sao biết?

Tiêu Hà Hà quẫn bách cầm chặt túi xách, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiếm hồng.

Tiêu Hà Hà vẫn đang trong thời gian ngượng ngùng, Tần Trọng Hàn đột nhiên hưng phấn trêu chọc: "Đi ăn cơm cùng tôi cô vui đến không ngủ được sao?"

Lời nói đùa của anh làm cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Anh dường như chưa nói đùa, càng có vẻ ái muội vài phần, cô đúng nên là kiên quyết phủ nhận, lại không biết là quỷ Thủy Thần sai khiến nói: "Phải, bởi vì tổng giám đốc mà tôi mất ngủ."

Tần Trọng Hàn kinh ngạc, tiện đà nụ cười trên mặt lớn hơn nữa, Tiêu Hà Hà thậm chí nghe được từ trong cổ họng của anh phát ra tiếng cười trầm thấp mà tản mạn. Này vẫn là lần đầu tiên, cô nghe được anh như đứa bé cười lớn như vậy, trên mặt cười không có băng lãnh cùng trào phúng, chỉ là thanh âm sung sướng cười sảng khoái, đơn giản như vậy mà khoái hoạt.

"Tổng giám đốc." Tiêu Hà Hà đều nhanh ngồi không yên. Có tốt như vậy cười sao?

"Vì cái gì?" Tần Trọng Hàn rốt cuộc nhịn cười, tay cầm tay lái, cũng không vội khởi động xe, mắt mang ý cười không rời khỏi khuôn mặt cô.

Tiêu Hà Hà khuôn mặt đỏ bừng, anh nhìn chăm chú làm toàn thân cô không được tự nhiên, nhanh chóng nhớ lại vấn đề của anh: "Bởi vì không biết tổng giám đốc vừa muốn làm gì? Sợ tổng giám đốc sẽ cho tôi ba trăm ngàn, tôi chỉ sợ cả đời cũng không trả nổi."

Anh không thể tưởng được câu trả lời của cô lại là như vậy, thất thần chỉ chốc lát, lập tức cười lớn: "Cho nên về sau tôi gọi là cô, muốn hễ kêu là tới!"

"Tôi không phải gái tuyển dụng." Tiêu Hà Hà chu miên có chút nặng nề.

"Cái gì?" Tần Trọng Hàn hay là nghe đến lời cô nói, ánh mắt giao động.

Cô giương mắt, anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cô vội vàng cúi đầu: "Tôi nói cầu xin anh tha cho tôi."

"Ba trăm ngàn." Anh cười uy hiếp, sau đó cả người đến gần.

"Anh định làm gì?" Tiêu Hà Hà lập tức khẩn trương lên, sợ tới mức nhắm hai mắt lại.

Tần Trọng Hàn nhìn cô dáng vẻ khẩn trương, lại một lần nữa trầm thấp nở nụ cười.

"Lại vẫn sợ tôi như thế?" Thì thào mở miệng, trong ánh mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa, Tần Trọng Hàn cân nhắc nhìn hướng Tiêu Hà Hà, giờ khắc này, cô ôn nhu nhu thuận, chỉ là cô như vậy, ngẫu nhiên sẽ bạo phát, cực kỳ giống con nhím nhỏ.

Hô hấp của anh phun trên mặt cô, Tiêu Hà Hà mặt nóng rát: "Tôi sợ. Anh có thể cách tôi xa một chút!"

Cô cảm giác mình đã nửa phút không hô hấp, hít thở không thông.

"Mở mắt ra." Anh trầm giọng nói, ngữ điệu trêu tức: "Sợ tôi ăn em hay sao?"

Cô sợ tới mức mở to mắt, nhìn anh gần trong gang tấc trước mặt, anh thở ra hơi thở tươi mát thuộc về anh chui vào trong phổi của cô. Cô sợ tới mức lại một lần nhắm mắt lại, khẩn trương khẽ gọi: "Tổng giám đốc, anh cách tôi xa một chút."

Tần Trọng Hàn bỗng nhiên nhếch môi đơn giản cười rộ lên, trong hai tròng mắt hàm chứa sắc thái thắng lợi. Nhún vai, dung nhan lạnh lùng trước mặt giờ phút này ở tươi cười nhạt dần, tản mát ra mị lực mê hoặc lòng người: "Được rồi, tôi giúp cô thắt chặt giây an toàn sau đó cách xa cô ra."

Nói xong, anh thật sự giúp cô kéo dây an toàn, cài lên rồi ngồi trở lại vị trí của mình.

Sau đó, lại phát ra tiếng cười êm tai dễ nghe: "Tiêu Hà Hà, cô làm gì sợ tôi như vậy?"

Tiêu Hà Hà mở mắt ra, lại càng thêm quẫn bách, cô giống như hiểu lầm cái gì đi?

"Tổng giám đốc, anh cố ý." Giật mình lời chính mình mới nói ra, Tiêu Hà Hà hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình. Nịnh nọt cười, chống lại gương mặt tuấn mỹ của Tần Trọng Hàn, nuốt nuốt nước miếng, mau chóng nói: "Tổng giám đốc, không cần làm phiền, đi ăn cơm quá phiền toái, tôi muốn về nhà."

"Ra ngoài ăn phiền toái, thế tôi với cô về nhà ăn như thế nào? Như vậy cô sẽ không cảm thấy phiền toái nữa, nấu thêm một phần cũng sẽ không mệt chết." Cố nén cười, Tần Trọng Hàn nghiêm trang mở miệng, trong đầu nghĩ đến Ngữ Điền nói cô nấu ăn rất ngon, so với đầu bếp trong nhà nấu ngon hơn, vậy anh thật đúng là muốn nếm thử.

"Vẫn là nên ra ngoài ăn." Cô mới sẽ không để cho anh vào nhà cô. Người đàn ông trước mắt này quá mức thông minh lanh lợi, tiếp xúc nhiều hơn, chết như thế nào cũng không biết.

Không thể không nhướng mày, Tần Trọng Hàn khởi động xe, ánh mắt có vẻ đăm chiêu, chăm chú nhìn Tiêu Hà Hà: "Xem ra cô cực kỳ bài xích tiếp xúc với tôi, nhưng trái lại cô thành công khơi gợi lên hứng thú của tôi."

"Không phải, tổng giám đốc là cấp trên của tôi, tôi nên tôn trọng anh." Tiêu Hà Hà tâm thình thịch nhảy dựng lên, anh nói cô thành công dẫn tới hứng thú của anh, trời ạ, cô thật muốn chết đi.

"Tiêu Hà Hà."

"Ừm." cô chờ anh nói lời kế tiếp, nhưng là thế nhưng anh lại trầm mặc không nói.

Tiêu Hà Hà len lén nhìn mắt bên người đàn ông kia như đao khắc bên cạnh, đàn ông đặc biệt cương nghị, mà không che giấu được mị lực hơi thở hòa khí càng làm cho phụ nữ vì anh mà điên cuồng mê loạn. Chỉ là cô chưa bao giờ mộng tưởng hão huyền, cũng sẽ không hy vọng xa vời với tình yêu giáng trên đầu mình. Bởi vì cô đã sớm mất đi tư cách.

"Tiêu Hà Hà, cô cùng những người phụ nữ kia khác nhau." lời này không nói ra miệng, Tần Trọng Hàn tiếp tục lái xe, nhưng là ở trong lòng, thế nhưng anh lại đối bên người cái này tiểu nữ nhân có nhận thức.

"Ngữ Điền cực kỳ thích cô." Tần Trọng Hàn nói.

"Tôi cũng rất thích bé." Tiêu Hà Hà ngẫm lại đứa bé kia, môi hồng răng trắng, cùng Thịnh Thịnh giống nhau đều là đứa bé đáng yêu, chỉ là Thịnh Thịnh rất hoạt bát, còn đứa bé kia căn bản rất hay xấu hổ, mắc cở làm cho người đau lòng: "Tổng giám đốc, ngày hôm qua thật sự rất xin lỗi, tôi không biết chân tướng sự tình, nói lời không nên nói, anh đừng để ở trong lòng..."

Giờ phút này nghe cô giải thích, Tần Trọng Hàn bất động nhìnTiêu Hà Hà, như có như không nụ cười nhiễm lên khóe miệng, lười biếng mở miệng nói: "Cô nói gì? Tôi đã quên."

Quên? Tiêu Hà Hà không tin tưởng nhìn Tần Trọng Hàn. Đáng tiếc, nụ cười nhạt hàm chứa trên khuôn mặt nhìn không ra anh có ý gì.

Hồ nghi xoay mặt, Tiêu Hà Hà không nói gì nữa.

Tần Trọng Hàn mang cô đi bệnh viện thay băng, y tá nhìn Tần Trọng Hàn lộ ra ánh mắt si mê với anh, mà Tần Trọng Hàn không quan tâm những ánh mắt ái mộ này.

Trên hành lang hơi đông người, Tần Trọng Hàn một tay vô cùng thân thiết ôm eo Tiêu Hà Hà: "Cẩn thận, đừng để người khác đụng vào."

"Tổng giám đốc, tôi tự mình có thể đi được." Tiêu Hà Hà nghĩ muốn tránh thoát.

Thế nhưng anh lại giữ chặt eo của cô, ghé sát vào bên tai cô thấp giọng nói: "Không muốn cho tôi ôm em, thì không nên lộn xộn."

Tiêu Hà Hà sợ anh thật sự làm như vậy, chỉ canh cho tốt không thèm để ý đến, ôm eo cô cảm giác thật là là tốt, Tần Trọng Hàn đen như hồ sâu trong con ngươi lại một lần nữa hiện lên hào quang, cánh tay hơi hơi buộc chặt, để cho Tiêu Hà Hà cả người vô cùng thân thiết dựa vào ở trong lòng anh.

Nhịn đi. Tiêu Hà Hà khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt, mắt hạ xuống, nhìn sàn nhà. Nỗ lực xem người đàn ông bên cạnh tưởng tượng thành khúc gỗ, chỉ là khúc gỗ.

Thay băng gạc xong, cô nhất định bước nhanh chạy đi.

"Em đi đường thích cúi đầu sao?" Hơi hơi nghiêng đi ánh mắt, nhìn Tiêu Hà Hà cúi đầu nhìn dưới chân, Tần Trọng Hàn trầm thấp mở miệng, xem ra nữ nhân này cực kỳ không tình nguyện khi anh ôm cô.

"Tôi không...Đầu tôi." Nhanh chóng ngẩn đầu, còn chưa nói xong đầu cô đã va vào cằm Tần Trọng Hàn, Tiêu Hà Hà đau tới mức nguyền rủa một tiếng, cằm anh như thế nào cứng như thế.

Trời ạ! Đau chết được.

"Rất đau sao?" Tần Trọng Hàn xoa đỉnh đầu Tiêu Hà Hà bị va chạm, giọng nói mờ ám hơi có ý cười, đem cô dọa sợ tới mức này, thật thú vị.

"Anh không sao chứ?" Tiêu Hà Hà cảm giác quẫn bách trên đỉnh đầu tay anh rất nóng, ão não nhíu mày, mau chóng kéo tay Tần Trọng Hàn xuống, cự tuyệt động tác vô cùng thân thiết của anh: "Tổng giám đốc, nên để tôi tự đi."

Anh như vậy cô căn bản không có biện pháp đi được.

"Dứt khoát như vậy đi." Thuận thế nắm chặt tay Tiêu Hà Hà, năm ngón tay đan xen nháy mắt cảm thấy thân thể Tiêu Hà Hà rõ ràng cứng ngắc, Tần Trọng Hàn trong mắt hiện lên ý cười, nắm tay cảm giác cũng thật tốt.

Rốt cước thay đổi băng gạc xong, miệng vết thương khép lại cũng không tệ lắm, không có lây nhiễm.

Tần Trọng Hàn lại nắm tay cô chuẩn bị đi, trong hành lang dài, một bác sĩ nữ mặc áo trắng đi tới. Tiêu Hà Hà nhìn đến bác sĩ áo trắng, hơi hơi nhíu mi, bác sĩ kia thật quen mặt a, đã gặp nhau ở nơi nào?

Tiêu Hà Hà nhất thời nghĩ không ra bác sĩ kia là ai, có lẽ là nhận sai, cô nghĩ. Lắc đầu, có thể là ngủ không ngon, đại não đều đi theo bãi công rồi.

"Tần tiên sinh?" Nào biết kia vị nữ y sinh đi đến bên cạnh bọn họ gặp thoáng qua nháy mắt, đột nhiên hô một tiếng, tựa hồ mang theo chút kinh ngạc, không thể tin được gặp đến Tần Trọng Hàn.

Tần Trọng Hàn cũng hiển nhiên thật bất ngờ: "Bác sĩ Lý, là cô."

"Tần tiên sinh khỏe không, đã lâu không gặp, không nghĩ tới hôm nay gặp được anh. Thật sự là quá tốt." Bác sĩ Lý hiển nhiên có chút ngoài bất ngờ, không ngờ Tần Trọng Hàn sẽ đến bệnh viện, mắt nhìn bên cạnh anh là Tiêu Hà Hà, tựa hồ có mấy lời muốn nói, nhưng không nói nữa.

Tiêu Hà Hà không ngốc, lập tức ý thức được chính mình rất dư thừa, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc, tôi đi ra bên ngoài chờ anh."

Tần Trọng Hàn chỉ là ừ một tiếng, cô đi tới cuối hành lang, thời gian sắp rẽ ngoặt hồi đầu nhìn xung quanh, phát hiện anh cùng bác sĩ Lý đang nói gì ở đó.

Tiêu Hà Hà đứng xa xa nhìn, đi ra ngoài, lại ngăn cách bởi bức tường thủy tinh, nhìn ra xa, trong đầu thì vẫn còn nhớ lại cái gì đó.

"Tần tiên sinh, Mạc tiểu thư cô ấy gần đây khỏe không?" Bác sĩ Lý hỏi.

Tần Trọng Hàn sửng sốt, gật gật đầu: "Rất tốt."

Anh đã hơn ba năm không gặp cô ấy, chỉ là nghe nói rất tốt, bất quá cũng chỉ là nghe nói mà thôi.

Bác sĩ Lý lại nói: "Trong viện của chúng tôi hiện tại có một thiết bị tân tiến, đối với bệnh của tiểu thư rất có lợi."

Tần Trọng Hàn thân thể rõ ràng cứng đờ, trên mặt biểu tình cũng đi theo có chút cứng ngắc, sau một chút tạm dừng, anh mới chậm rãi hỏi: "Có thể trị được không?"

"Không dám nói có nắm chắc trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng đã có hi vọng. Chỉ là tôi liên hệ Mạc tiểu thư không được, hôm nay may mắn gặp được Tần tiên sinh." Bác sĩ Lý cười cười, hiển nhiên còn không biết nội tình.

Tần Trọng Hàn gật gật đầu: "Tôi biết rõ, tôi sẽ cho người thông báo cô ấy. Mời cô ấy tới tìm cô, bác sĩ Lý, chuyện của cô ấy còn cần cô quan tâm nhiều."

"Tần tiên sinh, người đừng khách khí, Mạc tiểu thư tốt như vậy người nhất định sẽ có báo đáp, anh yên tâm đi, có thể phục vụ cho các vị, là vinh hạnh của tôi. Tần tiên sinh, anh cùng Mạc tiểu thư nhất định sẽ có con của hai người."