Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 31: Sinh đẻ khó chịu



Edit: DinhHa.

Beta: Tiểu Mãn.

"Lúc ấy rất nguy hiểm." Tiêu Hà Hà lẳng lặng nghênh đón ánh mắt thâm thúy của Tần Trọng Hàn, tình huống lúc đó cô căn bản không muốn nghĩ nhiều, cô nghĩ nếu như người đó là Tần Trọng Hàn, cô cũng sẽ đẩy anh ra, đây là một loại bản năng: "Tôi không muốn nghĩ nhiều."

"Nếu người đó là tôi?" Tần Trọng Hàn trong lòng bị đâm một chút, cô ánh mắt như vậy thẳng thắn thành khẩn cùng trả lời khẳng định trong mắt Tần Trọng Hàn mang theo nói không rõ ràng phức tạp suy nghĩ sâu xa.

"Ách...Tôi cũng sẽ làm vậy." Trả lời gọn gàng xong, Tiêu Hà Hà thành thực gật đầu.

Tần Trọng Hàn sắc mặt trầm xuống: "Cô dinh dưỡng không đầy đủ sao lại thế này? Cô mấy năm nay đều không có ăn cơm thật ngon sao?"

"Mấy năm nay?" Tiêu Hà Hà như thế nào nghe ngữ khí này như là anh nhận thức cô nhiều năm: "Tôi lại thiếu máu sao?"

"Lại?" Tần Trọng Hàn mày không tự giác nhíu lại: "Cô trước kia thiếu máu?"

"A...từng có một thời gian ngắn." Cô tâm tình vẫn không tốt, ăn túng thiếu, công tác cùng học tập vội vàng, sinh hoạt áp lực lớn, thiếu máu cũng là tự nhiên.

Tần Trọng Hàn nắm chặt tay cô, có câu vẫn muốn hỏi, mà lại nhịn, cuối cùng nói: "Cô rất thiếu tiền sao?"

"Ừm." Gật gật đầu: "Tổng giám đốc, anh trở về đi, tôi muốn đi ngủ rồi."

"Đáng chết. Làm sao cô lại thiếu tiền?" Anh quát.

Nếu như anh nhớ không lầm mà nói, cô không phải có 750 vạn sao? Nữ nhân chết tiệt, số tiền kia đủ cho cô sống cả đời. Áo cơm không lo, cô như thế nào khiến cho chính mình lại vẫn thiếu máu?

"Tôi vì cái gì không thể thiếu tiền?" Tiêu Hà Hà cau mày, khó hiểu nhìn anh: "Tổng giám đốc, tôi thật sự cực kỳ mệt mỏi, muốn đi ngủ."

" Được. Cô ngủ đi." Vẻ mặt của anh dịu đi: "Tôi không về."

"Nhưng là..." Chỉ có một cái giường a.

"Tôi ở trên ghế tổ ngủ một đêm." Tần Trọng Hàn lạnh lùng nói.

Có lẽ là quá mệt mỏi, Tiêu Hà Hà không nói lời nào liền ngủ mất.

Tần Trọng Hàn cởi giầy ngồi ở trên ghế sofa, lúc này mới biết mình chân có bao nhiêu đau, buổi tối khiêu vũ khi đó bị cô giẫm lên tất cả mu bàn chân đã sưng đỏ.

Trên giường, một thân thể vẫn cuộn mình, bừa bộn che người cô, ngủ rất say, khóe miệng anh đào lại vẫn hơi hơi mở ra, có vẻ có chút tính trẻ con, nhưng trong lòng anh lại cho rằng rất dễ thương.

Tần Trọng Hàn nhìn chân, mang giày xong, đi đến bên người cô, mềm nhẹ vuốt sợi tóc trên mặt, ngắm nhìn khuôn mặt trắng noãn dưới tóc, cười mỉm.

Cảm xúc dập dờn, mồ hôi theo trán chảy xuống ở trên gương mặt tinh tế, nhẹ nhàng vuốt, mà lại có một loại cảm giác an tâm, tựa hồ như một cỗ nước ấm sáp nhập vào trong lòng, tràn đầy hạnh phúc.

"Đừng làm rộn." Ưm một tiếng, Tiêu Hà Hà không hề lo vết thương trên bả vai cử động, động tác trên phạm vi lớn liên lụy đến vết thương trên bờ vai, khoảnh khắc bình yên trước mặt bởi vì thống khổ mà nhăn nhó khó chịu, khẽ mở môi đỏ mọng kêu lên một tiếng đau đớn: "Đau chết."

"Đừng nhúc nhích." Tần Trọng Hàn đè lại cái tay đang vùng vẫy nhìn đến vết thương của cô, thần sắc đau dữ dội, trong đầu hiện ra cảnh cô vì Tằng Ly mà đỡ nhát dao đó, anh lại rất ghen, trong lòng như một bình dấm chua bị đổ.

Tiêu Hà Hà bị một đôi tay cầm, mà lại cảm thấy được an tâm, lại chìm vào giấc ngủ.

Bình minh khi...tỉnh lại, Tiêu Hà Hà phát hiện mình tựa vào ở trong một vòng tay ấm áp, trên lưng bị một bàn tay nhốt chặt, mà bả vai bị thương ở bên ngoài.

Chớp chớp mắt, Tiêu Hà Hà có chút kinh hoảng.

"Không cần động, để ý khẽ động đến miệng vết thương." Tần Trọng Hàn thở dài một tiếng, đem thân thể Tiêu Hà Hà ôm chặt, cằm ái muội đặt trên vai cô, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười, có chút ái muội, có chút thỏa mãn, không tồi cô không có việc gì.

Hơi thở ôn nhuận phả ở bên tai, Tiêu Hà Hà phút chốc cứng nhắc ở thân thể, ảo não nguyền rủa, anh từ khi nào thì leo lên giường?

"Tổng giám đốc ai bảo anh lên đây?" Thử vùng vẫy, Tiêu Hà Hà lại thất bại, mở miệng: " Anh không được phun hơi thở ở tai tôi, rất ngứa."

Tựa hồ cực kỳ thỏa mãn với phản ứng của Tiêu Hà Hà, ý cười trong mắt Tần Trọng Hàn thêm sâu sắc, trong tiếng nói trầm thấp từ tính hơn chút khàn khàn: "Đàn ông sáng sớm tỉnh lại là rất nguy hiểm, nhất là giai nhân đang nghi ngờ, muốn náo loạn đều không có được, cho nên cô không nên lộn xộn.

Tiêu Hà Hà rất kinh ngạc, ngẩng đầu trừng mắt với anh. Sắc mặt tái nhợt!

"Không cần lộ ra loại ánh mắt sắp gặp chà đạp." Nụ cười của anh tràn ngập ở khóe miệng, một tay nâng cằm cô lên, lưu lại ấn ký của anh.

Bị anh hôn nhiều lần, mỗi một lần đều bị anh làm sợ tới mức muốn hít thở không thông, căn bản không cách nào lãnh hội cảm giác hai môi hỗ tương.

Lần này mới đầu cũng là hù sợ, nhưng đương đoạt lấy được hôn nồng nhiệt nhưng không đáp lại thì anh bắt đầu trằn trọc dụ dỗ, đôi môi bỏ quên lực đạo, thân thể lại hoàn toàn dán sát.

Nhàn nhạt hương nước hoa tốt như vậy, hơi thở của anh vây quanh chớp mũi cô, cô hoảng sợ trợn tròn mắt, lưỡi của anh bá đạo như vậy chui vào trong miệng cô một trận lật chuyển khuấy đảo, bắt lấy lưỡi của cô.

Cô cự tuyệt đẩy anh ra, mơ hồ không rõ cự tuyệt, mà bàn tay to của anh chế trụ cái gáy cô lại càng dùng lực, căn bản là không cho cô có nửa điểm cơ hội phản kháng, hung mãnh hôn cô, dần dần chuyển sang ôn nhu.

Nụ hôn của anh, làm cô không khỏi nhẹ nhàng run rẩy. Tay cô chạm vào lồng ngực của anh, bị nhiệt độ trong ngực nóng làm cho sợ.

Hai cánh tay không ngừng khẽ vuốt sau lưng hết sức lạnh của cô, khiến cô dần dần hòa tan, dần dần để cho thân thể của cô cảm nhận được kích động mất hồn, quen thuộc thân thể anh đường cong cùng mùi.

Hô hấp của cô hỗn loạn, không khí đã bị rút cạn, hơi thở thêm dồn dập.

Cửa đột nhiên mở ra:"Hàn. Tới giờ kiểm tra..."

Tiếng mở cửa lớn kéo Tiêu Hà Hà thức tỉnh, toàn thân hỏa nhiệt trung cô mạnh đẩy anh ra, mặt tái nhợt đỏ bừng lên.

Tằng Ly ánh mắt mở thật to. Anh ta nhìn đến Tần Trọng Hàn ôm Tiêu Hà Hà ở trên giường bệnh, hai người thân thể dán thật sát, tư thế ái muội làm cho người ta đỏ mặt, trọng yếu nhất là hai người đang hôn.

Tằng Ly phía sau lưng mồ hôi xông ra, trời ạ! May mắn không phải họ đang làm chuyện lớn hơn mà đi vào, chỉ sợ khi đó anh ta bị Tần Trọng Hàn bầm thành từng đoạn mất.

Ánh mắt Tần Trọng Hàn như độc tiễn một dạng mạnh bắn xuyên qua.

"Các ngươi tiếp tục, tôi để cho y tá chờ một chút." Tằng Ly xấu hổ cười cười, lại khép cửa phòng lại.

Thật là, Tần Trọng Hàn thật là hãm nhập võng tình rồi.

Chỉ là, vì sao nhìn đến bọn họ hôn môi, trong lòng anh lại thấy được sự thống khổ đây?

"Anh còn không mau đứng lên?" Tiêu Hà Hà sắp điên mất rồi, lần này bị người khác nhìn thấy, có bao nhiêu cái miệng cũng không thể giải thích rõ được.

Bị Tằng Ly nhìn thấy, cũng được, anh đang tuyên bố cái gì. Chính là trên mặt của anh tràn đầy sự phẫn nộ, thật muốn đem Tằng Ly đánh một trận, tiến vào không biết gõ cửa a?

Tần Trọng Hàn buông ánh mắt xuống, nhìn đối diện ánh mắt cô, trong mắt ý cười càng sâu, tay ôm eo cô hơi mở ra, vuốt vòng eo mảnh khảnh.

"Anh mau đứng lên." Tiêu Hà Hà phút chốc thân thể đứng thẳng lên, tức giận gầm nhẹ, đôi má hơi đỏ lên, cô thẹn thùng cái gì mạnh mẽ, thẹn thùng quản tác dụng cái rắm, ở trong lòng đem chính mình mắng, lại đem lửa giận trừng nụ cười chân thành của Tần Trọng Hàn, mà anh bị người khác nhìn thấy đang hôn cư nhiên thật cao hứng.

"Tôi để cho y tá đến chích thuốc cho em." Tần Trọng Hàn cười nhạt, tay vẫn như cũ đặt ngang hông cô, một tay mềm nhẹ vuốt tóc rơi trên trán cô, giúp cô vén đến chỗ sau tai: "Bị cậu ta thấy được, về sau nói cho cậu ta biết, cô là người phụ nữ của tôi."

"Tôi khi nào thì đáp ứng anh?" Cô kinh ngạc, mặt đốt hồng đã không thể tái đỏ.

"Vừa rồi thời gian hôn em không phản đối." Tần Trọng Hàn đương nhiên nói: "Đã ấn xuống ấn ký tôi, vô lại không được rồi!"

"Còn có, không được lại thay bất luận kẻ nào chắn dao găm, em không phải làm bằng sắt." Lời của anh khí phách làm cô kinh ngạc, thật đúng là cho là cô là chính mình người nào a?

Khó hiểu ánh mắt nhìn về phía Tần Trọng Hàn tuấn lãng quay mặt, gầy yếu đôi má giống như đao rìu một loại đục khắc mà thành, không giống Tằng Ly ngũ quan nhỏ mảnh, của anh ngũ quan khắc sâu, hình dáng rõ ràng, tản ra cổ mê hoặc lòng người mị lực, tuy nhiên giờ phút này khóe miệng có ý cười, nhưng ẩn dấu ở trong tươi cười, là có thể cảm giác đến chỗ cơ trí cùng sắc bén.

"Bất kể cái gì người sẽ đối đã từng lí hành hung a, tổng giám đốc, khẩn trương để cho Tằng Ly về nước đi." Nhắc tới Tằng Ly cô lại có chút bận tâm.

"Tiêu Hà Hà." Tần Trọng Hàn mặt trầm xuống, cô còn dám quan tâm nam nhân khác anh lập tức đem cô ngay tại chỗ tử hình.

"Nguyên nhân gì?" Tần Trọng Hàn ánh mắt thâm thuý đảo qua khuôn mặt tuấn tú Tằng Ly.

"Năm trước tôi tới xử lý hạng nhất công tác giảm biên chế, xa thải một cái công nhân đến muộn, cô ta giải thích qua nguyên nhân, nhưng tôi không có nghe, vẫn như cũ đuổi việc cô ta, sau đó này một năm cô ta ở thất nghiệp, bởi vì bỏ bê công việc bị đuổi việc ở trong ngành thanh danh không tốt, tìm không thấy vị trí thích hợp, vẫn không có công tác mới đi cực đoan." Tằng Ly giải thích sự kiện tập kích tối hôm qua.

"Hiện tại xử lý tốt sao?" Tần Trọng Hàn nhíu mi.

"Không có, đang đợi của định đoạt của cậu!" Tằng Ly trên mặt hiện lên áy náy, anh ta muốn đem cái kia nữ nhân đâm bị thương Tiêu Hà Hà triệu về công ty tiếp tục công việc, nhưng làm như vậy mà nói, còn không biết Tần Trọng Hàn có thể đáp ứng hay không.

"Ý kiến của cậu."

"Để cho Phác Anh Ái trở về công tác đi, lần trước thật là tớ xử lý quá vô tình, không suy xét đến cô ta bỏ bê công việc là vì con sinh bệnh."

" Cậu để cho đâm bị thương Tiêu Hà Hà người trở về tiếp tục tại công ty chi nhánh công tác?" Tần Trọng Hàn mày càng nhíu chặt hơn.

"Cho nên mới muốn cậu phê chuẩn!"

" Cô ta có ý hối cải sao?"

"Có."

"Kia liền trở lại đi." Tần Trọng Hàn gật gật đầu.

Tiêu Hà Hà đứng ở cửa phòng bệnh, bỗng nhiên dừng bước, nghe được đối thoại bọn họ, nguyên lai ngày hôm qua nữ nhân đâm bị thương cô là vì nguyên nhân công tác.

Vốn dĩ bọn hắn đều cực kỳ thiện lương nha! Tiêu Hà Hà nhịn không được mỉm cười nở nụ cười, đột nhiên cảm giác mình quang vinh bị thương rất đáng được, không có mở ra cửa, lại trở về nằm ở trên giường bệnh.

Phác Anh Ái công tác khôi phục, liền lập tức tới bệnh viện thăm Tiêu Hà Hà.

Cửa phòng bệnh bên ngoài đứng hai nhóm người, mỗi bên cạnh năm người, là kia mười cái vệ sĩ, phác anh ái tiến vào thì lập tức cho Tiêu Hà Hà cúi đầu, cũng nói xong thật có lỗi mà nói, bởi vì ngôn ngữ không thông, Tiêu Hà Hà cũng nghe không hiểu lắm.

"Tiêu tiểu thư, thật sự là thực xin lỗi, thật sự là thật xin lỗi." Phác Anh Ái một cái vẻ cúi đầu giải thích.

Tần Trọng Hàn vẻ mặt ung dung, nhìn không ra cảm xúc, hồi lâu sau, cùng phiên dịch nói: "Mang cô ta đi thôi, làm việc cho tốt. "

Đợi cho người đi tới, Tần Trọng Hàn hỏi Tiêu Hà Hà: "Đói bụng sao?"

Tiêu Hà Hà lắc đầu: Cô ấy nói gì đó?"

Cô một câu nghe cũng không có hiểu.

"Giải thích với em a!"

"A...." Tiêu Hà Hà bắt đầu ngốc cười rộ lên.

"Em u mê a?" Tần Trọng Hàn tức giận liếc cô một cái.

"Như vậy giải quyết nhất kiện thất nghiệp vấn đề, rất không tồi." Ít nhất biến chiến tranh thành tơ lụa, so với cái gì cũng tốt: "Tổng giám đốc, anh đi công tác đi."

"Tiêu Hà Hà, hai người chúng ta ai là tổng giám đốc?" Tần Trọng Hàn sắc mặt âm trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

"Là anh. "

"Muốn hay không công tác người nào định đoạt?"

"Anh."

"Hôm nay nghỉ ngơi." Tần Trọng Hàn tiếp tục ngồi ở trên ghế sofa: "Nếu em nghĩ không muốn nhìn đến tôi nhắm mắt lại!"

Tiêu Hà Hà không ngờ được anh sẽ đột nhiên nói đùa, nhịn không được cười ra tiếng: "Nhưng là tôi đã ngủ đủ rồi."

Nụ cười này, Tần Trọng Hàn cũng giương lên khóe môi: "Vậy thì không có biện pháp, em hôm nay một ngày cũng phải nhìn đến bản tổng giám đốc."

Tiêu Hà Hà nghĩ đến cái này người trừ bỏ cực kỳ bá đạo, cực kỳ háo sắc, tựa hồ không tồi, có săn sóc một mặt, tựa hồ cảm thấy được không như thế chán ghét anh.

"Tổng giám đốc, ngày hôm qua từng tiểu thư đi nơi nào, như thế nào về sau không gặp người?" Tiêu Hà Hà nhớ tới Tằng Dương Dương giống như trên đường rời tiệc rồi.

Chương 32: Anh có con trai.

Edit: DinhHa

Beta: Tiểu Mãn.

"Không biết!" Tầm mắt Tần Trọng Hàn rơi ở trên bản ghi chép, anh đang chơi trò chơi, Thịnh Thịnh thiết kế một cái trò chơi, không nghĩ tới một cái đứa nhỏ năm tuổi cư nhiên thiết kế thú vị như vậy, nếu mở rộng mà nói, nên là bán cái không sai giá đi! Này một cái trò chơi, khơi gợi lên Tần Trọng Hàn một cái kế hoạch.

Chính đang chơi lấy, đột nhiên nhận được điện thoại ở nhà, Tần Trọng Hàn mở ra điện thoại, đầu kia truyền đến Tần Lăng Hàng thanh âm sốt ruột của."Hàn, Ngữ Điền không thấy nữa! Không thấy nữa!"

"Cái gì?" Tần Trọng Hàn trong lòng cả kinh."Sao lại thế này?"

"Lái xe đi đón nó, nhưng là không nhận được người, ta đã báo cảnh sát!" Tần Lăng Hàng không dám chậm trễ một chút.

"Ta lập tức trở lại!" Tần Trọng Hàn nhìn lướt qua Tiêu Hà Hà, thần sắc trang trọng."Về nước đi, trở về dưỡng thương!"

Tiêu Hà Hà nghe được ngữ khí anh không tốt: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Chuyện của con anh!" Tần Trọng Hàn trầm giọng nói.

"Con của anh?" Tiêu Hà Hà tâm run lên: "Anh có con trai?"

Tần Trọng Hàn ánh mắt thâm thúy, tầm mắt khóa lại Tiêu Hà Hà mặt mày: "Em thật bất ngờ sao?"

Tiêu Hà Hà mặt đỏ lên, tay một đi theo run lên, bối rối nói: "Không, không có! Chúng ta trở về đi!"

Nói xong cô liền chuẩn bị xuống giường.

"Em đây để ý sao?" Tần Trọng Hàn hỏi.

"Tôi vì sao phải để ý?" Tiêu Hà Hà rất nhanh nói. Anh có con trai cùng cô cái gì quan hệ? Thật là!

Tần Trọng Hàn không nói gì, vẻ mặt lại phức tạp, chỉ là Tiêu Hà Hà không có nhìn đến mà thôi.

Trong lòng cô nói không nên lời cái gì cảm giác, chỉ rất là kinh ngạc, cực kỳ kinh ngạc Tần Trọng Hàn lại có con trai, như thế anh nhất định có vợ, đã có vợ, vì cái gì còn phải trêu chọc cô, về sau cô muốn rời xa anh mới đúng.

Dọc theo đường đi, Tiêu Hà Hà đều rất trầm mặc.

Xuống phi cơ, Tần Trọng Hàn không có đưa Tiêu Hà Hà, mà là để cho Tằng Ly đưa cô đi bệnh viện, nhưng là Tiêu Hà Hà cảm thấy được không cần phải đi, đến thời gian đến chỗ đi bệnh viện cắt chỉ liền tốt, cô chủ yếu là nhớ đến con của mình: "Tằng Ly, anh đưa tôi đến nơi đây thì tốt rồi!"

Ở cửa nhà trọ Mễ Cách, Tiêu Hà Hà nói với Tằng Ly.

"Hà Hà! Thật sự cám ơn cô, cám ơn cứu mạng của tôi!" Tằng Ly trịnh trọng, nhìn về phía Tiêu Hà Hà ánh mắt cũng rất ôn nhu.

Tiêu Hà Hà cười cười, có chút thẹn thùng, cô làm như vậy không phải để cho anh ta cám ơn mình, chỉ là một loại bản năng đi! Cô nghĩ muốn.

"Nếu là có chuyện gọi điện thoại cho tôi, tôi chở cô đi bệnh viện!" Tằng Ly lúc sắp đi đem điện thoại để lại cho Tiêu Hà Hà.

Cửa vườn trẻ.

"Mẹ!" Thịnh Thịnh thấy được Tiêu Hà Hà, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ đã chạy tới: "Mẹ, không phải nói phải chờ tới thật lâu sau mới trở về sao? Như thế nào quá hai ngày liền trở lại rồi hả?"

"Con trai, chúng ta về nhà!" Tiêu Hà Hà dùng cánh tay không bị thương dắt tay con: "Bởi vì mẹ nhớ Thịnh Thịnh a...!"

"Mẹ, người xem nơi đó!" Trạm xe bus biên cạnh, Thịnh Thịnh chỉ vào một bé trai khóc đến cực ký thương tâm: "Mẹ xem kìa em trai đang khóc!"

Tiêu Hà Hà quay đầu đi, chính xác nhìn đến một đứa bé trai, cùng Thịnh Thịnh không sai biệt lắm cùng tuổi, chỉ là đứa bé kia đang khóc, mà còn khóc đến giống như cực kỳ thương tâm.

Đứa nhỏ này rất được, một bé trai xinh đẹp hiếm thấy, cùng Thịnh Thịnh một dạng.

Tiêu Hà Hà nắm tay Thịnh Thịnh đi qua, ân cần hỏi han: "Người bạn nhỏ, con làm sao vậy?"

Cái kia chính là bé trai đang khóc ngẩng đầu, thấy được một dì mỹ lệ, bởi vì cực kỳ thẹn thùng, nó không dám nói chuyện.

"Làm sao vậy?" Tiêu Hà Hà kiên nhẫn hỏi.

Đứa nhỏ này như trắng tinh tế như sứ được mài ra một loại sáng không tỳ vết long lanh. Rất đẹp, môi hồng răng trắng làm cho người ta kinh diễm, cực kì đáng yêu, chỉ là không biết vì cái gì đang khóc, xem ra giống như bộ dạng cực kỳ hướng nội.

Dì thật đẹp a!

Tần Ngữ Điền trong lòng thán phục, quên nước mắt, kinh ngạc, dì giống như thiên sứ a...!"Con, con... dì, cha con mà muốn đánh con, dì có thể thu nhận con không!"

"Oa? Mẹ, cha của em ấy có bạo lực gia đình a..., này người em trai thật đáng thương a...!" Thịnh Thịnh đồng tình tâm tràn lan: "Chúng ta mau dẫn em ấy về nhà đi!"

Tần Ngữ Điền này mới nhìn đến Tiêu Thừa, anh trai có mẹ a...! Chính mình không có! Chu miệng lên, nước mắt vừa muốn rơi xuống rồi.

Tiêu Hà Hà sửng sốt, mắt nhìn xe, nhìn nhìn lại bên ngoài, thời gian lập tức muốn tối rồi: "Bạn nhỏ, như vậy đi, con trước tiên cùng dì về nhà, để cho ta với ba ba con nói chuyện, không cho ba con đánh con, sau đó mang con trở về có được hay không?"

"Không cần! Con không phải về nhà!" Tần Ngữ Điền cố chấp lắc đầu, trong nhà không có mẹ, chỉ có ông nội, ông nội cũng không cùng bé chơi, mỗi lần bé vừa nói muốn mẹ, ông nội liền phát hỏa la bé, bé không đi về!

Cha đều đã lâu mới về nhà một lần, nói đem mẹ tìm trở về, nhưng là còn không có. Bé cũng không kiên nhẫn chờ đợi rồi.

"Kia trước cùng a di trở về đi! Thiên quá muộn!" Tiêu Hà Hà lo lắng như vậy điểm tiểu hài tử ở bên ngoài, hơn nữa nhìn đứa nhỏ này cũng thật đáng yêu, mi thanh mục tú, đĩnh thân thiết.

"Được!" Tần Ngữ Điền nghe được có người thu nhận, lập tức vui vẻ, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên ở nhà người ta a!

"Cha con mà vì sao phải đánh người a?" Trên xe bus, Thịnh Thịnh cùng Ngữ Điền hai người ngồi cùng một chỗ, nhịn không được mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ cha ngươi mà không biết pháp luật không cho phép cha mẹ ngược đãi bạn nhỏ sao?"

Ngữ Điền có chút chột dạ cúi đầu, nói như vậy cha hết sức không tốt a..., nhưng là, nhưng là bé cũng không muốn a, thuận miệng nói, không nghĩ tới người ta tưởng thật.

"Đừng sợ a..., để cho anh báo cảnh sát, để cho cảnh sát đem cha em mà bắt lại, như vậy em liền đều không gặp nguy hiểm rồi!" Thịnh Thịnh vỗ bộ ngực bảo chứng.

Ngữ Điền ngẩn ra, nuốt nước miếng xuống. Không cần cảnh sát bắt cha, bé sai lầm rồi, nó nói lung tung!

Về đến nhà.

Tiêu Hà Hà ở trong phòng bếp nấu cơm cho hai đứa nhỏ, nhớ lại cơm nước xong nhất định đem đứa nhỏ này đưa về nhà, người nhà bé nhất định lo lắng chết.

Tiêu Hà Hà một mực vội vàng, Ngữ Điền ngồi ở trên ghế sofa vụng trộm nhìn Tiêu Hà Hà, phát hiện cái này dì thật thân thiết, thật tốt, nếu là bé có như vậy mẹ nên có bao nhiêu tốt a!

Tiêu Hà Hà đang vội vàng, ngẩng đầu, xuyên thấu qua kính cửa sổ phòng bếp đột nhiên phát hiện có một cặp mắt đen to tròn đang nhìn trộm cô, Tiêu Hà Hà đi ra, bước tới trước sofa, hỏi: "Bạn nhỏ, con tên là gì a?"

"Ngữ Điền!" Tần Ngữ Điền nhu thuận trả lời: "Dì, nhà dì thật ấm áp a...! Có hương vị mẹ!"

Nhà bé mặc dù lớn, nhưng là đều không có hương vị mẹ nha.

"Ha ha, hương vị mẹ là cái dạng gì?" Tiêu Hà Hà cười hỏi.

"Liền là hương vị dì!" Ngữ Điền thẹn thùng cúi đầu, mặt trắng răng trắng phớt đỏ bừng miệng nhỏ, cực kì câu nệ, bé lại vẫn cho tới bây giờ không cùng dì xa lạ ở chung qua a!

"Mẹ anh trên người thơm quá a..., em có phải hay không nghe thấy được trên người mẹ anh dễ ngửi hương vị?" Thịnh Thịnh tựa như đóng góp kinh nghiệm quý nói với Ngữ Điền.

Ngữ Điền trên mặt phiếm một tầng mỏng nhạt đỏ ửng, ngơ ngác nhìn Tiêu Hà Hà sau một hồi, cực kỳ nhận chân gật đầu.

"Mẹ em trên người có hương vị dễ ngửi như vậy sao?" Thịnh Thịnh lại hỏi.

"Em không có mẹ!" Ngữ Điền thanh âm của thấp hơn tiếp lời.

Tiêu Hà Hà tim thót lại, nhìn về phía Ngữ Điền, đột nhiên cảm thấy được lòng có chút thống khổ, đứa bé nhỏ như vậy làm sao có thể không mẹ đây?

"Cha nói, rất nhanh thì có mẹ rồi!" Ngữ Điền lại nâng lên gương mặt xinh đẹp chống lại Tiêu Hà Hà. Vị dì này thật đẹp nha! Nếu dì là mẹ thì có bao nhiêu tốt a!

"Bé ngoan!" Tiêu Hà Hà đôi mắt đỏ lên.

Tiêu Thừa cũng không nói chuyện rồi. Hóa ra em ấy không mẹ nha, liền như chính mình không cha mà một dạng, hóa ra cũng không phải tất cả mọi người có cha mà a, cũng không phải tất cả mọi người có mẹ nha!

"Dì thật đẹp." Ngữ Điền nói thực ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, một đôi sáng trong mắt nháy nha nháy, thẳng nhìn chằm chằm Tiêu Hà Hà.

Sờ sờ đầu của bé, Tiêu Hà Hà cười đến có chút lòng chua xót, "Ăn cơm đi! Thịnh Thịnh, di chuyển ghế cho Ngữ Điền, chúng ta muốn ăn cơm đi!"

"Dạ! Đến đây!" Tiêu Thừa di chuyển tốt ghế, lại mang Ngữ Điền đi trở lại ngay bàn ăn cơm."Ngữ Điền, cha em mà vì cái gì đánh em a? Chẳng lẽ là bởi vì không có mẹ mới đánh em chơi sao?"

"Em..."

"Em không nghĩ muốn về nhà sao?"

"Không phải!" Bé chỉ là không nhớ nhà trong không có mẹ, nếu có mẹ mà nói, bé nhất định sẽ trở về.

"Ngươi đi lạc mà cha em sẽ lo lắng!" Thịnh Thịnh hừng hực giảng giải: "Anh đi lạc, mẹ ta cũng sẽ lo lắng, cho nên ăn cơm xong em gọi điện thoại cho cha a..., chúng ta làm bằng hữu tốt, về sau cha em mà lại đánh em, anh để cho mẹ anh cùng dì Mễ Cách đi giáo huấn hắn có được hay không?"

Ngữ Điền bị hắn nói có chút bận tâm, vạn nhất thật sự có người dạy bảo cha làm sao bây giờ a?

Một bữa cơm ăn xong, Tiêu Hà Hà phát hiện Ngữ Điền là cái bé trainrất dễ dàng thẹn thùng, không thích nói chuyện, vừa nói, mặt trước hồng, đứa nhỏ này thật đáng thương, nhỏ như vậy không mẹ, cha mà còn đánh bé, bé nhất định là sợ hãi về nhà mới rời nhà trốn đi.

Tiêu Hà Hà nội tâm đồng tình tâm bị moi ra, cô nhất định phải nói một chút cha Ngữ Điền, nhất định phải làm cho người nọ biết đánh trẻ nhỏ tính nghiêm trọng.

Làm sao có thể đánh đứa nhỏ như vậy đây? Thật sự là đáng giận cực kỳ!

"Ngữ Điền, nói cho dì điện thoại nhà con, gọi điện nói cha con, bảo đảm về sau không cho hắn đánh ngươi!"

"Dì, không cần!" Ngữ Điền lắc mạnh đầu, nếu cha mà biết bé nói dối nhất định cực kỳ thương tâm."Dì, cha con là người tốt, cha con không đánh con!"

Trời ạ! Đứa nhỏ này nhất định là bị đánh hư, vừa nghe đến muốn gọi điện thoại cho cha của bé mà sợ tới mức cũng không dám nói lời nói thật rồi.

"Con sợ cha con dạy bảo con sao? Kia dì không nói lung tung, dì chỉ là nói cho cha con, con hiện tại ở dì nơi này, không cho hắn lo lắng có được hay không?"

"Có thật không?"

"Đương nhiên là thật sự!" Tiêu Hà Hà trong lòng nghĩ nhất định là nhà đó dài uy hiếp đứa nhỏ, thật sự là đáng giận cực kỳ.

Xác định Tiêu Hà Hà không ác ý xong, Ngữ Điền suy nghĩ, nói cho Tiêu Hà Hà số điện thoại Tần Trọng Hàn.

Tiêu Hà Hà trực tiếp gọi tới.

Tần Trọng Hàn tìm nhi tử tìm được sứt đầu mẻ trán, lại đột nhiên nhận được điện thoại Tiêu Hà Hà, nhìn đến màn hình hiện thị chính là tên Tiêu Hà Hà, mi tâm giữa trán nhíu lại.

Lúc này cô tìm chính mình làm chi?

"A lô!" Tần Trọng Hàn trầm thấp tiếng nói vang lên.

Chỉ là một chữ, Tiêu Hà Hà vốn sẽ không có điện thoại Tần Trọng Hàn, cô không lưu số của anh, cho nên cũng không còn nghe được thanh âm của anh, chỉ là nổi lên dũng khí bắt đầu thuyết giáo."Vị tiên sinh này, xin hỏi ngươi là cha Ngữ Điền sao?"

Ngữ Điền?

Tần Trọng Hàn kinh ngạc, cô làm sao có thể biết Ngữ Điền?

Còn chưa nói, thanh âm của Tiêu Hà Hà lại truyền lại, rõ ràng bộ dạng cực kỳ không kiên nhẫn: "Tôi nói cha Ngữ Điền, anh làm sao có thể đánh đứa nhỏ đây? Chẳng lẽ anh không biết đánh đứa nhỏ là đóa hoa của tổ quốc sao? Chẳng lẽ anh không biết đứa nhỏ như vậy không thể đánh sao? Liền tính con có sai anh cũng không thể động thủ đi? Nó nhỏ như vậy, anh đều cho nó có bóng ma tâm lý, anh có biết hay không?"

"Ách!"

"Anh ách cái gì ách? Con của anh ở trong nhà tôi, hiện tại cực kỳ an toàn, tôi sẽ đưa nó cho anh đưa đi, anh trước tiên bảo đảm về sau không thể lại đánh nó! Nếu không, nếu không nghe lời tôi phải báo cho cảnh sát, để cho cảnh sát trừng trị anh cái này ngược đãi con người xấu!"

"Tôi không đánh nó!" Tần Trọng Hàn cau mày, không rõ Tiêu Hà Hà đang nói cái gì, bất quá Ngữ Điền tìm được liền tốt, chỉ là vì sao lại ở nơi đó Tiêu Hà Hà? Chẳng lẽ đây là thiên ý sao? Thiên ý như vậy!

"Cái gì? Anh lại vẫn nói dối? Trách không được Ngữ Điền không muốn trở về nhà, hóa ra anh thật là một cha mẹ đáng giận, đánh con liền đánh, biết sai lầm rồi về sau sửa lại liền là, làm chi không thừa nhận? Anh có biết hay không ngươi bộ dạng này sẽ ở không nhận thức được dạy con cũng đi theo nói dối? Làm cha mẹ anh làm sao có thể như vậy không chịu trách nhiệm?" Tiêu Hà Hà nghe xong anh nói dối lập tức phát hỏa rống lên.