Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 23: Làm sao đối mặt



Edit: Tiểu Mỹ

Beta: Tiểu Mỹ + DinhHa

Đêm nay, Tiêu Hà Hà mất ngủ!

Gần sáng khi vất vả lắm mới ngủ được một chút thì lại bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, trời ạ! Cô mơ thấy một chàng trai, chàng trai đó mang một cái mặt nạ hồ ly, cô mơ thấy anh ấy hôn cô, nụ hôn của anh vô cùng bá đạo còn tràn đầy tính xâm lược!

"Ách! Không!" Tiêu Hà Hà mãnh liệt lắc đầu: "Đừng làm phiền tôi nữa, anh rốt cuộc là ai? Anh đem con tôi đi đâu rồi?"

Thì thầm nói nhỏ, nước mắt lần thứ hai chảy xuống.

Cô vô lực nằm trên giường, nhớ lại năm năm trước kia chỉ thấy qua con trai có một lần liền bị người của anh bắt đi, chỉ cảm thấy trong lòng có một chút nặng nề.

Sáng sớm, trên đường đưa Thịnh Thịnh đi nhà trẻ.

"Mẹ, chú chim to tối hôm qua không có lên mạng a!" Thịnh Thịnh vô cùng thất vọng nói với Tiêu Hà Hà.

"Có lẽ người ta bận nhiều việc!" Tiêu Hà Hà nói một câu cho có lệ, đôi mắt trở nên sưng đỏ bởi vì khóc quá nhiều, một chút tinh thần cũng không có.

Vừa đi vào cao ốc Tần thị lại bắt đầu gặp phải vô số ánh mắt thâm sâu.

Tiêu Hà Hà càng thêm vô lực, hôm qua Tần Trọng Hàn nắm tay cô đi đến thang máy chuyên dụng, đuổi An Xuyến, chỉ sợ cô nhất thời cũng trở thành nhân vật đề tài trong công ty, nhưng mà cô thật sự rất ủy khuất a!

Đầu vẫn như cũ cúi xuống rất thấp, đem lưu hải rất dài che ở trên mặt, hôm nay bởi vì đôi mắt thâm quần nên cố ý đem lưu hải thả xuống dưới, chỉ còn lại một chút tuyết trắng trên khuôn mặt, có vẻ yếu ớt mà sợ hãi, giống như thỏ trắng bé nhỏ đi vào thế giới phiền muộn.

Trong thang máy đã đầy người, còn phải đợi cho tốp một đi xuống, Tiêu Hà Hà vô lực thở dài, cuối cùng hướng phía thang bộ đi tới.

Tần Trọng Hàn sau khi vào cao ốc nhìn thấy một thân ảnh đang hướng thang bộ đi tới, nhất thời có chút kinh ngạc, sau đó đi vào thang máy chuyên dụng.

Tiêu Hà Hà đi tới lầu hai, nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng đập vào tầm mắt, đột nhiên ngẩng đầu "Tổng...tổng giám đốc?"

Anh ấy tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Tần Trọng Hàn vẻ mặt trầm tĩnh, nhìn không ra một chút cảm xúc gì.

Khóe miệng vẽ lên một nụ cười nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng cùng hình dáng có chút uy nghiêm đáng sợ, không nhanh không chậm nói: "Cô định leo đến tầng sáu mươi sáu?"

Tiêu Hà Hà mặt nóng lên: "Không có, tôi định leo đến tầng thứ sáu rồi đi thang máy lên!"

"Tối hôm qua không ngủ?" Nhìn thấy đôi mắt thâm quần của cô, anh hỏi.

Cô bộ dạng phục tùng, có chút xấu hổ, không có ai sau khi bị hôn còn bị tuyên bố là người phụ nữ của anh ấy lại không xấu hổ a, hơn nữa bị hôn không phải là một lần. Cô cứng nhắc giật giật khóe môi: "Tổng giám đốc, tôi lên trước!"

Nói xong, cô lại bắt đầu tiếp tục đi lên bằng thang bộ.

Anh môi hơi hơi mấp máy một chút: "Cô gái, tối hôm qua cô có phải là thiếu tôi một lời giải thích hay không?"

Tiêu Hà Hà đi lướt qua bên người anh, trong lòng có chút khẩn trương, nuốt xuống một ngụm nước bọt, giả bộ mạnh mẽ trấn tĩnh lại định đi qua, ngay lúc đi ngang qua vai anh trong nháy mắt anh đột nhiên vươn tay ôm lấy eo của cô.

"A...! Anh muốn làm gì...."

Nhưng mà anh đã ôm lấy eo cô hướng thang máy chuyên dụng đi tới.

Tiêu Hà Hà theo bản năng nhìn đến hành lang lầu hai, cũng may là không có ai, liền bị anh bá đạo kéo vào trong thang máy chuyên dụng như vậy: "Tổng giám đốc, anh buông tôi ra! Bằng không tôi gọi người đến!"

"Gọi người a! Cô gọi đi!" Tần Trọng Hàn đi vào thang máy vẫn không chịu buông cô ra: "Nơi này có camera, nếu như cô không muốn tất cả người trong công ty nhìn thấy tôi hôn cô thì ngoan ngoãn một chút!"

"..." Tiêu Hà Hà bị lời nói của anh làm cho sợ tới mức ngớ ra.

Tần Trọng Hàn buông cô ra, trong thang máy không gian to như vậy nhưng anh lại chọn đứng đối diện với cô, nhìn ánh mắt của cô từ thâm trầm gợn sóng dần dần thay đổi, hiện ra một cái hố nước trong suốt, không nhiễm phải một chút tạp chất nào.

Im lặng, trầm mặc, nhìn chằm chằm vào cô.

Cuối cùng... cái gì cũng không nói.

"Tổng giám đốc, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Anh trực tiếp nói cho tôi biết thật rõ ràng thì được rồi!" Cô thật sự rất sợ hãi, cái bộ dạng này của anh làm cho cô cảm thấy rất quái lạ, cuối cùng cảm thấy được mình giống như một đứa ngốc.

"Tiêu Hà Hà!" Là thanh âm trong trẻo bình thường của anh: "Tối hôm qua cô chạy trốn! Sẽ không có quên chứ? Có phải đi cùng bạn trai cô hay không? Cô không nở bỏ anh ta?"

"Ách!" Cô trong lòng cả kinh, cô không có giỏi nói dối a, vừa nói dối thì sẽ đỏ mặt. Nhưng mà đành phải như vậy: "Ừ! Tôi không nỡ bỏ anh ấy, chúng tôi rất yêu nhau!"

Cô đỏ mặt, cúi đầu, sợ anh nhìn ra là cô đang nói dối.

Tần Trọng Hàn khóe miệng gợi lên một nụ cười châm biếm: "Xem ra cô rất dễ dàng quên đi một chuyện, không tồi, đời người chính là cần phải quên đi đau khổ, bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt. Một khi đã như vậy thì phải quý trọng thật tốt hạnh phúc trước mắt!"

Cái gì?

Tiêu Hà Hà ngẩng mặt, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Một đôi mắt đen trắng rõ ràng có chút nghi ngờ nhìn anh.

Tần Trọng Hàn lại trở về là một khuôn mặt được điêu khắc tỉ mỉ, đôi mắt đốt lên một tia sáng mãnh liệt đôi con ngươi dần dần tối sầm xuống.

Thang máy rất nhanh đi lên, không ai nói với ai câu nào.

Tiêu Hà Hà chịu không được cuối cùng lên tiếng phá vỡ im lặng: "Tổng giám đốc, cám ơn sự quan tâm của anh, tôi sẽ quý trọng hạnh phúc của tôi!"

Tuy là cô không hiểu anh cuối cùng là cất giấu ý tứ cùng mục đích gì, nhưng mà cô vẫn trả lời anh như vậy.

"Năng lực của cô không tồi, tôi hi vọng tương lai cô đủ tư cách làm một thư kí! Trở thành nhân viên đứng đầu Tần thị!" Thang máy cuối cùng cũng tới tầng cao nhất, anh đột nhiên nói.

Sau đó, Tiêu Hà Hà ngây người, Tần Trọng Hàn rất nhanh sải bước tiêu soái đi ra ngoài.

Tiêu Hà Hà nhất thời kinh ngạc, nhìn bóng lưng của anh rời đi, không hiểu sao lại cảm thấy được thân ảnh cao lớn của anh có chút cô đơn tĩnh mịch. Người đàn ông này a, làm việc giống như đam mê của anh vậy!

Tiêu Hà Hà trong lòng không hiểu sao có chút buồn bực, bởi vì không biết nguyên nhân lại càng thêm buồn bực. Ý của anh ấy là anh ấy sẽ không quấy rầy mình nữa sao? Như vậy là tốt rồi! Chỉ cần như vậy là được rồi.

Khi Tiêu Hà Hà đưa cà phê cho anh, anh đầu cũng không nâng, chỉ là lạnh nhạt nói ra hai chữ: "Ra ngoài!"

Sau đó, mãi cho đến giữa trưa, Tần Trọng Hàn cũng không có rời khỏi văn phòng.

Tiêu Hà Hà cả một buổi sáng cũng không có tinh thần, ánh mắt của cô vì mệt mỏi mà căng ra, kết quả của một đêm mất ngủ!

Tới giờ cơm trưa, Tiêu Hà Hà nhìn vị trí của An Xuyến, trống không!

Nhìn lại tay của mình, vẫn còn phòng lên, thoa thuốc trị bỏng nhưng vẫn không tốt hơn chút nào.

"Hà Hà đi ăn cơm không?" Hướng Tĩnh đi tới: "Đã tới giờ rồi!"

Ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn Tiêu Hà Hà giống như là nhìn người ngoài hành tinh vậy, trong ánh mắt tràn ngập những ý nghĩa phức tạp, cô và Hướng Tĩnh vừa xuất hiện thì toàn bộ nhà ăn vốn là vô cùng huyên náo lại đột nhiên trở nên im như tờ, sau đó im lặng trong nháy mắt qua đi, tất cả lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.

"Thư kí Tiêu, năng lực làm việc của ô thật mạnh a, rất được tổng giám đốc cùng Tằng Ly khen ngợi..." La Lâm - trợ lý bộ tài vụ giọng chua chát nói.

Lời này cũng không phải là khen ngợi mà là châm chọc, Tiêu Hà Hà có ngu đi nữa thì cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô ta.

"Ha ha, đúng nha, năng lực của thư kí Tiêu thật sự rất mạnh a!" Lại có người trêu chọc.

Tiêu Hà Hà cũng hiểu được hai chữ "Năng lực"" này a, từ miệng bọn họ nói ra nghe thực chói tai.

"Hà Hà, đừng để ý tới họ, chúng ta qua bên kia ngồi đi!" Hướng Tĩnh kéo cô đi vào một góc ở nhà ăn.

"Nghe nói bởi vì cô ấy mà tổng giám đốc và Tằng Ly thiếu chút nữa đánh nhau..." Bên tai tràn ngập các âm thanh bàn tán của các đồng nghiệp, Tiêu Hà Hà vẫn im lặng mà ăn cơm.

"Hà Hà, cô không cần để ý đến họ, những người này đều rất vô vị a!" Hướng Tĩnh lo lắng nhìn cô.

"Tôi không sao!" Tiêu Hà Hà lắc đầu, ánh mắt lướt qua bong bóng trên mu bàn tay của mình, trong lòng suy nghĩ nhất định là ngày hôm qua Tằng Ly kéo cô rời khỏi nhà ăn sau đó Tần Trọng Hàn lại nắm tay cô đi bệnh viện còn có An Xuyến đột nhiên bị đuổi việc tất cả những việc này đều xảy ra cùng một thời điểm, mọi người đương nhiên có ý kiến.

"Hà Hà, cô và tổng giám đốc thật sự không có gì sao?" Hướng Tĩnh cũng bắt đầu nghi hoặc, cau mày nhưng lại lắc đầu: "Nhưng mà cô và tổng giám đốc xem ra thật sự rất kỳ lạ!"

"Kì lạ gì?" Tiêu Hà Hà nhàn nhạt hỏi.

"Tổng giám đốc xem ra rất quan tâm cô, đích thân mang cô đi đến bệnh viện, chỉ là bị bỏng một chút để cho tài xế đến đưa thuốc cũng được vậy, nhưng mà tổng giám đốc lại đích thân mang cô đi bệnh viện, tuy vết thương kia của cô là bị ở công ty cũng coi như tai nạn lao động đi nhưng phản ứng của tổng giám đốc dường như có chút quá mức!"

Tiêu Hà Hà thở dài một tiếng, có chút vô lực nói: "Cô thật sự phân tích rất giỏi, Hướng Tĩnh, tôi phục cô rồi, nhưng mà tôi thật sự không hiểu được tổng giám đốc, nếu cô có thể biết được anh ấy muốn làm cái gì thì xin nhờ cô nói cho tôi biết một tiếng để cho tôi có thể biết thêm một chút được không?"

"Ách! Thật sự không có gì?"

"Cô hi vọng có cái gì?"

"Ha ha, tôi đương nhiên hi vọng có cái gì rồi, chúng ta cùng nhau vào công ty lại cùng là thư kí của tổng giám đốc, cô cùng tổng giám đốc có một chút quan hệ thì tôi chẳng phải là cũng có thể thơm lây sao, có thể biết chút nội tình còn được tăng lương và vân vân, cũng tiện lắm a!" Hướng Tĩnh rất gian xảo nói.

Tiêu Hà Hà hai mắt trợn trắng, cô cả đời này gặp vô số điều không hay, mất đi cha cũng mất đi mẹ sau đó mất đi em trai và ngay cả cốt nhục của mình cũng mất đi, sớm đã mất đi danh dự làm người.

Lại càng không mong muốn cả đời này mang nợ tình cảm, tình nguyện mà sa vào chuyện tình cảm đổ vỡ thật sự là cô không thể chịu nổi, cho dù xem ra có chút buồn cười!

Cho dù đời người là từ liên tiếp chuyện hoang đường tạo thành bởi vì có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn cô đã sớm không quan tâm thiệt hơn. Cho nên đối mặt với lời nói của Hướng Tĩnh cô chỉ là cười một cái.

Đột nhiên, nhà ăn lại ồn ào lên: "Tổng giám đốc cùng Tằn Ly đến đây!"

"Nha! Hà Hà, tổng giám đốc đến đây!" Hướng Tĩnh vô cùng phấn khởi khiến Tiêu Hà Hà không biết nói gì.

Sau đó, cô ngẩng đầu lên ánh mắt lơ đãng nhìn hướng cửa nhà ăn liền thấy Tần Trọng Hàn điềm tĩnh tiêu soái đi đến, ánh mắt hai người gặp nhau, Tiêu Hà Hà không có dời đi nhưng anh lại dời đi tầm mắt.

"Người đẹp! Chúng tôi có thể ngồi ở đây không?" Tằng Ly cười híp mắt hỏi.

Tiêu Hà Hà cúi đầu, không nói gì.

"Đương nhiên được, tổng giám đốc, Tằng Ly mau ngồi đi!" Hướng Tĩnh kinh ngạc vui mừng nói.

Tiêu Hà Hà cúi đầu vội vàng ăn vài miếng, muốn chính mình bây giờ trở thành không khí.

Tần Trọng Hàn ánh mắt lơ đãng rơi trên đỉnh đầu người phụ nữ đối diện đang cúi mặt, khóe miệng câu lên mang một chút suy nghĩ.

Trong nhà ăn có mấy giám đốc bộ phận nhìn thấy Tần Trọng Hàn và Tằng Ly ngồi ở bàn của Tiêu Hà Hà, nhất thời cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt cũng có chút đối lập, xem ra lời đồn là thật.

Tổng giám đốc và Tằng Ly thật sự đối với Tiêu Hà Hà có chút đặc biệt!

Có lẽ là bởi vì buổi sáng trong thang máy anh không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, vốn là Tiêu Hà Hà định cùng Tần Trọng Hàn giữ một khoảng cách, vẫn là nói năng vô cùng thận trọng mà Tần Trọng Hàn lại nhìn phản ứng của Tiêu Hà Hà trong lòng không tránh được cảm giác không vui.

"Hà Hà tại sao không ăn?" Tằng Ly ngồi xuống thì phát hiện Tiêu Hà Hà không được bình thường.

"Tôi ăn no rồi!" Tiêu Hà Hà xấu hổ cười "Tổng giám đốc, Tằng Ly, Hướng Tĩnh các người từ từ dùng, tôi đi làm việc trước!"

"Cô còn chưa có ăn hết cơm mà!" Tằng Ly khẽ gọi một tiếng.

"Tôi no rồi!" Tiêu Hà Hà đứng lên, cũng không có quay đầu lại liền rời đi.

Tần Trọng Hàn cũng đột nhiên đứng lên: "Tôi cũng ăn no rồi!"

"Hàn! Cậu còn chưa có ăn mà!" Tằng Ly kinh ngạc.

Tiếp theo, tất cả mọi người đều ngẩn ra!