Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 39: A a a a a a



Tiểu Đầu nhất sinh ra được mấy ngày, từ một con khỉ nhỏ da dẻ hồng hào, người gặp người thích, hơn nữa đứa nhỏ này thực ngoan, nếu mà khóc nhất định là đói hoặc đi vệ sinh, bình thường sẽ không nháo người.

Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ khi cho ăn sữa hơi vất vả, Giang Nhã Phù vốn định tự cho bú, bé sống chết không chịu ăn, trừ bỏ mấy ngày đầu không có sức không thể chối từ, sau này nhất quyết không chịu, cho bé bú bé liền gào hét.

Nghĩ không cần bà vú cuối cùng cũng có tác dụng, tuy tiểu gia hỏa vẫn rất không vui nhưng không còn bài xích nữa, mắt to trừng tròn xoe, thể hiện ghét bỏ đồ ăn của mình.

Cho nên kiếp sống Giang Nhã Phù nuôi con bằng sữa mẹ mới bắt đầu liền kết thúc, vô số lần Thời Phái trộm ngắm ngực nàng tiếc hùi hụi, ai, lãng phí quá, tiểu tử thúi ở trong phúc không biết hưởng.

Không cần cho con ăn sữa, thức ăn cũng thanh đạm, dáng người Giang Nhã Phù thực mau khôi phục. Trương Nhị còn đưa một bộ bảo dưỡng gia truyền phái nữ tâm đắc cho nàng, bên trong nội dung đầy phức tạp, đều là y dược thế gia lưu truyền trăm năm tới nay, mỗi ngày nàng đều nghiêm túc thực hiện theo chỉ dẫn.

Có hài tử rồi, trọng tâm sinh hoạt của Giang Nhã Phù dời lên người hài tử, tưởng tượng tương lai con mỗi bước trưởng thành, nàng nhìn đầy từ ái “Nhi tử a, nếu có đệ đệ cùng muội muội ở chỗ này thì thật tốt quá, một nhà chúng ta lại bên nhau.”

Nàng âm thầm than, không chú ý động tác nho nhỏ của bé, nghe xong lời nàng mắt tròn mở lớn hơn nữa, hưng phấn đập đập tay chân, Giang Nhã Phù chỉ nghĩ bé đang cao hứng, ôm con lên vỗ về dụ dỗ.

Tiểu Đầu nhất trăng tròn, Quốc công phủ tới không ít người, đều là bạn bè thân thích lại chung vui. Quà của Chu Hi là đại tẩu mang lại, là một chiếc khóa vàng nhỏ “Chu Hi nói, đệ ấy phải chuẩn bị khảo thí, không tiện đến thăm muội.”

Có một số việc trong lòng tự hiểu rõ mà không nói ra.

Lưu Nguyệt Thiền ôm nữ nhi mình đến chơi với Đầu nhất “Nhạc Nhạc, đây là đệ đệ Đầu nhất đấy.”

Nhạc Nhạc như thích Đầu nhất, phun ra một mồm nước miếng to, tiểu Đầu nhất trong lòng ngực Giang Nhã Phù ghét bỏ quay đầu đi. Thì ra quỷ linh tinh Giang Nhạc Nhạc lúc nhỏ thế này lại không địch lại muội muội đáng yêu nhà mình. Mới vừa nghĩ như vậy, chính khóe miệng bé cũng tuông ra trận nước miếng.

Không sai, trời cao ưu ái phá lệ trêu cợt một nhà Thời Phái, không chỉ vợ chồng bọn họ trùng sinh, Thời Công Khóa cũng không hiểu sao mình được trùng sinh lại đây.

Chàng nhớ rõ sự việc phát sinh ban ngày kia, phụ thân cùng mẫu thân náo một trận lớn, thậm chí muốn cùng hòa li. Chàng khuyên mẫu thân không được, muội muội đi cầu bà cũng không xong, đệ đệ cùng đám cẩu bằng hữu đi chơi cả tối cũng không về nhà.

Đêm đến, Thời Công Khóa nằm trằn trọc, không biết nên làm thế nào cho phải, không rõ ba mẹ một bó tuổi rồi còn muốn nháo cái gì đây? Chàng sắp phải đón dâu, mà bọn họ lại nháo muốn hòa li là sao?

Lúc nhỏ chàng biết gia đình mình cùng những người khác không giống nhau, người khác cha mẹ luôn ở bên nhau sinh hoạt, mà phụ thân mình lại không thường thấy. Ông ấy hàng năm sinh hoạt ở biên quan, có khi đi đến ba bốn năm mới về. Khi chàng được ba tuổi, lần đầu tiên mới thấy mặt phụ thân.
Chàng hận ông ấy, hận đem bọn họ ném ở nhà, không có một ngày tận trách nhiệm làm phụ thân. Sau chàng trưởng thành thì không hận nữa, nhưng cùng ông thân cận thì không sao làm được. Chàng là con đầu lòng của bọn họ, trông rõ sự cô đơn của mẫu thân trong suốt tuổi thanh xuân.

Quan hệ Phụ thân cùng mẫu thân nhìn qua thực bình thường, thời điểm bọn họ bên nhau được xem như đôi phu thê gương mẫu nhất, chỉ là nhìn kỹ sẽ không thấy yêu thương trong đó.

Thời Công Khóa nằm trên giường nghĩ chuyện bọn họ muốn hòa li. Nếu cha mẹ không có cảm tình thì thời trẻ nên hòa li sớm, không nên để chậm trễ cả đời thế này được. Mơ mơ màng màng ngủ, trong đầu chàng hiện lên một ý niệm, nếu có thể trùng sinh, lúc nhỏ chàng nhất định khuyến khích bọn họ hòa li! Nghe nói trong lòng mẫu thân vẫn luôn có Chu cữu cữu đấy sao?

Thời Công Khóa cho rằng chỉ là cái mộng bình thường trong lúc ngủ, không nghĩ tới lần nữa có ý thức là ở trong phòng sinh, cảm giác thân thể mình trượt theo một đợt nhiệt lưu, sau đó một bàn tay to đem mình nhắc lên, còn bị đánh vài cái bốp vào mông nữa.

Mở miệng muốn kháng nghị chàng liền hoảng sợ, phát hiện giọng mình phát ra là tiếng khóc của trẻ sơ sinh! Chàng nỗ lực muốn mở to mắt nhìn lại không nhìn thấy được gì, cho đến khi nghe được âm thanh quen thuộc kia.

“Tôn mụ mụ, là nam hài sao?”

“Vâng, chúc mừng Thiếu phu nhân, một tiểu thiếu gia, Quốc công phủ có người kế nghiệp rồi!”

Thời Công Khóa ngốc đầu, phải mấy ngày sau mới thực sự tiếp nhận là mình trùng sinh, rốt cuộc chuyện là thế nào đây? Thế mà chàng trở về thời điểm mới sinh ra, chẳng lẽ ông trời nghe được tối hôm qua lời nói trong lòng liền thành toàn chàng về chia rẽ mẹ cha sao?

Chàng chỉ là tùy tiện nghĩ thôi mà! Chàng còn phải tham gia khoa cử, còn có vị hôn thê tình đầu ý hợp nữa…

Nghĩ đến còn phải đợi mười chín năm, chàng hận không thể lập tức tuyệt thực, có lẽ sẽ xuyên trở về lại.

Nhưng mà tới đâu hay tới đó, may chàng không trùng sinh đến nhà người khác, vẫn là nhi tử của cha mẹ.

Lần đầu nghe được thanh âm phụ thân chàng liền chấn kinh, không phải lúc mình sinh ra ông ấy không ở nhà sao?

Sau thân thể càng lớn lên, thị lực càng ngày càng tốt, chàng phát hiện vài sự tình so với trước kia không giống nhau, như chuyện Tôn mụ mụ có nhi tử ấy!

Chàng còn nghe biểu cô cô nói “Chu Hi không còn cùng Diệp Tri Tri lui tới nữa.”

Không phải bọn họ là phu thê sao? Tại sao lại như vậy? Tuy họ không ở bên nhau lại càng tốt, nhưng nhiều biến hóa lớn như vậy, làm người ta không thể tưởng tượng được nha.

Cho đến một khắc kia, chàng nghe được cái gì nhỉ?

Nghe mẫu thân nhắc tới đệ đệ, muội muội, bà thế nào biết trước còn có một nam một nữ nữa? Trừ phi… Trái tim nhỏ Thời Công Khóa nhảy lợi hại, trừ phi bà cũng trùng sinh?

Nương! Nhi tử cũng vậy! Đầu nhất cũng trùng sinh tới nè!

“A a a a a”

Giang Nhã Phù ôn nhu hôn bé “Đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Giống như đột nhiên kích động việc gì ấy.”

Lòng Thời Công Khóa đầy buồn bực, thân thể này của chàng thật quá nhỏ, muốn biểu đạt tâm ý của mình phải đợi ít nhất một năm nữa.

Tính xem, cùng mười chín năm so với một năm, không là gì cả nhỉ?

Thừa lúc không thể tự do hoạt động, chàng quan sát cha mẹ ở chung một thời gian, nếu họ vẫn giống kiếp trước, đứa con trai này sẽ giúp bọn họ hòa li!

Bởi nửa đêm phải uống sữa, buổi tối tiểu Đầu nhất ngủ cùng bà vú, hôm nay không biết thế nào một hai đu đeo theo Giang Nhã Phù, ai muốn ôm đi liền ngoác miệng khóc lớn.

Thời Phái vừa tắm trong nước ngâm cánh hoa, hương thơm bay ngào ngạt, nhìn chằm chằm cái ót nhỏ nằm trong ngực Giang Nhã Phù đầy âm u, đứa nhỏ này, thật biết chọn thời điểm, cố tình ở lại làm chàng không thể làm được gì.

- -- ------ ------ ---------

Tác giả có lời muốn nói: Có không ít tiểu khả ái đoán đúng rồi a!! Đời này nam nữ chủ mấy cái hài tử khả năng không ngừng này một cái không bình thường, nhưng không bình thường điểm sẽ không lặp lại, kính thỉnh chờ mong nha.

Ngẫm lại tiểu mùng một tâm lý tuổi cùng hắn cha thân thể tuổi giống nhau, trước tiên thế Thời Phái cảm thấy thẹn