Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 9



Trên đường về nhà, tâm tình của Dao Quang tốt hơn nhiều, hạnh phúc tăng lên theo cấp số nhân!

Nhìn nhóm bệnh nhân ở bệnh viện thú cưng mà xem – mèo sư tử kiêng ăn bị chửi như chó; con chó Teddy khi ngủ bị rớt từ trên sofa xuống sàn nhà ngã gãy chân, đang khóc nức nở trên cáng; một con vẹt bị chủ nhân thờ ơ, cảm thấy cô quạnh quá nên nghĩ quẩn dùng xích chân thắt cổ tự sát; ngoài ra còn có mấy con chó con mèo ngốc nghếch ngây thơ bị chủ nhân đưa vào phòng phẫu thuật triệt sản…

So sánh hai bên với nhau, Miêu bệ hạ cảm thấy không có ipad chơi điện tử chẳng là gì cả!

Khụ khụ, thật không hổ là chủng tộc sở hữu năng lực trị liệu, chữa trị cho bản thân lại càng nhanh càng có hiệu quả, chút ít thương cảm đó có là gì!

Điều duy nhất khiến Miêu bệ hạ cảm thấy không vừa lòng là Đường Phán Xuân lấy danh nghĩa đến thăm hỏi ông nội Trì, quyết theo bọn họ về nhà cọ cơm. Đương nhiên, không ai sẽ thích người lúc nào cũng định lừa mình lấy ít máu mang đi nghiên cứu. Đã thế cô bác sĩ thú y này còn chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế.

Cô nói với Trì Hử, “Chúc mừng, khí sắc không tệ nha. Mà cũng phải thôi, ra nước ngoài an dưỡng mấy năm, tốn bao nhiêu tiền như thế đương nhiên phải khác chứ. Sau này ai dám xì xầm nói cậu là con ma ốm, gió thổi cái là bay, gả cho cậu liền thành quả phụ… vân vân và mây mây, chị đây sẽ đánh cho hắn lên bờ xuống ruộng!”

Trì Hử: “Cám ơn. Cậu không cần phải nói cho tôi biết đâu.”

Nhìn anh đút một miếng socola rượu cho Miêu bệ hạ, cô lại nói: “Làm một bác sĩ thú y có nguyên tắc, hành động của hai người luôn khiêu chiến phong cách làm việc chuyên nghiệp của tôi. Tuy mèo của cậu vẫn sống vui vẻ đến giờ, đúng là có chút không khoa học. Nhưng mỗi khi nhìn nó ăn mấy thứ linh ta linh tinh như vậy, tôi đều muốn hỏi cậu, cậu cho nó phóng túng như thế là để nó mau chết à?”

Trì Hử: “Câm miệng.”

Dao Quang vung móng về phía cô, đúng là người phụ nữ chó chê mèo ghét!

Kết thúc hai ngày cuối tuần, Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân đưa bọn nhỏ trở về, bữa tối chỉ còn ông nội Trì, Trì Hử, Dao Quang và Đường Phán Xuân đến làm khách.

Đều là người quen, Đường Phán Xuân cũng không khách sáo mà ra sức ăn.

Vừa nhai vừa khen, “Ngon quá! Lại được ăn canh cá má Vân nấu, đậm đà hương vị gia đình. Tôm sốt cà chua, gà xào đậu phộng, thịt ba chỉ nướng, toàn những món con thích~”

Cá tính Đường Phán Xuân vốn độc lập, cô đã dọn ra ở riêng từ lâu. Sau khi ông bà ngoại qua đời thì tiếp nhận bệnh viện thú cưng Điềm Tâm. Từ sáng đến tối đều ở bệnh viện, buổi tối lười quá không muốn về nhà thì lên tầng ngủ, cơm ba bữa đều ăn ở ngoài. Giờ có thể ăn thức ăn gia đình bình thường, đúng là hạnh phúc lâng lâng.

Ông cụ thấy cô ăn vui vẻ, không hỏi cô rốt cuộc bao lâu rồi không về nhà, chỉ mỉm cười từ ái nói: “Nếu Tiểu Xuân thích, sau cứ đến thường xuyên nhé.” Lại nhìn đứa cháu trai yêu quý đang ngày càng khỏe mạnh hơn, nếp nhăn trên mặt khi cười càng hằn sâu thêm, “Giờ Duyên Niên cũng về rồi, mấy đứa chơi với nhau từ nhỏ cũng chẳng xa lạ gì. Tiểu Xuân thích ăn gì thì cứ nói với má Vân, có Tiểu Xuân ăn cùng ông nội, ông nội ăn cơm cũng ngon hơn.”

“Vâng ạ, con cám ơn ông nội!”

Đường Phán Xuân không chút ngại ngùng vùi đầu ăn cơm.

Cụ Trì và ông nội của Đường Phán Xuân là bạn tâm giao, nghĩ tới người bạn tốt mất sớm, ông cụ không khỏi vì trạng thái mờ mịt u ám của nhà họ Đường mà thở dài.

Người đứng đầu nhà họ Đường bây giờ là Đường Bân, cũng chính là bố đẻ của Đường Phán Xuân. Nhưng khi vừa kết hôn đã có quan hệ mờ ám với một người phụ nữ có chồng lớn hơn ông 3 tuổi, là chị họ của vợ, đã vậy con riêng còn lớn hơn Đường Phán Xuân một tuổi. Vợ của Đường Bân, tức mẹ đẻ của Đường Phán Xuân – Văn Tích Nguyệt, cũng chẳng phải dạng vừa, không một khóc hai náo ba thắt cổ, cũng chẳng đề cập tới chuyện ly hôn, mà quay ra chim chuột với em chồng là Đường Bác… Lại thêm hai người con gái của nhà họ Đường tích cực châm ngòi thổi gió, đục nước béo cò. Đường gia giờ loạn đến không thể loạn hơn.

Người đứng đầu nhà họ Đường nhân phẩm thì tan nát mà thủ đoạn lại không đủ, không áp chế được dã tâm của em trai em gái, ai ai cũng vì sản nghiệp gia tộc mà nháo nhào. Có cha mẹ cô chú làm gương, đời thứ ba nhà họ Đường đa số ai cũng khôn khéo lọc lõi, tính toán với người nhà không hề nương tay.

Ông nội Trì làm trưởng bối, vẫn luôn quan tâm đến con cháu Đường gia, nhưng cũng đâu thể để ý đến tận phòng ngủ của người ta. Mỗi lần thắp cho ông bạn cũ nén hương, cũng chỉ có thể an ủi rằng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, con trai độc nhất nhà ông cũng có ra gì đâu. Ông bạn chết là hết, còn ông thì sống mà bị chúng nó chọc cho tức muốn chết đây.

Đừng nhìn Đường Phán Xuân không có tí thục nữ nào, trông như thằng đàn ông mà lầm. Trong mắt ông cụ, cô chính là một đóa sen trắng thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đấy! Khụ, ý trên mặt chữ, không có nghĩa lóng hay nghĩa rộng gì đâu.

#

Nắng sớm mờ tỏ, ngoài ban công không vang lên âm thanh thét gào quen thuộc, Trì Hử ôm Miêu bệ hạ nhà mình ngủ một giấc thật ngon, thậm chí còn dậy muộn 30 phút.

Thật ra vẹt Bằng Bằng vẫn định anh dũng bất khuất, kiên trì giành lấy sự tán thưởng của Miêu bệ hạ.

Chẳng qua ông cụ Trì đau lòng quá, vì hát với chả hò mà cứ mỗi sáng lại diễn ra cảnh một con mèo đấm đá một con vẹt, lông bị trụi mấy chỗ, sắp thành vẹt khỏa thân rồi đấy biết không!!!

Vì thế, không quản được Miêu bệ hạ lãnh khốc vô tình, ông cụ chỉ đành nhốt vẹt ngốc mình nuôi vào lồng, đợi con mèo bạo lực kia đi rồi mới dám thả ra. Lúc đó nó muốn hát thế nào thì hát, tội gì cứ phải đâm đầu hò hét lúc sáng sớm, đồ vẹt ngốc không có đầu óc!

Hôm nay Dao Quang đến công ty với tự chủ, nó muốn đến chợ đồ cổ mà bọn Lạc Tiên nói hôm qua.

Trước kia không có ký ức, nó theo bản năng mà bài xích các loại đồ vật mang hơi thở mục nát hay chết chóc.

Vì sao nhà chính của Trì gia không thấy bày đồ cổ? Đó là bởi những đồ vật lâu năm dễ bị lây dính mùi vị khiến nó không thoải mái. Miêu bệ hạ khó chịu sẽ đi đập mấy cái cho vui, làm ông nội Trì tí thì lên cơn đau tim, đành khóc ròng gói lại cất hết vào kho.

Nhưng giờ đã phát hiện mình có thể hấp thu năng lượng hắc ám, nó tất nhiên sẽ không bỏ phí.

Dao Quang nghỉ ở văn phòng một tẹo rồi đi ra ngoài.

Hiện giờ trên dưới công ty, kể cả những người mắc chứng khó nhận diện mặt chó mặt mèo, không phân biệt được con nào với con nào, đều có thể nhận ra con mèo của sếp tổng.

Bộ lông trắng sáng như tuyết, con mắt màu kim lục đầy ma mị, bị đám đông vây quanh vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh. Quan trọng nhất là cái vòng trên cổ nó, dù kiểu dáng có thay đổi ra sao thì thiết kế cao cấp vẫn không đổi, nói trắng ra là, thông qua vật phẩm trang trí trên đó đã thể hiện đầy đủ sự xa xỉ của nó, để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm.

Cho nên khi Dao Quang bệ hạ nghênh ngang theo dòng người đi vào thang máy, xuống lầu một rồi đi thẳng ra ngoài, phòng bảo vệ đã chủ động gọi điện thông báo cho trợ lý tổng giám đốc – Bạch Xuyên.

“Dao Quang muốn ra ngoài chơi thì cứ kệ nó, bảo phòng bảo vệ đừng ngăn lại.”

Miêu bệ hạ nhà mình thông minh lanh lợi, giá trị vũ lực siêu cao, hơn nữa sau sự kiện mèo lừa đảo (ý chỉ vụ bệ hạ đi đánh nhau khiến Trì Hử tưởng nó bị mất tích rồi phát bệnh), dây đeo cổ nào cũng gắn thiết bị định vị, Trì Hử sẽ không cố ý kiểm soát sự tự do của pi sà.

Dựa theo nội dung cuộc đối thoại của bọn Lạc Tiên, ra phố quẹo phải là tới. Không bao lâu sau, Dao Quang đã tìm được khu chợ đồ cổ.

Khu chợ đồ cổ ở đây có quy mô khá lớn, phong cách kiến trúc thời Minh Thanh, đường lát đá xanh. Trên bậc thềm của các cửa hàng và quán xá ven đường bày bán các loại đồ cổ, hàng mỹ nghệ rực rỡ muôn màu. Dù chỉ đến để cảm thụ không khí, thể nghiệm lạc thú thưởng thức các loại cổ vật cũng thu hút được không ít du khách đến tham quan mỗi ngày.

Miêu bệ hạ hùng tâm tráng chí đến nơi đây, mắt mèo có hỏa nhãn kim tinh có thể giám định đồ cổ, móng mèo đập một cái giải hạn trừ nan… khí phách hiên ngang, khiến cho tất cả chủ cửa hàng và những người bán hàng rong phải cúng bái…

Hừ, đừng có mơ!

Thực tế ở đây là, người làm ăn về đồ cổ, đặc biệt là những người từng xuống đất (đào mộ), đều rất kiêng kị mèo, nhất là mèo đen và mèo trắng. Phát hiện một có con mèo trắng định vào quán, không nói hai lời, cầm chổi lông gà đuổi ngay!

Dao Quang nằm không cũng trúng đạn: “…”

Chọn 3 tiệm đều bị đuổi cả 3. Người bán hàng rong bên đường cũng thế, còn hăng hái hơn cả chủ tiệm lớn, cứ như ai không đuổi thì người đó bán đồ giả, vừa thấy có con mèo trắng tới gần là sồn sồn lên, “Đi đi, bảo vật của tao không được dính hơi mèo!”

Có du khách không hiểu bèn hỏi một người bán hàng rong gần đó: “Con mèo trắng kia đẹp mà, sao các anh hung dữ vậy?”

Người bán hàng rong đã lăn lộn trong nghề bao nhiêu năm nay, dù không rõ nguyên nhân, vẫn cứ bày ra tư thái uyên thâm, bí hiểm nói: “Mọi người không biết đó thôi, có một số cổ vật lâu năm nếu gặp mèo sẽ bị tà ám. Năm tôi 8 tuổi, trẻ con ham vui không hiểu chuyện, tôi trộm lấy ra món đồ tổ truyền trong nhà… Bỗng có một con mèo không biết từ đâu xuất hiện…. Liên tiếp mấy ngày sau tôi đều mơ thấy ác mộng… Tuy được một vị cao nhân giúp trừ tà tiêu tai, nhưng bà nội tôi cuối cùng vẫn qua đời không lâu sau đó…”

Nhóm du khách bị dọa sợ, nổi hết cả da gà. Chịu ảnh hưởng của câu chuyện nọ, họ cũng thấy hứng thú với món đồ cổ trong miệng người bán hàng, đồng thời khi nhìn lại mèo trắng bỗng cảm thấy lành lạnh.

Miêu bệ hạ không hiểu sao lại bị chụp cho cái mũ tà vật: “…”

Bị đuổi đến góc đường không có ai bày quán mới thôi. Tâm trạng Miêu bệ hạ rất phức tạp, đây là lần đầu tiên nó được thể nghiệm tình cảnh ‘chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh’ thế này. Rõ ràng mới nãy nó còn thấy một con chó vừa xấu vừa bẩn đang gặm chân giò hun khói trong quán… Đúng là phân-biệt-chủng-tộc! =_=

Chờ khi tổng giám đốc Trì tới đón Miêu bệ hạ nhà mình đi ăn trưa, chỉ thấy trên tượng đá đầu phố, một con mèo trắng đang cúi đầu nhìn dòng người qua lại trong chợ đồ cổ, tấm lưng kia, sao mà cô đơn…

Phát hiện tự chủ tới gần, Dao Quang xoay người nhảy xuống tượng đá, kêu một tiếng “meow meow~” mang theo âm rung, giơ hai tay ra.

Trì Hử hiểu ý ôm Miêu bệ hạ vào lòng, hôn hôn mặt mèo nghiêm trang chững chạc, “Trưa nay mình đi ăn gà nướng nhé Dao Quang bệ hạ?”

“Meo meo~” Miêu bệ hạ rất dễ dụ, lập tức cảm thấy được an ủi, mặt mèo cọ cọ hai má tự chủ.

Sau khi lên xe, Miêu bệ hạ quay đầu nhìn về hướng chợ đồ cổ, mắt híp thành một đường sắc lẻm. Cứ chờ đó! Trẫm sẽ còn trở lại!