Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 38: Tiểu Lăng Tử



“Anh điên rồi!” – Đây là phản ứng đầu tiên của Lưu Ngạn, cũng không phải không thể sinh, sao lại muốn nhận con nuôi chứ?? – “Con nuôi với con đẻ có thể giống nhau được sao?”

Lăng Vân Đoan vô cùng nghiêm túc: “A Ngạn, anh biết anh đang làm gì. Anh cũng biết em đang suy nghĩ điều gì. Nếu em muốn anh sinh con với người phụ nữ khác, anh không thể làm được. Nếu anh muốn thế anh đã làm sớm rồi, đâu cần chờ tới bây giờ. Anh đã quyết định sẽ cùng em suốt cuộc đời này, sẽ không có một người thứ ba nào xen vào hai ta.[có 1 người toàn tâm toàn ý vì tình cảm 2 người như vậy còn mong gì hơn  ]. A Ngạn, em trả lời anh đi, thật sự em muốn anh sinh con cùng người khác sao?” 

Lưu Ngạn bị thái độ nghiêm túc của y làm cho khẩn trương, ấp úng nói: “Cũng… cũng không phải, nhưng mà con nuôi, dù sao cũng không thân bằng con đẻ của mình.”

“Cũng không hẳn như thế. Anh nghe Tiểu Bách nói đứa bé kia mới tầm khoảng ba tuổi thôi, giờ chúng ta nhận nuôi nó, giáo dục nói, thân hay không thân đều là do cách giáo dục từ nhỏ, sao có thể là do huyết thống được?”

“Nhưng mà… em vẫn thấy không ổn.”

Kỳ thật Lưu Ngạn không đồng ý không phải là không có lý do. Ở ngay trấn Bình Giang cũng có vài gia đình nhận con nuôi. Một người bà con xa của Lưu Ngạn cũng nhận nuôi một đứa trẻ từ lúc còn bé xíu. Vì hai vợ chồng không thể sinh con, cho nên rất quý đứa bé này, cố gắng hết sức để nó có thể đến trường. Năm nó tốt nghiệp trung học thì cha mẹ ruột của nó quay lại, khóc lóc quỳ xuống cầu xin vợ chồng nhà kia được đón nó về. Điều này sao có thể được, lúc trước khi nhận nuôi hai bên đều đã nói rõ ràng, từ nay về sau nó và cha mẹ ruột thành người xa lạ, vậy mà hai người này không giữ chữ tín, không nuôi nổi thì đem cho, giàu có rồi thì lại đến muốn lấy về, làm gì có chuyện như thế. Lúc đấy mọi người đều nghĩ đứa nhỏ kia nhớ ơn dưỡng dục mà không quay về. Ai ngờ nó lại là đứa không biết điều, đến đêm lén lút trốn về với bố mẹ ruột. Hai vợ chồng nhà kia lo lắng đi tìm khắp nơi, mấy hôm mất ăn mất ngủ. Vài ngày sau có người nói cho họ biết, đứa bé kia đã quay về với bố mẹ ruột. Đây quả là một cú sốc lớn với hai vợ chồng, người vợ thương tâm đến mức chút nữa thì uống thuốc sâu tự tử. Cho tới giờ, đã nhiều năm như vậy, mỗi lần nhìn thấy con nhà người khác hai người lại khóc. Quá đáng thương!

Lăng Vân Đoan nghe xong câu chuyện của anh, bật cười nói: “Em sợ cái gì? Sợ sau này nó bỏ đi anh sẽ uống thuốc sâu tự tử sao?”

Lưu Ngạn mất hứng trừng mắt nhìn y, tức giận nói: “Tôi lo lắng là vì ai hả? Đúng là làm ơn mắc oán!”

Lăng Vân Đoan cầm lấy tay anh, vỗ vỗ nói: “Nếu nó thực sự không có lương tâm như vậy, thì cứ coi như là mắt anh mù đi. A Ngạn à, nếu như anh có con ruột, biết đâu nó lại là đứa con bất hiếu thì sao, nếu về sau nó vì tiền mà làm anh tức chết thì sao? Tốt hay không tốt chúng ta chưa thử thì làm sao mà biết được? Con đẻ chưa chắc đã tốt, mà con nuôi cũng chưa chắc đã không tốt, đúng không?”

Lưu Ngạn rút tay về, vẫn không vui: “Em mặc kệ anh, anh muốn tìm con chứ không phải em, em không quan tâm.”

Lăng Vân Đoan mỉm cười, ghé sát vào tai anh, vòng qua vai ôm anh: “Em không quan tâm anh thì ai quan tâm đây? Quan hệ của hai ta đã như vậy rồi, em còn nói thế được sao?”

Mặt Lưu Ngạn đỏ bừng, như cục than hồng, vội lùi về sau: “Anh anh anh nói chuyện thì nói, đừng đụng tay đụng chân!”

Lăng Vân Đoan nhún vai, tỏ vẻ thương lượng nói: “Được, anh không làm gì nữa, em mau về đây.”

Lưu Ngạn vốn không tin, nhưng y vẫy vẫy tay đi vào trong buồng, trong đó còn một tiểu tổ tông chưa dỗ dành xong nữa.

Lưu Tư Bách ngồi làm bài tập, Lưu Ngạn nhìn rõ mắt cậu nhóc vẫn hướng ra ngoài, đến khi anh bước vào thì vội nhìn vào sách. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc.

“Thằng nhóc này, thật sự không thèm để ý đến bố con sao?”

Lưu Tư Bách hừ một tiếng: “Bố là người xấu.”

Lưu Ngạn vui vẻ: “Thế a? Bố xấu chỗ nào? Ăn trộm ăn cắp của ai? Hay đập cửa sổ nhà người ta?”

“Bố không có tình yêu, bố máu lạnh!”

Lưu Ngạn thiếu chút nữa muốn đập cho thằng con mình một cái, nuôi nó hơn mười năm trời, để giờ nó tương thẳng câu “máu lạnh” vào anh như vậy đây.

“Bố máu lạnh? Hai người nói thì dễ nghe lắm, muốn nhận nuôi đứa nhỏ sao, nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế sao? Nhận nuôi rồi không phải lại đến tay tôi chăm sóc hay sao? Có bản lĩnh thì ôm nó đến trường tự mình cho bú sữa đi. Có bản lĩnh thì ôm nó đến công ty thay tã đi. Có bản lĩnh thì tự nuôi đi, đừng làm phiền tôi!”

Tình hình vốn đang tốt, vốn định tới khuyên nhủ con trai, nhưng lời vừa nói ra khiến Lưu Ngạn cảm thấy bất bình. Anh vì ai chứ, càng nghĩ càng bực. Cuối cùng anh đứng dậy ra ngoài luôn.

Không lâu sau thì Lăng Vân Đoan thò đầu vào hỏi: “Sao vậy?”

Lưu Tư Bách lè lưỡi, ngượng ngùng nói: “Chú Lăng, hình như cháu làm quá rồi, bố giận lắm.”

Lăng Vân Đoan nói: “Không sao, cháu làm bài tập tiếp đi, để chú đi tìm bố cháu.” [hết dỗ con giờ đi dỗ vợ, quả là người chồng tốt]

Lưu Ngạn không đi xa, chỉ ra khỏi quán đứng cho thông thoáng. Vì thế Lăng Vân Đoan không tới gần, chỉ đứng ở cửa tiệm nhìn sang.

Gió đêm lạnh lẽo xua tan cơn giận dữ của Lưu Ngạn. Hết giận rồi anh lại thấy ảo não. Tự dưng nổi giận với con trai làm gì? Dù sao thì thằng nhóc vẫn là trẻ con, suy nghĩ đơn giản. Trong mắt nó lời nói của anh là sai, là người không có tình cảm, đây là suy nghĩ của trẻ con, anh là người lớn, sao lại so đo làm gì chứ?

Nghĩ thông rồi, Lưu Ngạn lại cảm thấy mình sai lầm, cho dù thế nào cũng không thể phát giận, anh thở dài, đi vào chuẩn bị giải thích với con trai.

Lăng Vân Đoan thấy anh quay người, vội bật lùi lại, hô với Lưu Tư Bách “Bố cháu vào!”. sau đó ngồi yên tại chỗ.

Lưu Ngạn đến trước mặt con trai, hít một hơi tăng tinh thần nói: “Tiểu Bách, bố sai rồi, bố không nên tức giận với con, con tha thứ cho bố được không?”

Lưu Tư Bách mở to mắt, bày ra tư thế bề trên nói: “Con không giận. Bố ơi, khi nào thì chúng ta tới chỗ bảo bối? Mai được không? Được không bố?”

Lưu Ngạn trừng mắt, cuối cùng đầu hàng nói: “Được được được, mai thì mai, hai người thắng rồi.”

“Da!” – Lưu Tư Bách hoan hô, nhảy lên ôm lấy anh – “Bố là tốt nhất!”

Lưu Ngạn thở dài, một lớn một nhỏ này quả đúng là…. hết thuốc.

Sáng sớm hôm sau ba người chuẩn bị lên huyện.

Cô nhi viện ở thị trấn nhưng lại ở góc hẻo lánh, nghe Lưu Tư Bách nói quanh đó không có cửa hàng nào cả, vì thế Lăng Vân Đoan bị cậu nhóc lôi đi mua quà cho lũ trẻ ở đó, cốp xe của y bị nhồi đầy sữa bánh quy, hoa quả linh tinh.

Đến nơi, Lưu Ngạn xuống xe, ở đây tuy hẻo lánh nhưng phòng ở cũng không đến nỗi quá cũ nát, có vẻ hai năm gần đây đã được tu sửa. Đó là một khu nhà lớn, ở giữa là một dãy nhà hai tầng, trong sân có rất nhiều trẻ con đang chơi đùa.

Lưu Tư Bách quen thuộc chạy tới gõ cửa, có một đứa nhóc nhanh chóng chạy tới, đứng trong cánh cổng nhìn ba người, ánh mắt có chút đề phòng: “Mấy người tìm ai?”

Lưu Tư Bách nói: “Là mình nè, cậu không nhớ rõ sao? Hôm trước mình mới tới đây, đây là bố với chú mình.”

Cậu nhóc kia nhìn ba người, không chịu mở cổng: “Mấy người có chuyện gì sao? Cứ chờ một lát đã, tôi đi gọi dì viện trưởng.”

Lưu Tư Bách gào với theo: “Đồ xấu xa! Không mở cửa mình không thèm chơi với cậu!”

Không biết cậu nhóc kia có nghe thấy không, nhưng vẫn cắm đầu chạy vào nhà.

Lưu Ngạn cười cười vỗ vỗ hai má Lưu Tư Bách đang tức giận, nói: “Giận dỗi cái gì, anh trai kia cũng không làm sai, trong viện có nhiều trẻ em như vậy, nhỡ gặp bọn buôn người chuyên lừa buôn trẻ em thì làm sao? Đương nhiên là anh ấy không thể cho chúng ta đi vào được.”

Lưu Tư Bách quệt mồm nói: “Nhưng mà cậu ấy biết con mà! Con còn cho cậu ấy hộp bút của con nữa, đồ đểu!”

Lưu Tư Bách thầm oán giận, bên trong đã có một người phụ nữ đi ra. Bà tầm hơn năm mươi tuổi, người hơi mập, nhìn phúc hậu.

Lưu Tư Bách thấy bà thì vội chào, còn không quên cáo trạng: “Dì Diệp, là con đây! A Cổ xấu xa không mở cửa cho con!”

Viện trưởng Diệp cười tủm tỉm nói: “Được, để lát nữa dì dạy bảo nó.” – Sau đó quay sang Lưu Ngạn và Lăng Vân Đoan, gật đầu – “Hai vị là?”

Lưu Ngạn kéo Lưu Tư Bách sang một bên, để Lăng Vân Đoan nói chuyện.

“Chúng tôi là cha mẹ của Tiểu Bách, đến đây thăm các cháu, đồng thời có chút chuyện muốn đề nghị với viện trưởng.”

Viện trưởng dẫn hai người đi làm thủ tục đăng ký, rồi mới đưa vào trong.

Lưu Tư Bách vừa vào cửa liền quên mất A Cổ xấu xa, lồi kéo Lưu Ngạn nói: “Bố, chúng ta đi gặp bảo bối nào.”

Lăng Vân Đoan và viện trưởng đang nói chuyện, Lưu Ngạn nhìn thoáng qua, cảm giác không giúp được gì, liền đi theo Lưu Tư Bách.

Theo như anh thấy thì trong viện có khoảng hơn mười đứa nhỏ, bé thì tầm năm sáu tuổi, lớn tầm mười lăm mười sáu. Quần áo của mấy đứa nhỏ này đều là quần áo cũ, đầu gối hay khuỷu tay đều có miếng vá nhưng rất sạch sẽ, nhìn sơ qua rất có cảm tình.

Lưu Tư Bách kéo anh qua một giàn phòng, chạy về gần phía cửa sổ, kích động nói: “Bố, mau nhìn đi! Bảo bối đang ngủ!”

Lưu Ngạn nhìn qua cửa sổ, quả nhiên trên giường có một cái bọc nhỏ, đứa bé nằm trong ổ chăn, không nhìn rõ, chỉ có một bàn tay nho nhỏ vươn ra ngoài, đang say ngủ.

Lưu Ngạn nhìn cánh cửa, chỉ khép chứ không khóa, liền đẩy cửa bước vào. Anh nhẹ nhàng bước tới, cẩn thận vén màn lên, để lộ gương mặt nho nhỏ trắng nõn của đứa nhỏ.

Thật ra mà nói, lúc ấy trong lòng Lưu Ngạn vô cùng khiếp sợ. Một đứa nhỏ xinh xắn như búp bê thế này, sao lại có cha mẹ nhẫn tâm thế chứ?

Lưu Tư Bách nhỏ giọng hỏi: “Bố, bảo bối rất được đúng không?”

Lưu Ngạn gật gật đầu, vươn tay chạm vào gò má bầu bĩnh, nhẹ giọng nói: “Còn đẹp hơn con hồi trước.”

Lưu Tư Bách tuy không phục, nhưng đây là bảo bối cậu nhóc yêu thích, cho nên có bị so sánh kém hơn cũng không nói gì.

Lưu Ngạn còn nói: “Đứa nhỏ dễ thương như vậy, sao không có ai nhận nuôi? Hay là có dị tật gì?”

“Nói bậy! Bảo bối thông minh như vậy, làm gì có ai không muốn. Dì viện trưởng nói, phải là người tốt mới cho nhận nuôi bé!”

Lưu Ngạn nghiêng đầu nhìn cậu nhóc: “Sao con biết rõ thế? Có phải là con với chú Lăng bàn nhau trước rồi liên hợp lại lừa bố?”

Lưu Tư Bách lè lưỡi, nghịch ngợm nói: “Dù sao bố cũng tới đây rồi, đừng nghĩ nhiều như thế.”

Lưu Ngạn lườm cậu nhóc, quay sang nhìn đứa nhỏ, không ngờ đứa nhỏ giật giật, chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt to đen láy long lanh long lanh, cậu nhóc thấy Lưu Ngạn ngồi bên giường, không có chút nào sợ người lạ, còn vươn hai tay nho nhỏ, giọng nói non nớt nhưng lại rõ ràng “Bế bế—”