Ngạo Thế Đan Thần

Chương 106:Thanh Huyền quả



Trầm Tường mặc lại quần, lại nghe đến một trận thanh âm vô cùng yếu ớt, như là lá rụng, phát ra âm thanh rất nhỏ.

- Hảo gia hoả, địa phương xa như vậy liền bắt đầu âm lại đây!

Trầm Tường ngưng thần đề phòng, hắn không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ gặp phải yêu thú!

- Trầm Tường, bên trong Huyền Cảnh này nói không chắc còn có bảo bối, ngươi tìm được sẽ là của ngươi, lão già đầu trọc kia không phải đã nói sao? Những yêu thú này trời sinh có linh giác thần kỳ mà người không cách nào so sánh, có thể tìm tới một ít kỳ trân dị bảo, nói không chắc ngươi có thể thông qua theo dõi yêu thú, tìm kiếm được một ít đồ tốt.

Tô Mị Dao nói.

Trầm Tường hưng phấn nói:

- Ta hiểu, nguyên nhân nơi này còn yêu thú, chính là những lão gia hỏa kia cố ý bỏ vào để tìm kiếm kỳ trân dị bảo!

Yêu thú cấp mười, tương đương với nhân loại Phàm Võ Cảnh tầng mười, nhưng căn cứ thể chất yêu thú cùng với bản năng, yêu thú cấp mười cường đại hơn võ giả Phàm Võ Cảnh tầng mười nhiều lắm.

- Yêu thú nơi này đều là yêu thú phổ thông, ngươi dùng Diệt Long Thần Vũ hoặc là Tứ Tượng thần công, đều có thể ung dung giải quyết, những võ công này đều là bắt chước khí tức Thần thú, yêu thú phổ thông cảm ứng được, nhất định sẽ bị doạ sợ! Thế nhưng đối Linh thú tương đương với Chân Võ cảnh sẽ vô dụng.

Bạch U U nói.

Trầm Tường vẫn không nghĩ tới Tứ Tượng thần công còn có chỗ tốt như vậy, hắn hướng về phương hướng toả ra âm thanh yếu ớt vừa nãy chạy gấp tới.

Trầm Tường nhanh chóng chạy tới, có thể cảm ứng được yêu thú kia cũng di chuyển nhanh chóng, là hướng hắn chạy vội đến.

Không bao lâu, Trầm Tường cùng con yêu thú kia gặp nhau, hơn nữa đều là dùng tốc độ cực nhanh đồ đụng vào nhau, trong nháy mắt Trầm Tường va chạm kia, vung ra một quyền, đánh vào trên người yêu thú kia.

Đây là một con con báo khoác hắc giáp, hai mắt mà lam, cái đầu không tính quá to lớn, là loại yêu thú phi thường linh mẫn.

- Không hổ là yêu thú cấp mười, bị ta đánh một quyền, một chút cũng không có chuyện gì!

Trầm Tường thấy con báo kia mãnh liệt đập tới, không khỏi thán phục một tiếng.

Thân thể Trầm Tường run lên, kim quang dâng trào mà ra, trong lòng mặc niệm khẩu quyết, đem Bạch Hổ chân khí trong cơ thể hóa thành Long cương, hắn đang thi triển Long Vũ!

Này mặc dù là Long Vũ không trọn vẹn, nhưng cũng có thể làm cho trên người Trầm Tường tản mát ra Long uy yếu ớt, hơn nữa Bạch Hổ chân khí tràn ngập sát khí, thì càng thêm doạ người.

Đúng như Bạch U U nói, yêu thú phổ thông đều hết sức e ngại loại khí tức này, thời điểm lao tới, thân thể dĩ nhiên run rẩy lên, tốc độ cũng chậm lại rất nhiều.

Trầm Tường quay về phía con báo đang sợ run kia đánh ra một quyền, đánh vào trên đầu nó, làm cho nó phát ra một tiếng gầm rú, nhưng sau khi rơi xuống trên đất, nó lại có thể vững vàng đứng dậy.

- Hảo gia hoả, vẫn không ngã xuống!

Trầm Tường trêu tức nhìn con yêu thú kia một cái.

Lam Nhãn Báo phát ra một tiếng gầm nhẹ, dĩ nhiên quay đầu chạy đi.

- Gia hoả này lại bị ta doạ chạy!

Trầm Tường cười ha ha, bước nhanh lao theo, tốc độ so với Lam Nhãn Báo kia còn nhanh hơn, trên người cũng tràn ngập sát khí Long Khí cương.

Ở bên trong Trưởng lão viện, đều nhìn ra giật mình không ngớt, yêu thú lại bị người dọa sợ đến mức chạy trốn, trong lòng mấy lão già này đột nhiên có dự cảm không tốt.

Trầm Tường có thể đuổi theo Lam Nhãn Báo kia, nhưng hắn cố ý đuổi theo không nhanh không chậm ở phía sau, mục đích rất rõ ràng, hắn chính là muốn đi theo Lam Nhãn Báo này, nhìn con Lam Nhãn Báo này cuối cùng sẽ trốn đi nơi nào.

Những lão gia hoả bên trong Trưởng lão viện rất nhanh liền nhìn thấu mục đích của Trầm Tường, điều này làm cho trong lòng bọn hắn có chút khó chịu.

Trầm Tường theo Lam Nhãn Báo kia đi tới bên cạnh một gốc cây đại thụ khá lớn, Lam Nhãn Báo kia đang bò lên trên cây to, Trầm Tường cũng bò lên.

Ở phía trên có một thụ động, Trầm Tường tiến vào bên trong, đầu Lam Nhãn Báo kia run lẩy bẩy, nó không còn đường lui nữa.

Trong hốc cây kia, có mấy tảng đá như là hình trứng gà, đang tản ra quang hà màu xanh, Trầm Tường hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hô:

- Thanh Huyền quả, còn là năm cái! Đây cũng là tài liệu trọng yếu luyện chế Trúc Cơ đan!

Thanh Huyền quả là một loại linh quả, đều là một ít rễ cây đại thụ ngưng tụ lượng lớn linh khí, thêm vào điều kiện thiên thời địa lợi đặc thù mới có thể mọc ra, vô cùng hi hữu!

Đang khi nói chuyện, Trầm Tường nhanh chóng thu năm trái cây này vào trong túi trữ vật, sau đó nhìn Lam Nhãn Báo kia cười nói:

- Đa tạ! Ta liền không giết ngươi.

Từ trên cây nhảy xuống, trong lòng Trầm Tường hưng phấn không thôi, nhanh chóng rời khỏi mảnh núi rừng này, có thể được đến năm Thanh Huyền quả này, là hắn không ngờ đến. Đám người trong Trưởng lão viện kia càng là không ngờ, tuy rằng bọn họ đều là cường giả, nhưng thấy một tiểu quỷ vẫn chưa đến Chân Võ cảnh đạt được những đồ tốt này, không khỏi bắt đầu ghen tỵ.

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu ở bên trong Huyền Cảnh, Trầm Tường một tay cầm cương đao, đứng ở trên một gò đất, nhìn thảo nguyên xanh mượt, cố gắng tìm kiếm yêu thú.

Người bên trong Trưởng lão viện, cũng có một bộ phận rời khỏi, nhưng Vũ Khai Minh cùng Đan trưởng lão vẫn còn, bọn họ đều là người phụ trách kiểm tra, nhất định phải giám sát toàn bộ quá trình.

- Tiểu tử chán ghét này ở ban ngày lại đến bình nguyên chính là muốn chết, đó là địa phương Thiết Giáp Ngưu cấp mười ăn uống!

Đan trưởng lão cười lạnh nói.

- Võ công của tiểu tử này có gì đó quái lạ, lại có thể làm cho yêu thú sợ hãi hắn, chẳng lẽ là Long Vũ hay sao?

Vũ Khai Minh khắp khuôn mặt là nghi hoặc.

Lúc này, Trầm Tường ở trên gò đất thấy chừng hai mươi đầu yêu ngưu từ trong một mảnh rừng núi đi ra, đạp lên bước tiến trầm trọng, phát sinh từng trận tiếng vang, trên người bọn nó đều dài ra từng mảng từng mảng vảy giáp nâu đỏ, nhìn qua phi thường sắc bén, trên đỉnh đầu cũng có hai sừng nhọn như đại đao, xem điệu bộ kia, phảng phất có thể xuyên thủng tất cả.

Lập tức chính là hai mươi con, hơn nữa còn là yêu thú cấp mười, nếu như là võ giả bình thường thấy, nhất định sẽ lựa chọn tách ra, nhưng Trầm Tường lại không có, mà là đề đao xông tới.

- Tiểu tử này không phải muốn chết sao?

Vũ Khai Minh không khỏi nói, tuy rằng hắn từng thấy qua thực lực của Trầm Tường, nhưng cũng không cho là Trầm Tường có thể đối phó hai mươi con Thiết Giáp Ngưu này.

Thấy có người vọt tới, đám Thiết Giáp Ngưu kia phát sinh tiếng kêu to trầm thấp, một con Thiết Giáp Ngưu hình thể khá lớn từ đó vọt ra, phát sinh phẫn nộ gầm nhẹ, bốn vó tráng kiện mạnh mẽ dẫm đạp trên thảo nguyên, bắn lên từng đợt bùn đất mang theo cỏ dại, ầm ầm ầm lao tới Trầm Tường đi, thời điểm chạy tới, dĩ nhiên có thể sinh ra một trận cuồng phong.

Hai sừng nhọn trên đỉnh đầu Thiết Giáp Ngưu kia quay về phía Trầm Tường, giống như hai thanh đại đao xung phong liều chết!

Thời khắc Thiết Giáp Ngưu vọt tới, Trầm Tường nghiêng người tránh qua, đồng thời huy đao chém xuống, đại đao được Trầm Tường rót vào chân khí hùng hậu, hình thành khí cương dâng trào đi ra, để cương đao này trở nên càng sắc bén hơn.