Ngạo Thế Đan Thần

Chương 101:Không nản chí (2)



Hiện tại chỉ có Trầm Tường còn chưa có bắt đầu, mọi người cũng nghĩ không thông tại sao Đan trưởng lão cao cao tại thượng lại bất mãn với Trầm Tường, tuy rằng những việc Trầm Tường làm đều khiến người kinh ngạc, nhưng bọn hắn cũng cho rằng đó là Trầm Tường nhất định phải làm!

- Trầm Tường, đến phiên ngươi rồi! Bây giờ ngươi lựa chọn từ bỏ vẫn được, bằng không ngươi nhất định sẽ nhận hết nỗi khổ da thịt, thậm chí có thể làm cho ngươi bị mất tiền đồ.

Âm thanh của Đan trưởng lão cực kỳ âm lãnh, mọi người khó có thể lý giải được vì sao nàng lại hận Trầm Tường như vậy, dù sao Trầm Tường chỉ là một tiểu nhân vật, lại bị một nhân vật nổi danh của Thần Vũ đại lục căm ghét sao?

Trầm Tường cũng không biết là nơi nào đắc tội Đan trưởng lão thần bí này.

- Quyết không từ bỏ!

Âm thanh Trầm Tường kiên định mà mạnh mẽ, truyền khắp tám phương, lúc này người chung quanh bốn nghĩ đến, Trầm Tường cũng chịu đến những áp lực kia dằn vặt, nhưng hắn còn có thể thẳng tắp đứng ở nơi đó, thực lực như vậy, liền không phải là bọn hắn có thể sánh được.

Xung quanh quảng trường còn có rất nhiều người không có đi, có Chân Võ cảnh cao thủ, có nội môn đệ tử, cũng có ngoại môn đệ tử vừa kiểm tra thất bại, bọn hắn đều muốn nhìn Đan trưởng lão đối đãi Trầm Tường như thế nào một chút.

- Vậy liền bắt đầu đi!

Đan trưởng lão trầm thấp nói.

Tiếng nói vừa dứt, mọi người chỉ cảm thấy trong quảng trường tuôn ra một trận sóng khí cực nóng, làm mọi người kinh hãi nhất chính là, bọn họ nhìn thấy sàn đá rắn chắc trong quảng trường lại giống như nước biển trên dưới chập trùng.

Ngay sau đó là chấn động kịch liệt run rẩy truyền đến, phảng phất toàn bộ Thái Vũ môn đều bị lay động, mà sàn đá trên quảng trường kia theo rung mạnh mà tan nát!

Một màn phía sau, làm cho tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, những gạch đá này trong nháy mắt biến thành bột phấn, khiến người ta không ngờ chính là, phía dưới sàn đá vẫn còn có một tầng kim loại, xem ra phi thường kiên cố.

Một lão giả nhặt lên một khối đá, thả vào trong quảng trường, chỉ là trong nháy mắt, khối đá kia liền biến thành bột phấn, loại áp lực này so với đám người Vân Tiểu Đao vừa nãy trải qua càng mạnh hơn, hơn nữa còn phi thường nóng bức.

- Đi tới phía sau ta, liền tính ngươi thông qua kiểm tra này!

Đan trưởng lão vẫn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích qua, nhưng làm cho cả quảng trường trong nháy mắt biến thành dung nham.

Mồ hôi trên người Trầm Tường càng nhiều, hắn có thể cảm nhận được áp lực này so với vừa nãy nhiều đến gấp mấy lần, đây cũng là muốn đòi mạng người ta.

Mọi người nín hơi ngưng mắt nhìn Trầm Tường, trên người hắn đang có thiêu đốt hỏa diễm, quần áo không chịu nổi chân khí nóng rực của Đan trưởng lão thả ra, trong nháy mắt bị thiêu hủy.

Bất quá Trầm Tường không có chuyện gì, hắn có thể chịu đựng được loại nhiệt độ này, hơn nữa hắn còn có thể thả ra hỏa diễm đến che chắn vị trí trong yếu trên thân thể hắn.

Bắp thịt tinh tráng trên thân thể Trầm Tường đỏ chót, tuy rằng áp lực tăng thêm, nhưng hắn vẫn thẳng tắp như cũ, ánh mắt vẫn trong suốt như cũ, hắn nhìn thẳng con mắt đang thiêu đốt của Đan trưởng lão xa xa kia.

Trầm Tường bước ra một bước, trên người chấn động mạnh, đạp ở trên sàn kim loại phi thường nóng rực, nhưng hắn tu luyện Chu Tước thần công, có thể để cho hắn chống đối được loại nhiệt độ này.

Thấy Trầm Tường bắt đầu đi tới, sắc mặt mọi người đều thay đổi, bọn họ không ngờ rằng Trầm Tường dĩ nhiên dưới tình huống như vậy còn có thể động, phải biết đây là nội môn đệ tử cũng không dám thử nghiệm a! Mà Trầm Tường chỉ là một ngoại môn đệ tử, thực lực chỉ là Phàm Võ Cảnh tầng chín mà thôi.

Trầm Tường đi rất chậm, bởi vì mỗi một bước đều phi thường gian nan, hắn là dùng hết thảy chân khí trên người đi chống đỡ thân thể, đây chính là Càn Khôn chân khí, nhưng vẫn để hắn đi gian nan như vậy.

Nửa canh giờ trôi qua, mỗi một bước của Trầm Tường đều được mọi người thấy rất rõ ràng, tuy rằng đây là lộ trình ngăn ngắn, nhưng Trầm Tường thật giống như đi hơn trăm năm vậy.

- Hừ!

Đan trưởng lão hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy Trầm Tường phun ra một ngụm máu tươi, ai nấy đều thấy được Đan trưởng lão tăng thêm áp lực.

Đây cũng là vô cùng bất công, tuy rằng trong lòng mọi người nghĩ như vậy, nhưng cũng không có nói ra, bọn họ biết Trầm Tường là đi không xong đoạn đường này, nhưng cũng bội phục Trầm Tường không ngớt, bởi vì Trầm Tường biết rõ đường phi thường gian nan, nhưng không có từ bỏ, cắn răng đi về phía trước.

Thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi một bước của Trầm Tường đều chấn động tâm linh mọi người, ai cũng cho rằng sau khi Trầm Tường đi xong một bước, nhất định sẽ ngã xuống, nhưng Trầm Tường không có, mà là một bước lại một bước đi tới, máu tươi hắn phun ra, trong nháy mắt bốc hơi khỏi nhân gian.

- Ta nói ngươi phải ở tại ngoại môn tôi luyện, ngươi phải thành thật ở lại, ta sẽ không để cho ngươi thông qua hạng kiểm tra thứ hai!

Âm thanh của Đan trưởng lão thậm chí có chút run rẩy, hiển nhiên là đang tức giận, nàng cũng không nghĩ tới Trầm Tường lại có thể tới đến trước mặt nàng.

Theo âm thanh nàng phát sinh, Trầm Tường hét thảm một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống đất, Đan trưởng lão quyết tâm không cho Trầm Tường thông qua, lần thứ hai tăng cường lực lượng.

- Tuy rằng... Tuy rằng, ta không biết tại sao ngươi như vậy đối với ta, nhưng ta quyết không khuất phục ngươi, ta nhất định sẽ thông qua hạng kiểm tra thứ hai...

Đột nhiên Trầm Tường phát ra một tiếng cười nhẹ, trầm thấp nói.

Quảng trường phi thường yên tĩnh, ai cũng nghe được hắn nói!

Sau khi Trầm Tường phun ra một ngụm máu lớn, dĩ nhiên lại đứng lên, chỉ thấy hắn lớn tiếng hô:

- Ta chết cũng không cúi đầu!

Quyết không khuất phục! Đây là trong lòng Trầm Tường không ngừng tự nói với mình, mà Tô Mị Dao cùng Bạch U U cũng không có âm thanh, giống như các nàng cũng ngầm đồng ý Trầm Tường làm chuyện nguy hiểm này, đồng thời cũng bị loại tinh thần bất khuất này của Trầm Tường làm cho rung động thật sâu.

- Hừ, giun dế mà thôi!

Âm thanh của Đan trưởng lão như là cắn răng phát ra, nghe tới giống như hiện tại rất tức giận.

Trầm Tường đi không vài bước, lần thứ hai ngã xuống, lần này hắn là ngã sấp trên đất, cả người đều tràn ra huyết dịch.

- Ngươi cũng không phải từ giun dế đi tới sao? Một ngày nào đó, giun dế như ta nhất định sẽ siêu việt ngươi.

Trầm Tường cắn răng nói, tuy rằng âm thanh yếu ớt, nhưng nghe tràn ngập hào khí.

Trầm Tường không thể đứng lên, nhưng hắn từng chút từng chút bò qua.

- Trầm đại ca. . .

Vân Tiểu Đao nhìn Trầm Tường, viền mắt ướt át, hắn nhớ tới năm đó hắn chỉ là bởi vì quá mức khó chịu liền từ bỏ, mà hiện tại Trầm Tường liều mạng cũng phải thông qua hạng kiểm tra thứ hai, hắn chỉ là không muốn cúi đầu đối với nữ nhân cường thế kia, mặc dù hắn là giun dế.

- Trầm đại ca, ngươi nhất định có thể lại đây, chịu đựng!

Vân Tiểu Đao nguyên bản cho rằng Trầm Tường không thể qua, nhưng hắn không nghĩ tới Trầm Tường có thể kiên trì tới đây, không khỏi hô lớn lên.

- Trầm Tường, chúng ta đồng thời tiến vào nội môn, năm đó nếu lão đầu ta có loại nghị lực như ngươi, cũng không cần ở lại ngoại môn lâu như vậy!

Trương Đức cũng bị Trầm Tường cảm hoá.

- Trầm Tường, chịu đựng! Ngươi nhất định có thể qua!

Trong quảng trường một người hô lớn lên.

Nhìn Trầm Tường ở trên mặt đất nóng rực kia từng chút từng chút chầm chậm bò tới, nhìn máu tươi trên người hắn bốc hơi lên, mọi người bị cảnh này làm rung động thật sâu.

- Trầm Tường. . . Trầm Tường. . . Trầm Tường. . .