Ngang Nhau

Chương 4



Tiêu Thanh Ngạn biết Lục Lẫm đang ở đâu.



Nhưng lại cố tình đợi Thẩm Triệt mở miệng hỏi.



Mỗi khi Thẩm Triệt dùng biểu cảm bất đắc dĩ nhìn hắn, hắn đều coi như không nhìn thấy, hắn dựa vào nhuyễn tháp*, nghiên cứu hoa văn tinh xảo trên ống tay áo.



*Nhuyễn tháp:





“Lục Lẫm là người của Lục gia, dù thế nào, cũng không tới phiên Thẩm đại hiệp điều động nhân thủ đi tìm mỗi ngày.” Tiêu Thanh Ngạn lười biếng nằm tắm nắng, giơ bàn tay lên che ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt, “Một người lớn sống sờ sờ, hoặc là chết rồi, hoặc là không muốn nhìn thấy ngươi, vậy thì ngươi còn phí sức tìm kiếm làm chi.”



Thẩm Triệt quay đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. Người nằm trên nhuyễn tháp con mắt óng ánh sóng mắt lưu chuyển, cố tình sinh ra một cỗ hận ý, không thể tiêu tan.



Tiêu Thanh Ngạn chưa bao giờ là người khoan dung độ lượng, hắn không che giấu cảm xúc của mình và thích làm càn. Chuyện liên quan đến Lục Lẫm, càng như vậy.



Thẩm Triệt không miễn cưỡng hắn, chi có thể bất đắc dĩ. Bạn tốt ngày xưa, bây giờ một người sa vào tà ma ngoại đạo, một người không rõ tung tích, làm cho hắn nhức đầu không thôi.



Tiêu Thanh Ngạn nghiêng đầu nói: “Ngươi chớ dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi biết ta thích ngươi mà, muốn ta đi vào khuôn phép, ta cũng không từ chối.” Hắn nói vô cùng ngạo kiều, mang theo khẩu khí chơi xấu nũng nịu khi còn bé. Thẩm Triệt nghe vậy, trong lòng bất chợt đau xót.



Có vài thứ hình như đã thay đổi, nhưng dù sao cũng sẽ lơ đãng mang ngươi quay trở lại lúc ban đầu.



Khi rãnh rỗi, Tiêu Thanh Ngạn cũng không gây sự, ham muốn duy nhất chính là leo lên cao. Nóc nhà Thẩm Triệt chính là nơi hắn thích nhất. Sau giờ ngọ nếu không tìm thấy hắn ở trong phòng, hơn phân nửa chính là nằm nhoài trên nóc nhà, thân thể cuộn tròn nằm tắm nắng như con mèo.



Híp mắt, nhìn chằm chằm về phía cửa viện.



Cứ như vậy, cũng qua một hồi lâu.



Ý xuân tràn ngập, Tiêu Thanh Ngạn lại càng buồn ngủ.



Thẩm Triệt không thường trở về, hắn liền chạy đến Tàng Kiếm các hoặc là thư phòng tìm, ngồi đợi một hồi, liền buồn ngủ. Có một lần sau giờ ngọ đang ngủ mê man trên nóc nhà, vô tình té xuống, cũng may ngã trên bãi cỏ sau nhà, khiến cho nha đầu Doanh Tụ vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy đến nói chuyện với Thẩm Triệt.



Khi Thẩm Triệt về phòng liền nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn nằm trên giường nhe răng trợn mắt mà kêu đau, nói là trặc chân, uốn éo hông không chịu nằm yên, la hét đòi xuống giường. Sắc mặt Doanh Tụ trắng bệch, lo sợ Thẩm Triệt sẽ trách cứ nàng chăm sóc không chu đáo, Thẩm Triệt không trách tội, chỉ kiểm tra vết thương trên người Tiêu Thanh Ngạn, ấn ấn mạch môn tỉ mỉ tìm tòi nghiên cứu, lông mày nhíu ngày càng chặt.



Tiêu Thanh Ngạn không để ý lắm, dựa sát người vào Thẩm Triệt chơi xấu: “Thẩm đại hiệp, hiện tại ta không thể động đậy, không bằng ngươi đến đây ở cùng ta đi, cũng thuận tiện chăm sóc cho ta.”



Mạch tượng của hắn đã trống rỗng, không giống như là người tập võ nhiều năm, trước đó vài ngày, vì trị thương cho hắn Thẩm Triệt vận chuyển chân khí đưa vào trong cơ thể hắn để chữa trị, hiện tại thăm dò ngay cả một tia chân khí cũng không có.



“Ngươi… vết thương trên người ngươi, đến tột cùng là sao?”



Tiêu Thanh Ngạn nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Thẩm Triệt, không khỏi phiền muộn trong lòng, bỉu môi nói: “Thẩm đại hiệp đúng là quý nhân dễ quên, chuyện ta thay ngươi cản Đoạn Hồn Chưởng, quay đầu liền quên mất rồi?” Hắn nhếch khóe môi cười châm chọc, “Lục Lẫm mất tích lâu như vậy, nhưng ngươi không hề quên chút nào nha.”



Thẩm Triệt liếc hắn một cái: “Không nói Lục Lẫm, ta nói ngươi. Thương thế của ngươi, không chỉ là Đoạn Hồn Chưởng, chuyện gì đã xảy ra? Nội công của ngươi đâu?”



Giọng nói có mấy phần nghiêm khắc, ngược lại có chút cảm giác huynh trưởng răn dạy tiểu đệ hồi còn nhỏ. Tiêu Thanh Ngạn vặn mình, dang rộng tứ chi mà nằm ngửa trên giường, ngước mắt nhìn hắn: “Nếu ngươi đáp ứng ta, không đi tìm Lục Lẫm nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Dứt lời, con ngươi chuyển động, suy nghĩ lại rồi nói, “Hoặc là, ngươi hôn ta một cái, ta tâm tình tốt, e rằng sẽ nói cho ngươi biết.”



“Hồ đồ!” Thẩm Triệt cau mày nhìn Tiêu Thanh Ngạn, “Hiện tại nội lực của ngươi phù phiếm, thân thể rất kém, nếu cứ kéo dài như thế…”



Tiêu Thanh Ngạn nháy mắt mấy cái, trở mình dựa sát vào Thẩm Triệt, con mắt óng ánh sáng lên mà nhìn Thẩm Triệt: “Ngươi lo lắng cho ta?”



Bộ dạng ngoan ngoãn của hắn, khiến cho Thẩm Triệt nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa.



Thở dài, bắt Tiêu Thanh Ngạn nằm ngay ngắn trên giường, Thẩm Triệt ôn nhu nói: “A Ngạn, mấy năm qua ngươi đã chịu khổ, trước mắt Hoa Điêu lâu là nơi mà mọi người chỉ trích, ta sẽ tận lực bảo vệ ngươi. Sau này, ngươi an an ổn ổn ở lại Thẩm phủ. Việc cấp bách trước mắt, là điều trị thân thể cho ngươi, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, thương thế kia là như thế nào?”



Tiêu Thanh Ngạn nửa ngày không lên tiếng, yên lặng nhìn Thẩm Triệt, dường như muốn tìm hiểu đằng sau ngữ khí mềm mại của Thẩm Triệt có chất chứa một chút xíu yêu thương nào không.



Lúc lâu sau, thân thể Tiêu Thanh Ngạn mềm nhũn, nằm trở lại, trầm thấp mà lầu bầu một câu: “Dĩ nhiên là giết người không thành, người ta phản công.”



Thân thể Thẩm Triệt cứng đờ, há miệng, nói không nên lời.



Trước giờ hắn không muốn đem Hoa Điêu lâu cùng Tiêu Thanh Ngạn gộp chung thành một, không muốn tin người trước mắt này đã từng là sát thủ mà giang hồ nghe thấy liền tái mặt, không muốn biết có bao nhiêu tính mạng đã từng kết thúc trong tay hắn.



Tiêu Thanh Ngạn nhìn sắc mặt của Thẩm Triệt, trong lòng liền đoán được mấy phần, lại nói một cách tích cực: “Thẩm đại hiệp, ngươi là thiếu niên hào hiệp người người kính trọng, ta cố tình lại là công cụ giết người không thấy được ánh sáng mặt trời, nếu ngươi chê ta phiền phức, đợi đến khi vết thương của ta hồi phục, ta sẽ rời đi, không tiếp tục dây dưa với ngươi nữa.”



Thẩm Triệt ngẩn người, lắc đầu chậm rãi nói: “Ta chưa từng nghĩ như vậy, chỉ là, nếu như thân phận của ngươi bại lộ, nhất định sẽ khiến cừu gia đến báo thù, ta… Có chút bận tâm.”



Tiêu Thanh Ngạn cười rộ lên, chống đầu nghiêng người nhìn Thẩm Triệt ngồi bên giường, đột nhiên hỏi: “Năm đó, sau khi ta rời đi, ngươi có từng đi tìm ta không?”



Thẩm Triệt nhìn hắn nói: “Làm sao mà không có? Khi đó ta đi hỏi từng nhà, nhưng vẫn không gặp được bóng dáng của ngươi, nhà cũ Tiêu gia ta cũng đến tìm, mọi người xung quanh cũng nói không có tin tức của ngươi, ngươi… khi đó tại sao…”



Tiêu Thanh Ngạn hơi né tránh, nghiêng đầu nhếch khóe môi, mang theo một cảm giác đắng chát khó phát hiện.



Rồi lại đột nhiên cảm giác thấy, dù sao hắn cũng từng đi tìm mình giống như đi tìm Lục Lẫm.



Một trái tim cứ như vậy bỗng nhiên được thỏa mãn.



Vui mừng, hạnh phúc.



Thẩm Triệt cũng không biết trong lòng Tiêu Thanh Ngạn suy nghĩ nhiều như vậy.



Tiêu Thanh Ngạn giống như một con chó, có lúc cắn người, cũng thỉnh thoảng khiến cho người ta vui sướng.