Ngàn Năm Chờ Đợi

Chương 6: Số mệnh



-“Những lời Kim Thiện Tử trước lúc rời đi đến tột cùng là có ý gì?” – Y Vân bồihồi đứng trước của Nam Thiên Môn.

Nàng vẫn không dám đến gặp ThanhNgưng, đành phải lợi dụng pháp thuật để xuyên qua tam giới xuống thếgian.

Bóng người màu vàng nhạt lại xuất hiện trong tầm mắtnàng, cử chỉ vẫn rất tự nhiên tao nhã.

-“Tôn giả đang đợi ta sao?”– Thần tiên cho dù pháp lực có cao đến đâu cũng không có khả năng nhìn đượctương lai, hắn làm sao có thể biết nàng sẽ đến?

-“Ta chỉ là đangđợi người nên đến”.

-“Ta chỉ là muốn hỏi lời nói ngày hôm đócủa Tôn giả có ý gì?”

-“Vậy chuyện gì ngươi không rõ?” – Hắnnhìn Y Vân, ánh mắt như nhìn thấu thế gian cũng như nhìn thấu lòngnàng.

Muốn hỏi : Ta vì sao lại tồn tại? Vì sao ta lại độngtình? Ta nên làm thế nào để thoát khỏi sự yêu hận vô biên vô hạn day dưanày?

Nếu đã lựa chọn làm tiên, nhất định sẽ nhiều đau khổnhưng nàng chỉ có thể một mình chịu đựng.

-“Ta chỉ có thểnói với ngươi: Phong đừng động tình , Vân đừng gắn bó”. Qủa nhiên không hổ làthủ hạ đại đệ tử của Như Lai, mọi sự trên thế gian đều không qua khỏi cặp mắtsáng kia.

Phong nếu động thì bụi bặm sẽ ẩn trongđó….

Vân nếu như gắn bó thì sẽ tạo ra bãotố….

Là thần tiên thì không được lưu luyến phàm trần, nếukhông thì nhất định sẽ vạn kiếp bất phục….

-“[Kim CươngKinh] thật sự có thể giải thoát thế gian sao?” – Y Vân có chút nghi hoặc hỏi,ngay đến cả Thanh Ngưng cũng bất lực, Kim Thiện Tử có thể làm đượcsao?

-“Như Lai Phật Tổ trước khi tu thành chín quả cũng làmột phàm nhân.Người cả đời đều tìm kiếm chân lý của nhân loại, nhân sinh có thểluân hồi, về sau rốt cục cũng hiểu thấu đáo. Nguyên lai nhân thế thoát ly luânhồi, rời bỏ khổ ải cũng chỉ là đều không thể cưỡng lại được, bao gồm cả tìnhyêu.” – “Tình yêu” – hai chữ này hắn cố ý nhấn mạnh.

-“Vậyngài tính như thế nào để cứu giúp nhân sinh?”

-“Cùng bọn họtrải qua đau thương tang khổ ở thế gian mới có thể lĩnh hội được hết [Kim CươngKinh]”.

-“Vậy ngài sẽ luân hồi chuyển thế .. làm phàm nhân”– Y Vân kinh ngạc vạn phần.

Kim Thiện Tử cười mà không đáp.Nếu có thể độ hóa được thế nhân mà từ bỏ một thân tu vi làm phàm nhân sao lạikhông thểchứ?

_____________________________________

Thiênđình tĩnh lặng, Y Vân buông đống gấm vóc trong tay, hướng về phương xa mà suynghĩ.

Từ sau khi quen biết Kim Thiện Tử, nàng thường lặng lẽhạ phàm để gặp Kim Thiện Tử, lắng nghe thiện ngữ, kiên nhẫn lĩnh hội giảng thuậtcủa [Kim Cương Kinh] cùng với sự luân hồi chuyển thế, xem coi nhân, yêu , thầnnhư thế nào có thể vượt qua thử thách… Cũng có lúc nàng hói hắn chuyện tình yêucủa thế gian.

Không thể nói Kim Thiện Tử có thể thấu triệtmọi điều hơn Thanh Ngưng, nhưng cái chính là hắn dùng một ánh mắt khác để nhìnphàm trầm.

Trên người Kim Thiện Tử luôn lộ ra vẻ đạm mạc,một loại yên bình hư ảo.

Còn Thanh Ngưng thì lại lộ ra vẻ côđơn, một loại u buồn ngàn năm không thay đổi.

U buồn sẽ làmnàng trầm luân, hư ảo mới giúp nàng thức tỉnh….

-“Đang suynghĩ cái gì mà lại xuất thần như vậy?” – Đột nhiên khuôn mặt của Thỏ Ngọc xuấthiện làm nàng giật mình.

-“Vì sao mỗi lần xuất hiện ngươiđều làm ta giật mình?”

-“Bởi vì tâm tư của ngươi không biếtđi nơi nào” – Ánh mắt của nàng thăm dò nhìn Y Vân hơi bất an. –“Suy nghĩ cái gì? Không phải là nghĩ đến Kim Thiện Tử chứ?”

-“A?” –Nàng kinhhô phát giác chính mình thất thố, nghiêm mặt nói – “Đừng nói lungtung”.

-“Ta hôm qua thấy ngươi vụng trộm hạ phàm, còn cùnghắn dạo chơi Tây Hồ …” – Thỏ Ngọc thè lưỡi nghịch ngợm nhìnnàng.

-“Đừng ăn nói lung tung, nếu để cho Vương Mẫu NươngNương biết, ta cho dù có trăm cái miệng cũng không cãi được” – Y Vân thấp giọngnói. Không thể tưởng tượng được nàng ta ở cùng Hằng Nga lâu như vậy nhưng lạikhông thay đổi chút nào. Vì sao Hằng Nga trầm lặng như vậy lại có thể lưu nàngta bên người.

-“Sợ cái gì?” – Thỏ Ngọc thoải mái dựa lên vainàng, ý vị thâm trường (sâu xa) nói bên tai nàng –“Kim Thiện Tử bộ dạng thật sựrất mê người, nếu là ta, ta cũng động tâm.”

- “Đừng náoloạn.”

Thỏ Ngọc thấy được, như vậy thì chúng thần tiên trênThiên Giới cũng sẽ biết, vậy Thanh Ngưng có biết haykhông?

Nhắc đến tên chàng, nàng ruột đau như cắt, đã lâukhông được nhìn thấy chàng (Mik: Thế mà tỷ tỷ lại đi hẹn hò với ai kia.. làmngười ta đau khổđấy!!!)

*****************************

-“Đâucó sao, trên Thiên đình này các tiên nữ mê luyến Tuế Tinh Quân cũng rất nhiều,có gì khác biệt hơn ngươi đâu?”

-“A?” – Nàng run lên, gấmvóc trên tay rơi xuống.

-“Ha ha! Ngươi bị dọa sao? Ngươithật sự nghĩ tiên nữ trên Thiên đình này là một đám lạnh lùng sao?” – Thỏ Ngọcnhặt gấm vóc lên, đưa cho nàng, cười nói –“Chỉ là không có dũng khí như Chức Nữthôi. Nói cho cùng thì Tuế Tinh Quân cũng rất tuấntú”.

-“Động tình dục là vi phạm thiên luật, sẽ bị trừngphạt”

-“Đúng là như thế, nhưng Vương Mẫu Nương Nương khôngphải cũng cùng Ngọc Đế ân ân ái ái yêu nhau sao? Hằng Nga mỗi ngày đều nhìn HậuNghệ mà không có ai quản sao? Nếu Thiên Luật lạnh như băng kia có thể quản đượctâm thì sẽ không có tiên tử lưu luyến phàm trần mà bị phạt…” – Thỏ Ngọc bỉu môinói, ngữ khí thật sự rất cứng rắn (Mik: Tỷ này nói quá hay!!! *vỗ tay vỗtay*)

-Y Vân không thể không che cái miệng anh đào của nàngta lại nếu không nàng ta lại sắp sửa phát biểu “Cao đàm khoát luận”* (Mik : *cónghĩa là phát biểu rất sôi nổi về một vấn đề nào đó ^^)

***************************

ThanhNgưng cứ mỗi lần nhắm mắt là lại nhìn thấy Y Vân cùng Kim Thiện Từ ở nơi phongcảnh hữu tình mà trò chuyện vui vẻ (Mik: ca ca hiểu lầm tỷ ấy rồi .. người ta là“đàm luận” chứ không phải “trò chuyện” >”

Với pháplực của hắn, tất cả mọi chuyện tình phát sinh ở sinh ở tam giới hắn đều cảm nhậnđược. Nhưng đều hắn không thể nhìn thấu chính là quá khứ, tương lai .. và tâm tưcủa Y Vân.

Nàng mỗi lần hạ phàm hắn đều biết, mỗi lần nàngtươi cười với Kim Thiện Tử hắn đều nhìn thấy còn hắn – cho dù tình nguyện làmbất cứ đều gì nàng cũng không nhìn tới (Mik: Chính vì thế nên làm cho tỷ ấykhông dám gặp mặt ca ca đó .. sợ biết được tình cảm của tỷ đối với ca ca …thì dùđại náo Thiên đình chắc ca ca cũng làm >”

Nàng thậtsự có thể nói, có thể cười nhưng lại không thể cười vì hắn. Nghìn năm qua như cómột cây đao đâm vào lòng hắn, mặc dù không chảy máu nhưng luôn không ngừng đauâm ỉ.

-Thái Bạch Tinh nhẹ nhàng ho khan và tiếng – “Do dự cóthể lý giải sao, nhưng nước cờ ngài đi đã qua hai canh giờ, còn có gì chưa rõsao?”.

Thanh Ngưng hốt hoảng mở mắt ra, không nói gì chỉcười khổ.

Thái Bạch Tinh nhìn bàn cờ nói – “Ngày tốt cảnhđẹp, tài tử ven hồ thật là mĩ sự nhân gian”.

Lời nói của hắnnhư từng nhát kiếm đâm vào tâm của Thanh Ngưng làm ngón tay hắn run run mộtchút, quân cờ rơi xuống phá hủy tinh diệu của ván cờ.

-“Đángtiếc, đáng tiếc một phen khổ tâm a, ngươi phá hủy tinh diệu của ván cờa.”

-“Vậy ta thua, chúng ta đánh lại đi” – Thanh Ngưngnói.

-“Thua cờ thì có thể đánh lại nhưng nếu lựa chọn sailầm thì sẽ không thể quay đầu lại. Nếu như ngươi có nhắm mắt cho qua việc nàngta tự ý xuống trần, chỉ sợ cấp trên trách tội xuống dưới -ngươi cũng không thoátkhỏi tội a”

-“Chẳng lẽ sẽ phế đi ngàn năm đạo hạnh của tasao?” – Thanh Ngưng nhặt những con cờ đang phân tán lên, lẳng lặng nói – “Dù thếnào thì nàng cũng là tâm huyết của ta, ta làm sao có thể nhẫm tâm tự tay hủyđi!”.

-“Nàng là tượng đất của ngươi sao? – Có lẽ chỉ làtrùng hợp thôi”.

-“Nói như thế nào thì ta cũng sống hơn bangàn năm. Nhưng điều duy nhất ta đoán không ra là nguyên thần của nàng từ đâuđến” – Hắn đã sớm đi điều tra Hoa Sơn đỉnh, Y Vân từ ngàn năm trước đã ngưng tụmà thành.

-“Có lẽ cũng giống như ngươi và ta, cũng từ linhkhí mà thành.”

-“Nhưng ngay cả nguyên thần của chúng ta đềutừ vạn năm mà ngưng tụ vậy linh vật dạng gì mà nhanh như vậy đã có thể hóa thànhnguyên thần?”

-“Có lẽ nàng ta đặc biệthơn.”

-“Đặc biệt..” – Lời nói còn chưa hết, Thanh Ngưng độtnhiên đứng dậy, cau mày.

-“Phiền toái của nàng là phiền toáicủa ngươi sao?” – Thái Bạch Tinh hít một hơi sâu – “Làm gì phải tự tìm phiềntoái, bỏ nàng đi!”.

-“Ta đi Diêm La Điện một chút” – Hắnnhanh chóng biết mất trong khôngtrung.

*************************

ThếGian- – Lạc Dương.

Y Vân cùng Kim Thiện Tử đang rảo bước bênhồ ở Lạc Dương, Kim Thiện Tử đang trả lời những nghi hoặc của YVân.

Bỗng bọn họ lướt qua một nữ tử đang thất hồn lạc phách,đôi mắt thất thần bình tĩnh nhìn hồ nước, dung nhan xinh đẹp lại lộ ra vẻ tuyệtvọng.

Đột nhiên, nàng thả người xuống hố, cơn gió thổi nhẽqua lớp lụa mỏng.

Ngay sau đó, Y Vân cũng nhanh chóng phixuống hồ, cứu người nữ tử ở dưới lên.

Kim Thiện Tử định ngăncản nhưng đã quá muộn đành phải để cho Y Vân lôi nàng lên, hắn cởi áo khoác dàitrên cười choàng thêm cho Y Vân, còn nàng thì đang dùng lực cố gắng để nữ tử kianôn nước trong bụng ra, hắn bất đắc dĩ nói –“Tại sao phải làmvậy?”

Phía sau bọn họ là Hắc Bạch Vô Thường đang nhìn nhau,không thấy hồn lìa khỏi xác, nên bọn họ phẫn nồ trở về báo cáo với Diêm LaVương.

-“Hắc Bạch Vô Thường quay trở về rồi, ngươi có biếtlà người đang làm một việc rất sai không?”

-“Cùng lắm thìnhận trừng phạt” – Y Vân cũng biết mình không đúng.

-“Khôngchỉ như thế, mọi nguyên nhân đều có kết quản, ngươi thay đổi vận mệnh của nàngta, nên sẽ phải chịu cái giá phải trả của nàng ta ở đại giới.”- Trong giọng nóicủa Kim Thiện Tử chính là cảm thán, không có sự thầm oán bởi bản tính của Y Vânthiện lương làm cho hắn có một tia càm động không hiểu.

Nếuthần tiên trên thiên giới vẫn còn chút xíu thiện lương như vậy thì thế gian sẽkhông xảy ra nhiều bi kịch.

Nữ tử kia đã tỉnh, biết đượcmình vẫn còn sống,nước mắt bắt đầu chảy trên khuôn mặt xinhđẹp.

-“Tai sao phải cứu ta? Nên để cho ta chếtđi.”

-“Trời cao rất có đức hiếu sinh, ngươi cần gì phải tựmình tìm lấy cái chết”- Y Vân thương tiếc khuyên nhủ.

-“Ta !Cho dù sống cũng không bằng chết…” – Nhớ tới vận mệnh chính mình, nàng khóckhông thành tiếng.

Nữ tử ấy tên là Nguyệt Nhân Nhân, là mộtvũ kĩ (kĩ nữ phục vụ múa mua vui cho khách) ở Nguyên Tiêu Các,tuy biết bản thânđã bị vấy bẩn nhưng vẫn luôn đợi một người nam nhân vì nàng mà chuộc thân. Chỉtiếc nơi chốn phong lưu ấy, làm sao có thể tìm được một chân ái namnhân.

Mấy ngày trước, nàng rốt cục cũng không thể bảo vệđược sự trong sạch của chính mình, ở lại nơi trần thế này còn ý nghĩa gì – chibằng thoát li khỏi khổ ải, giải quyết cho xong chuyện cuối đời nhưng cũng khôngthể nghĩ rằng thiên ý trêu người.

-“Không phải cứ đến lúctuyệt vọng là có thể hèn nhát mà kết thúc sinh mệnh của bảnthân”.

Lúc Y Vân đưa Nguyệt Nhân Nhân về Nguyên Tiêu Các,nàng mới hiểu được thế nào là giao lộ gữa thiên đường và địangục.

Nguyên Tiêu Các – Thanh lâu nổi danh nhất Hàng Châu –Các nữ tử nơi đây đều đa tài đa nghệ, xinh đẹp vô song. Mà Nguyệt Nhân Nhân đúnglà danh kĩ đứng đầu ở Nguyên Tiêu Các, mỗi ngảy đều có hơn trăm ngàn khách nhânnghe danh mà đến, chỉ vì dung nhan và khả năng múa của nàng. Nhưng trong cáicuộc sống không thực không ảo ấy, Nguyệt Nhân Nhân đã chọn tửlộ.

Tú bà vừa nhìn thấy Nguyệt Nhân Nhân trở lại thì kinh hỉvạn phần – “Ngươi cuối cùng cũng quay lại, nếu không những người ở Nguyên TiêuCác đây sẽ rất thảm.”

-“Mụ mụ, có chuyện gì sao?” – Nàng cảmthấy có chút kì quái, từ trước đến nay chưa từng thấy vẻ mặt lo lắng của túbà.

-“Mấy ngày sau là đại thọ của Lại Bộ Thượng Thư, nên mờingươi đi hiến vũ. Một hồi nữa sẽ có người đưa ngươi đến phủ, còn không mau đichuẩn bị!” – Nói xong tú bà liền đẩy nàng vàophòng.

**********************************

Bêntrong Diêm La Điện , Diêm La Vương – Tàng Vương tức giận đạp đổ đống sách sinhtử, gương mặt bình thường đã có màu xám nay lại đang giận dữ nên càng làm nóthêm âm trầm khủng bố, Hắc Bạch Vô Thường sợ đến mức không ngừng quỳ lạy dướiđất , dập đầu.

-“Hừ, hắn nghĩ hắn là ai vậy? Bất quá chỉ làthủ hạ đại đệ tử của Như Lai Tây Phương chỉ biết giảng thiện ngữ, dựa vào cái gìmà can thiệp chuyện của địa phủ ta ?

Tàng Vương biết nếu mộtngười dương thọ đã hết mà vẫn sống trến đời thì đó là thất trách của hắn nênđành phải lớn tiếng dọa người.

-“Chuyện này đã sẽ kiện lênThiên đình, còn cái tiên nữ kia , gọi là gì?” – Tàng Vương gào thét làm toàn địaphủ có chút chấn động.

-“ gọi là Y Vân” – Thanh âm thảnnhiên vang lên, giống như từ nơi xa vọng vào, thanh âm quen thuộc đam mạc nhưngcũng khiến người nơi đây kinh sợ.

Tàng Vương đang căm giậnbỗng nghe thấy thanh âm này , hoảng sợ đến mức làm sổ sinh tử trên tay rơi xuốngđất, hắn không thèm nhặt lên, vội vàng đi ra cửa nghênhđón.

-“Tiểu thần cung nghênh TinhQuân”.

-“Can thiệp sinh tử phàm nhân đúng là tội lới, cóđiều ta muốn hỏi ngươi, Nguyệt Nhân Nhân phạm phải tội lớn gì mà nàng cả đờiphải sống như thế rồi cuối cùng phải chọn cái chết oan uổng? Theo ta được biếttự sát chính là tội nghiệt đến nỗi không có tư cách làmngười.”

Thanh âm mờ mịt, trên điện thượng tại Diêm La mộtbóng dáng phiêu dật sáng ngời từ từ hiện rõ.

Thanh Ngưnglạnh lùng lướt qua Tàng Vương cùng với đống sổ sách phân tán đầy trên mặt đất,dựng chiếc ghế dựa bị ngã xuống, thản nhiên ngồi xuống, chờ đợi đáp án của TàngVương.

-“Nàng?” – Tà Vương kích động nhặt lên một cuốnthượng sinh tử bộ, đặt tay lên mặt quyển sách, tên của Nguyệt Nhân Nhân lóe lêncùng với một hàng chữ nhỏ xuất hiện ở quyển sách.

-“Kiếptrước của nàng đã cùng người khác thông dâm?” – Tàng Vươngđáp.

- “Thông dâm?”

-“Vâng, cùng với tỷphu của mình còn hại chết tỷ tỷ của nàng.” – Tàng Vương nâng quyển sách sinh tửđến chỗ của Thanh Ngưng.

-“Việc này đã điều tra rõ chưa?” –Thanh Ngưng nhận quyển sổ sinh tử, lật ra xem.

-“Đã tra hỏiqua. Tỷ tỷ của nàng đã bẩm báo, Nguyệt Nhân Nhân cũng đã tự nhận tội, nguyện ýsẽ chuộc lại tội nghiệt ở kiếp này.”

-“Ân, gọi Mệnh Túc TinhQuân đến đây gặp ta” – Thanh âm bình tĩnh không cảm xúc nhưng còn đáng sợ hơndáng vẻ âm trầm của Diêm La.

Tàng Vương sợ hãi, trừng mắtnhìn Phán Quan ở bên cả giận nói –“Còn không mauđi!”

-“Vâng, tiểu nhân đi ngay.!” – Phán Quan nhanh chóngbiến mất- đám tiểu quỷ ở Diêm La Điện cũng sợ hãi mà núp hếtvào.

Tàng Vương đương nhiên cũng tưởng sẽ tìm một chỗ nào đótrốn đi, đáng tiếc không được, đành phải nhỏ giọng thăm dò – “Tinh Quân, nhữngviệc nhỏ này làm sao dám phiền đến ngài”

-“Việc nhỏ? Vậyngươi cho rằng cái gì mới là chuyện đại sự?”

Tàng Vương nhấtthời nghẹn lời, biết mình nói sai đành phải cười bồi – “Tiểu thần không có ýnày, chuyện luân hồi là chuyện phụ trách của địa phủ, việc này để tiểu nhân xửlý là tốt rồi”.

-“Vậy người tính xử lý làm sao? Bẩm báo choNgọc Đế, đem Kim Thiện Tử cùng tiểu tiên kia đi trị tội, còn Tây Phương Như LaiPhật Tổ xem như không nhìn không thấy, ngoảnh mặt làm ngơsao?”

-“Này ….Thỉnh Tinh Quân minhxét”

-“Giáo ngươi không phải chuyện của ta” – Thanh Ngưngđem sổ sinh tử tùy ý quăng, lạnh lùng nói – “Ta chính là muốn biết đến tột cùngvì cái gì phát sinh chuyện này. Người là người chưởng quản sinh tử nhân gian,hỏi ngươi mà ngươi cũng không tra ra được sao? Vị trí Tàng Vương của người cóphải là không làm được gì không?”

Tàng Vương cả kinh, vộivàng quỳ xuống – “Tiểu thần biết tội.”

Lúc này Mệnh Túc TinhQuân mới vội vàng tới, hắn lặng lẽ nhìn qua Tàng Vương cung kính nói – “TinhQuân, ngài tìm tiểu thần có chuyện gì?”

-“Ta chỉ muốn hỏimột chút chuyện của Nguyệt Nhân Nhân kiếp trước và kiếpnày”.

-“Nguyệt Nhân Nhân kiếp trước kêu là Âu Ẩn Nguyệt,nàng cùng tỷ tỷ đều yêu thương một người nam nhâm, không nghĩ đến nam nhân kiacưới tỷ tỷ của nàng, nàng thì gả cho người khác làm thiếp. Nhưng nàng lại khôngbiết kiểm điểm cùng tỷ phu của nàng thông dâm, làm hại tỷ tỷ nàng phải tự sát.Nên tiểu thần cho nàng kiếp này ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười, đền lại tộinghiệt ở kiếp trước.”

-“Nếu tỷ phu của nàng kiếp trước khôngthích nàng thì vì sao lại cùng nàng thông dâm?”

Lời nói củaThanh Ngưng nhất thời làm cho hắn á khẩu không trả lời được, hồi lâu suy nghĩliền nói – “Đây là an bài của Hồng Loan Tinh Quân, tiểu thần không hiểuđược.”

-“Nguyệt Lão sao?” – Nghe đến hai chữ ấy, Thanh Ngưngnhanh chóng biến mất khỏi Diêm La Điện.

-“May mắn ngươithông minh, đổ hết lên trên người Nguyệt Lão” – Tàng Vương thấy Thanh Ngưng vừarời đi, gánh nặng liền được trút xuống.

-“Ngài không cần lolắng, Tuế Tinh Quân cũng không đáng sợ”.

-“Ta nghe nói TàngVương nhiệm kì trước chỉ vì một câu nói của hắn liền mất đi ngàn năm tu hành” .-Nhớ rõ lúc hắn mới đến địa phủ, Phán Quan liền nói hắn vạn lần không được đắctội với Tuế Tinh Quân.

Mệnh Túc Tinh Quân cười nói – “Khôngphải, Tàng Vương trước tự tiện sửa đổi sinh tử của phàm nhân, bị Tuế Tinh Quânphát hiện, mới biến hắn thành phàm nhân. Nếu ngài lấy việc thiện làm chủ trương,Tuế Tinh Quân sẽ không làm khó ngài”

“Nhưng là thất tráchcủa ta, không thu hồi được hồn phách của phàm nhân kia.” – Tàng Vương lo lắngnói.

-“Không có việc gì, hắn luôn từ bi. Tuy rằng phụ tráchđường đi của thần tiên trên Thiên Đình nhưng rất hay giải vây giúp người kháctrên Thiên đình. Hắn nếu muốn trị tội ngài, sẽ không hỏi nhiều nhưvậy.”

-“Thật sự sẽ không có việc gìsao?”

-“Nếu có việc hắn cũng sẽ giúp ngài giải quyết, yêntâm đi.” –Mệnh Túc Tinh Quân nhìn đống hỗn độn trong Diêm La Điện một phen đánhgiá nói – “Lần sau nếu ngài có phát giận cũng đừng làm lộn xộn như vậy, hắn rấtghét lộn xộn này nọ ….”.