Ngàn Năm Chờ Đợi

Chương 3: Tâm sự



Nhìn bóng dáng ưu thương của ngươi –tâm ta như như bị trăm vạn con kiến càoxé.

Trăm ngàn năm qua, đau thương cùng cô đơn của chàng ta đều nhìn thấu, chàngcó hiểu nỗi đau khổ của takhông???

__________________________________

Ngàn năm trước, chàngsáng tạo cho ta vẻ đẹp mỹ miều độc nhất vô nhị, dùng cả huyết và lệ của mình chota tâm hồn thánh khiết, nhưng chàng không thể cho ta sinh mệnh….

Ta chỉ cóthể vĩnh viễn đứng nơi đó, mắt không thể thấy, tai không thể nghe , miệng khôngthể nói….

Ta mơ hồ nghe thấy chàng nói chuyện cùng ta, mới đầu ta không biếtchàng đang nói cái gì nhưng lâu dần ta cũng đã hiểu, mỗi một câu chàng nói tađều hiểu; không phải dùng tai mà là dùng tâm, dùng cả chính linh hồn của ta đểnghe.

Chàng hỏi ta yêu là cái gì ? hỏi ta vì sao phàm nhân khi yêu lại có thểsống chết không màng.

Ta nghe được, dùng tâm của ta nói cho chàng- “Ta mặc dùkhông phải là nữ nhân kia, như nếu có có một ngày như thế, ta cũng sẽ vì hạnhphúc của chàng mà hi sinh tất cả những gì của bản thân”. Nhưng chàng không ngheđược, chàng có tai nên tâm không thể nghe được lời nói của ta.

Sự vuốt ve củachàng, chàng ôm thân thể lạnh băng của ta làm cho ta cảm thấy ấm áp. Ta dùng tâmnói với càng –“Ta cũng rất hạnh phúc, cho dù vĩnh viễn chỉ là một pho tượngnhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng ta đều cảm thấy mãn nguyện”.

Ta tintưởng chàng cũng như ta, chỉ cần ta ở bên cạnh nghe chàng nói chuyện thì chàngcũng thấy hạnh phúc.

Ta đã từng nghĩ chúng ta vĩnh viễn cũng không thể chialìa, đáng tiếc cuối cùng ta cũng phải xa chàng. Ta rơi xuống vách núi đen – tanxương nát thịt, linh hồn ta châm rãi phiêu tán theo cơn gió. Ta biết nếu ta biếnmất, ta cũng sẽ rất khổ sở bởi vĩnh viễn về sau ta cũng không thể cùng chàng làmbạn, không thể lẳng lặng lắng nghe chàng tâm sự ….

Trong một khắc, ta hy vọnglời nói của Thái Bạch Tinh là sự thật –Nếu ta biến mất, đối với chàng chính làđiều tốt.

Ngay tại trong thế giới trống rỗng ấy, một trận đau đớn nóng rựctruyền đến tâm ta. Sau đó ta mới biết được đó chính là giọt lệ. Giọt lệ củachàng đã giúp ta bảo vệ nguyên thần, làm cho linh hồn ta bắt đầu hợp lại.

Bấtluận có bao nhiêu đau khổ, ta đều cố gắng hấp thụ tinh khí của vạn vật thiên địahy vọng có thể tạo ra sinh mệnh cho bản thân. Không biết đã trải qua bao nhiêunăm, thân thể ta mới hồi phục như cũ chính là để bảo vệ hình tượng hoàn mỹ tronglòng chàng.

Dẩn dần ta nghe thấy trái tim mình bắt đầu đập, thấy vẻ đẹp củathế gian thật không có gì sánh được, nghe thấy tiếng chim, ngửi thấy hương hoa.Ta rất muốn nhìn thấy lại bộ dáng của chàng, thật muốn biết bộ dáng kim tướngngọc chất của chàng là như thế nào -là tuổi trẻ tuấn lãng hay là tuổi già sứcyếu.

Cho dù chàng mang bất kì bộ dáng nào đi chăng nữa, yêu thương cùng hoàiniệm của ta đối với chàng mãi mãi không thay đổi….

********************************

Sau hơn trăm năm , ta trở nên năngđộng nhưng vẫn chỉ ở sơn thủy tận tình vui đùa nhảy múa. Ta ngâm lên khúc nhạcmà chàng yêu nhất, mỗi lần múa ta đều tưởng nhớ đến chàng.

Ta ở phàm trần thếtục tìm kiếm thân ảnh của chàng, ngoại trừ thấy phàm nhân cung phụng tượng củachàng thì không có gì cả.

Phương pháp duy nhất để nhìn thấy được chàng cũngchỉ có đau khổ tu hành, chờ đợi đến một ngày được ban tiên, lên Thiên đình gặplại chàng.

Ta quay lại Hoa sơn, không quản ngại ngày đêm đều chú tâm khổ tu,hu vọng ta có khả năng tích thiện duyên, cầu thiện quả. Ta tin tưởng dù có mấtbao lâu, ta nhất định cũng sẽ quay về bên cạnh chàng.

Thiên luật – ta biết,thần tiên không thể động tình. Ta hiểu điều đó, ta cũng không muốn chàng vì tamà động tâm, ta chỉ hy vọng có thể yên lặng như vậy nhìn chàng, dùng thân thểtrường sinh bất tử giống chàng để vĩnh viễn làm bạn với chàng.

Vất vả cũa taquả không uổng phí, tại Kim Loan đại điện, ta gặp chàng, ước nguyện của ta đãhoàn thành rồi.

Thống khổ của chàng – ta có thể nhìn thấy , ta đem nó đặttrong lòng mà đau xót. Chàng cho ta linh hồn, cho ta mọi thứ, ta rất cảm kíchcàng – ta nguyện ý đổi tất cả mọi thứ của ta chỉ để có thể thầm lặng yêuchàng.

Ta không thể để cho ngàn năm đạo hạnh của chàng bị phế bỏ, không thểđể chàng vì ta mà vạn kiếp bấtphục…..

********************************

Thanh Ngưng đột nhiên quayđầu, nhìn vào đôi mắt trong suốt của người đối diện.

-“Ngươi như thế nào màlại ở đây?”- Hắn nhìn thấy Y Vân đang cuống quýt cúi đầu, định nhanh chóng rờiđi- hắn liền chặng đường nàng.

-“Vương Mẫu Nương Nương lệnh ta may cho ngườimột chiếc áo gấm, ta đang muốn đi chuẩn bị tơ vàng”.

-“Nàng tên YVân?”

-“Là!”

-“Nàng hình như rất sợ ta!” – Thanh Ngưng nhìn thấy nàngtránh xa hắn. Trong mắt hắn mọi hy vọng liền biến mất. Hắn nghĩ rằng Y Vân xuấthiện ở gần Tuế Tinh cung có lẽ rằng nàng đã nhớ ra cái gì. Trong một khắc, hắndường như cảm nhận được ánh mắt mê ly của nàng .. nguyên lai tất cả đều là ảogiác….

“Là chán ghét.” – Của nàng thanh âm ngân cao.

Thanh Ngưng cố gắngkìm nén kích động, không quan tâm đến Y Vân đang phản kháng liền kéo nàng củacung điện của mình.

Cung điện này vẫn như cũ – chỗ trống kia đối với Y Vânvừa xa lạ mà quen thuộc. Nàng vẫn nghĩ Thanh Ngưng ở thiên giới là thần caiquản- giúp thế nhân thoát tục nên cung điện hẳn là phải như thi như họa, nhưmộng như ảo…. Nhưng hôm nay nàng mới biết toàn bộ đều trống rỗng…

Thanh Ngưngbuông tay nàng ra , sâu xa nói – “Ta chỉ hy vọng nàng có thể đứng trong này, cóthể thật sự nghe ta nói một lát được không?”

Thanh Ngưng thấy nàng gật đầu,ánh mắt lại hướng về Hoa Sơn đỉnh.

-“Chúng thần trên Thiên giới đều cung kínhta,chúng sinh thế gian trên đều vi tôn ta, bản thân ta còn không biết rốt cục làmình tột cùng muốn cái gì. Ta từng nghĩ bản thân sẽ luôn vô độc cùng tịch mịchtrải qua thời gian vô hạn này, cho đến khi nàng ấy xuất hiện – làm ta thay đổihết mọi thứ …

Đối với một vi thần tiên không có chuyện gì phải phí tâm phísức như ta lần đầu dùng hết tâm quyết của mình kỳ thật chính là một loại kháihoạt. Nhìn bản thân vất vả để đổi lấy thành tựu, lần đầu tiên ta cảm giác đượchạnh phúc …

Ta mỗi ngày đều nhìn tâm huyết do chính mình làm ra, hưởng thụcảm giác thành tựu. Tuy rằng ta biết nàng ấy không nghe thấy, nhưng ta vẫnnguyện ý đem mọi chuyện của ta nói cho nàng ấy nghe.

Ta xem nàng là tri kỉ,là người duy nhất trong thiên địa có thể hiểu được tâm tư ta, cũng là người duynhất làm bạn với ta trong tam giới này.

Dần dần ta quen với sự tồn tại củanàng, mỗi lần ta xuống thế gian đều sợ nàng sẽ lo lắng cô đơn, mỗi khi ta kể sựtình cho nàng ấy nghe ta đều đoán xem nàng ấy có vui vẻ hay không, mỗi lần gặpđược chuyện xưa cảm động ta đều chia sẻ cùng nàng ấy, thậm chí tát cả cái gì tốtđẹp cũng đều muốn cho nàng…. Đáng tiếc là nàng ấy không có sinh mệnh, càng khôngthể nào có được ….

Nếu có một ngày nàng ấy có thể nói với ta một câu, cườivới ta một cái, ta nguyện ấy dùng mọi thứ để trao đổi….

Tất cả những quyểnsách của tam giới ta đều tra qua, ta còn ở trước Phật yên lặng vì nàng ấy màkhẩn cầu, hy vọng nàng có thể sinh mệnh, cho dù là phàm nhân cũng được. Đángtiếc qua cả ngàn năm, nàng ấy vẫn đứng yên lặng trước ta ….

Tuy rằng khátvọng của ta không có cơ hội thành hiện thực, nhưng ra cũng rất mãn nguyện. Chỉcần nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta, mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy nàng thì tốtlắm rồi.

Đáng tiếc ngay cả nguyện vọng ấy cũng không thể thực hiện, cho dù tangàn năm đạo hạnh, pháp lực sâu lường, nhưng khi nhìn thấy nàng ấy tan xương nátthịt…. ta cảm thấy bản thân mình thật bất lực….

Một khắc trong cả ngàn nămqua lân đầu tiên ta thấu hiểu được tư vị tâm tư…

Ta không nghĩ sẽ năn mộttượng đất khác giống nàng, bở trong tâm ta vĩnh viễn không ai có thể thay thếnàng ấy được . Ta tình nguyện mỗi ngày đều nhìn xuống Hoa Sơn đỉnh hoài niệmnàng, cũng không muốn dùng một tượng đất khác thay thế vị trí của nàng trong timta.”

Hắn nhìn Y Vân khuôn mặt không chút biểu tình , nở nụ cười.

-“Nàngthật sự rất giống nàng ấy, cũng không có gì tổn hại khi nghe ta nóichuyện.”

“Ta không phải nàng ta, ta cũng không hiểu được điều ngươi nói làcái gì!”

“Vì sao nàng cái gì cũng không nhớ? Vì cái gì nàng có thể động, cóthể cười,nhưng lại hoàn toàn quên ta.”

“Không phải. Với ta mà nói, ngươi chưatừng có tồn tại……”- Y Vân tinh tường nói xong, xoay người rời đi.