Ngàn Năm Chờ Đợi

Chương 2: Sự chờ đợi



Cứ như vậy ngày qua ngày hắn đều chú tâm nặn tượng đất.

Một tháng trôi qua,Thanh Ngưng bất đắc dĩ phá tan gương mặt của tượng đất. Tuy rằng khuôn mặt củacác tiên nữ nơi đây đều khiến người khác tán thưởng, nhưng hắn vẫn chưa hàilòng, cái hắn muốn không phải chỉ có đẹp mà còn phải ôn nhu như nước, thanh lệthoát tục, xinh đẹp động lòng người.

Một năm trôi qua, hắn lại phá hủy gươngmặt tượng đất….

Cứ như vậy mỗi lần làm xong là mỗi lần phá hủy, phá hủy xongrồi lại làm tiếp tục làm, hắn quên cả thời gian, quên đi sự cô độc, ngoại trừnhững lúc nghe phàm nhân cầu xin, hay phải ra ngoài cứu giúp thế gian, thì thờigian còn lại đều dành cho việc sáng tạo một người hoàn mỹ trong lòng hắn. Nhiềulúc hắn đã muốn từ bỏ, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại thì một bóng hình xinh đẹpliền xuất hiện trong đầu hắn tựa như muốn nói với hắn :- “Ta chính là người hoànmỹ trong lòng ngươi.”

Không biết đã qua bao lâu, một gương mặt ôn nhu hiệnlên trước mắt hắn.

Đôi mắt sáng như ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu như mặt hồphẳng lặng. Gương mặt trắng nõn mang theo nét phiêu du của thần thánh nhưng cũngrất trần thế.

Thanh Ngưng bần thần khẽ vuốt lên gương mặt hoàn mỹ ấy, đâychính là điều hắn muốn.

****************

Từ ngày đó đến nay, trênThiên Giới đều rất hiếm khi nhìn thấy thân ảnh của hắn, hắn cũng không còn đánhcờ với Thái Bạch Tinh ở Lương Đình Trung nữa.

Các tiên nữ sau khi làm xongcông việc đều rời khỏi. Chỉ có Thanh Ngưng vẫn đắm chìm trong việc sáng tạotượng đất của hắn.

Hắn cẩn thận, tỉ mỉ vuốt từng sợi tóc của tượng đất làmcho mỗi sợi tóc như ngập tràn ánh sáng. Không chỉ thế, thân thể của tượng đấtcòn được hắn thiết kế từng li từng tý, ngón tay thon dài của hắn mơn trớn nơiđâu thì tại đó lại hiện ra những đường cong tuyệt mỹ. Hắn còn dùng cả mây trờiđể tạo ra cho nàng một chiếc áo màu trắng muốt làm cho khí chất của nàng thêmphần thanh khiết.

Cứ như vậy, mất cả trăm năm tạo nên một tượng đất hoàn mỹ,trăm năm qua đi đó cơ hồ đã làm nóng chảy trái tim băng giá của hắn, ánh mắt củahắn bây giờ đã không còn vẻ cô độc mà thay vào đó lá một ánh mắt nhu tình saylòng người.

Tượng đất dù sao cũng chỉ là tượng đất cho dù có hoàn mỹ đến mấynhưng không có linh hồn. Chỉ có Thái Bạch Tinh là biết hắn đem tượng đất về đặtở cung điện.

-“Ngươi vì sao không đưa cho các tiên nữ để cấp cho nàng ấy mộtlinh hồn?” – Thái Bạch Tinh nhìn ngươi bạn hữu quý trọng tượng đất không có linhhồn như vậy liền tò mò hỏi.

-“Không có một linh hồn phàm trần nào có thể xứngvới nữ thần hoàn mỹ trong lòng ta… Ngươi có biện pháp nào để cho nàng một linhhồn thật thanh khiết không?”- Thanh Ngưng mặc dù là đang nói chuyện cùng TháiBạch Tinh nhưng ánh mặt vẫn si mê nhìn vào tượng đất.

“Ta nghe nói thần tiêncó thể dùng huyết và lệ của mình để tạo ra một linh, nhưng có điều chưa có thầntiên nào dám làm điều này”.

Thanh Ngưng liền cắt đứt ngón tay của mình nhưngcăn bản lại không có máu mà hắn cả nước mắt cũng không có.

Cuối cùng hắn đềuphải dùng thuật thì miệng vết thương mới chảy ra máu, trong mắt chảy ra một giọtlệ. Hắn thành tâm dùng lệ và huyết của mình đặt vào người tượng đất

Đúng làhắn thất bại rồi, nàng vẫn chỉ là một tượng đất, đôi mắt tuy sáng như ngọc nhưnglại trống rỗng vô hồn.

-“Không có biện pháp khác?” – Thanh Ngưng không camlòng hỏi.

-“Không có .Chúng ta chơi cờ đi, ngươi đã chơi nặn tượng cả trămnăm rồi còn gì”

“Ngày khác đi, hôm nay ta phải chăm sóc nàng”

Thái BạchTinh nhìn thấy Thanh Ngưng cẩn thận choàng thêm áo cho tượng đất, hắn muốn nóinhưng lại thôi.

Cứ như vậy, mỗi ngày Thanh Ngưng đều đánh đàn và nóichuyện cùng nàng. Tuy hắn biết nàng không có linh hồn, không có sinh mệnh nhưnghắn vẫn rất muốn kể chuyện trong lòng của chính mình cho nàng nghe.

-“Nàng cóbiết không, ta nguyên thể là một khối bạch ngọc, thân thế của ta nhờ băng sơn màthành, linh khí thì hấp thụ của nhật nguyệt. Trải qua hơn trăm ngàn năm mà hợplại, ta có linh hồn , có sinh mệnh cuối cùng thì hóa ra thân thể…..

Ta nhìnthấy thế nhân thay đổi thất thường nên quyết tâm phải làm thần tiên thay đổi đaukhổ của phàm trần. Qua ngàn năm tu luyện mới thoát thai hoán cốt hóa thành thầntiên. Khi đó, ta có được một năng lực phi phàm không những có thể vô lo vô nghĩđến cuộc sống mà còn có thể thay đổi vận mệnh của phàm nhân.

Nhưng sau khi cóđược tiên lực chân chính, ta mới biết được lúc đó mình thật sai lầm…

Số mệnhcủa phàm nhân là do chính họ quyết định dù là thần tiên cũng không có quyền thayđổi. Ta chỉ có thể làm được những việc trong phạm vi cho phép của thần tiên –giải cứu bọn họ, tiêu diệt tâm ma, làm cho bọn họ giảm bớt tội ác khi luân hồichuyển thế.

Mà nàng xem xem, cuộc sống của ta nếu không phải là hư không thìchính là hư không. Vương Mẫu cùng Ngọc đế phải qua hơn cả trăm năm, khi đến lễhội bàn đào mới triệu kiến chúng ta một lần, uống rượu hân hoan sau đó mới bắtđầu nghe thần tiên hồi báo một chú. Tiệc rượu ca múa xong mới hỏi đến khó khănnơi phàm thế…

Ngàn năm làm thần tiên, ta cũng từng hận ,từng oán, từng cốgắng ,từng thất bại ban đầu cũng rất bất mãn.. Nhưng về sau cũng thành thói quengiống bọn họ, ngày qua ngày , năm qua năm đều sống một cuộc sống hưvô…”

********************

Mỗi một ngày, Thanh Ngưng đều nói chuyện vớinàng, đôi lúc nói chuyện xưa, tâm sự cũng có khi nói những chuyện phát sinh ởthế gian. Mỗi ngày hắn giúp bao nhiêu người, cứu bao nhiêu linh hồn sa đọa, hắnđều nói hết cho nàng nghe (Mik : anh trai ơi.. đây có phải gọi là hiện tượng “tựkỷ” không? >”

-“Hôm nay có một nữ nhân vì người mình yêu mà tự sát,ta cũng không giúp được gì.Nàng và người yêu là thanh mai trúc mã, đáng tiếc kếthôn không quá hai năm, bà bà (mẹ chồng) vì thấy nàng không thể sinh dưỡng gìđược nên bắt ép hắn hưu nàng. Nàng không đành lòng thấy trượng phu của mình khóxử giữa tình với hiếu. Vì muốn trượng phu của nàng an tâm thi cử nên nàng nóivới bà bà cho nàng một thời gian ở bên cạnh hắn, khi nào hắn lên kinh ứng thínàng sẽ lặng lẽ rời đi.

Khi trượng phu của nàng vào kinh ứng thí, nàng để lạimột bức thư tuyệt mệnh, sau đó lặng lẽ đến một nơi khác tự cắt đứt sinh mệnh củamình.

Ta định sẽ giúp nàng nhưng nàng lại cầu khẩn ta giúp trượng phu củanàng. Giúp cho hắn tên đề bảng vàng, thực hiện được kế hoạch lớn lưu danh thiêncổ, có thể sống đến lúc con cháu đầy cả sảnh đường.

Nàng nói:Nếu mình cònsống chỉ làm cho hắn liên lụy cùng phiền não thêm mà thôi. Nếu đứng nhìn ngườimình yên mến thống khổ chi bằng hóa thành một hồn phách để nhìn thấy hắn thànhcông.

Ta đáp ứng nàng ấy, làm cho trượng phu của nàng tên đề bảng vàng, trênquan trường một bước lên mây. Ta còn đổi dương thọ của hắn thành tám mươi, làmcho hắn lưu danh bách thế….

Nàng nói xem ta làm có đúng không? Hay là nàngnghĩ ta nên cấp cho nàng một đứa nhỏ để bà bà tiếp nhận nàng?

Kỳ thật, nàngta có thể có con cháu đầy đàn, chắng qua bà bà chỉ lấy việc nàng không thể sinhđẻ làm cái cớ thôi” –Thanh Ngưng kể lại chuyện cũ, ánh mắt trở nên ảmđạm.

Tuy hắn vẫn tiếp tục giúp phàm nhân, nhưng mỗi lần đều không ngừng tựhỏi: Cái gì là hạnh phúc? Phàm nhân đến tột cùng là muốn cái gì?

Trong tamgiới , ai cũng không thể trả lời được vấn đề này, huống chi là một tượng đấtkhông có linh hồn.

Một ngày hơn mười năm sau, Thanh Ngưng từ thế gian trởvề, dừng trước nàng thật lâu nhưng không nói gì.

Một khoảng gian rất lâu rấtlâu sau đó, Thanh Ngưng vẫn là nhìn nàng, không thèm nhắc lại nhưng trong ánhmắt không còn sự thống khổ.

Đột nhiên có một ngày, sau khi tiếng đàndứt,Thanh Ngưng trầm mặc một hồi lâu trầm giọng nói –“Tình yêu là gì? Nó là gìmà có thể làm cho người ta tột cùng khó dứt bỏ?”.

Thanh Ngưng đến gần tượngđất, vừa nhè nhẹ đưa tay vuốt ve sợi tóc của nàng vừa nói –“Nam nhân kia đãchết, hắn hưởng thọ tám mươi tuổi. Hắn cả đời làm quan, hưởng vinh hoa phú quý,người người kính ngưỡng.

Ta nghĩ rằng hắn đã thật thỏa mãn, nhưng khi hắn lâmchung ta mới biết được, nguyên lai điều hắn thật sự muốn là cuộc sống trong mơnày nên ngắn lại để cho hắn có thể gặp được người âm dương cách biệt trong chốclát.

Khi còn sống hắn đối với cái gì cũng không hứng thú, sống đến giờ phútnày có phải với hắn là một sự trừng phạt không?

Đáng tiếc là nàng không thểnói chuyện, nếu nàng có thể vậy nói cho ta biết có phải là ta đã sai lầm rổikhông?Vì cái gì mà đến giờ hắn vẫn thương tiếc thê tử? Vì cái mà thê tử của hắnthà tử bỏ sinh mệnh của bản thân cũng muốn hắn được hạnh phúc… Tất cả là vì cáigì ?” -Câu nói sau cùng lại mang theo thanh âm khàn khàn.

Số lần hắn rờiThiên đình càng lúc càng nhiều, thời gian càng dài hắn càng ít nói chuyện vớinàng.

Tình yêu trong cuộc sống làm cho hắn mê mang, làm cho hắn thươngcảm.

Hắn luôn hỏi – “Vì sao nàng không có linh hồn, vì sao nàng chỉ có thểnghe ta nói , vĩnh viễn không thể đáp lại ta?”

Hắn thường vuốt ve gương mặtcủa nàng, đem thân thể lạnh như băng ấy ôm vào lòng hy vọng có thể truyền chonàng một chút ấm áp.

-“Ta thấy nam nhân cùng nữ nhân nơi trần gian, mỗi lầnbọn họ thân mật như thế này , trên gương mặt đều hiện ra nụ cười sáng lạn ….Nàng có cảm thấy hạnh phúc này không?”

Hắn cười, dần dần nụ cười lại trở nêncứng ngắc, chậm rãi cau mày –“Nếu như nàng có thể nói câu …”.

Trăm nămnữa qua đi ….

Hôm đó, Thanh Ngưng đang lắng nghe phàm nhân khẩn cầu, nhưnglại hướng về tượng đất nói chuyện- “Ta lần trước tặng cho nàng đóa hoa cúc dướihạ thế ngươi thấy nó đẹp không? Nàng còn muốn thứ gì không?

Nàng ở một mìnhchắc là rất buồn, ta mang con chim nhỏ này trở về để nó ca hát cho nàng ngheđược không? Nàng đừng vội, ta rất nhanh sẽ trở lại, nàng chờ ta”.

Hắn vừa mớirời đi, Thái Bạch Tinh liền bước vào.

Dùng ánh mắt phức tạp để nhìn rõ dungnhan mê người của tượng đất, cảm thán nói –“Thế giới của hắn chỉ có ngươi là tồntại ,ngươi không dùng pháp lực nào nhưng lại khiến hắn bị mê hoặc. Nếu hắn cứtiếp tục trầm mê, e rằng một ngày nào đó hắn sẽ trở nên điên cuồng mất”.

Nóixong, hắn đem tượng đất giơ lên cao, định quăng xuống đất, bất ngờ nghe thấyThanh Ngưng la lên-“Không được”

Nhưng là trong tâm hắn đã quyết tâm làm việcnày, chỉ nói một câu-“Tha thứ ta!”- Sau đó đem tượng đất ném xuống phàmtrần.

Thanh Ngưng bỏ con chim sơn ca đang cầm trân tay, lao theo thân thểtượng đất. Đáng tiếc, khi sắp chạm được vào tượng đất thì một bạch quang chiếusáng. Thanh Ngưng sửng sốt một chút, rồi lao theo sát tượng đất xuống thếgian…..

Trên Hoa Sơn đỉnh, hắn tìm được một mảnh nhỏ bị tàn phá…

Khôngcòn dung nhan xinh đẹp, không còn một thân thể hoàn mỹ, hay một ánh mắt nhu tìnhnhư nước….. Hắn nhìn xuốn mặt đất đầy những mảnh vỡ nhỏ, bỗng trong mắt một cáigì đó nhiệt nhiệt rơi ra, một giọt nước mắt rơi lên trên mảnh vỡ, nháy mắt biếnmất.

Gió lạnh thổi qua, mang theo những mảnh vỡ nhỏ như cát.

Việc mà ThanhNgưng theo đuổi bây giờ đã trở nên phí công vô ích. Nữ Oa Nương Nương cũng khôngsử dụng pháp lực để nhào nặng tượng đất huống chi là hắn.

Hắn uể oải quay trởvề thiên đình, từ đó hắn không hề cười, không ở giữa cung điện lầu bầu. Mỗi ngàychỉ khi phải xuống trần thời gian hắn chỉ bần thần nhìn theo hướng Hoa Sơnđỉnh.

Hắn rốt cục cũng hiểu được thế nào là tình yêu, hiểu được vì sao namnhân khi hấp hối vẫn còn lưu lại một câu-“Cho dù mệnh dài trăm tuổi, nếu sống côđộc một mình trên thế gian thì còn ý nghĩa gì?”

Thái Bạch Tinh khôngrõ lúc nào đã đứng ở phía sau Thanh Ngưng, hắn không hối hận vì lúc ấy đã pháhủy tâm huyết của Thanh Ngưng.

Thời gian sẽ thay đổi tất cả, hắn rồi cũng sẽquên thôi.

-“Hôm nay Vương Mẫu mở hội bàn đào, nếu chúng ta đến muộn, nàng sẽrất mất hứng”- Thái Bạch Tinh kiên nhẫn nhắc nhở.

-“Nga!” –Thanh Ngưng khônghề động đậy đáp.

Thái Bạch Tinh cười, nói-“Nghe nói năm nay có một tiên nữrất đẹp ở hội bàn đào sẽ hiến vũ (nhảy múa), rất nhiều thần tiên đều đến sớm đểchiếm vị trí tốt, chúng ta nếu không đến thì sẽ muộn”.

“Có đẹp bẳng nàng ấykhông?”-Thanh Ngưng vẫn không động đậy

“Ít nhất là nàng có linh hồn.”

Đạiđiện kim điêu ngọc thế đúng là không phải ảo giác, các đình thai lầu các đều lànằm đó Vương Mẫu cùng Ngọc Đế đã dùng kim , ngọc , thủy tinh cùng trân trâu ởthế gian tỉ mỉ để xây thành.

Thanh Ngưng tùy tiện tìm vị trí để ngồi, trướcmắt đều là các bàn rượu được điêu long họa phượng (Vẽ rồng khắc phượng) cùngnhững chén rượu thủy tinh màu hổ phách, bày ra trên bàn là những trái đào tiênhồng sắc. Thanh Ngưng lắc đầu, cười khổ , cầm lấy chén rượu uống cạn mộthơi.

Chúng thần tiên cao cao tại thượng nôi đây có nhìn đến khó khăn củaphàm nhân nơi thế gian?

Chúng thần tiên trò truyện vui vẻ mà dường như đãquyên mất hiện tại thế gian đang chiến loạn không ngừng, dân chúng trôi dạt khắpnơi.

Vương Mẫu Nương Nương cũng có chút men say, cao giọng nói-“Hôm nay,người hiến vũ là một người vừa mới được ban tiên – Y Vân Tiên Tử- kỹ thuật múacủa nàng quả là thế gian hiếm có”.

Vừa dứt lời, một thân ảnh màu trắng nhanhnhẹn bay đến, tay áo phiêu phiêu, dừng lại trên mặt hồ trước điện.

Tiếng nhạcvang lên, nàng cũng tùy theo âm nhạc mà khởi vũ. Kỹ thuật cùng điệu nhảy điềuđạt đến mức thượng thừa, ở giữa hồ nước hoa thủy tiên nở rộ làm cho nàng càngthánh khiết thanh cao

Ở vị trí này, Thanh Ngưng có thể thấy được bộ dáng củanàng.

Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại ấy như dường như cảm thấy quágiống tiếng đàn ưu thương, cô đơn của hắn.

Khi nàng xoay tròn, Thanh Ngưngthấy rõ dung nhan tuyệt thế của nàng. Không chỉ có mỹ mà ánh mắt chính là ôn nhunhư nước, khí chất như vậy chỉ có thể là tượng đất đã bỏ ở thế gian củahắn.

Tay hắn nhẹ nhàng phất một cái, một cây Ngũ Huyền cầm liền xuất hiệntrên bàn. Ngón tay thon dài khẽ gãy dây đàn. Bản Thiên Âm vang cả Thiên đình.Điệu múa của Y Vân Tiên Tử kết hợp với tiếng đàn của hắn tạo thành một khúc vũhoàn mỹ.

Khi kết thúc, Y Vân tao nhã khom người hành lễ rồi nhanh nhẹn biếnmất.

Là thật hay ảo hắn cũng không rõ…

“Qủa là tuyệt mỹ! Tuế Tinh chânquân – đã lâu không nghe thấy tiếng đàn tuyệt mỹ của ngươi” – Vương Mẫu Nươngcảm khái nói.

-“Nương nương , thần có hơi chút say, hơn nữa đoạn tấu vừa rồiquá mức hao tổn tâm sức, có thể tha thứ cho thần lui xuống nghĩ ngơi ? –Thanh Ngưng cung kính đứng dậy tỉnh cầu.

-“Được rồi, ngươi lui xuống đi”– Vương Mẫu nhìn Ngọc Đế rồi gật đầu đáp ứng

Thanh Ngưng rời khỏi Kim Loanđiện, đuổi theo Y Vân…

Thân ảnh mê người xuất hiện trước mắt hắn, Thanh Ngưngcó chút khẩn trương kêu lên –“Này này!”

Y Vân tựa hồ có nghe, chần chừ trongchốc lát rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

-“Nàng không thể nghe ta nóichuyện sao? – Nàng vĩnh viễn đều không thể nghe được ta nói sao?” – Thanh Ngưngcao giọng quát làm cho Y Vân không thể không dừng bước

-“Tinh quân, có chuyệngì sao?”-Nàng lạnh lùng hỏi lại.

-“Ngươi nói sao?”

-“Tiểu tiên phụng mệnhVương Mẫu hiến vũ . Thỉnh Tinh quân chớ giống như Thiên Bồng Nguyên Soái năm đórơi vào tình yêu của hạ giới”.

Nghe nàng nói, hắn hơi sửng sốt – “Nàng khôngbiết ta sao? Ta là Thanh Ngưng.”

-“Tiểu tiên biết, ngài là tinh quân, chúngthần đều coi trọng ngài nhưng không có nghĩa là muốn làm gì cũngđược?”

-“Nàng tại sao có thể như vậy? Là ta tạo ra nàng, cho nàng linh hồncùng sinh mệnh, sao có thể nói với ta như thế?” –Thanh Ngưng cầm tay nàng, ánhmắt tràn đầy đau khổ nhưng dung nhan của nàng vẫn như trước- lạnh băng nhưnước.

Y Vân gãy tay hắn, lùi về phía sau –“Tinh quân, ta là tinh linh chốnphàm trần, lấy linh khí của thiên địa, tinh hoa của nhật nguyệt ngàn năm tuluyện mà được ban tiên. Ta nghe không hiểu những lời ngài nói”

Thanh Ngưngđứng trước mặt nàng, ngăn không cho nàng rời khỏi –“Tâm huyết của ta, sự chờ đợicủa ta , tất cả chỉ để đổi lấy sự lạnh lùng của nàng sao?”

-“Ngài nếu khôngrời đi, ta sẽ đi cáo với Nương Nương!”-Y Vân lạnh lùng đáp.

Thanh Ngưng kinhngạc lui ra phía sau, nhìn theo bóng dáng nàng biến mất- Là hắn nhìn lầm sao?Hay thật sự là ảo giác?