Ngàn Năm Chờ Đợi

Chương 10: Tuyệt tình



Vô tri vô giác hắn lại đến Chức Nữ Cung,đây là nơi ở trước của một tiên nữ đãxúc phạm Thiên luật nên nơi này đã bị cấm. Sau đó, Vương Mẫu cũng niệm tìnhchuyện đã qua vì thế Chức Nữ Cung lại một lần được sử dụng, trở thành nơi dệtvải của các tiên nữ. Thanh Ngưng nhìn những bức tường màu sắc sặc sỡ, một loạitình cảm phiền muộn lại bắt đầu nảy sinh trong lòng hắn.

Vào lúcnày, bóng hình xinh đẹp mà mấy tháng nay hắn vẫn không được nhìn thấy đang chậmrãi đi đến.

-“Mới từ trần gian trở về sao?” – ThanhNgưng chặn nàng lại. Trong đầu hắn đang không ngừng nói với chính mình : Nếu đãkhông thể tránh khỏi thì nên đối mặt lần cuối cùngđi.

-“Vâng.” – Y Vân che dấu trảlời.

-“Nàng cũng biết là nơi này cũng từng có một tiên tử vìnhư vậy nên bị trừng phạt đúng không?”

-“Đương nhiên tabiết, những chuyện của ngày trước ta đều nhớ rất rõ….” – Thanh âm lãnh đạm của YVân vừa vang lên đã im bặt, nàng khiếp sợ, đến khi trấn tỉnh lại thì đã nhận racả người mình đều đang bị Thanh Ngưng gắt gao ôm chặtlấy.

Một lần chân chính ôm này, cho dù là ngắn ngủi nhưngđối với Thanh Ngưng cũng là quá đủ rồii.

Thân thể nàng mềmmại, ấm áp mang theo hương thơm . Trái tim nàng đập cùng một nhịp với hắn làmhắn cảm thấy rung động. Hô hấp hỗn loạn của nàng trong lòng hắn khiến cho hắnlần đầu tiên bị mê hoặc trong suốt ngàn năm qua.

-“Không!” –Y Vân giãy dũa thoát khỏi hai cánh tay của Thanh Ngưng, vừa xấu hổ vừa giện dữnói –“Ngài là thần, lại là Đông Phương Tinh mà nhiều người ngưỡng mộ, ngài khôngthể làm như vậy.”

-“Kim Thiện Tử cũng là Phật, ta không thểhắn lại có thể sao?” – Thanh Ngưng ngữ khí bình tĩnh lạ lùng, bởi vì đây là hắnmuốn làm, đã không còn cách nào cứu vãn được nữa rồi (Mik: ca ca ghen rùi *chậcchậc*)

-“Đây là chuyện của ta, không liên quan tớingài.”

-“Nói như vậy, nàng thật sự yêu hắnsao?”

-“Đúng!”

-“Nàng vẫn thản nhiên nhưvậy. Vĩnh viễn đều đối xử với ta tàn nhẫn như vậy.” – Thanh Ngưng nở nụ cười,vẫn là nụ cười ngàn năm không đổi của hắn … đầy đau đớn .. cùng bithương.

-“Đây là đều ngài không thể cưỡng cầu được.” – Y Vânrời xoay người, rời khỏi Chức Nữ Cung.

Không biết vì cái gìtuy rằng Chức Nữ Cung đã bị bỏ lệnh cấm từ lâu nhưng nàng lại cảm thấy nơi đâyvẫn giống như một cái nhà giam …. Giam giữ tình yêuvậy.

-“Bất luận thế nào ta cũng hy vọng nàng có thể chăm sóctốt cho chính mình, cho dù ta không thể cho nàng được hạnh phúc, nhưng ta hyvọng nàng có thể có được hạnh phúc.”

Thanh Ngưng không biếtnàng có nghe được hay không, điều này không quan trọng. ….. quan trọng chính làcuối cùng hắn cũng chọn lựa buông tha. Hắn sẽ không nhìn nàng cũng Kim Thiện Tửgặp gỡ nữa, không chờ Y Vân ở nơi đây nữa, hắn chọn cách im lặng .. vì nàng màsi ngốc ngànnăm

_______________________________________________

ThanhNgưng thận trọng cầm quân cờ trong tay lựa chọn một vị trí tối ưu nhất để đặtnó, bởi vì quân cờ này chính là còn chốt để xoay chuyển bàn thua trướcmắt

-“Hảo kì, kì nghệ như thế mới giống ngươi, Thanh Ngưng.”– Thái Bạch Tinh kinh hỉ nhìn chằm chằm vào quân cờ. nét mặt tràn ngập niềm phấnkhích.

-“Đáng tiếc, chỉ là do thiếu phương pháp.” – ThanhNgưng lắc đầu thở dài.

Chẳng bao lâu sau, hắn có thể dễ dàngkhiến cho Thái Bạch Tinh vắt hết óc suy nghĩ đến cuối cùng đành phải nhậnthua.

-“Không được, đánh thêm ván nữa.” – Bọn họ chỉ cần vẫnlà thần tiên, có thời gian vô tận, thắng bại đều không sođo.

Thanh Ngưng cầm quân cờ, nhìn bàn cờ suy nghĩ một lát,cuối cùng cũng buông tay nói –“Ta nhận thua, như thế nào cũng đều là cố gắng dãydụa thôi.”

-“Hảo hảo, ngươi rốt cuộc cũng nghĩ thông suốtrồi.” – Thái Bạch Tinh cười khiến nếp nhăn đều tụ lại mộtchỗ.

-“Đúng vậy, đã nghĩ thông suốt, nếu đã giải không đượcchi bằng sớm nhận thua thì tốt hơn. Có điều, ta cũng khá mệt rồi, hôm nay dừng ởđây đi.” – Thanh Ngưng đứng lên, sửa sang lại quần áo, ngước nhìn Thái Bạch Tinhmột chút.

-“Ha ha , mệt sao? Ngươi lại biết mệtsao?”

-“Đúng, là mệt mỏi.” – Thanh Ngưng thản nhiên đáp lại,hắn nhìn đài hoa sen đang tỏa hương nhịn không được hỏi –“Sau cơn mưa tại saohoa lại mềm mại như thế?”

-“Nhìn mềm mại nhưng không cónghĩa là không từng trải qua mưa gió” – Thái Bạch Tinh đáp, cãnh vật ở đây đềulà tùy thời, làm sao mà chú ý được có phải thật hay không thật. Nhưng ThanhNgưng lại bắt đầu chú ý đến phong cảnh làm cho hắn không thể tưởng tượngnổi.

-“Có một số chuyện thật sự không thể nhìn thấu hết” –Thanh Ngưng hướng ánh mắt về mầm sen vừa mới nở, ở giữa đài sen sương mù mônglung này. Nghìn năm qua hắn đều đây là những đều trống rỗng, hôm nay mới làm chohắn lần đầu tiên chú ý (Mik: vì hum nay là ngày đầu tiên ca ca thất tình=.=)

-“Đúng vậy, xinh đẹp mà giả dối còn hơn tàn khốc màchân thật.” – Thái Bạch Tinh sâu xa nói.

-“Ngươi nói đúng,đến hôm nay ta mới hiểu được là ngài nói đúng.” – Thanh Ngưng vừa cười vừa đi vềphía hành lang dài, ngón tay nhè nhẹ vỗ về đóa hoa đỏ tươi, thấp giọng thì thàonói –“Nghìn năm qua ta theo đuổi một thứ chân thật, thì ra nó cũng không tồntại, cho dù là tồn tại cũng chỉ là những phong cảnh hưảo.”

-“Ngươi rốt cuộc đã nghĩ thôngsuốt?”

-“Nghĩ thôngsuốt…”

_____________________________________________

-“Ngàinhất định phải đi sao?” – Y Vân đứng trên đỉnh núi, thản nhiên hỏi Kim Thiện Tửđang trầm mặc đứng bên cạnh.

-“Ta không vào địa ngục thì aivào địa ngục?”

-“Hữu dụng sao? Cho dù ngài vào địa ngục cũngkhông chắc có thể cứu hết được thế nhân.”

Bỗng một tiếng kêuxa xôi vọng đến tai nàng

-“YVân…..”

-“Ta muốn đi tìm một người bạn hữu” – Nàng nói vớiKim Thiện Tử. Bên cạnh đã lâu, bọn họ giờ xa cách như vậy….. không còn giống nhưlúc đầu.

-“Ta sẽ đi cùng ngươi.”

Xuân đi,thu lại đến. Dưới chân đỉnh Hoa Sơn vẫn còn mãi cảnh sắt hoàng kim ấy. Ngoạitrừ Cây Hoa Cúc bốn mùa độc nhất ấy, bây giờ đã trở nên tan tác thêlương.

-“Trà nhi, ngươi làm sao vậy?” – Y Vân tìm thấy nàngtrong một cái sơn động. Hơi thở của nàng ấy lúc này chỉ yếu ớt, thân hình cũnglập lòe.

-“Ta bị trọng thương, sẽ hồn phi phách tán” – Nàngnắm chặt tay Y Vân, như nắm chặt hy vọng cuối cùng trong cuộcđời.

-“Ta sẽ giúp ngươi bảo vệ nguyênthần.”

-“Vô ích…” –Kim Thiện Tử bình tĩnhnói.

-“Không cần ngài nói cho ta cái gì là số kiếp, nói cáigì cũng không thể thoát khỏi số trời.” – Y Vân thống khổ hô to –“ Nàng tại saolại không thể luân hồi phàm nhân, nàng đã là tinh linh tu luyện ngàn năm, luônluôn làm việc thiện tích đức, rốt cuộc là nàng ấy đã làm sai cáigì.?”

-“Không vứt bỏ được dục niệm của người sẽ luân hồi,không vứt bỏ được dục niệm tinh linh chính là yêu.”

-“Takhông muốn nghe như lời vô nghĩa đó, ta chỉ muốn cứunàng.”

-“Nàng thương thể quá nặng, chân thân đã không thểbảo vệ được nguyên thần.”

-“Thân thể kiađâu?”

-“Ngươi cũng thấy đấy, thân thể của nàng ta đã sớmchết từ lâu rồi.”

-“Không” – Y Vân nắm chặt đôi tay lúc ẩnlúc hiện của Trà nhi, muốn đem công lực truyền cho nàng ấy, giúp nàng ấy giữ lạilinh hồn sắp thoát khỏi vỏ.

-“Vô ích.” – Trà nhi lắc đầumiễn cưỡng nói –“Ta gọi ngươi tới chỉ là hy vọng ngươi có thể thay ta chiếu cốhắn.”

-“Đến tột cùng là xảy ra chuyệngì.?”

-“Hắn bị người khác giết, ta chỉ muốn cứu hắn, làm chohồn phách của hắn không bị Hắc Bạch Vô Thường mang đi, nhưnglà…”

-“Hắc Bạch Vô Thường đả thươngngươi.”

-“Là Tàng Vương, có điều.. ta cũng cướp hồn pháchcủa hắn từ Địa phủ về… Hắn không có việc gì.”

-“Ngươi điênrồi?” – Khó trách Kim Thiện Tử nói đây là số kiếp của nàng, dám đi đại náo Địaphủ, ai có thể cứu mạng nàng.

-“Ta cũng không nghĩ đếnchuyện sẽ như vậy, ta không nghĩ đến sẽ can thiệp chuyện sinh tử của hắn , nhưnglúc sắp chết hắn đã nói chuyện cùng ta … Ngươi biết không ? Lúc hấp hối khôngcòn sức nhưng hắn nhìn thấy ta đang ẩn thân, hắn nói : Hắn yêu ta, luôn chờ ta….Ta không muốn tiếc nuối mà rời hắn giống ba mươi năm trước…. Y Vân, đối với hắnmà nói còn có kiếp sau, nhưng với ta mà nói chính là đã chấmdứt..”

-“Trà nhi, đó là lúc hắn ý thức mơ hồ mà hồ ngôn loạnngữ.”

-“Không phải, hắn yêu ta, hắn luôn luôn chờ ta,bênngười của hắn vẫn không có nữ nhân.”

Y Vân thấy nàng vì quámức kích động mà run run, không nhẫn tâm làm nàng ấy bị tổn thương. Có lẽ ở thờiđiểm tuyệt vọng này, nàng ấy cần thêm chút kiên trì, cũng rất cần người khác chonàng dũng khí để bảo vệ sự kiên trì cố chấp ấy.

-“Đúng vậy,hắn yêu ngươi.”

Trà nhi cười gật đầu, lại nắm chặt tay Y Vânmà nói –“Về sau ta không thể bảo hộ hắn được rồi, ngươi giúp ta chiếu cố hắna.”

-“Kim Thiện Tử, ngài tu vi cao, nhất định có thể cứumạng nàng ấy, đúng không?”

-“Đây là số mệnh của nàngta.”

-“Số mệnh? Nguyên lại ngài cũng giống với thần tiêntrên thiên giới đều lãnh khốc vô tình, có được pháp lực cao thâm nhưng lại khôngcứu người, còn nói cái gì là “trên trời có đức hiếusinh?”

-“Ta thực sự không có năng lực cứu nàngta.”

-“Ta không tin, không có khảnăng.”

Trà Nhi kéo tay Y Vân đang gần như mất lý trí nói–“Đừng như vậy, ta biết thương thể của chính mình, cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đếcũng không thể cứu được ta.”

-“Kim Thiện Tử, một chút phươngpháp cũng không có sao? Ta cầu ngài, cứu nàng ấy đi.” – Y Vân vẫn không từbỏ.

-“Biện pháp không phải là không có, nhưng chỉ e là ngươikhông trả giá nổi ở đại giới.”

-“Biện phápgì?”

-“Người có thể cứu nàng chỉ có thể là ThanhNgưng.”

-“Chàng?”

-“Ngươi nguyện ý đicầu hắn sao?”

Y Vân nhìn thân thể Trà Nhi đã gần như trongsuốt, không chút do dự bay đến Thiên Cung.

Đứng trước cửa,nàng nhìn thấy Thanh Ngưng đang đánh cờ với Thái Bạch Tinh, vôi vàng kêu lên–“Tinh Quân!.”

Thanh Ngưng nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấynàng khiến hắn có chút chần chừ nhưng vẫn đứng dậy đi về phíanàng.

-“Chuyện gì?”

Nàng quỳ gối xuốngđấy, nhìn Thanh Ngưng mà cầu xin –“Tinh Quân, ngài tới cứu Trà Nhi đi, nếu khôngnàng sẽ hồn phi phách tán.”

Thanh Ngưng nhắm mắt lại, mộtlúc lâu mới mở mắt ra nhìn nàng.

-“Nàng ta đối với ngươi rấtquan trọng sao?”

-“Vâng.” – Nàng không rõ vì sao hắn lại hỏinàng như vậy, nhưng xem ra hắn khá chần chờ.

-“Vậy đượcrồi.”

Thanh Ngưng quay đầu nói với Thái Bạch Tinh, Thái BạchTinh cũng gật gật đầu, sau đó hắn cùng nàng đi xuống trầngian.

-“Ván cờ này ngươi vốn có thể thắng. Ngươi chỉ làkhông thể đem ưu thế biến thành thắng thế.” – Thái Bạch Tinh cất bàn cờ đi vềhướng Kim LoanĐiện.

_______________________________________________

Đivào sơn động, Thanh Ngưng liền nói với Kim Thiện Tử -“Giúp ta bảo vệ cửa hang,đừng để cho thần linh biết mà phát sinh thêm chuyện.”

KimThiện Tử gật đầu, Thanh Ngưng tiếp tục quay sang nói với Y Vân –“Đi tìm một xácchết của nữ nhân chưa quá một canh giờ.”

-“Xác chết nữ nhânsao?”

-“Đúng, ta muốn Tá Thi Hoàn Hồn” (Mik: chắc mọi ngườicũng khá quen với từ này phải hok =.=)

-“Cái gì? Đó khôngphải là yêu thuật sao? Như thế là đi ngược với ý trời, cho dù có thể sống lâuvài năm nhưng cuối cùng vẫn là phải xuống địa ngục” – Y Vân cả kinhnói.

-“Nếu ý trời muốn nàng ta hồn phi phách tán thì nàng cóbằng lòng thuận theo ý trời hay không?”

-“Ta…. Nhưng nghịchthiên sẽ bị trừng phạt.”

-“Nàng có đi hay không? Nếu khôngsẽ không kịp.”

Y Vân do dự, Thanh Ngưng nhanh chóng nâng Trànhi dậy, vận công đem hồn phách của nàng trong thân thể lấy ra, khống chế trêntay hắn.

-“Nếu không đi ta cũng không thể giữ được nguyênthần của nàng ta.”

Hồn đã ra khỏi vỏ, nếu không thể tìm đượcthân thể sẽ tiêu tán trong không khí. Nàng không dám nghĩ đến kết quả liền cấptốc xuyên qua không gian phàm trần, tìm được một nữ tử vừa chết vì trúngđộc.

Thanh Ngưng đem linh hồn bỏ vào thi thể, cho nàng ấy ănmột viên Định Hồn Đan, Trà Nhi dần dần cũng tỉnh lại.

-“Tuhành của ngươi đã bị phế đi” – Thanh Ngưng đỡ nàng ta dậy ,nói

-“Ta sẽ trở thành một phàm nhân đúngkhông?”

-“Ta sẽ đi Diêm La Điện sửa lại sổ sinh tử, danhsách phàm nhân sẽ thêm tên ngươi, từ nay ngươi có thể rơi vào luân hồi… Ta nghĩlàm phàm nhân đối với ngươi cũng là một chuyện tốt.”

-“Cóthể làm phàm nhân là tâm nguyện lớn nhất của ta, đa tạ Tinh Quân đã thành toàn”– Nghe được lời Thanh Ngưng nói, Trà Nhi cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuốngcúi đầu trước mặt Thanh Ngưng.

-“Kí ức mấy trăm năm này đốivới ngươi cũng không phải là chuyện tốt.”

-“Ngài có thể lưulại hắn trong kí ức của ta không? Ta sợ ta sẽ không thể tìm thấyhắn.”

-“Hảo. Độc tính trong cơ thể của ngươi vẫn chưa hết.Nghỉ ngơi một chút , sau đó nhanh chóng tìm hắn để hắn giúp ngươi giảiđộc.”

-“Đa tạ Thanh Ngưng đã thànhtoàn.”

-“Hy vọng ngươi nhớ rõ. Hắn không có kí ức của kiếptrước, cũng không còn khát vọng hay một lòng say mê với ngươi, ngươi cũng nêncho hắn chút thời gian. Ngươi căn bản cũng là một yêu tinh còn hắn chỉ là phàmnhân, đừng có quá hà khắc.”

-“Ta hiểuđược.”

-“Ngươi thật sự hiểu thì tốtquá.”

Thanh Ngưng miễn cưỡng đứng lên nói với Y Vân cùng KimThiện tử -“Hy vọng nàng ấy không phải là vết xe đổ của cácngươi.”

Y Vân si ngốc nhìn hắn rời đi, tức giận nói –“Ngàivì cái gì lại lừa gạt ta.”

-“Ta khôngcó.”

-“Ngài chưa từng nói nếu làm vậy , chàng sẽ vì ta mà bịphạt.”

-“Ta chỉ biết, người có thể xuống phàm trần, có nănglực và liều lĩnh nhất chỉ có ThanhNgưng.”

___________________________________________

-“Mộtnữ nhân vô tình vô nghĩa lại đáng giá để ngươi vì nàng mà chống lại ý trời sao.”– Lần này Thái Bạch Tinh không phải đến để chơi cờ. Hắn vừa đến Tuế Tinh Cungliền hỏi.

-“Nàng đối nói Kim Thiện Tử lại có hữu tình, đốivới một cây Bông Cúc Thụ lại có nghĩ, chỉ có ta là người duy nhất nàng khôngthèm để ý thôi.” – Thanh Ngưng nhẹ nhàng trả lời.

-“Ngươi đãdùng yêu thuật, còn bóp méo sinh tử, nếu bị phát hiện sẽ bị giáng xuống trần làmphàm nhân.”

-“Ngươi cũng biết, ta luôn luôn vì nàng mà cóthể làm tất cả.”

-“Ngươi tương tư lâu như vậy, ta cũng biết.Ngươi thiện lương, lại rất dễ mềm lòng nhưng ít ra cũng phải có chừng mực chứ.Hôm nay … chính là đại nghịch bất đạo đó , ngươi có biết không ??!” – Thái BạchTinh nhìn Thanh Ngưng vẫn lơ đễnh, hạ giọng nói –“Ngươi nên hỏi bản thân ngươi,làm như vậy có phải vì nàng hay không?”

-“Rất hiểu, hảo ýcủa ngươi ta cũng hiểu.”

-“Nếu thực sự ngươi cảm kích thì sẽkhông cùng nàng dây dưa như vậy. Ngươi đã từng nói nàng không có linh hồn . Vậythì tại sao ngươi lại còn muốn vì nàng mà không tiếc thứgì?”

-“Rất hiểu, mấy ngàn năm qua, ta uổng danh xưng là thầnmà thiên hạ thương sinh cũng không cứu được. Hôm nay nếu cả một yêu tinh quá yêungười mà ta cũng không giúp được thì ta còn thể diện gì trên thếgian?”

-“Thanh Ngưng…”

-“Không cần gìhơn, ta đối với tình yêu đã sớm không còn ảo tưởng , đối với nàng cũng là cầu màkhông thể được. Ta chỉ là một lần nữa muốn làm theo ý muốn của nàngthôi.”

-“Ta nghĩ rằng ngươi đã thông suốt rồichứ.”

-“Lúc đầu ta đã từng nghĩ, nếu như nàng có thể nói vớita một câu, cười với ta một cái, cho dù vậy ta có thể trao đổi hết tất cả mọithứ. Hiện tại ta đã suy nghĩ thông suốt, cho dù ta trong mắt nàng cũng vĩnh viễnkhông tồn tại nhưng chỉ cần nàng sống mà không có gì tiếc nuối thì ta nguyện ýdùng mọi thứ để trao đổi.”

-“Ta xem ra là ngươi điênrồi.”

-“Ngươi tới mắng ta sao? Xem ra lúc gặp Vương MẫuNương Nương ngươi cũng bị mắng không ít.”

-“Nương Nương nóiniệm tình ngươi vì cứu người nên tha cho ngươi lúcnày.”

____________________________________________

KimThiện Tử rơi vào vòng luân hồi trở thành một phàm nhân.

Từngày Kim Thiện Tử rời đi, chỉ còn lại mình Y Vân cô độc trên đỉnh Hoa Sơn. Nhìnmây trắng dưới chân ngàn năm không thay đổi nhưng lòng nàng nhu tro tànvậy.

Thanh âm thanh thúy của Thỏ Ngọc vang lên bên tai nàng–“Ngươi biết không? Thiên đình đã phái thiên binh thiên tướng đến bắt ngươi rồiđấy.”

-“Ngươi cho rằng ta đang trốn sao?” – Y Vân vẫn khôngquay đầu, một giọt huyết cùng lệ nhẹ nhàng rơi xuống mặtđất.

-“Bọn họ nói ngươi cùng Kim Thiện Tử có tư tình, nayKim Thiện Tử đã chuyển thế, ngươi chỉ cần không thừa nhận, bọn họ cũng không cóbiện pháp, dù sao các ngươi cũng chưa từng có cử chỉ thái quá đúngkhông?”

-“Cám ơn ngươi, ở Thiên Đình quen biết được ngươi làmay mắn nhất của ta.” – Y Vân chân thành nhìn thỏngọc.

-“Ngươi có biết là ai tố cáo ngươikhông?”

-“Là Thái Bạch Tinh đúngkhông?”

-“Ngươi vì sao lại biết”- Nàng vì sao lại không biếtchứ ?

-“Thỏ Ngọc, ngươi đưa giùm ta vật này đượckhông?”

-“Ngươi nói đi! Chỉ cần có thể làm được, ta điều làmhết sức.”-Thỏ Ngọc tuy quen biết với Y Vân không lâu nhưng cũng rất có cảmtình.

Bằng hữu – chính là tử ngữ của thế gian… Nhưng cho dùlà thần tiên thì cũng sẽ có được tình cảm.

-“Ta biết QuảngHằng Cung rất lạnh phải không.!”

Thỏ Ngọc yên lặng gật đầu.Nàng cũng biết rằng chuyện xưa của Hậu Nghệ và Hằng Nga chính là lời cảnh báolớn nhất của tiên giới.

Chỉ tiếc, hôm nay Y Vân mới nhận racảnh báo ấy thì cũng đã quá muộn…

__________________________________________

QuảngHằng cung trong tưởng tượng của Y Vân và cảnh thật đều hoàn toàn giống nhau,ngàn năm băng tuyết bao phủ trước cửa cung điện.

Cung điệnbằng ngọc băng , cũng chính là tâm đã hóa đá của HằngNga

Bên trong cung điện vẫn chỉ là một mảng tuyết trắng nhưcũ, Hằng Nga như nghe thấy thanh âm, nhưng lại không quay đầu, vẫn tiếp tục nhìnxuống thế gian.

-“Tiểu Tiên bái kiến Hằng Nga tiêntử.”

-“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” – Thanh âm của HằngNga cũng lạnh như băng làm cho người ta cảm giác được trái tim băng giá củanàng.

-“Tiên tử đang nhìn gì thế? Là nhìn Hậu Nghệsao?”

Hằng Nga nghe đến hai chữ Hậu Nghệ thì hơi run run,nhưng vẫn nhìn thế gian như trước

-“Tiên tử có hối hậnkhông?”

-“Hối hận? Nếu hối hận có hữu dụng thì ta không phảichỉ có thể từ xa ngắm nhìn chàng.” – Năm đó nàng vì thành tiên mà bỏ lại trượngphu để vào nơi này, nhưng thời điểm đó nàng cũng biết được Hậu Nghệ chính làngười duy nhất có thể cho nàng hạnh phúc.

Nàng không thể bùđắp lại lỗi lầm của chính mình, chỉ có thể hằng ngày nhìn Hậu Nghệ luân hồichuyển thế, nhìn hắn đem lòng yêu nữ nhân khác, lòng nàng lạnh như băngvậy.

Y Vân muốn hỏi nàng ấy vĩnh viễn rời xa người mà mìnhyêu thương là hạnh phúc hay thống khổ, nhưng khi nàng bước vào Quảng Hằng Cungnàng liền hiểu được. Cho dù ở gần nhau nhưng lại không thể đến với nhau đó mớilà sự tra tấn đau khổ nhất…

-“Đa tạ tiên tử.” – Y Vân cúiđầu rời khỏi Quảng Hằng Cung. Hằng Nga đã giúp nàng tìm được đápán.

Có lẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất trong tamgiới mới là giải thoát tốt nhất….

Nàng chậm rãi bước ra khỏiQuảng Hằng Cung…

Ngoài cung đợi nàng không chỉ có thiên binhthiên tướng, mà là người nàng không muốn nhìn thấy nhất –ThanhNgưng

-“Các ngươi cứ đi trước đi.” – Thanh Ngưng nói vớithiên binh thiên tướng ở phía sau.

Sau khi Thiên binh thiêntướng rời khỏi, Thanh Ngưng mới nói với Y Vân – “Y Vân , chỉ cần nàng ngày maithừa nhận là không động tình, hoắc nói là nàng đã tỉnh ngộ, ta sẽ giúp nàng cầutình. Nhiều lắm cũng sẽ chỉ phế đi ngàn năm đạo hạnh, nàng có thể tiếp tục tuluyện để sớm ngày quay lại Thiên Đình.”

Sau đó, hắn hít thậtsâu, quyết tâm này làm toàn thân hắn đều đau đớn –“Ta cũng có thể giúp nàng hạphàm làm người, có lẽ có thể gặp lại Kim Thiện Tử.”

Y Vânnhẹ nhàng mà lắc đầu –“Không, yêu một người rất là thống khổ. Kim Thiện Tử tâmniệm chỉ là chúng sinh, cho dù gặp lại vẫn là vô duyên. Ta cũng không muốn làmthần tiên, không muốn giống như Hằng Nga mà phải vĩnh viễn nhìn người mình yêuđau khổ nơi thế gian.

Quảng Hằng Cung lạnh như vậy chỉ cóHằng Nga mới có thể chịu được….”

-“Nàng tình nguyện vì hắnmà hồn phi phách tán sao?” – Hắn lại rất muốn nói câu sau : Cũng không thểnguyện ý vì ta hay sao? . Nhưng cuối cùng vẫn là không nói . Nếu nàng đã khôngmuốn, hắn cần gì phải cưỡng cầu sao?

-“Tinh Quân, Y Vân biếtngài đặc biệt không muốn rời xa ta. Nhưng ta biết đó không phải cảm tình chânchính, đó chỉ là một loại thế thân thôi. Tinh Quân chỉ nhìn thấy bóng dáng củatượng đất trên người ta, nếu ta biến mất thì Tinh Quân cũng không cần phải bậntâm nữa.”

-“Ta hỏi nàng lần cuối cùng : Y Vân, trong lòngnàng thật sự chỉ có Kim Thiện Tử sao? Tình nguyện vì hắn mà làm hết thảysao?”

-“Đúng”

-“Vậy được rồi. Có lẽ lựachọn của nàng là đúng”

Y Vân trơ mắt nhìn bóng dáng hắn biếnmất. Nàng không nghĩ đến hắn lại thống khổ như vậy, nàng cảm nhận rất rõ trênngười hắn tản mác một cổ cảm xúc đau thương, không phải giống cô đơn của lúctrước… một loại đau thương thuầntúy.

__________________________________________

Nàngbị thiên binh thiên tướng kéo tới Kim Loan Bảo Điện, quỳ gối trước hàng vạnchúng thần

Vương Mẫu cùng Ngọc Đế ngồi phái trước, hai bêncác chư thần đều có mặt đầy đủ, chỉ có Thanh Ngưng là khôngđến.

-“Ngươi cũng biết tội chứ?” –Vương Mẫu lạnh lùngnói

-“Tiểu tiên biết tội” – Y Vân nhẹ nhàng dập đầu thỉnhtội

-“Vậy ngươi thừa nhận là có tư tình cùng Kim Thiện Tửsao?”

-“Thừa nhận, có điều hắn đã chuyển thế đầu thai, cắtđứt tình duyên, thỉnh Nương Nương từ bi đừng truy cứu đến hắn. Tội nghiệt này,một mình tiểu tiên sẽ gánh vác.”

-“Nếu ngươi đã thừa nhận,vậy cũng biết sẽ bị trường phạt thế nào chứ?”

-“Hồn phiphách tán!” Đây đúng là nàng muốn .

-“Thái Thượng Lão Quân,hành hình đi.” – Vương Mẫu Nương Nương nhìn Y Vân đánh giá một chút…. Khuôn mặtnhư vậy vừa thấy đã biết là tội nghiệt….