Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 39: Đệ tam thập cửu chương



Mấy ngày nay không khí bên trong phủ tri châu của thành Chiến Vân bậnrộn dị thường, mấy vị đại thần ở đế đô chịu trách nhiệm xử lý phần hậuchiến cũng vào thành. Mỗi ngày nữ đế và nhiếp chính vương đều có mặt ởhành cung của phủ tri châu để nghị sự. Những cung nhân theo ngự giá đếncũng đã bắt tay vào việc chuẩn bị hồi kinh, lần này Thương Hải là quancai quản cao nhất, bận rộn chuẩn bị hết tất cả mọi việc nên tạm thờikhông hầu hạ bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, cuộc sống hàng ngày của nàng trongmấy ngày nay đều do Nguyệt Minh chuẩn bị.

Sau khi chiến sự kết thúcvẫn còn nhiều việc phải giải quyết. Ngâm Phong quốc là nước chiến thắngnên được đưa ra yêu cầu bồi thường chiến tranh, sau trận chiến, mọi việc trong thành sẽ được xây dựng lại, tướng sĩ bị thương ở tiền tuyến đượcđưa về chữa trị…., mỗi một quyết sách trọng đại các đại thần lại muốntới xin chỉ thị của nhiếp chính vương. Nhưng không biết có phải do DạNguyệt Sắc nói muốn đi hay không mà mấy ngày nay, tâm tình hắn thật sựkhông tốt.

Thật ra cũng không phải tức giận ra mặt, mà hắn chỉ nhẹmím môi, đôi mắt phượng khẽ nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, cũngđủ để khiến cho những đại thần kia thấy giật mình, mồ hôi lạnh chảyxuống, giống như tình hình bây giờ.

Bên trong chính sảnh của phủ trichâu, Dạ Nguyệt Sắc vẫn mang khăn lụa che mặt như trước, mặc triều phụcmàu trắng nhẹ nhàng cùng Tiêu Lăng Thiên ngồi ở phía trên, không nói một lời, làm hết nhiệm vụ là một vật trang trí. Tiêu Lăng Thiên tâm tìnhkhông tốt, ngay cả triều phục cũng lười mặc, chỉ mặc một bộ y phục màuđen, tóc dùng kim quan buộc lại, một tay chống cằm dựa vào tay ghế, lạnh lùng nhìn triều thần ngồi thành hai hàng phía dưới.

Mấy vị đại thầnchỉ dám nhìn mà không dám lên tiếng, Dạ Nguyệt Sắc có chút tội nghiệpbọn họ. Mới vừa rồi họ còn tranh luận sôi nổi về việc đòi Lâm Thủy Quốcbồi thường bao nhiêu chiến phí, vậy mà chỉ bằng một ánh mắt mất kiênnhẫn của Tiêu Lăng Thiên, tất cả đều ngậm mồm, không dám nói lăng lungtung trước mặt vị nhiếp chính vương vui buồn khó dò này nữa.

“Ta gọicác ngươi tới là để nghe các ngươi nói nhảm sao?” Suốt cả buổi khôngnói, rốt cuộc Tiêu Lăng Thiên cũng mở miệng, khẩu khí rất bình tĩnhgiống như thảo luận thời tiết hôm nay thế nào, nhưng thoáng cái đã khiến các thần tử toát mồ hôi lạnh.

Lẽ ra không cần phải như vậy, TiêuLăng Thiên làm nhiếp chính vương cực kỳ xuất sắc, luận về cả văn và võđều không ai sánh được, mặc dù thủ đoạn đối với kẻ thù chính trị luôntàn nhẫn vô tình, nhưng cũng không vì ý kiến bất đồng mà trả thù, ngượclại, hắn lại vô cùng tán thưởng những ý kiến đó. Nhưng có lẽ vì lịch sửlàm nhiếp chính vương của Tiêu thị, quyền lực hoàng gia còn lớn hơn củaDạ thị, ảnh hưởng thế lực qua bao triều đại tạo cho hắn một hình ảnhthâm sâu khó lường, luôn khiến các đại thần có một áp lực vô hình.

Tiêu Lăng Thiên nhìn thần tử lắp ba lắp bắp, tâm tình càng kém hơn. Lần này, kinh thành điều tới mấy quan viên để xử lý phần hậu chiến sao cho thích hợp đều không phải là những trọng thần hắn quen dùng, mà tính toán muốn trọng dụng những người trẻ tuổi, mượn cơ hội lần này để thấy được nănglực của bọn họ. Nhưng rốt cuộc thì họ vẫn thiếu có kinh nghiệm, mọichuyện đều muốn hỏi ý kiến của hắn, lúc nào cũng muốn đoán biết tâm tưcủa hắn, thật sự khiến hắn có chút thất vọng.

“Thảo luận với Lạctướng quân đi.” Phất tay một cái cho bọn họ lui xuống, hắn thật sự không muốn phí thời gian suy nghĩ mấy chuyện này.

“Tâm tình sao lại kémnhư vậy?” Một bàn tay trắng nõn ôm lấy một bên ống tay áo hắn, áo đen có hoa văn rồng bằng chỉ vàng nhẹ nhàng chuyển động trong tay nàng. Hắnquay đầu lại, nhìn vào đôi mắt thanh thản tĩnh lặng của Dạ Nguyệt Sắc.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ, tay nắm chặt lấy ngón taynàng nhẹ nhàng vuốt ve. Bỗng nhiên vươn tay ôm nàng vào trong lòng, đểnàng ngồi lên đùi như muốn hòa tan nàng vào ngực mình, đưa đầu ngón tayhơi lạnh kia lên môi nhẹ nhàng gặm cắn.

“Ta không đi nữa, thật đấy, đừng không thoải mái nữa.”

Thấy hắn một lúc lâu không nói gì, chỉ vừa hôn vừa liếm ngón tay nàng, đôimắt thâm trầm nhìn nàng, làm cho nàng không nhịn được nữa phải mở miệng, đây là sự an ủi mà hắn cần chăng.

Tiêu Lăng Thiên cuối cùng cũngdừng lại việc thưởng thức ngón tay nàng, chuyên tâm ngắm nàng, một taygạt bỏ mạng che lộ ra dung nhan thanh lệ, không phải là tuyệt mỹ nhấtnhưng lại làm hắn say mê.

Vẻ đẹp của nàng lạnh lùng, nhàn nhạt, không phải diễm lệ như quốc sắc thiên thương, cũng không phải xinh đẹpnghiêng nước nghiêng thành. Nàng như bông mai trắng thấp thoáng trongtuyết, nàng thuần khiết nhưng lại vừa yên tĩnh cao ngạo vừa lạnh lùngxuất trần, như cao nhân ẩn dật, lần đầu gặp cảm thấy quá lạnh lùng, lầntiếp theo gặp cảm thấy quá thờ ơ, nhưng vô tình người ta lại bị sự lạnhlùng thờ ơ đó hấp dẫn, càng nhìn lại càng say mê.

Giữ mái tóc đen ở trong tay thưởng thức, cảm nhận mái tóc như làn nước chảy mềm mại. Hắn mỉm cười hỏi nàng:

“Đối với nàng, điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời?”

Nàng không nói, chỉ cười, cười yếu ớt như có chút ẩn ý.

“Đáp án có thể có chút ích kỷ, nhưng thật sự ta muốn yêu và tự do.”

“Yêu và tự do?” Hắn cúi đầu lập lại một lần nữa, ý cười trên mặt ngày càngsâu. “Ta vẫn cho là nàng vô mong vô cầu, không ngờ tới nàng lại là nhađầu có lòng tham nhất, còn muốn có được hai thứ khó khăn nhất trên đời.Nếu chỉ có thể có một, nàng chọn điều gì?”

“Tuy buông tay có chút khó khăn, nhưng ta chọn yêu. Nơi ta yên lòng chính là cố hương, nhưng tráitim con người đều tham lam, không có tự do thì đâu còn niềm vui?”

“Buông tay có chút khó khăn?” Đôi mắt sắc của hắn vừa đen vừa sâu, nụ cườingày càng lạnh. “Nàng vì tình yêu của ta mà bỏ qua tự do, vì vậy mà cảmthấy khó khăn?”

Nàng lắc đầu, hoa tai bạch ngọc theo động tác của nàng nhẹ nhàng lay động, vẽ nên độ cong duyên dáng.

“Là khó khăn, nhưng Phật nói bỏ được, bỏ được mới có được. Tình yêu củachàng đáng quý như thế, những gì ta có được đã là quá nhiều rồi.”

“Nàng nói chỉ muốn đi ra ngoài xem một chút, vậy đã nghĩ là đi đâu chưa?” Hắn nheo mi, đột nhiên hỏi nàng.

“Chưa nghĩ tới. Ta muốn làm một kẻ lữ hành, tùy tâm mà đi, tinh tế hiểu rõtừng ngọn núi con sông mỹ lệ, giống như như gió vô câu vô thúc*, đó làmơ ước của ta từ trước tới nay.”

* Vô câu vô thúc: không mong ước gì

Khi nàng nói những lời này, vẻ mặt bỗng sáng lên. Trong mắt có nồng đậmkhát vọng, quanh người như có ánh sáng, con người vốn đạm bạc thoáng cái chứa đựng sự tươi tắn sinh động.

Tiêu Lăng Thiên đột nhiên cảm thấytrái tim mình rất không thoải mái. Hắn vốn định đối xử thật tốt vớinàng, làm cho nàng mỗi ngày đều cười thật vui vẻ, nhưng nàng muốn nhưlàn gió không mong không muốn nhẹ nhàng bay, nhưng bây giờ lại bị hắndùng tình yêu vây hãm ở trong lòng. Tự do mà nàng hướng tới bị mình tước đoạt, như vậy nàng có thể vui vẻ sao?

Nhưng, để nàng đi, hắn làm không được, mà cũng không muốn làm.

Hắn ôm nàng vào lòng, nàng mềm mại tựa đầu vào vai hắn, mặc hắn hôn nhẹ lên trán. Nàng đơn giản xinh xắn, hắn ôm thế nào cũng không thấy đủ, hắnsao có thể để nàng rời khỏi mình như nàng mong muốn?

“Ta sẽ không đểnàng đi,” môi của hắn chạm vào vành tai khéo léo của nàng, bỗng nhiên ôm lấy nàng bước ra ngoài. Cánh tay tráng kiện ôm nàng thật chặt. “Quêncái tự do ấy đi, đời này kiếp này nàng chỉ có thể ở cạnh ta, bất cứ nơinào cũng không được đi.”

Bước nhanh như gió, hắn ôm nàng ngang quađình viện đi thẳng tới phòng ngủ. Nóng lòng đoạt lấy nàng, tuyên bố nàng là của hắn, cảm giác nàng đang ở bên cạnh hắn, hắn tuyệt đối sẽ khôngbuông tay.

Đi trên hành lang, người hầu thấy nhiếp chính vương ôm Nữ Đế trong lòng lướt qua thì lập tức cúi đầu, trong lòng thầm cảm thán.

Bây giờ là ban ngày, nhiếp chính vương điện hạ cũng quá nóng nảy rồi.

Kịch liệt mây mưa, va chạm mạnh mẽ, Tiêu Lăng Thiên dùng sức lực như muốn vò nát nàng mà ôm lấy nàng. Hận không thể hòa tan nàng vào xương tủy, chết cũng không buông ra.

Không có đau đớn như lần đầu, Dạ Nguyệt Sắc bịhắn lần lượt mang theo lên đỉnh, nhưng hắn không ngừng đòi hỏi, lúc nàocũng như thấy không đủ, ngay cả lúc nàng kiệt sức té xỉu trong lòng hắn, hắn cũng không muốn dừng lại.

Nàng muốn tự do, hắn không muốn cho, cũng không bằng lòng cho. Nhưng hắn sẽ cho.

Nếu như nàng có thể vui vẻ, hắn có thể cho.

Nàng đúng là nha đầu có lòng tham không đáy, nhưng nàng là nữ nhân của hắn,có thể có lòng tham, cũng có tư cách để có, chỉ cần nàng muốn, hắn đềucó thể cho nàng.

Người nàng vì nóng lên mà phiếm hồng, hắn ôm nàng vào lòng, cằm nhẹ nhàng xoa xoa trán nàng.

Dù sao, nàng cuối cùng vẫn phải trở về bên cạnh hắn.