Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 23: Tớ tự do rồi!!!!!



Sau khi lấy dấu vân tay, Lí Vụ rửa sạch bát của hai người, thu dọn lại một lượt phòng bếp, rồi mới trở lại phòng khách.

Sầm Căng đang ngồi trên sô pha đọc sách, cô thích cuộn tròn vào một góc, lại dùng chăn quấn kín người dưới, tựa như tư thế này mới đem lại cho cô cảm giác an toàn.

Lí Vụ quan sát cô một hồi, không lập tức vào phòng sách, mà ngồi lên ghế mây ở bên cạnh.

Hai tay cậu đặt trên đùi, không nhúc nhích, cũng không nói một lời.

Sầm Căng lật sách, nhận ra bóng người ở bên phải, cô hạ sách xuống, nhàn nhạt hỏi: "Ngồi đây làm gì?"

Ngón tay Lí Vụ cong nhẹ, tựa hồ mất rất nhiều sức nói ra: "Tâm trạng chị có vẻ không tốt."

Sầm Căng dùng tay kẹp trang sách, đem sách tùy ý đặt trên đầu gối: "Không chỉ tâm trạng không tốt, đầu còn đặc biệt đau."

Cậu ngập ngừng: "Trong nhà có thuốc giảm đau không?"

Sầm Căng vẫn nhìn cậu: "Bài tập làm xong rồi?"

Lí Vụ gật đầu: "Ừm."

Sầm Căng hỏi: "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện của tôi?"

"..."

Cô đột nhiên cảnh giác, thần thái mang chút hiểu rõ: "Ngô Phục nói gì với cậu?"

Lí Vụ lắc đầu: "Không có." "Cậu học tập cho tốt." Sầm Căng mở lại sách, dùng hành động tuyên bố chấm dứt cuộc nói chuyện: "Đừng lo chuyện người lớn."

Lí Vụ chớp mắt không nói nên lời, cậu cảm nhận được sự bài xích toàn thân của người phụ nữ. Cậu đứng dậy, quay về phòng sách.

Vui sướng do nhập vân tay mang đến chưa được bao lâu, liền nhanh chóng bị cảm giác nghẹn khuất vô lực sâu hơn nuốt chửng.

Cậu nhấc chiếc ba lô bên cạnh lên, đem đề thi giữa kì lấy ra, bắt đầu làm lại từng môn một.

Học tập là cách duy nhất giúp cậu trở về với chính mình, học hỏi mọi thứ.

Chỉ khi đối mặt với biển từ, thơ ca, tế bào, nguyên tố cùng vật chất, cậu mới thu được công bằng tuyệt đối, ngang hàng, an tâm, thuộc về chính mình, không liên quan đến tình yêu, cũng không liên quan đến tuổi tác.

Sự chuyên tâm và khắc khổ của cậu đã được đền đáp xứng đáng.

Trong tiết vật lý sáng thứ hai, sau khi phát bài thi, lão Ban không vội bình giảng, đặc biệt nêu tên cậu: "Thành tích môn vật lý lần này của Lí Vụ đứng thứ nhất lớp ta, đưa lớp thực nghiệm lên xếp hạng nhất."

Cả lớp ồ lên xuýt xoa.

Lão Ban khó nén được đắc ý, lại hướng xuống bên dưới mắng: "Các em học thế nào, người ta là học sinh chuyển trường, vừa đến còn chưa được một tháng, các em ư, có biết xấu hổ không?"

Không biết là nam sinh nào nói chen vào: "Tên cậu ấy đọc ngược lại chính là vật lý! Vừa nhìn đã biết là thiên phú bẩm sinh!"

Mọi người cười vang.

Lí Vụ cũng nhếch nhẹ khóe môi.

Sau giờ học, cô chủ nhiệm gọi cậu lên văn phòng.

Người phụ nữ mặt tròn, thái độ đối với cậu cũng ôn hòa hơn so với khi mới gặp: "Lí Vụ, lần này bài kiểm tra vật lý không tồi, mấy môn khác của em thành tích tôi cũng nắm được chút."

Lí Vụ đứng cạnh bàn, dạ một tiếng.

"Ngoại trừ tiếng anh có chút yếu, những cái khác đều tốt." Lão Ban thở dài lắc đầu hai cái: "Không tưởng tượng được, thật sự không tưởng tượng được."

Lí Vụ hỏi: "Tiếng Anh của em được bao nhiêu?"

"121." Lão Ban cũng không chắc chắn, quay đầu gọi giáo viên tiếng anh ở gần đó: "Vương Sâm! Lí Vụ thi được 121 nhỉ?"

Vương lão sư lôi bảng điểm ra dò: "Phải."

Nghe vậy, Lí Vụ sắc mặt ủ dột, tựa hồ cũng không hài lòng.

Lão Ban giương mắt nhìn cậu lần nữa, chú ý đến thần sắc của cậu: "Chưa xếp hạng trong lớp, nhưng nằm trong top mười của lớp chắc là ổn."

Cô ấy nghiêm túc nói: "Em vừa tới Nghi Trung, cô còn lo lắng em chưa thích ứng, nhưng trong thời gian ngắn đạt được thành tích như thế đã không tồi rồi. Yêu cầu cao với bản thân là chuyện tốt, nhưng không nên ép chặt quá biết không, mỗi ngày trừ bỏ học tập, còn phải giao lưu kết bạn, kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi."

Lí Vụ đáp: "Được ạ."

Lão Ban còn nói: "Trở về cô sẽ đổi chỗ cho em, đổi đến chỗ bạn có thành tích tiếng anh tốt, để hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Lí Vụ gật đầu: "Cảm ơn cô."

"Ừ, em quay về học đi."

Trở lại lớp, nam sinh trong lớp tụ tập thành một vòng ở chỗ của Lí Vụ, giọng nói Thanh Duệ lớn nhất: "148, làm sao thi được a."

Lí Vụ đi qua, phát hiện bọn họ đang vây xem phiếu trả lời vật lý của cậu, như đang thưởng thức kỳ quan thu nhỏ.

Đoán chừng cảm nhận được chủ nhân điểm cao tới gần, mấy nam sinh không hẹn mà cùng quay đầu lại, rồi nhất trí nhường đường cho cậu.

Thành Duệ còn đang đắm chìm trong bài thi gọn gàng không có chỗ chê của cậu, lật đi lật lại phiếu trả lời, tấm tắc khen ngợi.

Lí Vụ đứng bên cạnh một hồi, vươn tay rút lại.

Thành Duệ lúc này mới phản ứng lại, quay đầu nhìn cậu.

Lí Vụ im lặng, hỏi: "Xem đủ rồi?"

Thành Duệ lúc này mới ngượng ngùng đứng dậy, nặn ra nụ cười khen ngợi: "Cái điền vào chỗ trống kia sai có phải để che giấu không?"

"Thực sự là làm sai." Lí Vụ thở dài, ngồi về chỗ của mình.

Các nam sinh đều đã chạy tán loạn.

Thành Duệ vẫn nán lại chỗ cậu: "Tớ không tin, tiểu tử cậu tệ thật."

Lí Vụ nhướng mắt: "Cậu kiểm tra vật lý được bao nhiêu?"

"Cáo từ." Thành Duệ như được bôi dầu vào chân, lập tức rời đi.

Ngày hôm sau, danh sách xếp hạng lớp của kì thi giữa kỳ được dán sau cửa của từng lớp, hầu hết mọi người tranh nhau chen lấn để xem, còn lại, hoặc là không để tâm, hoặc là ngồi tại chỗ xanh mặt than thở.

Lí Vụ thường xuyên nhìn qua đó, tịm cậu đập nhanh, phân vân có nên qua đó xem kết quả không.

Cũng may Thành Duệ so với cậu còn lo lắng hơn, thời điểm cậu ngẩng mặt lần thứ bảy, cậu ta đã lách ra khỏi đám đông, kích động phất tay với cậu, cổ ngẩng cao gần như che lấp tiếng ồn giữa lớp: "Lí Vụ! Cậu thứ sáu! Cậu cũng trâu quá đi!"

Nhất thời, mọi người trong lớp đều nhìn về phía cậu.

Lí Vụ ấn đầu, muốn từ đây núp đến sau giá sách.

Thành Duệ dừng lại bên cạnh bàn cậu, giáo viên ngữ văn nghe xong tức sắp ói máu, nói: "Tôi thật tự hào về em, tôi thật vui vẻ a, đây là cảm giác một người đắc đạo gà chó thăng thiên sao?"

Lí Vụ phì cười, rồi lại nghiêm mặt hỏi: "Cậu có thể xem những xếp hạng phía trên không?"

Thành Duệ sửng sốt: "Cậu đợi chút."

Cậu ta lại chạy lại, sôi nổi tìm tên cậu, cuối cùng cười rạng rỡ quay đầu lại ra hiệu cho cậu:

Một cái tám.

Một cái chín.

Tám mươi chín tên.

Lí Vụ nháy mắt suy sụp, cậu tưa lên ghế, không nhúc nhích hồi lâu, thất thần chán nản.

Thành Duệ chạy về: "Cậu làm sao thế? Tám mươi chín là rất trâu bò rồi, sao cậu lại bày ra biểu tình tâm như tro tàn thế kia?"

Lí Vụ ngẩng mặt nhìn cậu ta, ánh mắt trầm xuống: "Không trong top 30."

"Đại ca ――trong top 30 đều là bọn lớp thực nghiệm rất biến thái đấy? Cậu thế này thật sự rất đáng ghét đó được không? Nếu Lâm Hoằng Lãng mà thấy cậu lúc này đã một quyền đấm chết cậu rồi."

Lí Vụ khó hiểu: "Vì sao?"

"... Chúa ơi..." Thành Duệ nhìn trời thét dài.

Bởi vì không nằm trong top 30, Lí Vụ liền không chủ động báo cho Sầm Căng biết thành tích thi giữa kỳ của mình.

Cậu sợ cô thất vọng với mình, chỉ có thể kéo dài ngày qua ngày, cầu nguyện cô sẽ không chủ động hỏi.



Buổi tối thứ tư, Sầm Căng mời tất cả đồng nghiệp quen biết trong công ty đi ăn bữa cơm chia tay, Ngô phục không nằm trong số đó, anh ta đã từ chối lời mời của cô.

Ăn xong, mọi người còn kéo đến KTV ca hát. Sầm Căng đặt một phòng lớn cho họ, chính mình lại ngồi trong góc nâng ly đánh nhịp, xem bọn họ nháo, xem bọ họ cười, xem bọn hát khàn cả giọng và nhảy múa. Tràn ngập màu sắc, cô giống như khán giả của bộ phim một người, ở ngoài cuộc, chỉ lặng lẽ nhìn những người trong câu chuyện, sáng ngời tươi đẹp, mà cũng điên cuồng, từ người biến thành yêu trong động thú.

Đầu choáng váng vì hít phải khói thuốc, Sầm Căng mượn cớ toilet ra ngoài hít thở.

Cô đem cửa đóng chặt, hoàn toàn ngăn cách tiếng ca hát ở bên trong, một mình đứng dựa vào tường, lấy điện thoại ra.

Đã hơn một giờ khuya, cô lại không cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ.

Về đến nhà, Sầm Căng ngủ thiếp đi.

Sau khi ly hôn đây là lần đầu tiên cô ngủ sâu như thế, ngon giấc như thế, giống như được mãn hạn tù, đại mộng không tỉnh.

Buổi chiều hôm sau, cô trở về công ty, xóa sạch mọi dấu vết của bản thân mấy năm nay.

Ngô Phục vừa vặn ở đây, chủ động lại giúp cô sửa thu dọn, vận chuyển, sầm căng bởi vậy đỡ được không ít chuyện.

Hai người sóng vai ra khỏi cửa, sau lưng vang lên hàng loạt tiếng vỗ tay cùng hò hét, phấn khích không thua gì lúc trước bọn họ ở đám cưới ngoài trời trao nhẫn cho nhau.

Sầm Căng dừng bước, mỉm cười nhẹ nhõm, khoang mũi đau nóng.

Trước khi lên xe, cô khụt khịt mũi, nhìn người đàn ông trước mặt, cong môi: "Cám ơn."

Ngô Phục nhìn cô chăm chú: "Cần một cái ôm tạm biệt không?"

"Đừng, " cô lập tức cự tuyệt, sợ nước mắt chực trào: "Tôi đi đây."

"Được. " hắn vẫn là nhìn thấy nàng: "Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Sầm Căng ngồi trong xe, nhìn Ngô Phục càng lúc càng xa, không bao giờ...gặp nữa, cô dùng sức xoa mũi, thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Xuân Sướng:

Tớ tự do rồi!!!!!

Công phu tạt nước lạnh của bạn xấu có thể xem như hạng nhất: Muốn khóc thì khóc đi. Buổi tối ra ngoài uống rượu, hai bên vai đều giữ cho cậu.

Sầm Căng nổi lên một hồi cảm xúc, lại chợt nhận ra chính mình như miếng bọt biển khô không rớt được giọt nước mắt nào, mới đúng lý hợp tình trả lời tin nhắn: Thật sự không muốn khóc, trước đó đã khóc rồi, trong thân thể sớm đã không còn nước.

Xuân Sướng:? Ly hôn thảm thật, "28" tuổi sắp dấn thân vào con đường suy buồng trứng sớm và mãn kinh.

Sầm Căng cười: Cút đi.

Xuân Cướng không nói nhảm với cô nữa: Khi nào thì đến Áo Tinh.

Sầm Căng: Thứ hai tới.

Xuân Sướng hậu tri hậu giác: Cậu được nghỉ ba ngày?? Từ chức liền trực cho cả một kỳ nghỉ??

Sầm Căng: Đúng thế.

Xuân Sướng: Tớ cũng muốn như thế..

Sầm Căng: Đừng, đừng xúc động.

Xuân Sướng thở dài: Phải a, cái nghèo sẽ không dung thứ cho sự tùy ứng của tớ.

Cô ấy lại hỏi: Em trai trung học kia của cậu đâu, có ảnh mới nhất không? An ủi trái tim lớn tuổi này một chút, tốt nhất vẫn là mặc đồng phục.

Sầm Căng:?

Sầm căng: Không có.

Sầm Căng hoàn toàn không ngờ tới, Xuân Sướng thế mà lại đối với Lí Vụ nhớ mãi không quên.

Ngược lại, bản thân cô là "người giám hộ một nửa" của cậu lại cực kỳ vô trách nhiệm.

Bận bịu với việc từ chức, cô đã gần một tuần không liên lạc với cậu, ngay cả việc quan tâm thành tích thi giữa kỳ của cậu cũng bị cô vứt ra sau đầu.

Bốn giờ, Sầm Căng vội vàng sữa chữa.

Cô vào giao diện tin nhắn, muốn gửi một tin hỏi điểm, giây tiếp theo, trong đầu đột nhiên hiện lên cái đêm hôm trước cô đón cậu, khi nhắc đến thành tích phản ứng của thiếu niên không mấy tích cực, huống chi, mấy ngày nay cậu cũng không chủ động nói cho cô biết thành tích nha...

Có khi nào là thi không tốt lắm?

Sầm Căng trầm ngâm, rời khỏi giao diện tin nhắn.

Cô đổi ý, quay lại wechat, tìm tên "Tề lão sư", nghiêm túc cẩn thận soạn tin nhắn: Tề lão sư, ngài khỏe. Có chuyện này phải phiền ngài một chút, chính là cháu muốn biết thành tích thi giữa kỳ lần này của Lí Vụ. Cậu ấy vẫn chưa nói cho cháu biết, cháu lo lắng cậu ấy thi không tốt nên không muốn nói. Thay vì hỏi trực tiếp, cháu muốn đi đường tắt từ phía ngài. Nếu được, hy vọng ngài có thể gửi cho cháu điểm từng môn của cậu ấy, như vậy cháu cũng thuận tiện biết rõ tình huống của cậu ấy, tra lậu bổ khuyết (1), bốc thuốc đúng bệnh. Cám ơn ngài.

Nhấn gửi đi, Sầm Căng đặt một tay lên vô lăng, vô cùng lo lắng chờ đợi.

Ba phút sau, bên kia trả lời.

Là một bảng dài bị cắt ngang, thông qua bức hình nhỏ bên ngoài có thể mơ hồ thấy được những thanh điểm trong đó.

Cùng với một tin nhắn văn bản.

Tề lão sư: Lí Vụ em ấy thi thật sự không tồi, nhất là thành tích môn vật lý, đứng nhất lớp, phi thường xuất sắc, toán học cũng không tệ, tổng điểm xếp thứ sáu trong lớp. Chú cùng Trương lão sư đều thực ngoài ý muốn, cháu phải khen ngợi cổ vũ em ấy nhiều, đứa nhỏ này học tập phi thường cố gắng, kiên cường lại năng nổ, tiền đồ vô lượng.

Sầm Căng thở phào một hơi, rất nhanh trả lời một câu: "Cám ơn chú, cháu sẽ cố vũ cậu ấy nhiều hơn", sau đó liền nhấn vào hình xem thật kỹ.

Xem xét từng hàng một, Sầm Căng không khỏi lộ ra ý cười vui mừng.

Chỉ là, ý cười này chưa duy trì bao lâu, liền chuyển thành tức giận cùng hoài nghi. Sầm Căng hơi hơi nheo mắt lại:

Cho nên, cũng không phải cô vì việc riêng bận rộn mà không thể chăm sóc tiểu tử này.

Mà là vì cậu đang có khoảng thời gian vui vẻ ở trường, nên lười không muốn báo thành tích tốt cho cô biết?

***

(1) Tra lậu bổ khuyết: Tra lậu bổ khuyết (查漏补缺): Một thuật ngữ Trung Quốc, nghĩa là tìm lỗ hổng để lấp đầy khoảng trống, tìm chỗ thiếu sót để bổ sung vào.