Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 19: Đẹp lắm



"Con trai cậu?" Xuân Sướng có chút không tin nổi: "Cậu cũng bắt đầu truy tinh rồi?"

Sầm Căng nâng điện thoại lên nhìn: "Đến mức ấy ư, cậu ấy có thể so được với thần tượng?"

Cô khó tin nâng cao giọng, lại hoàn toàn không phát hiện, khi bản thân nói ra lời này, bên trong ẩn chứa một ít đắc ý mà cô không nhận ra.

Xuân Sướng lại nhào tới: "Tớ vừa rồi chưa nhìn kỹ, nhưng nhìn sơ qua thì thật sự không tồi."

Cô ấy dự định giật lấy điện thoại: "Cho tớ xem lại lần nữa!! Cho tớ xem!!!Để tớ nghiệm túc xem xem!!!!"

Sầm Căng giơ tay tránh đi, cô không muốn đưa, nhưng Xuân Sướng cố tình lại dùng ánh mắt chó con đáng thương nhìn sang, khiến cô bất đắc dĩ phải đem điện thoại thưởng cho cô ấy.

Xuân Sướng vô cùng cao hứng, nhìn chằm chằm ảnh chụp Lí Vụ, phóng to rồi lại thu nhỏ, thu nhỏ rồi lại phóng to, cân nhắc thật tốt về ngũ quan lẫn dáng người của cậu một lúc, rồi rít lên: "Có thể nha... Vóc dáng cũng cao."

Cô ấy cúi đầu càng thấp, hai mắt như muốn dán vào điện thoại.

Sầm Căng vuốt chân mày, ghét bỏ nói: "Hơi quá rồi đó, cậu mau liếm nước miếng đi kìa."

"Không phải, " Xuân Sướng ngồi thẳng lưng, tươi cười duyên dáng: "Tớ lâu rồi chưa thấy qua tiểu thịt tươi mặc đồng phục, cậu phải thông cảm cho bà cô già này chứ."

Sầm Căng rút điện thoại về, bỏ vào túi: "Tạp chí các cậu không chụp trai đẹp à? Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy các nam minh tinh thật là tốt."

"Cậu không hiểu, bọn họ cơ bản đều là trai đẹp đã được đóng gói, còn người này vừa nhìn đã thấy thuần khiết, gương mặt kia, má ơi, tuyệt, " Xuân Sướng vẫn còn đang tặc lưỡi, cuối cùng không quên trở về trọng điểm: "Nhưng mà soái đệ đệ này là ai."

Sầm Căng dừng lại, không biết bắt đầu từ đâu.

Thấy cô sắc mặt ngưng trọng, Xuân Sướng chỉ vào cô, cười thần bí: " Ồ―― có tình hình!"

"Đừng, " Sầm Căng cùng cô ấy đối mặt, lập tức hiểu được thâm ý sâu trong mắt cô ấy: " Đừng nghĩ theo hướng kia, cậu còn nhớ năm ngoái tớ phàn nàn với cậu chuyện tài trợ cho đứa trẻ kia không?"

"Ừm, cậu cùng tớ mắng chửi ba ngày ba đêm."

Sầm Căng khẽ thở dài: "Người trong ảnh chính là đứa trẻ kia, trong nhà thằng bé có chút chuyện, tớ giúp thằng bé chuyển đến Nghi Trung học tập."

"Này có tính là nhặt được bảo bối không? Đứa trẻ này trước kia đẹp trai như vậy sao?" Xuân Sướng kinh ngạc.

"... Đây không phải trọng điểm, cảm ơn."

"Cho nên hiện tại thằng bé với cậu ở chung?" Xuân Sướng nhướng mày, đột nhiên phấn khích như thể bị kích thích hoocmon: "A! Trời ạ!"

Sầm Căng đã đoán được cô nàng đang tự bổ não cái gì: "Người ta trọ ở trường."

"Tớ thật thất vọng, bạn tốt của tớ, cậu e dè quá, " Xuân Sướng thở dài: "Cậu không biết sao, nam sinh trung học chính là kim cương, kim cương!"

"?"

...

Trước khi đi ngủ, Sầm Căng đột nhiên nhớ ra cô còn chưa trả lời tin nhắn của Lí Vụ, liền ấn vào giao diện tin nhắn.

Tiếng la hét của Xuân Sướng vẫn còn nhiễu loạn bên tai, cô mở bức ảnh ra, xem xét lần nữa.

Diện mạo Lí Vụ khá tốt, chuyện này Sầm Căng vẫn rõ ràng, nhưng không đến mức khoa trương như lời Xuân Sướng nói.

Có lẽ là lời khen ngợi quấn bên tai của khuê mật có hiệu quả, lúc này thoạt nhìn thiếu niên trong ảnh...... Hình như so với trước đây càng thuận mắt hơn một chút.

Cảm xúc trong mắt người phụ nữ chuyển từ đánh giá sang đánh giá cao.

Chốc lát sau, cô thu hồi tầm mắt, thuận tay đem bức ảnh đặt làm ảnh đại diện liên hệ của Lí Vụ, sau đó đặt điện thoại sang một bên, đeo bịt mắt ngủ lên.

Đêm nay, Lí Vụ không đợi được tin nhắn trả lời của Sầm Căng.

Tựa vào lan can đầu giường tâm thần bất định gần một giờ, Lí Vụ mím môi, chất vấn đầu sỏ gây tội: "Thành Duệ, ảnh cậu chụp có vẻ không ổn lắm."

Thành Duệ kêu oan: "Fuck, không ổn chỗ nào, tớ còn sắp quỳ gối trước mặt cậu đem cậu chụp thành hai mét tám."

"Bối cảnh hơi lộn xộn." Dù sao cũng không phải vấn đề ở bản thân.

Thành Duệ sửng sốt, ngồi thẳng dậy, kỳ quái chỉ dưới giường: "Vậy bây giờ xuống chụp lại? Mượn áo thun trắng của Lâm Hoằng Lãng làm nền, chụp xong có thể trực tiếp cho cậu làm hộ chiếu."

Lí Vụ: "..."

Lâm Hoằng Lãng: "Nmsl." (1)

Nhiễm Phi Trì ở trong bóng tối cạc cạc cười rộ lên.

Nhiễm Phi Trì tặc lưỡi: "Cái gì mà trưởng bối chứ, bắt đứa nhỏ phải chụp ảnh bận đồng phục, hẳn là đối tượng hẹn hò qua mạng nhỉ Lí Vụ, tớ là người từng trải, cậu không thoát khỏi mắt tớ đâu."

"Không phải." Lí Vụ lập tức phủ nhận tựa như phản xạ có điều kiện.

"Cậu không thích hợp, cậu có vấn đề." Nhiễm Phi Trì ngắt lời.

Thành Duệ mang bộ dạng vừa mới tỉnh ngộ đứng lên phụ họa: "Đúng đúng đúng đúng! Không lẽ vừa nãy là đang trao đổi ảnh chụp, vậy ra tớ đang may áo cưới cho người khác đấy à?"

Lí Vụ hoàn toàn nghẹn lời, lỗ tai hơi đỏ lên. Cậu ném điện thoại lên gối, nằm xuống, vờ như vô hình, làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân. Chap‎ mới‎ l?ô?‎ có‎ tại‎ ~‎ T??m‎ T??ye?﹒V?‎ ~

Lâm Hoằng Lãng lười biếng cười: "Các cậu cũng chừa cho người ta chút mặt mũi đi, vừa nhìn đã biết Lí Vụ chính là gà bông, nói chuyện yêu đương tinh thần có làm sao."

Thành Duệ đáp: "Xem ra hai người không giống nhau."

Lâm Hoằng Lãng là bình gas dễ cháy: "Cút! Cậu còn biết?"

Hai người lại bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, khó phân thắng bại.

Rốt cục có thể thoát thân, lí vụ bình tĩnh lại, lại trộm lấy điện thoại ra xem, kiểm tra tin nhắn.

Vẫn là chưa trả lời.

Lí Vụ đặt nó trở lại gối, trở mình, ép buộc chính mình đi vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Hôm sau, Lí Vụ vẫn như trước dậy sớm. Tia nắng ban mai rọi qua rèm cửa sổ khiến căn phòng không quá tối, tựa như long trắng trứng lắc lư sau tấm màng.

Bạn cùng phòng còn đang ngủ say, tiếng ngáy cùng tiếng hít thở liên tục.

Lí Vụ mở máy, nhấp vào tin nhắn, lịch sử trò chuyện vẫn dừng ở tấm ảnh của cậu.

Đáy mắt thiếu niên ảm đạm, cậu buông thỏng tay, đặt điện thoại trở lại chăn.

Sau khi rửa mặt với tâm sự ngổn ngang, Lí Vụ đi ăn sáng với bạn cùng phòng, quay về lớp.

May thay, ngay sau khi cậu đến lớp, những người khác cũng lần lượt đến, những cảm xúc cơ hồ có thể đem cậu đẩy vào ngõ cụt trong tích tắc mất đi.

Nơi này là thiên đường vô khuẩn của cậu, có thể bài trừ tạp niệm.

Chuông trường reo vang, Thành Duệ tới rủ cậu đi vệ sinh, thuận tiện ra hành lang hóng gió. Lí Vụ lắc đầu cự tuyệt, yên vị ngồi đọc sách, tự tạo thành kết giới riêng của mình.

Thắt lưng cậu vẫn luôn thẳng tắp, tựa như đối với học tập tràn ngập kính sợ, ngẫu nhiên có thắc mắc cũng hiếm khi nhờ bạn cùng lớp giúp đỡ, mà lại chạy tới thỉnh giáo giáo viên các khoa giải thích thắc mắc.

Loại thái độ này đương nhiên được giáo viên và phụ huynh khen ngợi, nhưng trong mắt bạn cùng lứa, không những có một chút "giả tạo", lại có một chút "bảo thủ", hơn nữa cậu nói chuyện quá ít, lại có nề nếp, giống như một cây thông cổ thụ lạc vào rừng bạch dương lộng gió, cùng với ồn ào xung quanh không hợp nhau.

"Cậu lại đang đọc sách à, tớ thật muốn xem thi giữa kỳ cậu được bao nhiêu điểm." Mỗi lần nam sinh phía trước quay xuống nói chuyện, Lí Vụ đều đang nhìn sách, cậu ta tự thấy bẽ mặt, nhịn không được liền chế giễu.

"Không biết còn tưởng tháng sau liền thi đại học." Bạn cùng bàn của cậu ta cười nhạo đáp lại.

Đầu bút dừng lại, Lí Vụ muốn nói lại thôi, thình lình, bên cạnh truyền đến một tiếng gào: "Lí Vụ!"

Lí Vụ ngẩng đầu, khẽ nhíu mày.

Phía sau khung cửa sổ là Thành Duệ với vẻ mặt đau khổ, cùng với ba nữ sinh mà cậu không biết, các cô ấy tò mò nhìn cậu vài giây, hoặc che miệng, hoặc vén tóc, sau đó hi hi ha ha kéo nhau chạy đi.

Loại tình huống này kể từ tuần thứ hai cậu chuyển đến trở nên càng ngày càng tăng.

Thành Duệ ghét bỏ quay về trong lớp, thấy Lí Vụ chơi với người khác ở ghế trước, liền trực tiếp ngồi xuống ghế bắt chéo chân, mặt hướng lí vụ, đem cằm đặt lên sách của cậu: "Phiền chết, một đám ngoại ban hoa si, lần sau phải thu phí thăm quan."

Lí Vụ nhấc mắt, khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Thành Duệ nghiêng đầu: "Cậu không hiểu thật hay giả?"

"?"

"Đừng nói cậu không biết mấy nữ sinh này đang làm gì đó? " Thành Duệ xoa trán ngượng ngùng, sau đó la lớn: "Đến nhìn cậu đó! Đẹp trai!"

"Có cái gì đẹp." Lí Vụ lơ đểnh, tiếp tục giải đề toán.

"Oa, oa, người ta rất thích, " Thành Duệ nói như hụt hơi, bóp giọng lặp lại: "Người ta rất thích nga ~"

Lí Vụ: "..."

Thành Duệ nhìn chằm chằm cậu một lúc, bỗng nãy ra ý tưởng làm giàu: "Lí vụ, gửi cho tớ bức ảnh mặc đồng phục mà tớ chụp cho cậu đi."

Nhớ tới thứ này, trái tim Lí Vụ trùng xuống vài phần: "Muốn nó làm gì?"

"Tớ muốn in ra đem bán, 20 tệ một tấm, còn có, cậu có QQ hoặc wechat không, này cũng có thể bán, chắc chắn là cung không đủ cầu."

"..."

"Chúng ta chia năm năm, có thể đi, như vậy cậu không cần lại ăn ở chỗ của học sinh nghèo, " Thành Duệ đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai: "Tớ cuối tuần trở về cũng có đủ tiền nạp Q tệ mua cầu thủ, nhất cử lưỡng tiện, chất lượng sinh hoạt của chúng ta đều được tăng lên, tớ nghĩ ai cũng không từ chối loạ mua bán kiếm tiền này đi."

Lí Vụ cũng không mua: "Không được."

"Cậu cái người này sao lại không biết linh hoạt thế, lãng phí sắc đẹp, thiên lý khó dung."

Lí Vụ rũ mắt nâng bút lên, quanh thân lộ vẻ lạnh lùng nghiêm túc, thái độ cự tuyệt từ chối giao tiếp không nói cũng rõ.

Xuất sư chưa bao lâu đã vấp phải trắc trở, Thành Duệ muốn nói thêm gì đó, nhưng vì Lí Vụ quay về chỗ ngồi, cậu ta chỉ có thể bị xua đi như một con vịt.

Miễn cưỡng quay lại lối đi, Thành Duệ chuẩn bị trở về chỗ ngồi, lúc này hành lang lại có nữ sinh kêu tên Lí Vụ, cậu ta trực tiếp hung thần ác sát hét về phía nơi ồn ào: "Nhìn cái gì vậy! Lí Vụ có đối tượng qua mạng rồi!!"

Toàn bộ lớp tĩnh mịch, vài giây sau, ồn ào náo động trở lại.

Lí Vụ cũng sửng sốt, quay đầu nhìn cậu ta, cho một ánh mắt khó hiểu.

Thành Duệ trừng lại, dung tay cứa cổ: không chiếm được sẽ phá hủy ngươi!

Sau một hồi thất thần, Lí Vụ bật cười, khóe môi khẽ nhếch, có chút bất đắc dĩ, lại có chút cảnh cáo.

Thành Duệ cảm giác da đầu run lên, xám xịt trở về chỗ ngồi của mình.



Ăn xong cơm trưa trở lại phòng ngủ, liền giống như trở về thế giới bị lời nguyền, vòng vây ấy lại lần nữa ập đến, Lí Vụ chỉ muốn mau chóng tìm được lối thoát, sau khi ngồi xuống, cậu cơ hồ là theo bản năng lấy ra điện thoại từ trong ngăn kéo.

Trên màn hình nhắc nhở có tin nhắn mới.

Trong phút chốc, thể xác và tinh thần Lí Vụ thả lỏng, cậu dựa lưng vào ghế, đem nó mở ra.

Sầm Căng: Hôm qua quên trả lời cậu.

Sầm Căng: Đẹp lắm.

Thiếu niên câu môi, ý cười tỏa ra từ đáy mắt. Cậu bất động thanh sắc liếc nhìn, trộm lướt một chút qua bạn cùng phòng, phát hiện bọn họ vẫn chưa chú ý đến đây, mới yên tâm nhìn đến tin nhắn thứ hai, hai chữ kia.

Nhìn một hồi, cậu đặt điện thoại trở về, bỗng nhiên trong lòng có chút bồn chồn.

Cậu đặt một tay lên cạnh bàn, gõ xuống bàn những phím đàn lộn xộn, tựa như không chỗ phát tiết. Là... hoàn toàn không có cách nào giảm bớt loại vui vẻ này.

Lí Vụ lại cầm điện thoại lên, đỡ đầu, lần thứ ba đọc tin nhắn.

Không được xem nữa.

Cậu tự nhủ chính mình, đem nó bỏ lại ngăn kéo, khóa lại, cất giấu như một khoa báu bí mật.

Im lặng giây lát, Lí Vụ từ chồng sách rút ra một cuốn giáo khoa tiếng anh, lật đến cuối cùng, bắt đầu nhẹ giọng ngâm nga.

Tiếng ồn trong ký túc xá dừng lại.

Giọng nói nam sinh trầm thấp rõ ràng, tiết tấu có trật tự:

"adolescence, a-d-o-l-e-s-c-e-n-c-e, adolescence."

"adore, a-d-o-r-e, adore."

"adult, a-d-u-l..."

Ngay sau đó, truyền đến những lời chửi bới của bạn cùng phòng: "Bệnh thần kinh, giữa trưa còn học từ đơn! Muốn giả vờ như này không!

(1) Nmsl: Từ "Nmsl" là cách viết tắt pinyin của cụm từ "你 妈 死 了" trong tiếng Trung, có nghĩa là "Mẹ mày chết rồi". Từ này được sử dụng để mắng chửi, chủ yếu được dung trên mạng và là một phần của văn hóa internet Trung Quốc hiện đại.