Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 17: Về sau mỗi tuần trở về đều phải lên cân



Cuộc trò chuyện vốn đang khí thế ngất trời nhất thời chìm vào im lặng.

Vài giây sau, đồng nghiệp trong nhóm bắt đầu "ồ" lên, chủ yếu là nữ giới. Cũng có nhiều người xem náo nhiệt không coi đây là chuyện lớn, đặc biệt giúp cô trừng trị Ngô Phục.

Sầm Căng hiếm khi cười thoải mái được như vậy, giây tiếp theo, điện thoại báo có cuộc cuộc gọi đến.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra đây là ai, Sầm Căng ấn nhận cuộc gọi.

Cô tựa như người chiến thắng tay cầm huy chương vàng, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung.

Giọng nói Ngô Phục vang lên bên tai: "Muốn làm gì."

Sầm Căng trợn mắt: "Không liên lạc được thì làm sao ly hôn?"

Người đàn ông giọng điệu xem thường: "Bao tuổi rồi, sao còn trẻ con như vậy."

"Là anh trẻ con ấy, đã gần ba mươi tuổi, còn chơi trò chặn số, đây là chuyện mà đàn ông tuổi này nên làm sao. " Sầm Căng tràn đầy khinh thường: "Thế nào, đi làm thủ tục còn phải đặt lịch hẹn trước?"

Ngô Phục cũng khó hiểu: "Nếu không phải cô xóa Wechat tôi trước tôi sẽ chặn cô sao? Đả thương đối thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm không phải là cách xử sự của cô à? Ầm ĩ đến mọi người như vậy không thấy mất mặt sao?"

"Rõ ràng là anh mất mặt hơn, " Cô không hề nhượng bộ: "Dù sao tôi cũng đã từ chức."

Thái độ người phụ nữ ngang ngược khiến Ngô Phục không còn lời nào để nói, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Cô đọc qua đơn ly hôn chưa?"

Sầm Căng thánh thót đáp: "Xem hay không xem có gì khác nhau, chẳng qua chỉ là một tờ giấy thú nhận ích kỷ."

"Cô đến đơn ly hôn viết gì cũng không biết, lại còn ở đây hô to gọi nhỏ?" Ngô Phục làm như bị cô chọc cười: "Thiếu kiên nhẫn mà chuyển ra ngoài, sau đó nhiều ngày như vậy đều trốn tránh không chịu đối mặt, chuyện này có thể hiểu được? Bắt đầu ồn ào? Còn hùng hồn nói với tôi rằng chưa xem đơn ly hôn, tôi khuyên cô trước tiên xem qua một lần, đem mỗi một chữ nhìn thật rõ ràng, bằng không cuộc hôn nhân này tôi cũng không dám ly, dựa theo tính tình thỉnh thoảng phát điên của cô, không chừng kí xong cô còn muốn quay đầu cắn tôi một phát."

"Cũng có chuyện khiến anh sợ à." Sầm Căng khuôn mặt lạnh nhạt, trái tim lạnh như mặt hồ giá rét.

Bắt đầu từ khi nào, hai người họ một lời không hợp liền cãi nhau, ăn miếng trả miếng không quan tâm bất cứ thứ gì.

Thân nhất là vợ chồng, xa lạ nhất cũng là vợ chồng, bọn họ dường như đều lười lo lắng cho đối phương, không hề lo sợ bị loại cảm xúc này cuốn đi, sẵn sàng trở thành kẻ thù không đội trời chung của nhau: "Tôi không giống anh, Ngô Phục, tôi căn bản không quan tâm tôi nhận được bao nhiêu thứ, bởi vì thứ anh thiếu tôi đều có, thứ anh không thiếu tôi cũng có, tôi không cần bất cứ thứ gì từ anh, mà anh cũng không cần phải ở với tôi, xem xong đơn ly hôn thì mời anh ra khỏi nhà tôi, anh đồng ý không?"

Sầm Căng hoàn toàn không thèm để ý, dù cho lời của cô sẽ nghiền nát đi tự tôn của một người đàn ông.

Đầu bên kia im lặng vài giây, âm sắc bằng phẳng. Tựa như bầu trời dày đặc mây đen, nhưng cuối cùng cũng không có lấy một giọt mưa: "Cảm nhận được không, cô áp bức người khác, cô tài trí hơn người, tuyệt không yếu kém. Cô luôn phỏng đoán tôi, chỉ trích tôi. Sau sự kiện kia, cô hở ra là cho rằng tôi lừa dối cô..., cho rằng tôi bởi vì chuyện đứa nhỏ mà có thành kiến với cô, nhưng rốt cuộc tại sao tôi lại ở bên cô, lại vì sao tôi phải rời xa cô, cô còn không rõ sao?"

"Tại sao tôi lại ở bên anh? Năm đó dù bị cha mẹ áp lực cũng kiên quyết muốn kết hôn với anh, hiện tại không phải uổng phí thì là gì, lúc trước người đề nghị ly hôn là anh, chẳng lẽ còn muốn tôi phải cảm tạ anh?" Khoang miệng Sầm Căng trở nên khô khốc, cô cố gắng đè xuống cổ họng mình: "Anh đầy hứa hẹn, nhưng với tôi đấy không là gì cả. Ngô Phục, nhìn rõ chính anh đi, anh không vô tội, đừng đặt mình ở vị trí nạn nhân."Sầm Căng tạm dừng một chút: "Huống chi, trước kia tôi cũng như vậy, tôi vẫn là tôi, trước kia anh có thể chịu được, hiện tại liền chịu không nổi? Đừng vì mình thay lòng đổi dạ mà tìm nhiều lý do như vậy."

"Cô trước kia thật sự là như vậy sao, " Ngô Phục không chút do dự mà phản bác, giống như đã quên hết bộ dạng trước kia của vợ mình. Nhưng anh ta cũng không kịch liệt, ngược lại phá lệ bình tĩnh: "Có lẽ chúng ta đều thay đổi, đoạn hôn nhân này không thể đi tiếp, chúng ta hai bên đều có nguyên nhân."

Sầm Căng nghiến răng: "Đúng vậy, thế nên xin anh —— đừng cứ đổ hết lỗi cho tôi, từ đầu đến cuối người kiên trì giữ vững đạo lý "một cây làm chẳng nên non" là anh."

Thanh âm người đàn ông mệt mỏi, có chút sốt sắng: "Đủ rồi. tôi không muốn tiếp tục cãi vả vô nghĩa với cô, cái kiểu đỗ lỗi lẫn nhau này từ năm ngoái đến giờ chưa từng dừng lại. Đợi lát nữa tôi thêm wechat của cô, cô thông qua một chút, tôi gửi cho cô bản điện tử của thỏa thuận, cô xem cho cẩn thận, không đồng ý chỗ nào thì nói, chúng ta thương lượng lại. Sầm Căng, tôi không tệ như cô nghĩ, tôi chỉ hy vọng chúng ta vui vẻ gặp gỡ, chia tay hòa bình."

Vừa dứt lời, Ngô Phục tắt điện thoại.

Phòng khách tức khắc tĩnh mịch.

Sầm Căng ôm lấy chiếc gối, giống như ôm lấy một tấm khiên, có thể giúp cô chống đỡ một ít đòn tấn công vô hình nhưng cũng đủ khiến cho cô cả người lạnh lẽo. Hốc mắt chậm rãi tụ nước, tủi thân muốn chết, phẫn uất muốn chết, rõ ràng Ngô Phục là người trốn tránh trước, vì cái gì cuối cùng lại định tội cô, xem cô như đao phủ giết chết tình yêu.

Sầm căng dùng cổ tay lau đi khóe mắt ướt át, mở wechat, chấp nhận lời mời kết bạn của Ngô Phục.

Ngay sau đó, thông báo gửi thỏa thuận ly hôn hiện lên.

Cô nhấp nhận, mím môi, lật xem từng trang một.

Điều lệ của đơn ly hôn rõ ràng, công chính hợp lý, đủ để đưa vào công ty luật như một bài văn mẫu. Nhưng bản thỏa thuận hoàn hảo thế, hệt như một lưỡi dao được mãi dũa từ lâu, cứ như vậy mà cắt xuống, chỉ để cùng cô xác định ranh giới.

Sầm Căng tắt đi đơn ly hôn, nhấn xem giao diện trò chuyện của họ.

Trên màn hình không có lấy một chữ, không có được một câu, nói gì cũng là dư thừa, có thể so như lửa dẫn thuốc nổ, đây chính là hiện trạng hôn nhân của bọn họ.

Ngày trước, họ cảm thông cho nhau, không bao giờ giấu nhau chuyện gì. Cho dù là những ngày khó khăn nhất khi phải yêu xa, anh ta cũng sẽ mỉm cười nhìn chằm chằm cô qua điện thoại, giống như cho dù ngắm cả một đêm cũng không mệt mỏi.

Châm chọc thay, những khoảnh khắc vui hay buồn, giận dữ hay tươi cười đó, cuối cùng trở thành một file tài liệu vài chục KB (kilobyte).

Sầm Căng thở ra một hơi, đóng đơn ly hôn, sau đó sức cùng lực kiệt, ngã xuống sô pha.



Lí Vụ đặt báo thức lúc 15:50, nhắc nhở bản thân sớm thu xếp đồ đạc cho kịp giờ, đúng bốn giờ liền xuất phát, không chậm trễ thời gian của Sầm Căng.

Nhưng đã đợi gần mười lăm phút, cô vẫn chưa tới gọi cậu.

Lí Vụ rời khỏi bàn học, nhẹ nhàng mở cửa phòng sách.

Bước ra phòng khách, đập vào mắt đầu tiên là hình ảnh Sầm Căng đang ngủ trên sô pha, thế ngủ của cô chẳng hề thoải mái, ngược lại có chút đề phòng, tay ôm lấy gối tựa, một góc của tấm chăn bị rơi xuống đất, tựa như cà phê đang chảy.

Trạng thái ngủ của cô rất giống với đêm ở trên xe đó, có một loại yếu ớt và cô đơn khó diễn tả.

Lí Vụ không tiếng động ngắm nhìn một hồi, sau đó đi qua, nhặt tấm chăn từ trên đất, thật cẩn thận đắp lên người cô.

Đáng tiếc Sầm Căng ngủ không sâu, cô bị sự tiếp xúc rất nhỏ làm cho tỉnh giấc, sau đó liền mở mắt.

Cô chống lại tầm mắt thiếu niên, người sau giống như bị bắt gặp tại trận lật đật đứng thẳng người, yết hầu trơn trượt, có điểm bất an.

Ánh mắt Sầm Căng tập trung, đặt gối sang một bên: "Mấy giờ rồi?" Cô hoàn toàn không chú ý tới trên người mình nhiều thêm một tấm chăn.

"Bốn giờ mười lăm." Lí vụ nói.

"A?" Người phụ nữ sững sốt, bất giác cào đầu, từ trên sô pha đứng lên. Khoảng cách giữa họ bị thu hẹp, cô lập tức cách cậu thật gần, Lí Vụ chớp mắt hai cái, theo bản năng lui về sau nửa bước. Ánh mắt cậu né tránh, chỉ dùng tai nghe tiếng ngáp của cô, cùng âm thanh lầu bầu: "Còn phải đi trường học, thiếu chút nữa đã quên......"

Sầm Căng dự định lướt qua cậu đi rửa mặt, Lí Vụ cũng đi theo, hai người phương hướng giống nhau, Sầm Căng trực tiếp bị cản trở.

Sầm Căng đi sang hướng khác, cậu cũng vội vàng đổi, kết cục không có khác biệt lắm, lịch sử vẫn giống như vậy.

Sầm Căng dậm chân, nhìn chằm chằm bức tường người trước mặt, lạnh giọng hỏi: "Đây là đang làm gì?"

"... " Lí Vụ nhanh chóng nghiêng người, tránh ra khoảng lớn không gian: "Không phải cố ý."

Sầm Căng không nói, bước nhanh trở về phòng ngủ. Rõ ràng tâm trạng của cô đang không tốt.

Lí vụ thở phào một hơi, nhưng tim lại rất nhanh ngừng đập, cậu cũng muốn hỏi chính mình, cậu rốt cuộc là đang làm gì.



Trên đường đến trường, Sầm Căng nghiêm mặt lái xe, không nói một lời. Lí Vụ tính tình hướng nội, càng miễn bàn chuyện chủ động mở miệng.

Khi đi ngang qua phố ăn vặt, hương thơm cay nồng tràn vào trong xe, Sầm Căng vội liếc mắt ra bên ngoài, rốt cục lên tiếng: "Muốn mua chút thức ăn mang vào ký túc xá không?"

Lí Vụ lập tức trả lời: "Không cần."

"Trước giờ học còn kịp đi căn tin sao." Cô hỏi.

Lí Vụ nói: "Khẳng định tới kịp."

Cô lạnh lẽo câu môi: "Đàn ông các người thật đúng là tự tin."

"...?"

Trong lời nói của người phụ nữ có điều khó hiểu, Lí Vụ hoàn toàn dò không ra, chỉ có thể giải thích nói: "Không kịp cũng có thể mua trong giờ học."

"A." Sầm Căng không mặn không nhạt đáp lại.

Giờ phút này, Lí Vụ đã nhận ra, cậu bị giận cá chém thớt.

Buổi chiều lúc đợi ở phòng sách, cậu liền ẩn ẩn nghe thấy Sầm Căng ở phòng khách gọi điện thoại, giọng điệu không vui, hẳn là cùng người khác nổi lên tranh chấp. Nhưng nhà cô hiệu quả cách âm rất tốt, thanh âm người phụ nữ giống như cách nước sâu, cậu không có thói quen nghe trộm, mỗi người đều có bí mật của mình.

Không biết rõ mọi chuyện, tâm trạng Lí Vụ trở nên nặng nề,cậu không muốn gây them rắc rối cho Sầm Căng.

Áp suất không khí của người bên cạnh hạ thấp, Sầm Căng cảm nhận được.

Bởi vì tâm trạng chính mình không tốt, cô đã nhiều lần ngộ thương đứa trẻ này. Cậu rõ ràng mới là nạn nhân vô tội nhất trong đoạn hôn nhân của hai người.

Trái tim Sầm Căng thoáng đau, vội vàng sửa sang thật tốt sắc mặt, tự nhiên cùng cậu hàn huyên: "Tôi còn chưa hỏi cậu ở căn tin ăn uống thế nào."

"So với trường học lúc trước tốt hơn nhiều." Lí vụ thẳng thắn trả lời. Căn tin của Nghi trung phong phú, cái gì cần có đều có, không giống với trường trung học huyện mà trước đây cậu học, có rất nhiều lúc là học sinh tự mình mang theo đồ ăn, sau đó bắc nồi sắt lên đun lại một lúc, cũng tạm no bụng.

Sầm Căng lại hỏi: "Mỗi ngày đều ăn những gì?"

Lí Vụ nghĩ nghĩ, không đưa ra được đáp án cụ thể: "Cơm... Đồ ăn." Nói xong cũng bị chính mình làm cho túng quẫn, đành im lặng.

Sầm Căng cũng im lặng không nói.

Sầm Căng liếc nhìn xương hàm rõ ràng đến có chút chói mắt của cậu: "Về sau mỗi tuần trở về đều phải lên cân."

"Lên cân?" Lí Vụ hoàn toàn theo không theo kịp những yêu cầu bất thình lình của cô.

"Ừm, " Sầm Căng thái độ như đang ra chỉ thị: "Đem số cân nhớ cho kỹ, tôi muốn thấy cậu mập lên."

"Ừm." Lí Vụ mãn nguyện mà đáp lời, đại não sớm bị bốn chữ "mỗi tuần trở về" mang đi, cả người phấn chấn đến khó hiểu, ngay cả chính mình bị hình dung giống với heo cũng không biết.

Cậu giương mắt nhìn về phía cửa sổ, sợ Sầm Căng phát hiện.

Lúc đèn đỏ, Sầm Căng trông thấy má trái của cậu hơi phồng lên: "Cậu cười cái gì?"

Khối thịt nhỏ trong nháy mắt liền xẹp xuống, không còn động tĩnh.

Sầm Căng chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không chắc Lí Vụ rốt cuộc có đang cười không, hay vẫn là mím môi không phục. Cô nhớ tới những lời Ngô Phục hình dung về mình, lại nhìn về phía sau gáy thiếu niên: "Lí vụ, tôi có khiến cậu cảm thấy áp bách không?"

Trong nháy mắt, bờ vai nam sinh thoáng chốc cứng đờ, nhưng cậu rất nhanh phủ nhận: " Không có."

"Vẫn phải có đi, " động tác nhỏ này quá rõ ràng, cô không thể làm như không thấy: "Nói sự thật."

Lí vụ quay đầu lại, giọng điệu chắc nịch: "Là thật." Ánh mắt cậu đen đặc hoàn toàn không giống đang gạt người.

Nơi khóe mắt, đèn xanh sáng.

Sầm Căng lại nhìn về phía trước, cong cong môi, thanh âm cũng rời rạc đi không ít: "Vậy được, tôi đây tạm thời tin tưởng cậu."

Editor: Hoho, tui đã quay lại rồi đây. Cuối cùng cũng thi xong, bắt đầu từ tuần sau tui sẽ đăng chương đều đặn hơn (khoảng 2 - 3 chương/ 1 tuần tùy vào độ siêng năng của tui).