Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 1



Tháng tới lại phải đóng tiền thuê nhà, một lần nộp cho cả quý. Rồi anh lại phải bớt ăn bớt mặc, chờ đến tháng sau được phát tiền lương mới góp đủ tiền thuê.

Anh ngửa đầu nhìn trời một hồi, lặng lẽ thở dài, đút hai tay vào túi chuẩn bị về nhà. Đột nhiên chiếc điện thoại trong túi đổ chuông, anh mở máy ra nhìn. Người gọi đến là Lục Minh.

Anh nhận máy: “Alo?”

“Đàn anh Thẩm!” Đầu bên kia là một giọng nam sang sảng. “Bây giờ anh có bận không?”

“Không bận lắm.” Thẩm Kình Vũ hỏi. “Có chuyện gì à?”

“Là thế nay, em có chuyện muốn bàn với anh…” Đối phương dừng lại hai giây. “Có lẽ hơi đường đột một chút, nhưng em nghĩ anh sẽ thấy hứng thú nên mới hỏi.”

Thẩm Kình Vũ nghe cậu vòng vo một hồi hơi váng đầu: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Việc này hơi phức tạp, đôi ba lời không nói hết.” Lục Minh hỏi. “Anh đang ở đâu? Nếu không thì để em mời anh ăn một bữa, tiện thể nói chuyện trực tiếp luôn.”

Nửa tiếng sau, Thẩm Kình Vũ đi vào quán lẩu, thấy Lục Minh ngồi trong góc vẫy tay với mình nên tiến vào chỗ.

Lục Minh đưa thực đơn cho anh, Thẩm Kình Vũ ra hiệu cậu tự gọi đồ là được. Thế là Lục Minh gạch trên thực đơn một hồi rồi giao lại cho nhân viên phục vụ.

“Đàn anh.” Lục Minh bưng ấm trà rót cho anh. “Bây giờ anh vẫn làm huấn luyện viên phòng tập thể hình à?”

“Ừ.” Thẩm Kình Vũ nhận chén trà, cảm ơn lại.

“Lương thưởng thế nào?”

Thẩm Kình Vũ không muốn nói mình sắp hết gạo sạch đạn rồi, chỉ bình tĩnh cười: “Tự anh ăn no, cả nhà không đói bụng, sống cũng ổn.”

Lục Minh nghe anh nói vậy, trong lòng thấy khó chịu vô cùng. Nếu không vì chuyện năm năm trước, Thẩm Kình Vũ bản lĩnh như vậy sao lại có thể bị vùi dập đến mức bây giờ chỉ có thể dạy người ta giảm cân trong phòng tập thể hình chứ? Cậu muốn nói mấy câu tiếc nuối… Nhưng nhìn ánh mắt bình thản của Thẩm Kình Vũ, cậu thấy nói ra chỉ tổ xát muối vào vết thương, chẳng bằng không đề cập đến nữa.

“Rốt cuộc cậu tìm anh có chuyện gì?” Thẩm Kình Vũ hỏi.

“À, là thế này. Anh biết em mở một công ty bảo an đúng không? Anh cũng biết thỉnh thoảng nhóm bọn em sẽ cung cấp dịch vụ bảo vệ cho ngôi sao, người nổi tiếng.”

Thẩm Kình Vũ gật đầu. Hồi trước Lục Minh còn nhờ anh dạy võ công và Nhu thuật cho các vệ sĩ này.

Lục Minh nói tiếp: “Từ nhỏ em đã chơi với một chị hàng xóm, tên chị ấy là Túc An, em thường gọi là chị An. Em họ của chị ấy hoạt động trong giới giải trí, bây giờ chị ấy đang làm quản lý kiêm trợ lý cho cậu ta. Mấy hôm trước chị ấy tìm em, bảo gần đây em họ chị gặp vài chuyện phiền phức, cần thuê một vệ sĩ tư nhận, nhờ em sắp xếp giúp…”

Thẩm Kình Vũ không hiểu lắm. Chuyện đó thì sao?

“Em họ của chị ấy tên là Kỷ Cẩm, anh biết cậu ta không?”

Thẩm Kình Vũ nghe thấy cái tên này, không khỏi sững sờ.

Kỷ Cẩm đang nổi, biển quảng cáo của cậu xuất hiện đầy các con đường lớn. Nhưng Lục Minh biết Thẩm Kình Vũ không phải người hay chú ý đến mấy tin tức giải trí, cố ý giới thiệu: “Kỷ Cẩm là một ca sĩ xuất phát từ show sống còn* mấy năm trước, nổi từ lúc thi đấu ấy đến bây giờ. Cậu ta rất có tài, tất cả bài hát đều là tự viết…”

(*) show sống còn hay show tuyển tú là một hình thức (concept) chương trình khá nổi ở Hàn và Trung, các thực tập sinh của các công ty thi đấu với nhau để chọn những người cuối cùng, thành lập một nhóm nhạc rồi ra mắt (debut), nổi bật có Produce, Thanh xuân có bạn,…

“Anh biết.” Thẩm Kình Vũ ngắt lời. “Anh biết Kỷ Cẩm, từng xem cậu ấy thi đấu rồi, rất thích cậu ấy.”

Lúc này đến lượt Lục Minh kinh ngạc: “Anh thích cậu ta? Anh còn xem mấy chương trình tạp kỹ*? Trời ạ, em còn tưởng trừ luyện võ ra anh không có hứng thú với cái gì chứ!”

(*) chương trình tạp kỹ hay varierty show là chương trình tổng hợp đủ mọi mô hình tiết mục, từ ca hát, nhảy múa, thực hiện thử thách,…. được dẫn bởi MC, thường có khách mời/người chơi là các nhân vật nổi tiếng, nổi bật có The running man

Thẩm Kình Vũ không giải thích, chỉ hỏi: “Cậu tìm anh là muốn anh giúp cậu huấn luyện cho vệ sĩ của Kỷ Cẩm à?”

Lục Minh lấy lại tinh thần, khua tay lia lịa: “Không phải. Đúng là chị An muốn tìm em để chọn một vệ sĩ đáng tin cho Kỷ Cẩm từ công ty bọn em thật. Chị ấy còn rõ hơn em, dù sao cũng làm việc cho ngôi sao, tính bảo mật vô cùng quan trọng nên chị ấy nhất định phải tìm người quen biết mới yên tâm được. Nhưng vấn đề là em đã sắp xếp mấy người rồi, Kỷ Cẩm đều không hài lòng.”

Thẩm Kình Vũ vẫn không thông. Vậy thì sao? Liên quan gì đến anh?

Lục Minh hắng giọng: “Trong ngành chị An chỉ biết mỗi em, nên chị ấy vẫn mong em có thể tìm được một người đáng tin. Bên đó đưa ra ba yêu cầu, một là có bản lĩnh, phải bảo vệ an toàn được cho Kỷ Cẩm; hai là tính cách tốt, dù sao vệ sĩ cũng là nghề dịch vụ, phải giữ mối hoan hệ hòa hảo với khách hàng; mà thứ ba là yêu cầu khó nhất, phải là người Kỷ Cẩm vừa mắt mới được. Dù sao chị ấy cũng chỉ làm việc thay cậu ta thôi, nếu cậu ta mà bất mãn thì tốt thế nào cũng vô dụng.”

Thẩm Kình Vũ vẫn chưa hiểu, song thấy đôi mắt lấp lánh của Lục Minh nhìn mình đăm đăm. Anh sửng sốt một hồi, đưa tay chỉ vào mũi mình một cách khó tin: “Cậu tìm anh… Chẳng lẽ cậu muốn anh làm vệ sĩ cho Kỷ Cẩm?”

Lục Minh hơi chột dạ, cười hì hì: “Nghe xong điều kiện của chị An em chỉ nghĩ đến anh thôi. Khả năng của anh tuyệt đối không thể chê được, trong nước có mấy người đánh thắng được anh cơ chứ? Tính tình của anh cũng tốt, bao nhiêu năm rồi em chưa thấy anh nổi giận với ai bao giờ. Quan trọng nhất là– anh đẹp trai như thế cơ mà? Kỷ Cẩm nói muốn chọn người vừa mắt, không phải nghĩa là nhìn mặt à? Nếu đến khuôn mặt của anh mà cậu ta còn chê được thì chỉ còn nước tìm con gái bảo vệ mình  thôi.”

Thẩm Kình Vũ: “…”

Anh bị Lục Minh tâng bốc đến choáng váng, mờ mịt nói: “Nhưng anh chưa từng làm vệ sĩ cho ai cả. Công ty của cậu nhiều người như thế mà cậu ấy không nhìn nổi một người à?”

Lục Minh im lặng nhìn trời. Sự thật là vậy đấy, cậu đã gửi ảnh tất cả vệ sĩ trong công ty đi rồi mà Kỷ Cẩm vẫn chẳng vừa mắt ai. Túc An còn hỏi lại cậu: Chẳng lẽ công ty bọn em không có người nào tướng mạo đoan chính một chút à?

Cái này chọc trúng chỗ tức của Lục Minh rồi đấy! Cậu tự thấy vệ sĩ nào trong công ty cũng ra dáng người, chẳng qua địch không nổi với ngôi sao lớn mỗi ngày đều thấy trai xinh gái đẹp trong giới giải trí, mắt để lên trời luôn rồi, người bình thường trong mắt cậu ta đều thành hạng tép riu cả.

Lục Minh vì chứng minh bên mình cũng có người đẹp trai, cũng để chứng tỏ khả năng của bản thân nên nóng đầu, thậm chí chưa liên lạc với Thẩm Kình Vũ mà đã tự chủ trương gửi một tấm ảnh của anh cho Túc An. Phải biết Thẩm Kình Vũ là người đẹp trai nhất cậu từng gặp, nếu ngay cả anh cũng không được thì cậu thật sự bất lực.

— Năm ấy bọn họ học ở trường thể thao, trong trường cũng chẳng ít người đẹp trai, nhưng chỉ có Thẩm Kình Vũ đỉnh nhất, ba năm liên tiếp đều được ba hoa khôi gửi thư tình, đúng thật trở thành truyền kì trong trường bọn họ! Tất cả nam sinh ghen tị với Thẩm Kình Vũ đến nghiến răng ken két, song anh vẫn chỉ một lòng si mê võ thuật, trừ việc luyện tập ra chẳng để ý đến chuyện bên ngoài, suốt ba năm không có một người bạn gái nào. Uổng công cho vẻ bề ngoài đẹp như vậy, cũng phụ lòng tất cả các hoa khôi.

Nói tóm lại, sau khi cậu gửi ảnh của Thẩm Kình Vũ thì chị An trả lời lại– “Người này không tệ, gọi cậu ta đến phỏng vấn đi.”

Lục Minh sợ chết khiếp, gấp rút liên hệ với Thẩm Kình Vũ.

“Đàn anh, làm vệ sĩ đảm bảo có đãi ngộ tốt hơn nhiều so với huấn luyện viên thể hình.” Lục Minh cố gắng thuyết phục. “Em đã hỏi chị An rồi, làm vệ sĩ của Kỷ Cẩm, một tháng nhất định được hai, ba vạn. Chỉ cần anh làm cậu ta hài lòng, năm sau bọn họ còn tăng thêm tiền thưởng, số tiền ấy không ít chút nào đâu.”

Thẩm Kình Vũ vốn muốn từ chối, hiện tại anh không hợp để làm một công việc lâu dài, nhưng khi nghe được số tiền lương này rồi nghĩ về số dư trong tài khoản ngân hàng, anh lại do dự.

Hơn nữa… Đó là Kỷ Cẩm…

Anh xoắn xuýt mở miệng: “Nhưng anh không có kinh nghiệm, không biết phải làm gì.”

Dù anh đã giúp Lục Minh huấn luyện vệ sĩ, nhưng chỉ phụ trách phần đánh đấm thôi. Nghề vệ sĩ này phải được trang bị rất nhiều kĩ năng, mỗi võ thuật là không đủ, như kiểu một người giỏi toán số chưa chắc đã là một giáo viên toán tốt vậy.

Lục Minh thấy Thẩm Kình Vũ động lòng, không khỏi mừng rỡ: “Bọn họ không ngại việc anh không có kinh nghiệm đâu. Em đã nói rồi, nếu anh thấy có người tiếp cận Kỷ Cẩm thì ngăn lại, đề phòng một chút, đừng để người khác tổn thương cậu ấy; với cả anh có thể kiểm tra những chỗ cậu ấy tới lui, loại bỏ mầm họa, những cái này em tìm người dạy anh một chút là được– À, đúng rồi, còn phải kín miệng, không được nói lung tung, không được bán tin tức riêng tư của ngôi sao ra ngoài. Những cái này em tin là không thành vấn đề với anh chứ?”

Thật ra điều cuối cùng là quan trọng nhất, nhưng Lục Minh yên tâm với Thẩm Kình Vũ vô cùng. Thẩm Kình Vũ tính tình ôn hòa, chín chắn, chưa bao giờ là người thích nói lung tung. Lục Minh thậm chí còn không tưởng tượng được anh nhận xét sau lưng người khác.

Nghĩ một hồi, rốt cuộc Thẩm Kình Vũ cũng gật đầu đồng ý: “Được rồi, để anh thử xem.”

***

Một tuần sau, Thẩm Kình Vũ đến tòa cao ốc ở đài truyền hình Phương Đông.

Lịch trình của Kỷ Cẩm vô cùng bận rộn, nhưng cậu phải đích thân kiểm tra vụ chọn vệ sĩ này nên đành dùng một quãng nghỉ sau khi ghi hình chương trình để phỏng vấn.

Thẩm Kình Vũ bấm số điện thoại mà Lục Minh cho, rất nhanh đã có một cô gái chạy đến đón anh. Cô gái đưa Thẩm Kình Vũ vào tòa cao ốc, đến một phòng nghỉ trống: “Anh vào trong đợi trước đi, Kỷ Cẩm vẫn đang ghi hình dở. Cậu ấy xong sẽ đến ngay.”

“Được, cảm ơn.” Thẩm Kình Vũ bước vào phòng, cô gái ấy lập tức rời đi, để lại một mình anh bên trong.

Trong lúc chờ đợi, Thẩm Kình Vũ bỗng nhận được điện thoại của người cho thuê nhà.

“Tiểu Thẩm à.” Chủ nhà đi thẳng vào vấn đề. “Cậu sắp đóng tiền phòng rồi đúng không?”

“Tháng sau sẽ đóng.” Thẩm Kình Vũ vẫn không đề cập đến việc mình đang khó khăn, chỉ hứa. “Tôi sẽ trả đúng hạn.”

“Là như này.” Chủ nhà nói. “Tháng sau tôi muốn tăng tiền thuê lên mỗi tháng một nghìn. Nếu cậu muốn thuê tiếp, lần sau trả tiền cho ba tháng tăng thêm ba nghìn nữa.”

“Tăng tiền thuê nhà?” Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên. “Nhưng lúc chúng ta ký hợp đồng đã nói trong vòng một năm tiền thuê sẽ không đổi, tôi còn chưa ở hết một năm đâu.”

“Cậu đừng có nói chuyện hợp đồng với tôi! Gia đình tầng trên ở trong căn hộ y như đúc mà còn thuê bốn nghìn rưỡi một tháng, tôi thu của cậu ba nghìn rưỡi là đã hời cho cậu nửa năm rồi! Hơn nữa giờ tôi thu tiền của cậu còn phải đến trả nợ thế chấp ở ngân hàng, ở đấy bọn họ cũng có giảm cho tôi đâu.” Chủ nhà không nói lý lẽ. “Cậu muốn ở tiếp thì trả thêm tiền, còn không thì tự đi mà tìm chỗ khác.”

Thẩm Kình Vũ bật cười. Giá thuê ở tầng trên đắt vì đấy là căn hộ được trang hoàng mới tinh, mà anh chỉ có tường vữa gạch nát, có thể đánh đồng được hay sao?

Anh đang chuẩn bị tranh luận với chủ nhà thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân. Chủ thuê dường như không có ý định cò kè mặc cả với anh, thông báo xong lập tức cúp máy, trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút.

Bây giờ phỏng vấn là chuyện quan trọng nhất, Thẩm Kình Vũ không hơi đâu lo chuyện tiền thuê nhà nữa, cất điện thoại đi.

Cùng lúc đó, “két” một tiếng, tay nắm cửa bị vặn từ phía bên ngoài, một người phụ nữ mặc đồ Âu nhàn nhã, dáng người cao gầy bước vào. Trông cô ước chừng ngoài ba mươi, ăn bận có phần già dặn, khí chất mạnh mẽ. Thẩm Kình Vũ đã xem ảnh ở chỗ Lục Minh, lập tức nhận ra cô là chị gái kiêm quản lý của Kỷ Cẩm, cũng chính là chị An trong lời Lục Minh – Túc An.

Thẩm Kình Vũ đứng lên, đang định chào hỏi Túc An thì lại có tiếng bước chân ở khúc quanh, ngay sau đó, một thanh tiên trẻ tuổi xuất hiện ở cửa phòng.

Chàng trai ấy nhuộm cả đầu màu hồng-xanh lóa mắt, cổ và tay đeo trang sức bạc, mặc áo khoác bay* màu đen tuyền và quần túi hộp** cùng màu, dưới chân là chiếc bốt đinh tán. Tạo hình này đạt đến sự cân bằng khéo léo giữa tinh tế và phóng đại, mang đến tác động về mặt thị giác rất lớn.

(*) áo khoác bay, gốc là 飞行夹, tra thì ra ảnh này, khá giống áo bomber nhỉ?

(**) quần túi hộp, gốc là 工装裤 hay cargo pants, ảnh minh họa đây 

Màu tóc và trang phục này ở một người bình thường hẳn sẽ vô cùng thảm, nhưng người này có khuôn mặt tinh xảo và nước da trắng đến phát sáng, lại thêm khí chất thoát tục, trông đẹp như đồ họa CG* vậy.

(*) đồ họa CG (computer graphic): chỉ công nghệ đồ họa web kĩ thuật số của Nhật, bao gồm cả kỹ thuật đổ bóng doujinshi (đồng nhân), dựng phim,… Hình như anh Vũ khen bạn Cẩm đẹp như trai 2D =))))))

Thẩm Kình Vũ nhìn thấy cậu ta thì sững người mấy giây, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: không hổ là ngôi sao…

Kỷ Cẩm đi đến trước mặt Thẩm Kình Vũ, đánh giá từ trên xuống dưới. Hai mắt cậu sáng vô cùng, dường như chứa sao trời bên trong. Thẩm Kình Vũ đang nhìn cậu đến thất thần thì Kỷ Cẩm đột nhiên ngước lên, tầm mắt hai người giao nhau.

Thẩm Kình Vũ tránh đi theo bản năng, sau đó chỉ nghe tiếng bước chân bên cạnh. Kỷ Cẩm không nói lời nào, ngồi xuống chiếc sô pha, vặn một chai nước khoáng để uống.

Túc An đóng cửa phòng nghỉ lại, tươi cười đưa tay về phía Thẩm Kình Vũ: “Cậu là đàn anh của Lục Minh, Thẩm Kình Vũ phải không?”

“Đúng, chào chị An.” Thẩm Kình Vũ bắt tay với Túc An. Trong đầu của anh chỉ đó đôi mắt sáng rực khi nãy của Kỷ Cẩm nhưng không thể tự tiện nhìn lén cậu, chỉ có thể tiếp tục trò chuyện với Túc An.

Túc An cũng đánh giá anh từ đầu đến chân, thở dài: “Cậu còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa, ngoại hình này mà vào công ty bọn tôi làm nghệ sĩ thì tốt biết mấy.”

Thẩm Kình Vũ không biết nói tiếp thế nào, chỉ cười khiêm tốn.

“Cưng ơi, chị nói thật đấy, cậu còn đẹp hơn mấy nghệ sĩ nhỏ mà công ty vừa ký nữa.”

Cưng…? Nụ cười của Thẩm Kình Vũ cứng lại. Đây là lần đầu anh giao thiệp với người trong giới giải trí, thấy hơi khó để làm quen với kiểu nhiệt tình này.

Túc An thấy anh vừa đáng yêu vừa đơn thuần, đang định trêu thêm một chút thì bị ngăn lại bởi tiếng chai nước đập vào bàn. Cô chỉ có thể tạm dừng chủ đề này.

“Cưng à… Chị gọi cậu là Tiểu Vũ nhé. Qua đây, nói chuyện một chút.”

Kỷ Cẩm đã độc chiếm cả cái ghế sô pha, Túc An kéo Thẩm Kình Vũ ngồi xuống đối diện cậu, bắt đầu đặt câu hỏi: “Chị thấy trên sơ yếu lý lịch của cậu có viết cậu từng học Tán thủ, Muay Thái, Nhu thuật? Cậu còn có rất nhiều giải vật lộn?”

“Vâng.”

“Nhìn bên ngoài không thấy được… Ý chị là, chị còn tưởng vận động viên đối kháng sẽ giống như Tyson* chứ. Trông cậu không cường tráng như thế, còn khá thon thả nữa.”

(*) Có lẽ là Michael Gerard “Mike” Tyson, một cựu vận động viên quyền Anh người Mỹ. Ông từng là nhà vô địch tuyệt đối ở hạng nặng môn quyền Anh, là võ sĩ trẻ nhất từng giành đai vô địch WBC, WBA và IBF, khi ông mới 20 tuổi

Đây không phải lần đầu Thẩm Kình Vũ nghe thấy người khác nói như vậy. Anh giải thích: “Tôi đánh võ thuật tổng hợp, hơn nữa thuộc hạng cân nhẹ.”

Túc An không rõ về các môn thể thao đối kháng. Vì quyền Anh chỉ dùng nắm đấm, nên người thi đấu thường chỉ phát triển cơ bắp phần thân trên, nhưng võ thuật tổng hợp là loại “mười hạng toàn năng” trong đối kháng. Đánh quyền, đầu gối, khuỷu tay không kiêng kỵ cái gì; tốc độ, sức mạnh, sức bật, độ dẻo dai không thể thiếu dù chỉ một yếu tố, hơn nữa càng cao sẽ càng có ưu thế về phạm vi công kích, nên rất nhiều vận động viên võ thuật tổng hợp có dáng người cao ráo gầy gò. Còn nói về thon thả… Nếu bây giờ Thẩm Kình Vũ cởi quần áo, cô sẽ thấy cái gầy của người bình thường không thể so với gầy của vận động viên.

Túc An đổi chủ đề: “Năm nay cậu hai mươi bốn nhỉ?”

“Vâng.”

Khi nhìn sơ yếu lý lịch của Thẩm Kình Vũ, Túc An phát hiện những giải anh nhận được hầu hết đều từ năm năm trước, hơn nữa có một, hai năm dày đặc giải thưởng, như thể khi ấy anh là một vận động viên có tương lai vô hạn. Nhưng đột nhiên anh không thi đấu nữa, hai mươi bốn vẫn là độ tuổi trẻ trung vô cùng, huống chi năm năm trước Thẩm Kình Vũ mới mười chín. Sao lại nghỉ thi đấu sớm như vậy?

Nhưng cô không đi sâu vào vấn đề này. Vận động viên ít nhiều gì cũng gặp chấn thương, có thể vì vậy nên Thẩm Kình Vũ phải kết thúc sớm sự nghiệp của mình. Cô không muốn đụng chạm đến vết sẹo của người khác, song lo rằng chấn thương của Thẩm Kình Vũ có thể ảnh hưởng đến công việc này, hỏi một cách uyển chuyển: “Cậu cảm thấy sức khỏe và năng lực của cậu bây giờ có thể bảo vệ an toàn cho A Cẩm không?”

Thẩm Kình Vũ không biết cô lo điều gì, trả lời cẩn thận: “Có thể. Tôi không có kinh nghiệm làm vệ sĩ, nhưng tôi sẽ cố gắng.”

Túc An gật đầu, lại hỏi: “Thật ra tôi hơi tò mò, cậu chưa từng làm nghề này, sao đột nhiên lại muốn làm vệ sĩ cho A Cẩm?”

Thẩm Kình Vũ không muốn nói vì mình chẳng còn tiền ăn, mà lí do còn lại… Kỷ Cẩm đang ngồi ở đây, nói ra điều ấy trước mặt người thật thì anh không thoải mái cho lắm.

Anh rũ mắt nhìn bàn, vô thức gẩy móng tay. Sau mấy giây im lặng, anh nhỏ giọng: “Vì tôi thích Kỷ Cẩm.”

“Anh nói gì cơ?” Đây không phải câu hỏi của Túc An.

Thẩm Kình Vũ và Túc An đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm thoải mái bắt chéo chân, cả người như được bao lấy bởi ánh sáng tự tin: “Anh nói anh thích tôi à? Sao nói nhỏ thế? Thích tôi mất mặt lắm sao? Nói to lên xem nào!”

Thẩm Kình Vũ: “…”