Ngải Miến Điện

Chương 15: Đêm dài lắm mộng



4h sáng, Hoàng và Đức nằm ngủ ngon lành trên giường của bà băm. Lông mày của thằng Hoàng đã dãn ra, nó không còn cái vẻ nhíu mày khó chịu nữa. Tạm quên đi nỗi lo âu mà nghỉ ngơi, vì sáng sớm mai sẽ lại là một ngày…rất dài.

Riêng tôi vẫn chưa ngủ được, cái cảm giác bị biệt lập giữa cảnh rừng núi hoang sơ này làm tôi bất an. 

Dù tôi biết bà băm có nuôi ngải trong nhà, nên chắc chắn sẽ không có con thú hoang, hay bất cứ ai có thể làm hại chúng tôi, chỉ trừ…chính những con ngải?

Cái sự cảnh giác của một thằng nhát đít khiến tôi cứ trằn trọc mãi. Trong ba thằng, tôi hơi nhu nhược hơn tụi nó, cũng không gan góc và lì lợm như Hoàng và Đức, nhưng tôi biết những lúc thế này. Thì cái bản tính điềm tĩnh, suy nghĩ trước khi làm của tôi sẽ có thể cứu mạng cả ba thằng.

Tôi nằm trên võng, nhìn kĩ lại ngôi nhà của bà băm qua ánh đèn dầu le lói. Đã gần sáng rồi mà sao trời ngoài kia tối thế? Cánh cửa ra vào khép hờ…rồi ánh mắt tôi dừng lại trước cửa buồng gian trong, tôi thắc mắc trong đấy có chứa những gì?

Nhớ lại lời anh Trần từng kể, tôi biết là căn phòng ấy ít nhất là có chứa con ngải, là nơi nuôi ngải của bà băm. Cái bản tính tò mò trỗi dậy, tôi muốn xem hình thù con ngải, nó trông như thế nào? Nó có…ăn không nhỉ? Người ta bảo ngải ăn thịt, ăn trứng, có phải thật?

Sự tò mò ấy lướt qua đầu tôi, rồi vụt tắt khi cảm nhận thấy sự nguy hiểm đang đe dọa. Cánh cửa phòng trong vẫn đóng kín, nhưng lại vọng ra một tiếng lịch kịch, như có ai đó đang di chuyển đồ đạc.

Trời sáng trên vùng núi lạnh thấu xương, răng hàm tôi cũng va đạp vào nhau liên tục. Tôi tự trấn an mình: “phải bình tĩnh, đừng hành động dại dột nếu muốn sống”…

Từ đó đến khi trời sáng, tiếng lịch kịch vẫn không ngừng vọng ra. Nhưng tôi thì đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay…mặc cho có chuyện gì xảy ra.

Tôi dãy dụa trong giấc mơ khi vừa chợp mắt, “bùa, ngải, ma, quỷ…” tất cả những thứ ấy ám lấy tôi suốt những ngày qua, và cả trong giấc mơ cũng không từ bỏ.

Tôi mơ thấy Hoàng cũng bị những con ngải ám vào người, cắn đứt từng quả tim, quả thận, trong khi mắt vẫn mở, và đầu óc vẫn tỉnh táo để nhận ra…mình đang dần dần chết đi.

Rồi tôi và Hoàng bừng tỉnh vì ánh sáng ban ngày chiếu vào phòng. Tôi mở mắt ra, cố gắng căng mắt nhìn về phía cửa nhà. Bà băm đã về…

-Hai thằng kia dậy mau. Thằng nào hôm qua ra vườn sau? Nói!

Tiếng bà băm sắc lạnh đến đáng sợ. Lần đầu tiêng trong 2 ngày qua, tôi cảm thấy giọng bà tràn ngập sự bực tức. Bà quát vào mặt chúng tôi, như uy hiếp sẽ giết từng thằng nếu không mau thú tội:

-Nói mau! Hai thằng mày bước ra đây, lẹ!

Tôi bình tĩnh xỏ đôi dép lào vào, chậm rãi cùng thằng Hoàng bước ra cửa nhà cùng bà băm. Tôi biết sẽ có chuyện chẳng lành…