Ngại Gì Từng Yêu Anh

Chương 2



"Đang nói chuyện gì thế?" Đồng Mạn thay quần áo xong đi ra, nhích lại gần, ngã vào bên cạnh người Đồng Kỳ rồi ôm hông cô hỏi.

Đồng Kỳ nói: "Không có gì."

Đồng Mạn còn lâu mới tin, ánh mắt cô sắc bén cầm tờ giấy trong tay Đồng Kỳ mở ra nhìn. Nửa giây sau, cô hít hà một hơi, đột nhiên ngồi thẳng người lên: "Nam thần?! Mẹ kiếp, Liêu Thành Xuyên."

Đồng Kỳ cười: "Mày có xấu hổ không hả?"

Đồng Mạn bắt lấy cánh tay cô: "Không phải chứ, đây là phương thức liên hệ của hắn hả? Mẹ nó chứ, quá tuyệt vời."

Đồng Kỳ nghiêng đầu cười, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Lưu Tử Đồng bên cạnh, "Không liên quan đến tao, là đối tượng xem mắt của Tử Đồng đấy."

Lưu Tử Đồng dựa vào trên sô pha, đẩy Đồng Mạn ra nói: "Đừng thò qua đây, là ông nội tao bắt tao đi đấy. Nhưng tao không đi đâu, tao để Đồng Kỳ đi thay tao."

Đồng Mạn lại ngây người hai giây rồi quay đầu lại nhìn Đồng Kỳ. Đồng Kỳ ngậm thuốc chứ không châm, "Nhìn tao làm gì?"

Đồng Mạn lại quay sang nhìn Lưu Tử Đồng, một tay đặt lên cánh tay Lưu Tử Đồng: "Đồng Đồng, nghĩa khí đấy."

Lưu Tử Đồng cười vui vẻ.

Đồng Mạn búng búng tờ giấy: "Thật tuyệt, Đồng Kỳ nhà chúng ta sắp thoát ế rồi."

Đồng Kỳ châm lửa rồi ngậm thuốc lá đứng dậy, nói: "Đừng kết luận nhanh như vậy, cứ gặp mặt thì sẽ thoát ế chắc?"

Nói rồi cô đi vào trong quầy bar, cầm chai rượu trong ngăn tủ xuống hỏi: "Muốn uống gì? Tùy tiện chọn đi."

"Đương nhiên là champagne, uống để chúc mừng đi. Mừng mày có thể gặp lại Liêu Thành Xuyên nhà mày."

Mặt Đồng Kỳ nhăn lại, thổi ra một làn khói, cười nhẹ: "Đừng quên chứ, hắn từng từ chối tao mà."

Đồng Mạn: "... Đó là bởi vì lúc đấy hắn còn trẻ nên không hiểu chuyện."

Lưu Tử Đồng cũng cười: "Đúng vậy, ai mà không có lúc nhìn lầm chứ?"

Đồng Kỳ không hé răng, cô cúi đầu nghịch chén rượu, mở chai rượu rồi rót ra. Ai cũng có thể lạc quan, chỉ có cô thì không. Thế nhưng, lúc nhìn đến tờ giấy kia.

Trái tim cô vẫn như là ngừng lại vài giây.

Đêm nay lại là một đêm không say không về. Lưu Tử Đồng không thể uống nhưng vẫn uống say ngất ngây, sáng sớm hôm sau liền được tài xế nhà cô nàng đón đi.

Đồng Mạn uống đến khi trời rạng sáng, nam nhân nhà cô nàng cũng đến đón người. Trên người cô nàng còn mặc quần áo của Đồng Kỳ, nằm trong lồng ngực của nam nhân nhà mình ăn vạ.

Đồng Kỳ không say, dựa vào cạnh cửa cười nói: "Đi chậm chút nhé."

"Ừ, đi đây." Tề Hạo vẫy tay.

Sau đó ôm người ra ngoài.

Đồng Kỳ duỗi tay đóng cửa lại, trong đầy mùi rượu, cô hít hít mũi. Bên ngoài trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu.

Cô vừa cởi quần áo vừa tiến vào phòng tắm, lúc đến cửa nhà tắm thì cả người đã trần trụi. Thời tiết này tắm nước lạnh cũng được, nhưng hôm nay cô muốn ngủ thêm nên pha nước ấm để tắm. Trước 25 tuổi thức đêm là một việc vô cùng đơn giản, thế nhưng qua hai lăm tuổi mà thức đêm.

Thì thành một việc không chỉ cả người đau khổ mà làn da cũng đau khổ theo.

Tắm xong, cô mặc áo ngủ, bên trong chỉ mặc một cái quần lót nằm lên giường.

Còn cẩn thận đặt báo thức.

Ngủ một giấc đến tận 12 giờ trưa. Lúc Đồng Kỳ tỉnh lại, mặt trời đã sáng chói rồi, việc đầu tiên nghĩ đến chính là tìm thuốc hút. Bàn tay trắng nõn sờ đến hộp thuốc liền nghĩ lại, hay là thôi đi. Trước tiên cô xuống giường đi rửa mặt, bụng vẫn trống trơn.

Cơn đói nổi lên, cô chỉ bôi chút dung dịch săn da, những cái khác còn chưa kịp bôi đã cầm theo túi xách ra ngoài.

Ăn cơm bên ngoài không thể ngon bằng trong khách sạn được. Nhà ăn nhân viên ở khách sạn còn rải rác một vài nhân viên. Họ vừa nhìn thấy cô tới liền ngồi thẳng người theo bản năng, cũng nhỏ giọng gọi một tiếng giám đốc Đồng.

Đồng Kỳ cười cười với các cô.

Đi đến bên trong, gọi hai món với đầu bếp, bảo hắn đưa lên trên tầng.

"Dạ được Đồng tổng, cô chờ chút nhé, thức đêm đúng không? Chút nữa tôi thuận tiện pha một tách trà hoa cúc mang lên cho."

"Cảm ơn nhé."

Đồng Kỳ vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngay sau đó đi lên tầng. Vốn định ăn ở nhà ăn luôn, nhưng nhìn thấy vẫn còn có nhân viên ra ra vào vào liền thôi.

Cô còn chưa kịp trang điểm nữa.

Trở về văn phòng, cô dựa vào trên ghế, mở máy tính.

Trợ lý gõ cửa tiến vào, mang đồ ăn cho cô vào, thuận tiện đưa cô một tách trà hoa cúc, "Đồng tỷ, ăn cơm đi, muộn lắm rồi."

"Ừm."

Đồng Kỳ đứng dậy vòng qua ghế dựa, ngồi trên sô pha.

Trợ lý nhìn cô, hỏi: "Hôm nay chị không trang điểm ạ?"

Đồng Kỳ gắp một miếng thịt bò, trả lời: "Chị không."

"Vậy da chị đẹp thật đấy. Nếu em không trang điểm thì cả mặt toàn dầu." Trợ lý hâm mộ nói, cô mới vừa mới vào công ty không bao lâu, thời gian làm việc bên cạnh Đồng Kỳ cũng không dài.

Đồng Kỳ cười cười không hé răng, uống một ngụm trà

Trợ lý hâm mộ nhìn khuôn mặt bóng loáng của cô, đứng một lúc rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Một lát sau, Đồng Kỳ ăn xong trợ lý mới tiến vào dọn bát đũa, cũng thuận tiện cầm theo một ít văn kiện vào, nói: "Phòng bố trí chỗ ở khách hàng đến kỳ nhận lương rồi, đây đều là danh sách đầy đủ ạ."

Đồng Kỳ nói: "Để đó đi."

"Dạ."

Đồng Kỳ lật qua vài trang, hỏi: "Hai ngày nay có phải có khách hàng lớn muốn đặt chỗ không?"

Trợ lý trả lười: "Vâng, đặt tiệc tối."

"Công ty nhà ai thế?"

"Tín Lập ạ."

Tay đang lật văn kiện của Đồng Kỳ chợt dừng, cô lại cứng đờ người: "Văn kiện đâu?"

"Ở đây ạ."

Trợ lý đưa một phần văn kiện bên cạnh cho cô.

Đồng Kỳ cầm xấp văn kiện kia, nửa ngày không mở ra mà chỉ hỏi trợ lý: "Trước đó hình như không phải công ty nhà này, đổi lúc nào thế?"

"Sáng nay ạ."

"Được rồi, em ra ngoài đi."

"Vâng ạ."

Trợ lý xoay người đi ra ngoài.

Đồng Kỳ nhìn chằm chằm phần văn kiện kia, nửa ngày mới cầm lên mở ra. Ban đầu vốn là một công ty khác khá quen thuộc. Thế nhưng sát giờ đổi lại, hẳn là đã bàn bạc riêng đi, vì thế giao địa điểm lại cho Tín Lập. Mà Tín Lập —— đây là lần đầu tiên công ty này đến khách sạn của cô tổ chức tiệc tối.

Trong thành có ba khách sạn danh tiếng khá tốt thì cô quản lý một chi nhánh trong số đó, vị trí không thể tính là tốt nhất, hơi xa so với một khách sạn ở trung tâm thành phố một chút. Tín Lập thường xuyên làm tiệc tối gì đó ở trung tâm, cô còn thường xuyên phải phái người đi qua hỗ trợ.

Tín Lập ——

Đồng Kỳ nhìn tên công ty, không nhúc nhích.

Sau đó kéo ngăn kéo ra, lấy một điếu thuốc cắn trong miệng, bật lửa rồi hút một hơi. Cô cười cười nghĩ thầm, gần đây cũng có duyên thật đấy, Liêu Thành Xuyên.

Thời gian xem mắt là 8 giờ tối.

Buổi chiều Đồng Kỳ vào toilet trong văn phòng tự mình trang điểm. Bản thân cô vốn xinh đẹp, trang điểm thế nào cũng đều được, làn da còn rất săn chắc. Đêm nay vì có hẹn nên cô kẻ eyeliner dài hơn một chút, càng làm mắt cô thêm mị hoặc.

Trong văn phòng cũng có sẵn hai ba bộ quần áo mà cô thích.

Cô chọn một chiếc quần dài phối với áo sơmi bó sát không cài hai khuy trên cùng, lộ ra làn da trắng nõn cùng với xương quai xanh như ẩn như hiện bên trong.

【 Bốn cô gái bé nhỏ ( 4) 】

【 Mạn Mạn: Xuất phát chưa? 】

【 Đồng Kỳ: Chuẩn bị rồi. 】

【 Tử Đồng: Chúc mày mã đáo thành công nhé. 】

【 Đồng Kỳ: Cảm ơn nè. ( ha ha) 】

7 giờ rưỡi, trời tối đen, Đồng Kỳ ngậm thuốc lá đeo túi xách từ văn phòng đi ra. Lúc xuống tầng, cô nhìn về phía xe đang đỗ ở gần đó, suy nghĩ một chút.

Quyết định sẽ không lái xe đi.

Gọi taxi vậy. Địa điểm xem mắt là ở quán cà phê Hồng Trần.

Quán cà phê ở tầng một, vị trí rất dễ thấy, ở ngay sát đường cái. Cô xuống xe, đóng cửa, ngẩng đầu nhìn hai chữ "Hồng Trần" màu đỏ rực kia.

Ta đội sẵn mũ phượng choàng giá y đỏ thẫm, chỉ chờ chàng đưa kiệu tám người nâng đến rước dâu —— ẩn danh.

Đó chính là Hồng Trần.

Đồng Kỳ nhìn vào hàng chữ kia, cười cười. Bên cạnh quán cà phê Hồng Trần chính là Không môn. Hai chữ Không môn hiện lên trên đèn LED trắng bệch, một đỏ một trắng thật sự như hai thế giới khác nhau vậy. Điểm hẹn là ở bàn số tám, Đồng Kỳ cũng đã nhìn thấy được biển ghi số tám.

Bàn số tám là bàn hai người, trên trần có một bóng đèn màu cam hồng.

Đồng Kỳ đi đến bàn số 6 bàn thì hơi ngừng một chút. Cô đã nhìn thấy nam nhân kia. Hắn đang lật menu, sườn mặt lạnh nhạt chỉ cách cô có hai mét.

Tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Đã lâu không gặp, người tôi từng yêu.

Cô đứng tại chỗ hít sâu một hơi, cuối cùng mỉm cười đi qua.

Nam nhân khép lại menu, ngẩng đầu nhìn qua cô. Nửa giây sau, hắn chuyển tầm mắt, lại nhìn ra ngoài cửa sổ như là đang đợi người.

Đồng Kỳ mỉm cười ngồi xuống, nói: "Để anh đợi lâu."

Tầm mắt hắn dịch về, dừng ở trên mặt cô nửa giây rồi mới nhíu mày, "Lưu Tử Đồng?"

"Không, tôi là Đồng Kỳ."

Liêu Thành Xuyên trầm mặc.

Đồng Kỳ lại cười, duỗi tay về phía hắn: "Tử Đồng có việc bận, cô ấy bảo tôi đến thay."

Nam nhân kia càng nhăn mày hơn, tầm mắt nhìn lướt qua đôi tay trắng nõn của cô khoảng một giây rồi mới duỗi tay bắt tay cô.

Lòng bàn tay hắn rất dày, đầu ngón tay hơi lạnh, Đồng Kỳ vẫn luôn mỉm cười. Nam nhân nghiêm túc nhìn nàng, tiếng nói khàn khàn lại lần nữa vang lên: "Các cô thích chơi kiểu như vậy?"

Đồng Kỳ cười nói: "Không, lần này cô ấy thật sự không có thời gian nên mới nhờ tôi tới, sợ anh một mình ngồi chờ."

Thân mình hắn dựa ra phía sau, khóe môi hơi nhếch, mang theo sự châm chọc, "Tôi phải nói rõ với cô điều này, cô không phải loại hình mà tôi thích. Tôi đến đây là bởi vì tôi cảm thấy Lưu Tử Đồng khá ổn."

Lần thứ hai.

Lần đầu tiên hắn từ chối cô là năm 17 tuổi.

Lần thứ hai từ chối cô chính là hôm nay. Đồng Kỳ vẫn mỉm cười, cô gật gật đầu, nói: "Thật trùng hợp, anh cũng không phải loại hình mà tôi thích."

"À?" Liêu Thành Xuyên nhướng mày.

"Hôm nay đến đây, là vì nhìn qua thử thôi." Cô cười, khóe mắt gợi lên phong tình, mắt phượng khẽ chớp, cười nhẹ, "Nếu anh thực sự tức giận vậy thì quên đi, tôi đi trước."

Đúng rồi, hắn không nhận ra cô, nghe được tên cũng chẳng nhớ ra nữa.

Đồng Kỳ cầm túi xách vừa mới buông ra không lâu, đứng dậy đi đến cạnh người hắn, đúng lúc hắn đang hơi hơi nghiêng mặt nhìn cô. Đồng Kỳ híp mắt cười nhẹ một tiếng, nắm lấy cầm hắn, trong tầm mắt lạnh lùng của hắn mà cúi người xuống, môi đỏ dán lên ——

Hai giây sau, ngón tay Đồng Kỳ vuốt ve cằm hắn: "Xin lỗi nhé, quấy rầy rồi."

Nói xong, một giây cũng không thèm nán lại, buông lỏng tay ra, tầm mắt hắn lạnh hơn. Đồng Kỳ thấy tầm mắt hắn lạnh đi liền cười càng vui vẻ, nói: "Tạm biệt..."

Sau đó đứng thẳng dậy.

Đang chuẩn bị đi, bàn tay cô đột nhiên bị hắn nắm lấy. Liêu Thành Xuyên híp mắt, "Từ từ đã."

"Sao?"

Hắn nghiêng người, cầm lấy cái hộp để bên cạnh đưa cho cô, "Đưa cho Lưu Tử Đồng."

"Hửm? Quà tặng à?"

Ngực Đồng Kỳ khẽ nhói, nhưng miệng lại cười càng xán lạn.

"Đúng vậy." Khóe môi hắn hơi nhếch lộ ra chút châm chọc. Nếu không có hứng thú với hắn thì sao lại đến đây, ăn no không có việc gì làm chắc?

Đồng Kỳ mỉm cười với hắn, nhận lấy cái hộp rồi nói: "Tôi thay cô ấy cảm ơn anh."

"Ừm."

Hắn buông tay.

Đồng Kỳ cầm theo túi xách và hộp quà ra khỏi quán cà phê, mà hàng chữ viết trên mặt đất "Ta đội sẵn mũ phượng choàng giá y đỏ thẫm, chỉ chờ chàng đưa kiệu tám người nâng đến rước dâu" kia, bị giày cao gót của cô giẫm một chân. Chủ yếu vẫn còn, chỉ là một bộ phận bị xóa mất.

Ra khỏi quán, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô nhìn về phía bàn số tám bên kia, đã không thấy ai nữa. Cô dựa vào một bên, lấy điếu thuốc trong túi xách ra cắn trong miệng, tay run rẩy châm lửa.

Bên kia ——

Liêu Thành Xuyên nhấp môi, nhiệt độ trên môi và cả mùi hương xung quanh vẫn chưa tan đi.

Hắn cười lạnh.

Nữ nhân bây giờ biết chơi thật đấy.