Ngại Gì Lên Giường

Chương 67





Hứa Tử Ngư đang ngồi trên giường bệnh tập trung tinh thần xem đống bản thảo của thời gian gần đây, nghe thấy có người đi vào mà không gõ cửa còn tưởng rằng Tống Lương Thần, cô cúi đầu cười nói :"Sao về sớm vậy?"

Nửa ngày cũng không thấy hắn trả lời, cô ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười có chút cứng ngắc :"Thích Lôi, sao cô đến đây?"

"Không nghĩ tới tôi sẽ đến đây sao?" Thích Lôi đi tới gần giường bệnh của Hứa Tử Ngư, ngồi xuống cái ghế lên cạnh :"Ah đúng rồi, cô cho rằng bây giờ tôi đã đến nước Mĩ rồi có đúng hay không? Hứa Tử Ngư, cô thật là thủ đoạn, vậy mà cũng có thể khiến cho Tống Lương Thần ép buộc cha mẹ tôi đưa tôi đến nước Mĩ."

"Cô đang nói gì thế?" Hứa Tử Ngư phát hiện Thích Lôi đến đây là không có ý tốt, nhưng hiện tại cô giống như một hòa thượng lùn không thể với tay sờ đến đầu người cao 2 thước được* (* Vì mình không biết người khác đang suy nghĩ cái gì).

"Cô nghe không hiểu sao, cô cũng thật biết giả bộ vô tội quá."

"Thích Lôi, nói chuyện với cô là vì tôi còn một chút tôn trọng cô, chỗ này tôi không hoan nghênh cô đến, mời cô lập tức đi ra ngoài!" Hứa Tử Ngư muốn đưa tay ấn cái chuông trên giường bệnh, nhưng lại bị Thích Lôi ngăn cản.

"Thế nào, có tật giật mình hả?" Thích Lôi ngẩng đầu nhìn cô :"Hứa Tử Ngư, cô đúng là người không biết xấu hổ, năm đó mê hoặc anh trai của tôi, sau đó thì quấn lấy bác sĩ Đào, hiện tại thì giữ lấy anh Lương Thần không buông. Cô thật có nhiều chiêu hấp dẫn đàn ông." Nói đến đây, lời nói của Thích Lôi xoay chuyển :"Cô có biết hay không, anh trai của tôi đã chết? Nhất định cô biết, đúng không!" Tay của Hứa Tử Ngư khẽ run, không nói gì.

Cô nhìn biểu tình của Hứa Tử Ngư, Thích Lôi nhếch môi :"Quả nhiên là biết. Anh trai của tôi thật ngu ngốc, đến khi sắp chết vẫn còn lo lắng cho cô, lo cô sẽ biết chuyện này, còn bắt tôi thề sẽ không đi tìm cô, anh ấy không muốn cho tôi nói sự thật cho cô biết, tôi thấy cô bây giờ sống rất tốt, thế nhưng lại còn với người bạn tốt nhất của anh ấy kết thành một đôi nữa."

"Cô nói cái gì vậy? Người bạn tốt nhất nào chứ?"

"Cô đừng có giả bộ nữa, đừng nói với tôi là cô không biết anh trai tôi và Lương Thần từ nhỏ cùng nhau lớn lên, gia đình tôi và gia đình Lương Thần còn rất thân thiết, vốn dĩ Lương Thần là đối tượng đính hôn của tôi! Chúng tôi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nếu không phải là do cô quyến rũ mê hoặc Lương Thần, thì làm sao anh ấy có thể ở chung một chỗ với cô chứ? Cô thật không biết xấu hổ, hại chết anh trai tôi, còn cướp bạn trai của tôi!"

"Cô nói cái gì?"

"Thế nào, chưa nghe rõ sao? Còn cần tôi nhắc lại thêm một lần nữa sao?"

"CÔ Nói cái gì. . . . . ." Hứa Tử Ngư nhìn Thích Lôi, cổ họng có chút căng lên: "Tại sao nói là tôi hại chết anh trai cô chứ, cô mau nói cho rõ ràng."

"Nếu không phải là do cô, căn bản anh trai của tôi cũng sẽ không chết." Hai mắt của Thích Lôi đỏ hồng, cắn răng mà nói :"Anh trai của tôi là do cô hại chết, chính là cô!"

"Nói láo, An Hinh nói anh ấy ở nước ngoài bị bệnh nặng nên mới qua đời, từ khi anh ấy ra nước ngoài, hai chúng tôi cũng không có gặp lại nhau . . . . . . Cô đừng có ở đó mà ngậm máu phun người!" Ngày đó An Hinh ở lại trong phòng bệnh, có nói với cô chuyện đó, cô ấy nói Thích Uy đến nước Anh không bao lâu thì mắc bệnh nặng, căn bệnh đó phát triển rất nhanh, không kéo dài được bao lâu thì đã qua đời.

"Tôi nói láo? Ha ha ha, tôi nói láo sao?! Anh trai của tôi cũng đã chết rồi, tôi nói láo cô làm gì chứ?" Trên mặt của Thích Lôi đều là nước mắt, cắn răng nghiến lợi mà nói, vẻ mặt xinh đẹp giờ trở nên rất dữ tợn.

"Đây rốt cuộc là sao, đã xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện gì? Vốn dĩ ba mẹ của tôi đã sắp xếp đối tượng kết hôn cho anh ấy rồi, nhưng anh ta nhất định đòi kết hôn với cô. Ba của tôi dẫn anh ta đi tham gia bữa tiệc gặp mặt, định rằng sẽ cùng bàn bạc chuyện hôn sự với nhà An Hinh, thế nhưng nửa chừng anh ấy lại bỏ về, khiến ba của tôi giận thiếu chút nữa là phát bệnh tim . . . . . ."

Hứa Tử Ngư chợt nhớ lại năm đó, năm đó cô là sinh viên năm thứ hai được một tuần, Thích Uy đã về nhà nhưng đột nhiên lại quay lại trường học, hắn gọi điện thoại cho cô, nói hắn đang ở dưới ký túc xá chờ. Khi cô đi xuống thì trông thấy hắn mặc một bộ lễ phục màu đen, còn đeo cái nơ màu đen nữa, ánh sáng đèn đường mờ vàng chiếu xuống gương mặt anh tuấn, hắn trông giống như chàng hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra vậy. Hứa Tử Ngư nhìn hắn rồi liền cười một tiếng, ở trong ấn tượng của cô, trong một đám người ở dưới lầu cũng không có người đàn ông nào ăn mặc thành cái dạng đó cả, cảm giác giống cos¬play vậy.

Dường như Thích Uy vừa mới chạy bộ đến đây, mặc dù vẻ mặt và hơi thở đã ổn định, nhưng trên mặt đều là mồ hôi. Hắn cười cực kỳ rực rỡ, cô chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười rực rỡ ấy qua, hắn kéo tay của cô rồi nói :"Hứa Tử Ngư, hay là chúng ta làm lễ kết hôn trước đi. Chờ đến khi anh 22 tuổi, thì khi đó chúng ta mới đi đăng ký kết hôn, có được hay không?"

"Sao?" Hứa Tử Ngư khiếp sợ, còn hắn thì cười càng rực rỡ hơn, hắn kéo cô lại gần sau đó ôm cô vào trong ngực, cô tựa vào lồng ngực của hắn, rất rõ ràng cô nghe được con tim của hắn đang đập rất cuồng nhiệt.

Sinh nhật của Thích Uy vào tháng tư, cho nên ý tứ trong lòng của hắn là, thêm một tháng nữa, chờ qua sinh nhật của hắn, bọn họ liền kết hôn? Người nhà của Thích Uy sau khi biết chuyện của bọn họ thì kịch liệt phản đối, vốn dĩ Hứa Tử Ngư còn đang lo lắng hắn về nhà sẽ bị người nhà thuyết phục mà thay đổi ý kiến, giờ đây hắn đột nhiên cầu hôn cô, khiến tay chân của cô có chút luống cuống.

"Sao vậy, chúng ta đi đăng ký đi, có được hay không?"

Hứa Tử Ngư vẫn luôn không dè dặt, cô yêu Thích Uy đến rối tinh rối mù, cô cũng hận hai người không cùng biến thành một sợi dây thừng ngày ngày cứ mãi quấn quýt lấy nhau, nghe hắn nói như vậy, trong lòng của cô đã sớm cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, tâm tình cũng lên đến tận mây xanh rồi. Cô cũng không kiềm chế được nữa, nước mắt liền tràn ra.

"Đừng khóc, đừng khóc." Thích Uy lau nước mắt cho cô, sau đó hai tay nâng mặt của cô lên sau đó đặt xuống một nụ hôn, nụ hôn triền miên mà hạnh phúc khiến cả người Hứa Tử Ngư đều lơ lửng như muốn bay lên vậy, Sau ngày hôm đó lúc hai người bọn họ đi chung với nhau, Thích Uy thường bàn với cô về chuyện kết hôn, hỏi cô thích áo cưới như thế nào, tổ chức hôn lễ ở bờ biển nào, mời những ai đến tham dự, thậm chí còn bàn đến chuyện sẽ đặt tên con là gì, đó cũng là đoạn thời gian ngọt ngào hạnh phua1c nhất của bọn họ. Sau đó Thích Uy nói hộ khẩu của mình còn để ở nhà, chờ trong tháng này hắn sẽ tìm cơ hội về nhà lấy hộ khẩu, đến ngày đó hai người có thể cùng đi đăng ký.

Hứa Tử Ngư chợt ngẩng đầu lên, đem chính mình từ trong hồi ức kéo trở về hiện thực, cô hỏi tiếp :"Vậy, sau đó thì sao?"

"Thật sự là tôi không thể không bội phục cô, dám nói kêu anh trai tôi về nhà trộm hộ khẩu, vốn dĩ là ba của tôi vẫn đang còn rất giận, anh ấy còn chưa có trộm được liền bị người trong nhà bắt lại. Anh ấy nói với cha của tôi, là bản thân đã trưởng thành, có quyền quyết định sẽ kết hôn với ai. Anh trai của tôi đúng là điên thật rồi, tại sao anh ấy lại có thể không biết, một khi đã sống trong gia đình như chúng tôi thì căn bản sẽ không có cái gì gọi là quyền lợi kết hôn, huống chi, đối tượng một người không có chút gia thế như cô đây. Ba của tôi đánh anh ấy, sau đó bắt anh ấy quỳ ở ngoài sân, khi nào đồng ý kết hôn với An Hinh thì mới được vào nhà."

"Khi đó là tháng 3. . . . . . Nửa đêm nhiệt độ còn chưa tới 10 độ, anh ấy chỉ mặc một cái áo mỏng manh" Thích Lôi vừa nói nước mắt tuôn rơi như mưa, đôi môi cũng run rẩy nói :"Anh trai của tôi, từ nhỏ thông minh hiểu chuyện, là niềm kiêu hãnh của cha mẹ tôi, cũng chưa bao giờ làm trái lời cha mẹ. Tôi lén chạy đi khuyên anh ấy, nhưng anh ấy khăng khăng không nghe, nhất định đòi lấy hộ khẩu để đi đăng ký kết hôn với cô. Tôi lấy áo lông khoác cho anh ấy, mà anh ấy cũng không cần. . . . . . Anh ấy quỳ đến nửa đêm, thì trời liền bắt đầu đổ mưa." Thích Lôi nói đến đây thì không kiềm chế được nữa, bắt đầu khóc òa lên.

"Sau đó thì sao. . . . . ." Hứa Tử Ngư hỏi.

"Khi mẹ tôi ra đến sân, thì anh ấy đã ngất rồi. Sau đó thì bắt đầu sốt cao. . . . . . Cô không biết bệnh của anh ấy có bao nhiêu kinh khủng đâu, lúc tỉnh lại anh ấy còn không cho bác sĩ chích thuốc nữa, anh ấy nằm trên giường lăn lộn, môi của hắn bị cắn đến chảy máu . . . . . ."

Hứa Tử Ngư nhớ lại, tháng 4 là sinh nhật của Thích Uy nhưng cả một tháng hắn cũng không có quay lại trường học, cô gọi điện thoại hắn cũng không nhận. Sau khi trở lại trường học thì sắc mặt cũng không được tốt, cô nói hôm sinh nhật của hắn cô đã ngồi chờ, tại sao hắn không trở về mà cũng không nói tiếng nào. Thế nhưng hắn lại chỉ trả lời là hộ khẩu bị giấu rồi, chuyện kết hôn để sau này hãy tính tiếp. Càng về sau hắn về nhà thường xuyên hơn, đối với cô cũng càng ngày càng lạnh nhạt, có lúc hai người đang ngồi nói chuyện thì hắn nói có việc gấp phải làm, như vậy liền rời cũng không quay đầu lại . . . . . . Hứa Tử Ngư cũng cảm thấy hắn đã thay đổi, càng ngày càng không quan tâm đến cô nữa, sau đó hai người bọn họ cãi nhau, đến khi xuất hiện thì chính là hắn và An Hinh hai người cùng nhau nắm tay trước mặt cô.

"Vậy. . . . . . Hắn bị sốt . . . . ." Trái tim của Hứa Tử Ngư như muốn ngừng đập, cô chưa bao giờ nghĩ đến những chi tiết kịch tình bỏ đi trong phim Hàn lại xảy ra trong cuộc sống của chính mình.

"Là ung thư não, ung thư não đó!" Thích Lôi kích động đứng dậy, khóc lóc nói với Hứa Tử Ngư :"Nếu đêm đó không phải là bị dầm mưa đến phát sốt, thì sao anh ấy lại bị bệnh như vậy cơ chứ? Bình thường cơ thể của anh ấy rất tốt, đá banh giỏi, chơi bóng rổ cũng giỏi, nếu anh ấy không phát sốt, thì căn bản cũng không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng! Nếu như là anh ấy đồng ý lập tức ra nước ngoài phẫu thuật thì may ra còn có chút hy vọng, thế nhưng anh ây lại kiên trì đợi đến lúc kết thúc kỳ nghỉ mới đi. Đều là tại cô, đều là do cô cả! Nếu không phải vì cô, anh ấy cũng sẽ không kéo dài đến mức giải phẫu cũng không còn kịp nữa!"

"Đều là do tôi. . . . . ." Nước mắt của Hứa Tử Ngư từ từ lăn xuống, nghẹn ngào nói :"Thích Lôi, cô có từng yêu qua người nào chưa?"

"Tôi thì cảm thấy, yêu một người không chỉ là kết hôn và sống chung với cô ấy, không chỉ là cùng nhau hưởng thụ hạnh phúc thôi đâu; Mà còn nên tin tưởng cô ấy, nguyện ý san sẻ đau buồn cùng cô ấy. Cô nói tôi không đúng, vậy cô có khi nào từng nghĩ qua, anh ta tỉ mỉ âm mưu sắp xếp mọi chuyện, khiến cho tôi tưởng anh ấy thay lòng, còn bản thân thì một mình rời khỏi, chịu đau khổ một mình, rồi một mình lặng lẽ ra đi. . . . . . Đến ngày hôm nay tôi mới từ trong miệng của cô biết được những chuyện này, đối với tôi có công bằng không? Tôi yêu anh ấy như vậy! Nếu như tôi biết rõ tính nghiêm trọng của căn bệnh đó như vậy, cho dù tôi có đau lòng và khổ sở thì tôi cũng sát cánh bên cạnh anh ta, để cùng nhau vượt qua thời kỳ nguy hiểm đó. Dù đó chỉ là một tia hy vọng, tôi cũng sẽ cố gắng không buông tha. Được ở bên cạnh nhau thêm một ngày tôi cũng mãn nguyện . . . . . . Thế nhưng anh ấy lại chọn phương pháp một mình gánh chịu tất cả. . . . . ." Hứa Tử Ngư còn chưa dứt lời thì một tiếng “Bốp” vang lên bên tai, mặt của cô bị Thích Lôi tát một cái nghiêng về một bên.

"Hứa Tử Ngư cô là người có lương tâm hay không vậy?" Thích Lôi nắm lấy áo bệnh nhân của cô, sau đó lớn tiếng nói :"Anh trai của tôi thành ra như vậy, mà cô vẫn còn trách anh ấy một mình gánh chịu, cô còn là người sao? Anh trai của tôi quang minh chính đại sống trên đời này, bởi vì cô, cũng bởi vì cô cho nên anh ta mới lập di chúc, trước khi chết ở trước mặt cả nhà tuyên bố, anh ấy nói chỉ cần người nào đi nói chuyện này với cô, hoặc để truyền thông nhắc đến cái chết của anh ấy, thì coi như không phải là người thân của anh ấy nữa. Từ giây phút anh ấy ra đi kia, tên tuổi của anh ấy liền biến mất khỏi thế gian này, cô có biết không? Sau khi hỏa táng, tro cốt cũng phải đem rải xuống biển sâu, trên bia mộ cũng không được khắc tên, chỉ được có khắc một câu mà thôi. Bên trong cái mộ đó chỉ để hai bộ quần áo, một bộ vest màu đen và một cái đầm cô dâu, chính anh ấy đã lén đi mua trước đó, ý định của anh ấy là muốn cùng cô mặc trong lễ thành hôn."

Năm đó bọn họ được nghỉ phép 11 ngày, Thích Uy dẫn cô đến Thanh Đảo một chuyến. Đây là lần đầu tiên cô thấy một bãi biển đẹp như vậy, cô kích động cởi giày chạy nhảy trong làn nước biển mát lạnh. Thích Uy ôm lấy cô, kéo cô trở lại lên bờ, cô liền nói :"Thích Uy, sau khi kết hôn chúng ta sống gần biển nhé, có được hay không?" Thích Uy nói :"Được, Tiểu Ngư là cá, đương nhiên sẽ thích biển rồi, vậy chúng ta sẽ sống ở ven biển. bãi biển này rất dài, mỗi ngày chúng ta có thể sẽ đi dạo một nơi khác nhau, chờ em tìm được chỗ thích nhất thì chúng ta sẽ sống ở nơi đó." 22 tuổi Thích Uy lấy tư thái vĩnh hằng sáp nhập vào trong biển rộng, đường ven biển dài như vậy, anh ấy đang ở đâu?

"Thích Lôi, cầu xin cô đừng nói nữa. . . . . ."

"Cô không muốn nghe, nhưng tôi cũng phải nói. Anh ấy cầu xin cha tôi mua tên tuổi của mình ở trang web, từ cái giây phút anh mất đi, trên thegioitruyen.com trong toàn bộ Search Engine, Cái tên Thích Uy sẽ không còn xuất hiện nữa! Một chi tiết nhỏ về anh ấy cũng không còn, cái gì cũng không còn. . . . . . Tôi chỉ có một người anh trai như vậy thôi, nhưng anh ta đã chết, cả một hạt bụi liên quan cũng không chừa lại, tên không có, tôi đi khắp nơi cũng không tìm được anh ấy. . . . . . Anh trai của tôi, cô trả anh ấy lại cho tôi, anh ơi . . . . . ." (diepdiep : lấy khăn giấy thôi, tội nghiệp quá đi)

Thích Lôi đứng ở bên giường khóc đến nỗi thở không ra hơi, Hứa Tử Ngư chợt nhớ tới lần đầu tiên mình gặp cô ấy, khi đó Thích Uy mặc cái áo đầm màu xanh da trời, tóc cột cao, gương mặt xinh đẹp cao ngạo không ai sánh nổi, vừa nhìn vào là biết cô ấy chính là một tiểu thư được nuông chiều từ bé. Lúc đó tay của Thích Uy đang nắm lấy tay của Hứa Tử Ngư, Thích Lôi liền chạy đến bên cạnh Thích Uy, ôm lấy cánh tay kia của hắn, cô ấy bày ra gương mặt đề phòng nhìn Hứa Tử Ngư mà hỏi :"Anh ơi, người phụ nữ kia là ai thế?"

Đầu của Hứa Tử Ngư như muốn nổ tung, cô từ từ leo xuống giường, cô ngồi chồm hổm ôm lấy Thích Lôi mà nói :"Thật xin lỗi, Thích Lôi, xin lỗi cô. . . . . ."

"Tôi hận cô, tôi hận cô, cô mau trả anh trai lại cho tôi đi. . . . . ." Một công chúa kiêu ngạo nay khóc giống một đứa trẻ vậy, hệt như năm đó, lúc bọn họ còn nhỏ cùng nhau chơi đùa, không cẩn thận ngã trên mặt đất. Khi đó nhất định anh trai cô sẽ chạy tới mà đỡ cô dậy, giúp cô phủi bụi đất trên người cô, sau đó sẽ dỗ dành :"Lôi Lôi đừng khóc nữa, anh dẫn em về nhà ăn chocolate nhé." Nay anh trai của cô đã chết rồi, trên đời này cũng không còn ai nói những lời như vậy với cô nữa.

Lúc Tống Lương Thần và Đào Duy Hiên đẩy cửa chạy vào, thì Hứa Tử Ngư ngồi chồm hổm cũng không còn vững nữa, toàn thân của cô phát ra từng trận run rẩy.

"Tiểu Ngư!" Tống Lương Thần vội vàng ôm lấy Hứa Tử Ngư, đưa tay lau nước mắt cho cô, sau đó nhỏ giọng nói :"Tiểu Ngư đừng khóc, đừng khóc nữa. . . . . ." Đào Duy Hiên thấy Hứa Tử Ngư nhắm hai mắt lại, thút tha thút thít dựa vào ngực của Tống Lương Thần, cả khuôn mặt của cô đều là nước mắt, nhìn thấy một cảnh này trái tim của Đào Duy Hiên cũng cảm thấy đau. Hắn nhận được tin tức thông báo Thích Lôi đã lén quay trở lại, cho nên vội vàng chạy tới bệnh viện vừa vặn đụng phải Tống Lương Thần ở thang máy.

Thích Lôi đầu sỏ gây ra chuyện này cũng đang lệ rơi đầy mặt, đứng ở bên giường khóc thút thít. Đào Duy Hiên thở dài một cái, rốt cuộc vẫn phải kéo cô đi ra ngoài.

Tống Lương Thần thấy Hứa Tử Ngư khóc đến nỗi thở không ra hơi, vội vàng ấn chuông gọi bác sĩ đến. Nửa bên mặt của Hứa Tử Ngư cũng đang sưng lên, Tống Lương Thần thấy vậy cũng rất đau lòng, muốn đưa tay sờ thử nhưng lại sợ sẽ làm cô đau, cho nên hỏi :"Là Thích Lôi đánh sao?"

Hứa Tử Ngư không nói gì, hắn xoay người định đi ra ngoài, nhưng bị Hứa Tử Ngư ngăn lại. Cô lắc đầu một cái nói :"Thôi, là em nợ cô ấy."

"Ngốc quá, em chẳng thiếu nợ ai cả. Và cũng không ai thiếu nợ em." Tống Lương Thần ôm Hứa Tử Ngư vào trong lòng. Lửa giận trong lòng của hắn đang bừng bừng, nhìn dáng vẻ khó chịu của Hứa Tử Ngư hắn cảm thấy đau lòng muốn chết.

Thích Uy đã chết, thế nhưng hắn lại giống như ma chú vắt ngang giữa hai người vậy. Đào Duy Hiên nói rất đúng, nếu như Thích Uy còn sống, Tiểu Ngư nhất định không chút do dự mà sẽ đi cùng hắn.