Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 37: Đáng Tiếc Là Người Hoàng Gia



Nụ cười trên mặt Lương Phóng ngưng đọng lại trong nháy mắt khi mũi tên cắm phập vào ngực hắn.

Một khắc kia khi ngã xuống, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Lạc tràn đầy vẻ khó tin.

– Đi xem Lương Phóng! – Quân Nặc vung tay, thị vệ bên người lập tức phi nước đại mà đi.

Diệp Lạc rũ mắt xuống, Phong Gian Ảnh tiếp lấy cung tên trong tay nàng, sau đó không dấu vết tiến lại gần, chậm rãi rót nội lực vào cơ thể nàng.

– Thất hoàng tử, Lương Phóng đã tắt thở. -Vừa nói, tên thị vệ quét mắt về phía Diệp Lạc, trong mắt ngoài bội phục ra còn có chút e sợ.

Quân Nặc hít mạnh vào một hơi, đột ngột nhìn về phía Diệp Lạc, trong ánh mắt mang theo chút khiếp sợ.

Bên cạnh có tiếng người ồ lên, mọi người đều biết Lương Phóng là thủ hạ mang danh hiệu thần tiễn của Lương tướng, người này tính cách can đảm cẩn trọng, cho nên Lương tướng mới phái hắn cho Thất hoàng tử. Không ngờ Diệp Tri chỉ là một tên thư sinh yếu đuối mà cũng có thân thủ lợi hại đến vậy.

– Diệp Tri ngươi dám ở trước bàn dân thiên hạ giết người phải chịu tội gì? – Lương thừa tướng vừa nghe được tin tức là vội vã chạy đến đây, nhìn thấy thi thể Lương Phóng được nâng tới, ông ta vừa sợ hãi vừa giận dữ.

Lương Phóng là người ông ta bỏ vào rất nhiều tâm huyết, trong ngàn vạn người mới chọn ra được một người, vừa phải có lòng trung thành tuyệt đối, cũng phải có tiềm năng phát triển. Lương Phóng quả nhiên không phụ kỳ vọng, trời sinh có sức lực mạnh hơn kẻ khác, lại không ngại khổ ngại khó, tập luyện được kỹ năng bắn tên thiện xạ bách phát bách trúng, lại trung thành và tận tâm làm việc cho ông ta, vì vậy ông mới an bài hắn đến bên người Quân Nặc.

Không ngờ hắn lại chết một cách vô ý nghĩa như vậy, bảo ông ta sao không tức giận cho được?

Diệp Lạc mím môi không lên tiếng, âm thầm để Phong Gian Ảnh giúp mình điều tức.

Nàng đã dùng hết công lực toàn thân để bắn ra mũi tên khi nãy, giờ phút này huyết khí có chút hỗn loạn, váng đầu hoa mắt.

Nàng không lên tiếng, cũng không đại biểu cho không ai thay nàng nói, Quân Hoằng lập tức đứng chắn trước mặt nàng.

– Lương Lược ngươi đúng là làm càn! Ở đây đến lượt ngươi lên tiếng sao?

– Thái tử điện hạ! – Lương Lược chắp tay.

– Thiên Tử phạm pháp định tội như thứ dân. Diệp Tri bắn chết Lương Phóng trước mắt bàn dân thiên hạ, nếu không đem hắn ra trừng trị theo công lý thì khó mà thần phục dân chúng.

Quân Hoằng bĩu môi nói.

– Hừ! Hay cho câu trước mắt bàn dân thiên hạ, trước khi tỷ thí, Diệp Tri và Lương Phóng cũng đã giao hẹn trước mặt tất cả mọi người. Lương Phóng vốn kĩ không bằng người, sao có thể trách ai. Nếu không tin ngươi có thể hỏi Thất hoàng đệ.

Quân Nặc trầm mặc không lên tiếng.

Sắc mặt Lương Lược khó coi đến cực điểm.

– Thái tử điện hạ, ngài công khai thiên vị thần tử như vậy sẽ gây tổn hại đến mỹ danh công chính liêm minh của ngài, mong điện hạ hãy cân nhắc lại mà giao Diệp Tri cho Đại Lý tự thẩm tra. Giết người thì phải đền mạng!

Diệp Lạc nghe đến đây liền cười mà như không cười nhìn Lương Lược, nói.

– Giết người đền mạng? Lương thừa tướng muốn công bằng thì cũng được thôi. Bây giờ ta sẽ đứng vào vị trí vừa nãy của Lương Phóng, Lương tướng cũng đến bắn ta một lần. Nếu bắn trúng thì ta đền mạng, ngược lại, nếu bắn không trúng thì chỉ có thể nói là ta phúc lớn mạng lớn.

Lương Lược cắn răng, vừa định mở miệng lại nghe Diệp Lạc bổ sung thêm một câu.

– Ta lại không ngu ngốc giống như Lương Phóng, thấy tên bay đến còn không biết trốn. Thật đúng là không chết vì tên bắn cũng chết vì ngu!

Lương Lược tức đến suýt hộc máu, Diệp Lạc không thèm để ý đến tâm tình của ông ta, tiếp tục.

– Hơn nữa, hiện tại Lương Phóng là thủ hạ dưới trướng của Thất hoàng tử, Thất hoàng tử còn chưa lên tiếng, Lương thừa tướng ngài không thấy là mình hơi nhiều chuyện rồi sao? Phải chăng… Lương Phóng vốn không phải thủ hạ của Thất hoàng tử mà ngài mới đúng là chủ nhân chân chính của hắn?

– Ngươi…! – Ngay cả cáo già giảo hoạt như Lương Lược cũng bị Diệp Lạc nói cho không phản bác lại được, tức giận đến mức râu ria dựng ngược.

Diệp Lạc chuyển sang Quân Nặc.

– Thất hoàng tử, ngài thấy sao? Trong trận đánh cuộc này từ đầu đến cuối, Diệp Tri tự nhận là mình không hề làm sai cái gì.

Quân Nặc im lặng nhìn nàng, nửa ngày sau, thần sắc trên mặt mới chậm rãi trở về trạng thái bình tĩnh, lên tiếng:

– Đúng là do Lương Phóng kĩ không bằng người.

Lương Lược giận dữ nhìn Diệp Lạc chằm chằm, Diệp Lạc thản nhiên cười, không chút sợ hãi nghênh đón ánh mắt của ông ta.

Lương Lược lạnh lùng buông một câu.

– Ta đã phúng viếng lão Thái Phó xong, tinh thần Diệp thị lang thoạt nhìn cũng tốt lắm, không cần thiết phải an ủi vậy lão phu cáo từ.

– Lương đại nhân đi cẩn thận, không tiễn. – Diệp Lạc mỉm cười vuốt cằm.

“Hừ!” Lương Lược vung tay áo, sải bước rời đi.

Ông ta vừa đi, liền có người lục tục cáo từ.

Quân Hoằng đứng bên kia nhẹ giọng nói với Chiêm Xuân.

– Nhớ kỹ những người này.

Không thể nghi ngờ những người này đều thuộc đảng thế lực của Lương tướng, thân là thần tử lại dám không đem bản thái tử để vào mắt, giỏi, đúng là rất giỏi!

Hắn thầm nghiến răng kèn kẹt.

Một ngày này, đối lập với tâm trạng con người, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu khắp chốn.

Diệp Lạc quỳ gối trước linh đường, dập đầu hoàn lễ với từng người đến bái tế.

Tô Thành đi tới, đặt tay lên vai nàng.

– Diệp thị lang, hãy nén bi thương.

Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn Tô Thành, người thân thiết nhất với nàng ở trong Hàn Lâm Viện, trong mắt ông giờ phút này là thành ý an ủi thật tâm.

Nàng gật gật đầu.

– Đa tạ đại học sĩ, ta không sao.

Tô Thành khẽ đè vai nàng lại, hạ thấp giọng.

– Diệp Tri, Diệp lão Thái Phó vừa mất, ngươi không nên lộ ra thái độ sớm như vậy, dù sao ngươi chỉ mới gia nhập quan trường được hai năm, có một số người không dễ đắc tội. Có oán khí cũng phải nhẫn nhịn để sau này báo cũng không muộn.

Diệp Lạc biết ông đang thay nàng lo lắng chuyện vừa rồi, nàng cảm kích cười nói.

– Diệp Tri xin thụ giáo, đa tạ ngài nhắc nhở.

Diệp Lạc biết nàng hôm nay ở trước mặt mọi người gây khó dễ cho Lương tướng cùng Thất hoàng tử là một hành động thiếu khôn ngoan. Nhưng nàng không thể nhẫn nhịn được, hôm nay, ở trước linh cữu của gia gia, nàng muốn Lương Phóng phải nợ máu trả bằng máu.

Lương Lược về đến phủ, một hồi liền ra lệnh cho thuộc hạ:

– Lập tức đi thăm dò xem Diệp Tri bái sư người nào, học võ công từ đâu.

Mấy phụ tá trong Tướng phủ hai mặt nhìn nhau, một người trong đó dè dặt đứng ra hỏi:

– Tướng gia, Diệp Tri là Bảng nhãn cuộc thi văn, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói hắn có võ công!?

– Hừ, vậy mới đáng sợ. Võ công của Diệp Tri tuyệt đối không kém hơn tân khoa võ Trạng Nguyên Diệp Tinh Dương, vậy mà chúng ta một chút tin tức cũng không có.

– Việc này… không rõ tướng gia nghe được từ đâu?

Lương tướng siết chặt nắm đấm, kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, rồi nói.

– Lương Phóng vốn có thần lực trời sinh, lực cánh tay của hắn người bình thường khó mà sánh nổi, nhưng lực bắn cung của Diệp Tri thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Lương Phóng, nếu không có nội lực thâm hậu tuyệt đối không làm được. Lập tức cho người đi tìm hiểu chi tiết mọi hành động lời nói của Diệp Tri vòng mười ngày qua cho ta.

– Tuân lệnh! – Mấy người lau mồ hôi lui xuống.

– Diệp Tri! – Lương Lược lặp lại cái tên một lần nữa, thần sắc trên mặt liên tục biến đổi.

Lương Lược ở bên này bận rộn an bài, Diệp Lạc ở bên kia cũng bận rộn đánh chén.

Thời điểm nàng ăn đến bát thứ bốn, mọi người trên bàn ăn đều bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.

– Diệp thị lang hai ngày nay vì thương tâm quá độ mà quên ăn cơm sao? – Quân Nặc dò hỏi một cách uyển chuyển.

Diệp Lạc tranh thủ lúc mồm đang rảnh rỗi cười cười đáp.

– Hôm nay bận rộn nhiều quá nên hơi đói bụng, mọi người đừng để ý.

Nàng lại vục đầu xuống bát cơm, loáng cái đã giải quyết xong một bát, lúc kêu hạ nhân thêm cơm, Quân Hoằng liền ngăn cản nàng.

– Đủ rồi, không được ăn nữa.

Diệp Lạc nhìn hắn.

– Ta vẫn đói.

Quân Hoằng đoạt lấy chiếc bát của nàng.

– Hôm nay ngươi ăn quá nhiều rồi, ngày mai lại ăn tiếp.

Diệp Lạc lắc đầu.

– Ta hiện tại ngay cả cơm cũng không được ăn sao?

Lời này nói ra có chút gắt gỏng, Quân Hoằng nghe mà bùng lên giận dữ, đoạt luôn cả đôi đũa của nàng.

– Bản cung nói hôm nay không ăn là không ăn.

– Bản cung? Thật lớn lối! Ngay cả việc thần tử ăn cơm ở chính nhà mình cũng muốn quản. – Diệp Lạc ôm bụng, nhắm mắt lên án. Nàng thật sự vẫn thấy đói mà!

Quân Hoằng không để ý đến lời lên án của Diệp Lạc, nhanh tay múc một chén canh đặt xuống trước mặt nàng.

– Cùng lắm là uống bát canh này, những thứ khác không được ăn nữa.

Hắn lại không hay biết một màn này đã làm bao nhiêu người kinh hãi đến rớt tròng mắt. Ít nhất trong đó có Lương Tích Nghi thầm hít một ngụm khí lạnh. Có thể khiến cho thái tử đương triều tự tay hầu hạ múc canh là một niềm vinh hạnh tới mức nào, nàng nhìn về phía Diệp Lạc với thần sắc phức tạp.

Ánh mắt Quân Nặc khẽ đảo qua đảo lại trên hai người họ. Có điều Quân Hoằng lại hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ cau mày nhìn Diệp Lạc bưng bát canh lên tu một hơi là hết, sau đó hắn nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy cái bát.

– Được rồi, chỉ được uống một bát thôi.

Diệp Lạc miễn cưỡng liếc hắn một cái, hiện tại không cho nàng ăn, buổi tối không có hắn ở đây nàng còn không biết tự mình ăn sao? Việc cỏn con như vậy, nàng nhịn được.

Ở một góc tối, Diệp Tri bị Phong Gian Ảnh vội vã tìm đến để ngăn cản muội muội mình, thấy vậy thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn đầy tò mò nhìn về phía Quân Hoằng, khẽ hỏi người bên cạnh:

– Phong Gian, thái tử có biết thân phận thật sự của Lạc nhi không?

– Không thể nào, công tử giấu diếm thân phận rất kỹ!

Diệp Tri tháo mũ nguỵ trang trên đầu xuống, khẽ cười nói.

– Xem ra cũng không cần đến ta.

Hắn thực sự vui mừng vì còn có người có thể thay hắn ngăn cản tật ăn nhiều của muội muội khi nàng đau lòng khổ sở. Vào thời điểm càng bi thương, nàng sẽ càng ăn không biết tiết chế, hơn nữa, khi đó nàng còn không thèm nghe lời người khác nói. Cho nên lần này Phong Gian Ảnh mới sợ tới mức chạy đi tìm hắn. Bọn họ mất nửa ngày cải trang giả dạng, tới nơi mới biết nhiệm vụ gian nan đó đã được thái tử điện hạ hoàn thành.

– Vị thái tử điện hạ này dám cướp bát đũa của công tử?

Phong Gian Ảnh thấy khó mà tưởng tượng được, hắn vẫn nhớ có một lần hắn cùng Tinh Dương tranh nhau cướp đũa của công tử, kết quả là mỗi người bị nàng một cước đá vào mông.

Diệp Tri nhìn theo một lúc, nhíu mày hỏi:

– Phong Gian, thái tử có bị tin đồn không tốt hay thói xấu gì không?

– Không có! Thái tử làm người rất biết giữ mình, danh tiếng khá trong sạch. – Phong Gian Ảnh cẩn thận nghĩ một lát rồi mới trả lời.

Diệp Tri trầm mặc nửa ngày, thở dài một hơi.

– Đáng tiếc lại sinh ở trong hoàng gia. – Xoay người phất phất tay.

– Xem ra không có việc gì rồi, ta trở về tiểu viện, ngươi đi theo coi chừng Lạc Lạc một chút.

Đi được hai bước, Diệp Tri lại quay đầu nhìn Quân Hoằng, hắn đang mang vẻ mặt khẩn trương giữ lấy Diệp Lạc, không biết nói cái gì bị Diệp Lạc không kiên nhẫn đẩy ra, mặt hắn lại chuyển sang vẻ tức giận, nhưng vẫn không buông tay mà tiếp tục nói cho xong.

Diệp Tri thầm than dưới đáy lòng, thật đáng tiếc, không chỉ sinh trong hoàng gia, mà còn là Thiên Tử tương lai.