Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 19: Yêu Là Gì?



Diệp Lạc đi vào tiểu viện, cố ý phóng nhẹ cước bộ.

Diệp Tri nằm trên chiếu trúc, ánh mặt trời theo khe hở lá cây chiếu vào gương mặt hắn, ôn hòa và yên tĩnh.

Diệp Lạc ngồi bên cạnh ca ca, nâng má nghiêng đầu nhìn ván cờ dang dở Diệp Tri bày ra lúc trước.

Khi Diệp Tri tỉnh lại thì nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Cô gái ôm đầu gối ngồi tựa vào chân hắn, vẻ mặt nhủ say sưa, nhu thuận như một hài đồng nho nhỏ hai ba tuổi còn ngủ trong ngực mẫu thân.

Tang Du đem thuốc sắc lại, Diệp Tri rất xa đánh một cái thủ thế, hắn ngừng cước bộ, đứng ở một bên.

Diệp Tri chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng đem áo choàng lên người nàng.

Có lẽ Diệp Lạc cảm thấy chóp mũi ngưa ngứa, cọ cọ trên áo choàng rồi lại tiếp tục ngủ.

Vừa tỉnh lại đã thấy mặt trời ngã về tây, Diệp Lạc xoa xoa mắt nhìn Diệp Tri ở đối diện hai mắt đầy ý cười, “Ca ca!” Nàng lười biếng duỗi eo, sau đó há hốc miệng, nàng không nhìn lầm chứ!

“Ca ca, muội ngủ một lát mà quá chiều rồi?”

Diệp Tri hoạt động hai chân sớm đã chết lặng, trong giọng nói mang theo trách cứ nho nhỏ, “Muội đấy! Bao lâu chưa ngủ cho tốt rồi, xem xem, phía dưới mắt đều có quầng thâm.”

Diệp Lạc dịch ra, hai tay cùng xoa bóp hai chân của hắn, “Muội ngủ sắp thành trư rồi còn không ngủ tốt sao. Ca ca thật là, huynh tỉnh dậy phải gọi muội một tiếng chứ!”.

Tang Du lúc này mới bưng thuốc sắc đã đun nóng lần nữa lại đây, Diệp Tri vừa uống vừa nhìn nàng hai tay linh hoạt xoa bóp, cười nói, “Lạc Lạc, thủ pháp xoa bóp của muội chỉ sợ Giản Phàm cũng phải cam bái hạ phong.”

“Đó là đương nhiên, sư huynh……” Thanh âm bỗng dưng im bặt, nụ cười trên mặt Diệp Lạc cứng lại, một hồi lâu nàng mới tiếp tục nói, “Trước kia ở Thương Vụ Môn có học.”

Diệp Tri xoa đầu nàng, không nói nữa.

Diệp Lạc hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, “Ca ca, sao không thấy tẩu tử?”

Diệp Tri nhìn về phía Tang Du, “Lúc trước không phải nói thất hoàng tử phi tới chơi sao, sao giờ còn chưa về?”

Tang Du vội vàng đáp, “Thiếu phu nhân đón khách xong, cảm thấy có chút mệt mỏi nên trở về phòng nghỉ ngơi.”

Thất hoàng tử phi? Diệp Lạc quay đầu hỏi, “Nàng tới làm gì?”

Diệp Tri vỗ vai nàng, “Đừng khẩn trương, Thanh Nguyệt nói nàng cùng thất hoàng tử phi là bạn khuê mật, đã lâu không gặp nên gặp mặt có chút hưng phấn là khó tránh khỏi.”

Diệp Lạc cười cười, “Được, muội đã biết. Tang Du, cơm chiều chuẩn bị tốt chưa, đêm nay ta muốn ăn trong tiểu viện.”

Lúc ăn cơm chiều Phó Thanh Nguyệt lại đây, Diệp Lạc vừa nhìn thấy bụng nàng lập tức nhảy tới đỡ nàng cẩn thận đi lại.

Diệp Tri ở đàng xa cười nàng, “Lạc Lạc, muội so với người sắp làm mẹ như Thanh Nguyệt còn khẩn trương hơn.”

“Đó là đương nhiên, về sau tiểu tử này ra đời nhất định phải thích muội nhất mới được.”

Thanh Nguyệt cầm tay nàng đi tới, vuốt ve bụng, “Lạc Lạc thích cục cưng như vậy, nó nhất định hiểu được.”

Diệp Tri múc canh cho thê tử cùng và muội muội, cười vui vẻ nói, “Đêm nay canh rất ngon, hai người uống mau đi.”

Sau khi Phó Thanh Nguyệt ngồi xuống nghe thấy phu quân nói, trong mắt kinh ngạc, “Thiên Sơn tuyết liên!” Nàng quay đầu nhìn về phía Tang Du, có chút không thể tin, “Các ngươi dùng tuyết liên làm canh khai vị?”

Tang Du thần sắc thản nhiên, “Trước đây công tử vẫn dùng làm nước trà uống, thời gian trước thời tiết lạnh trên đường tuyết ứ đọng nhiều nên bị ngưng một đoạn thời gian, hôm nay vừa mới đưa đến.”

Phó Thanh Nguyệt le lưỡi, “Tướng công, nhà chúng ta có tiền như vậy?”

Diệp Lạc đã sớm cầm bát canh giương cao uống, vểnh mặt lên đến tận trời, “Tẩu tử, không vội nói chuyện, thừa dịp còn nóng uống mau, yên tâm đi, nhà chúng ta tuyệt đối nuôi tốt chị cùng với tám mười cháu trai cháu gái.”

Lúc này Diệp Tri mới mở miệng, bụng đầy hồ nghi, “Thanh Nguyệt, tuyết liên này thực sự rất quý?” Hắn vẫn tưởng giống như lá trà khắp nơi đều có, bằng không vì sao ở trong tiểu viện mỗi lần phơi nắng đều là từng đống một.

Thanh Nguyệt uống mấy ngụm canh mới nói, “Tuyết liên hàng năm tiến cống vào cung chỉ có lúc sinh nhật thái hậu và hoàng hậu mới có một hai đóa, chàng nói có quý hay không? Huống chi tuyết liên trên núi lại là cực phẩm trong cực phẩm.”

“Lạc Lạc, không phải muội nói hai bạc một đóa sao?” Ánh mắt Diệp Tri thẳng tắp bắn về phía Diệp Lạc đầu cũng không dám nâng lên.

Diệp Lạc ngẩng đầu lên cười hắc hắc, “Muội đoán thôi, muội giống ca ca đều chưa từng đi chợ, làm sao muội biết được, đúng không Tang Du?”

“Dạ, tiểu thư tới giờ chưa từng đi chợ.” Tang Du gật đầu.

“Thấy chưa, ca ca, cho nên mới nói muội cũng chỉ đoán vậy thôi, ai ngờ đoán không chuẩn rồi.”

Diệp Tri cười tủm tỉm nhìn nàng, “Lạc Lạc, muội muốn ca ca tin tuyết liên hôm nay là mua ở chợ?”

Diệp Lạc vừa thấy nụ cười này lập tức đứng lên giơ lên hai tay, “Ca ca, không cần tức giận, muội cũng không biết làm sao mua, bằng không chúng ta bảo Tang Du đi thăm dò, được không?”

“Diệp Lạc!” Nụ cười trên mặt Diệp Tri càng sâu.

Diệp Lạc nhanh chóng đứng phía sau Phó Thanh Nguyệt, lắc lắc người nàng, vẻ mặt thảm thiết, “Tẩu tử, ca ca tức giận, tẩu mau mau giúp muội khuyên nhủ.”

Phó Thanh Nguyệt nhìn thoáng qua nụ cười hoa lệ trên mặt trượng phu nhà mình, khoát tay, “Tẩu cũng không dám.”

“Diệp Lạc!” Diệp Tri lại gọi một tiếng.

Diệp Lạc nhếch miệng, chậm rì rì tiến đến trước mặt Diệp Tri, vươn hai tay để trước mặt hắn, nghiêng đầu sang một bên, “Ca ca, huynh đánh nhẹ chút, muội sợ đau!”

Diệp Tri nhẹ nhàng cầm tay nàng, đầu ngón tay lành lạnh, “Lạc Lạc!”

“A!” Trong tiếng kinh hô của Phó Thanh Nguyệt, Diệp Tri ngã xuống.

“Ca ca!” Diệp Lạc quỳ một gối xuống, đỡ được Diệp Tri, hắn gắt gao nhắm mắt lại, khóe miệng đỏ bừng, vô cùng kinh hãi.

“Tang Du, gọi Giản Phàm đến.”

Giản Phàm vẫn sống ở nhà thuốc phía sau tiểu viện, hắn đi tới khiến trong phòng vị thuốc càng thêm nồng đậm.

Diệp Lạc ôm chân ngồi ở gian ngoài, tựa đầu vào trên đùi, không nhúc nhích.

Phó Thanh Nguyệt đi tới, nhẹ nhàng vỗ nàng, “Lạc Lạc, không phải sợ.”

Diệp Lạc ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy bất lực, “Tẩu tử, tẩu không sợ sao?”

Trên khuôn mặt dịu dàng của Phó Thanh Nguyệt lộ ra sự kiên định, “Lạc Lạc, chúng ta đã sớm biết, không phải sao? Nếu đã biết trước sẽ có một ngày như vậy thì mỗi ngày Diệp đại ca còn ở bên cạnh chúng ta phải tận lực vui cười, huynh ấy đi rồi chúng ta cũng phải hạnh phúc. Như vậy, huynh ấy mới không mang theo áy náy và tiếc nuối rời đi.”

Nàng gắt gao ôm Diệp Lạc, “Lạc Lạc, muội không thể ngã xuống.”

Diệp Lạc không nói gì, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nước mắt không ngừng được, lặng yên rơi xuống.

Kỳ thật nàng không hề kiên cường, sở dĩ nàng tùy hứng không kiêng nể là vì nàng biết, cho dù xảy ra chuyện gì thì chỉ cần về nhà nàng còn có một ca ca luôn yêu thương nàng.

Có những lúc không cần huynh ấy làm gì chỉ cần yên lặng đứng đó, cũng làm nàng cảm thấy an tâm và bình tĩnh lại.

Nếu, ngay cả ca ca cũng đi rồi, chỉ còn lại mình nàng thôi.

Cửa phòng bị đẩy ra, Giản Phàm đi ra.

Diệp Lạc không nói một lời, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Diệp Lạc, “Tiểu thư, dược hiệu hỏa phượng hoa, đã hết.”

Tay Diệp Lạc run lên, “Vậy?”

“Tiểu thư, công tử không qua được mùa đông năm nay.”

“Không có biện pháp khác sao, ngoài hỏa phượng hoa, còn có linh dược khác không?”

Cho dù là hỏa phượng hoa cũng không thể cướp người từ tay Diêm Vương, những lời này Giản Phàm không nói ra. Hắn nhìn Diệp Lạc hai má trắng bệch, nhẹ giọng nói, “Tiểu thư, ta sẽ cố nghĩ cách.”

Diệp Lạc nhắm mắt, nàng biết tính cách Giản Phàm, hắn nói như vậy tức là đã không còn hi vọng, “Gọi Phong Gian Ảnh đến giúp ngươi, thử xem còn có biện pháp khác không.”

“Vâng!” Giản Phàm gật đầu.

Lúc này, Phó Thanh Nguyệt từ buồng trong đi ra, “Huynh ấy tỉnh rồi, muốn gặp muội.”

Diệp Lạc đứng lên, lúc đi qua người Phó Thanh Nguyệt nâng tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, “Đừng để huynh ấy thấy.”

Diệp Lạc gật gật đầu.

Diệp Tri nằm trên giường, nhìn về phía cửa vào, vừa thấy nàng bước vào đã vươn tay đến.

“Ca ca!” Diệp Lạc bước nhanh tới cầm tay hắn, ngồi xổm bên giường, “Ca ca.” Không nói nên lời chỉ có thể thốt lên tiếng gọi.

Diệp Tri lẳng lặng nhìn nàng, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói, “Lạc Lạc, thực xin lỗi.”

Thực xin lỗi, Lạc Lạc, khiến muội vì ta vất vả như vậy.

Thực xin lỗi, Lạc Lạc, ta không thể làm một ca ca tốt!

Không thể để ca ca thấy mình khóc được! Diệp Lạc đem mặt chôn vào chăn trước ngực ca ca, hồi lâu sau mới nói, “Ca, huynh không cần nghĩ gì cả, dưỡng bệnh cho tốt. Mọi chuyện trong nhà, còn có muội!”

Lại ngẩng đầu lên, trên mặt nàng chỉ có nụ cười, nàng thay Diệp Tri sửa sang lại chăn, “Ca ca, huynh ngủ một lát đi.”

Diệp Tri cũng thấy mí mắt rất nặng, hơi hơi gật đầu rồi nhắm mắt hỗn loạn ngủ.

Nghe được ca ca hô hấp vững vàng, Diệp Lạc mới đi ra.

Vừa ra khỏi cửa liền lảo đảo, một đôi tay vững vàng đỡ nàng, “Công tử.”

“Phong Gian!” Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Công tử yếu ớt như vậy làm cho tâm hắn một trận đau đớn. Phong Gian Ảnh ôm lấy nàng, “Ta đưa ngươi về nghỉ ngơi.”

“Ngươi cứ ở lại, giúp ta nhìn xem ca ca.”

“Được, đưa ngươi về ta sẽ đi tìm Giản Phàm.”

“Ừ!”

Đưa Diệp Lạc về phòng nằm xuống, Phong Gian Ảnh đứng ở bên giường chậm chạp không động, “Công tử, ta ở cùng ngài một lát, ngài ngủ ta lại đi.”

“Ta không sao, ngươi đi giúp Giản Phàm đi.”

Nhưng công tử như vậy, sao hắn có thể yên tâm để nàng một mình? Phong Gian Ảnh chần chờ, một thanh âm từ bóng đêm truyền đến, “Phong Gian, ngươi đi đi, ta ở trong này.”

Một thân ảnh cao to từ trong bóng tối đi ra, trên trán còn ẩn ẩn mồ hôi.

Phong Gian Ảnh lộ ra vẻ vui mừng, “Tinh Dương, ngươi đến thì thì tốt rồi, ngươi ở chỗ này cùng công tử, đừng để nàng một mình a!”

Diệp Tinh Dương đá hắn một cước, “Còn cần ngươi nói nhiều? Cút cho ta.”

“Tinh Dương……” Diệp Lạc mới kêu một tiếng, Diệp Tinh Dương đã đuổi Phong Gian Ảnh đi rồi đóng cửa trở lại, hắn đặt mông ngồi vào bên giường, kéo chăn cao bao Diệp Lạc thật kín.

“Tiểu thư, ngài không cần nói, ngài muốn biết gì ta đều nói cho ngài. Ta vừa thu được truyền tin của Diệp gia ám vệ, biết công tử đã xảy ra chuyện mới trở về, ta vào phủ có ám vệ cản phía sau, xác định không ai theo dõi. Đêm nay ta ở bên ngài, ngài nghỉ ngơi đi, sáng mai ngài tỉnh ta lại đi.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói, “Tiểu thư, ngài muốn khóc cũng không sao, Tinh Dương sẽ coi như không phát hiện ra.”

Nhưng Diệp Lạc, cuối cùng không khóc.

Nàng nhìn thân ảnh Diệp Tinh Dương yên lặng thủ hộ, nói giọng khàn khàn, “Tinh Dương, ta ngủ.”

“Được!”

Diệp Lạc nhắm mắt lại, nàng chỉ cho phép mình yếu ớt một buổi tối này thôi.

Ngày mai ngủ dậy, nàng vẫn phải là một Diệp Tri hăng hái như cũ!