[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ

Chương 13



Rất nhanh, đã tới kỳ nghỉ dài hạn ngày mùng một tháng năm.

Đón Lý Xuất Vân, Từ Táp lái xe chở cậu đi đường Trữ Tĩnh.

Xe chạy đến trước một tòa building xa hoa. Lý Xuất Vân từ trong xe ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất, trong lòng âm thầm sợ hãi than.

Giá đất ở đây đắc đến nổi tiếng cả thế giới, Từ Táp cư nhiên có thể mua được một chỗ tốt như thế trên đường Trữ Tĩnh, tòa nhà lớn xa hoa này, có phương tiện đầy đủ, còn có thể nhìn thấy biển, giá cả nhất định xa xỉ.

Mở cửa phòng, Từ Táp thỉnh Lý Xuất Vân đi vào.

Thấy được toàn cảnh phòng khách, Lý Xuất Vân kinh ngạc đến kêu thành tiếng: “Nhà anh cư nhiên lớn như vậy! Anh thật là một kẻ xa xỉ!”

Lý Xuất Vân trăm triệu thật không ngờ, phòng ở Từ Táp cư nhiên tốt như vậy.

Chỉ là một phòng khách, so với tổng diện tích căn nhà Lý Xuất Vân thuê còn lớn hơn, trang hòan bên trong phòng cực có cảm giác rộng rãi, càng có cảm giác khiến người ta thư sướng.

Lý Xuất Vân ở huyền quan* cở giầy, nhảy vào phòng khách nhà Từ Táp, sàn nhà bằng gỗ nguyên chất, đi chân trần dẫm lên thực thoải mái.

_huyền quan: lối vào nhà, tính từ cửa đến phòng khách.

Phòng trang hoàng lấy màu trắng đen làm chính, màu trắng chiếm đa số, tầng trệt nơi này vốn cao, lấy ánh sáng vô cùng tốt, gia cụ đạm màu càng làm tăng vẻ sáng sủa bên trong.

Ngoài cửa sổ chính là biển Nam Hải xanh ngọc cùng sóng biển dập dờn, tầm nhìn thật tốt. Phảng phất có gió biển thổi tới quất vào mặt, bồn hoa màu xanh biếc bên trong nhẹ nhàng lắc lư trong gió.

Lý Xuất Vân ở trong phòng khách đông sờ sờ tây nhìn nhìn, ngồi trên ghế sa lon, lại nhìn nhìn dàn loa, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Từ Táp.”Anh cư nhiên có tiền như vậy!”

“Cái gì?”

“Anh đừng cho là em không biết giá bất động sản cái gì, anh… Anh cư nhiên ở một nơi tốt như vậy?”

Từ Táp lộ ra tươi cười mang theo hoang mang.”Thì sao nào?”

“Xa xỉ.”

“Anh không có gì xa xỉ, nơi này trang hoàng xem như đơn giản, em cũng biết anh đâu phải hạng người tiêu tiền lung tung.”

Lý Xuất Vân nhìn bốn phía xung quanh một chút.”Anh còn không tính xa xỉ?”

“Tiểu hùng miêu, đây gọi là đầu tư phòng ở được không? Lại nói, nơi này là chỗ về sau anh ở, bố trí thoải mái chút cũng là việc nên làm, ai không hy vọng nhà mình thoải mái chứ?”

“Bá mẫu cùng tiểu Mạn, vì cái gì không ở nơi này, nơi này tốt như vậy, hẳn là để bá mẫu cùng tiểu Mạn tới ở.”

Từ Táp nói: “Mẹ anh không muốn đây là bởi vì căn nhà cũ kia là nơi mà mẹ và ba anh chung sống, sau đó Thiệu thúc thúc cũng chiếu cố mẹ anh ở đó, bà đối với nơi đó có cảm tình, hàng xóm láng giềng cũng đều là quen biết nhiều năm, bà luyến tiếc dọn đi. Về phần tiểu Mạn, chờ khi em ấy kết hôn, anh sẽ để tiểu Mạn chọn phòng, rồi mua cho nó.”

“Quả nhiên anh thật đúng là một kẻ có tiền.”

Từ Táp lắc đầu cười không ngừng.”Tiền là có một chút, bất quá em không cần hiểu lầm anh.”

Lý Xuất Vân lại nhìn ban công, đứng ở bên lan can, dõi mắt trông về phía xa.

“Nếu bây giờ la lên có người nghe thấy không?” Lý Xuất Vân hỏi Từ Táp đứng bên cạnh.

“Anh không biết.”

Mang Lý Xuất Vân xem thư phòng, Từ Táp nói: “Sách của anh không nhiều lắm, cũng không xem ở trong này, anh đem sách của em để bên trong, em ở trong này đọc sách học bài, thực tiện.”

Lý Xuất Vân phát hiện, Từ Táp đem bộ sách như núi, số liệu, đĩa CD của cậu, đều xếp gọn gàn kỹ càn, trong lòng nhất thời ấm ấp vui vẻ.

“Có ăn không?”

“Đến phòng bếp nhìn xem.”

Phòng bếp trang hoàng là một mảnh lục nhạt, mặt tường mặt đất đều là một loại gạch men sứ màu xanh biếc cực đạm, thập phần nhẹ nhàng khoan khoái. Tủ bép màu xám bạc nhạt, đủ các đồ làm bếp, cái tủ lạnh lớn có hai cửa Lý Xuất Vân đều thực thích.

Từ Táp từ trong tủ lạnh lấy hoa quả đã chuẩn bị tốt, giao cho Lý Xuất Vân.

Cầm bồn hoa quả ngồi trên ghế sa lon, Lý Xuất Vân nhai nhai.

“Phòng bếp của anh thật không tệ.” Lý Xuất Vân bình luận.

“Về sau em muốn ăn cái gì, anh nấu cho em ăn.”

Ăn xong, Lý Xuất Vân cùng Từ Táp xem TV, chỉ chớp mắt, đã đến chạng vạng.

“Ở đây ăn bữa tối đi.”

Dùng đồ ăn đem Lý Xuất Vân giữ lại.

Ăn cơm xong, muốn rửa tay, Từ Táp mang Lý Xuất Vân vào phòng tắm.

Phát hiện cửa sổ trong phòng tắm có thể nhìn đến cảnh biển, Lý Xuất Vân không phục lắm.”Anh quả nhiên là xa xỉ.”

Vẻ mặt Từ Táp vô tội.

Nhìn bồn tắm lớn trong phòng tắm, Lý Xuất Vân còn không có cảm giác gì, chờ cậu nhìn đến trên giá có hai cây bàn chãi đánh răng đặt song song, đột nhiên đỏ mặt, xoay người bước đi.

Trong phòng khách, Từ Táp giữ chặt lấy tiểu Vân, cười từ phía sau ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Phòng tắm không tồi đi? Phòng ngủ rất tốt.”

Lý Xuất Vân giống như mèo bị giẫm đuôi nhảy dựng lên.”Từ Táp!”

“Đừng kêu, nhìn mới biết được.” Bán tha bán ôm lôi kéo Lý Xuất Vân, Từ Táp mở cửa phòng ngủ ra.

Vẫn là cửa sổ có thể nhìn thấy biển. Giữa phòng, là cái giường lớn, sàng đan màu đen, gối đầu màu trắng, tủ treo áo khóac mới tinh, đèn bàn ở trên tủ đầu giường ngắn gọn mới mẻ độc đáo. Lý Xuất Vân nhìn cái giường lớn kia, miệng mím môi không nói lời nào.

Từ phía sau ôm sát Lý Xuất Vân, Từ Táp cúi người, môi dán lên lỗ tai Lý Xuất Vân, nhỏ giọng nói: “Tiểu hùng miêu, cái giường này rất tuyệt, ngủ thực thoải mái, có muốn thử một chút hay không?”

Lý Xuất Vân giãy khỏi cánh tay Từ Táp, sải bước đi vào phòng ngủ, nhấc chân đá cái giường, quay đầu như khiêu khích nhìn về phía Từ Táp, miệng không hừ nói: “Coi chừng ngủ lăn xuống giường.”

Từ Táp cũng không ngại, mở tủ quần áo ra chỉ Lý Xuất Vân ý bảo, “Y phục của em anh đều để vào trong.” Sau đó, hắn lại lấy ra một bộ áo ngủ, đưa cho Lý Xuất Vân.”Mới mua, cho em.”

Bộ áo ngủ bằng vải bông có in hình quả đào, Lý Xuất Vân càng thêm không hài lòng.”Cái gì? Khó coi như vậy, cư nhiên còn in cái hình này, sao anh lại chọn như thế?”

Từ Táp cười cười, lấy ra một bộ khác lớn hơn một số, kia là của hắn.

Áo ngủ cùng kiễu, ấn in hình cây trúc.

Lý Xuất Vân đột nhiên hiểu được, trúc trên áo ngủ Từ Táp, là ám chỉ chính mình —— tiểu hùng miêu, mà quả đào trên áo mình, là ám chỉ chính biệt hiệu mình cho Từ Táp —— hầu tử.

Lý Xuất Vân hừ một tiếng.”Anh đem việc này nói rõ đi.”

Từ Táp đi tới, đem Lý Xuất Vân ôm vào trong ngực một lần nữa.”Em là tiểu hùng miêu của anh, là tiểu hùng miêu anh tối bảo bảo.”

Đưa tay ôm lấy vai Từ Táp, Lý Xuất Vân dựa vào ngực của hắn, hưởng thụ phần ôn tồn này.

“Tiểu hùng miêu, chớ đi. Dọn lại đây được không? Mỗi ngày đón em còn phải đưa đến nơi khác, thật sự là làm cho anh không thể chịu đựng được.”

Nhẹ vỗ về mái tóc ngắn của Lý Xuất Vân, Từ Táp lại một lần nữa nói: “Em không nhẫn tâm tới mức để anh lại trong căn nhà lớn thế này đi?”

“Như thế nào, anh sợ?”

“Đúng vậy.”

Nghe Từ Táp trả lời, Lý Xuất Vân cười ra tiếng.”Kia, dù sao cũng phải để em đem sách cùng máy tính lại đây.”

Siết chặt thắt lưng Lý Xuất Vân, Từ Táp ghé vào tai cậu nỉ non nói: “Nghỉ còn dùng sách cùng máy tính làm gì? Đêm nay anh sẽ không để em trở về.”

Lý Xuất Vân vừa nghe lời này, lập tức khẩn trương dựng thẳng mao lên giống như con mèo, nhìn thẳng Từ Táp.

“Chúng ta cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng một cái giừơng, lại nói, em thật sự sẽ ngã xuống sao?”

“Nhưng, nhưng… Nhưng anh thật sự gấp thế sao…” Lý Xuất Vân lộ ra một tia khiếp đảm.

Hai tay Từ Táp giao ôm ở trước ngực.”Sao, anh là người không đáng tin như vậy sao?”

Cuối cùng, Lý Xuất Vân vẫn bị giữ lại.

Ngày hôm sau, đội Từ Táp có cuộc họp, Lý Xuất Vân muốn đi đồ thư quán tra số liệu, hai người song song rời khỏi nhà, các làm chuyện nên làm.

Buổi chiều, mang sách cùng máy tính, cùng cha mẹ chào hỏi, Lý Xuất Vân về nhà của Từ Táp trên đường Trữ Tĩnh.

Lại một lần nữa đứng ở phòng khách, Lý Xuất Vân một phen đánh giá mọi nơi, vẫn không thay đổi cảm tưởng lúc ban đầu: xa xỉ.

Sớm nghe nói Từ Táp xa xỉ, không nghĩ tới tên đá cầu này lại có tiền như vậy.

Nói là xa xỉ, kỳ thật cũng chỉ là phòng ở Từ Táp rộng mà thôi. Trong nhà cũng không có bài trí xa hoa, vật dụng hàng ngày đều là mộc mạc hào phóng thực dụng.

Sống cùng nhau gần một năm, Lý Xuất Vân rất rõ, Từ Táp tuyệt đối không phải là một người thích xa hoa, cũng không lãng phí, chú trọng bảo vệ môi trường. Trừ bỏ chuyện hắn nổi tiếng ra thì hắn là một ngừơi nam nhân thật tốt thật giản dị.

Đem sách cùng máy tính bỏ vào thư phòng, Lý Xuất Vân ngồi vào bàn học, lại nhìn nhìn giá sách, cảm giác có chút đói, liền chuyển vào phòng bếp.

Mở tủ lạnh ra, không ngoài ý muốn thấy được hoa quả tươi trong tủ thủy tinh, Lý Xuất Vân vội vàng lấy ra, lại phát hiện trong tủ lạnh dán một tờ giấy, mặt trên là bút tích tiêu sái của Từ Táp: tiểu hùng miêu, hôm nay anh phải họp tới tối mới có thể trở về, đói bụng liền ăn quả trước chờ anh.

Tiện tay cầm tờ giấy nhìn nhìn, Lý Xuất Vân đối với trang giấy làm lè lưỡi, sau đó cẩn thận thu vào, vào phòng khách ngồi vừa xem TV vừa ăn.

Ăn hoa quả xong rồi, Lý Xuất Vân lại tìm một bình hồng trà lạnh ra, cậu ngồi xuống ban công, thưởng thức hòang hôn.

Nằm trên ghế nằm ở ban công thật thoải mái, nhìn cảnh sắc trước mắt, uống hồng trà lạnh mỹ vị, Lý Xuất Vân cảm giác thể xác và tinh thần đều thực nhẹ nhàng.

Trời chiều chậm rãi hạ xuống, nước biển màu lam bị nhuộm thành màu sắc của sao chổi, mặt biển ánh kim quang chớp động.

Lý Xuất Vân cảm giác như mình cũng đang phầp hồng theo con sóng, ánh mắt càng ngày càng mông lung, kết quả nằm trên ghế mà ngủ.

Phảng phất, Lý Xuất Vân cảm thấy như là nơi nào đó được Từ Táp ôm hôn, tựa hồ là ở trong gió, có thể cảm giác được gió thổi qua bên tai, môi Từ Táp cực nóng, từ lồng ngực của mình dâng lên tình yêu mãnh liệt.

Hôn rất sâu, khiến mình càng ngày càng không thở nổi, bị đối phương ôm chặt, không thể giãy…

Cố mở mắt, lúc này, tay Từ Táp rời khỏi cái mũi Lý Xuất Vân.

Che chóp mũi, Lý Xuất Vân bất mãn trừng mắt Từ Táp cố đem mình chết ngạt.”Anh làm gì?”

“Em ngủ như chết, kêu sao cũng không dậy, đành phải dùng phương pháp này. Gần đây mệt chết đi sao?”

“Em không có. Sao anh về trễ như vậy?”

Từ Táp không hờn mỉm cười: “Đội họp, không phải anh đã để lại giấy cho em sao?”

“Hừ, đều lớn như vậy còn để lại giấy như học sinh tiểu học.” Miệng nói như vậy, kỳ thật Lý Xuất Vân cảm thấy giấy ghi chú Từ Táp lưu cho mình thật đáng yêu.

Từ Táp không có trực tiếp hưởng ứng, ngược lại hỏi: “Tiểu hùng miêu, có đói bụng không?”

“Đói chết rồi.”

“Hôm nay ăn mì xào được không? Khẩu vị Tân Cương nga.” Từ Táp ngồi xổm trước ghế Lý Xuất Vân nằm ngủ, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Cái gì?” Lý Xuất Vân lập tức mở to hai mắt, nóng bỏng nhìn Từ Táp.

“Anh mua nhiên liệu rồi, hôm nay làm làm mì xào thịt bầm cho em, bao em thích.”

Trong đôi mắt to của Lý Xuất Vân lóe ra tia chờ mong, kính mắt thô kiền đen đều dấu không được, bộ dáng này của cậu đáng yêu cực kỳ, tựa như một con tiểu hùng miêu.

“Anh đi nấu cơm, em xem tv trước.” Vươn tay sờ sờ tóc Lý Xuất Vân, Từ Táp cười mị mị đi phòng bếp.

Chờ phòng bếp truyền đến hương thơm tự nhiên, Lý Xuất Vân đã ngồi không yên.

Mì xào thơm ngào ngạt, Lý Xuất Vân ăn hai bát to.

Lý Xuất Vân nghiêng mình dựa vào sô pha, xem xong chương thứ nhất của quyển sách trên tay, phát hiện phòng khách thực im lặng, lập tức xoay mặt tìm kiếm Từ Táp, phát hiện hắn đang ở một góc phòng khách tập thể hình, lại hỏi: “Nghỉ dài hạn, anh cũng muốn huấn luyện sao?”

“Ân.”

“Một chút thời gian riêng tư cũng không có?”

“Kia thật cũng không phải. Em có việc?”

“Không phải, tùy tiện hỏi hỏi. Ban ngày anh sẽ đi sân huấn luyện?”

Từ Táp dừng động tác chạy bộ lại, lau mồ hôi. ”Đúng vậy, anh thỉnh huấn luyện viên lên toàn bộ kế họach huấn luyện, ban ngày đều đi sân huấn luyện.”

Nhìn nhìn quyển sách trên tay, Lý Xuất Vân thầm nghĩ, Từ Táp đã như vậy, mình nhất định không thể thua anh ta, cũng phải làm tốt nhất ở phương diện học tập.

Vận động xong, Từ Táp đi tắm, Lý Xuất Vân buông sách, đi đến ban công.

Màn đêm buông xuống, trên bầu trời đầy sao, lấy bên tai ra nghe tiếng sóng.

Lý Xuất Vân cầm lấy lan can ban công, thân mình ngưỡng về phía sau, hưởng thụ gió biển lướt qua.

Một lần nữa trở lại phòng khách, Lý Xuất Vân thấy Từ Táp đã từ trong phòng tắm đi ra, trên cổ vắt một khăn lông lớn, đang lau những giọt nuớcnước dính lên tóc của mình.

Lý Xuất Vân chú ý, một giọt nước, từ mái tóc đenh nhánh của Từ Táp rơi xuống, trượt đến cổ hắn, sau đó theo đường cong chậm rãi chảy vào trong cổ áo, nhìn nhìn, Lý Xuất Vân bỗng cúi đầu, nắm nắm tay.

Từ Táp ngồi vào trên ghế sa lon, phát hiện Lý Xuất Vân đứng ở cửa ban công, ra tiếng gọi hắn: “Tiểu hùng miêu, như thế nào đứng ở nơi đó, lại đây ngồi.” Nói xong, còn vỗ vỗ sô pha bên người.

Lý Xuất Vân chậm rãi đi tới giữ sô pha, thật cẩn thận ngồi ở bên kia.

Từ Táp tiếp tục lau tóc, nút áo sơmi của hắn đã cở một nửa, theo động tác thân thể, mơ hồ có thể thấy được cơ ngực, mặt Lý Xuất Vân đỏ lên, vội vàng quay đầu né tránh.

Hương khí thản nhiên từ sữa tắm nhẹ nhàng thỏang qua, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh, Lý Xuất Vân biết Từ Táp nhích lại gần, cậu càng thêm không dám quay đầu lại.

“Tiểu hùng miêu.”

“A?”

“Muốn ôm tay vịn sô pha đến chết sao.”

Nếu là lúc trước, Lý Xuất Vân sẽ lập tức phản bác trở về, nhưng dưới tình hình này, cậu nói cái gì cũng nói không nên lời.

Vươn tay gác lên vai Lý Xuất Vân, Từ Táp chậm rãi đem cậu kéo vào trọng lòng ngực của mình, thấy thân thể Lý Xuất Vân rụt lại giống như đang sợ hãi, hắn sủng ái ôm chặt cậu. Tiểu gia hỏa này, thật sự rất là đáng yêu, quả thực tựa như một con gấu trúc nhỏ.

“Làm sao vậy?”

“Không… Không có gì.”

“Nếu không có gì, em đi tắm rửa đi.”