NewYork Thập Tam Nhai

Chương 32: Ra tù (1)



Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Hai năm ngắn ngủi trôi qua, Brent không biết mình cùng Edward làm bao nhiêu lần.

Ngay từ đoạn thời gian đầu, Brent hận không thể làm cho Edward chết trên giường, nhưng tựa hồ Edward đối với chuyện làm tình rất có thiên phú, hơn nữa tính tình cũng rất nhẫn nại, từng có một buổi chiều làm Brent đến mức chỉ có thể nằm trên giường không bước xuống được.

Dần dần những lời Brent nguyền rủa đối với Edward mà nói, căn bản không còn tác dụng, rõ ràng loại tâm lý cừu hận này chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng. Bọn họ cơ hồ đều thử qua hết mọi tư thế, nhưng Edward từ trước đến nay cũng không bức bách cậu, luôn luôn chờ cậu đồng ý mới có thể làm tình.

Đương nhiên, nếu Brent không đồng ý, Edward cũng sẽ dùng mọi kiên nhẫn để thuyết phục cậu, mà không phải lấy súng để ép buộc.

Trong “Đảo thành” này mọi người đều biết, chỉ một phòng giam duy nhất có thiếu niên xinh đẹp bồi thiếu gia công tử quyền quý. Brent có thể cảm nhận được ánh mắt của bọn họ khi  nhìn mình, càng thêm khinh bỉ và tràn ngập ý tứ tình dục, ngay cả chính cậu bây giờ còn nằm mộng cùng nam nhân, mà không phải phụ nữ.

Nhưng Brent không hề đề cập tới sự tình của chính mình, không cùng bất luận kẻ nào nói tới, nhất là bọn Sawada. Thời điểm Sawada đến đây, Brent đều mang theo một nụ cười thành thục, mà không phải mặt ủ mày ê.

Brent muốn đem loại sự tình dơ bẩn này gắt gao chôn ở đáy lòng, tuyệt không muốn bất luận kẻ nào biết.

Tuyệt không.

Ngươi lấy chính nghĩa đối với ta làm ra sự tình hèn mọn.

Khi đó ta chỉ cảm thấy, ngươi chính là cừu hận không thể đặc xá trong cuộc đời ta, chạm khắc nỗi ô nhục vào thân thể này. – Brent

“Ngươi đã đến rồi?”

Brent ngồi trên giường, quần áo đã muốn cởi hết, cậu đang chờ Edward.

Trong khoảng thời gian sắp rời khỏi ngục giam, Brent đột nhiên trở nên thực ngoan ngoãn, thậm chí còn thoát hết quần áo chờ Edward lại đây.

Edward gật gật đầu, bắt đầu cởi áo khoác chính mình, lúc trước mỗi cuối tuần hắn đều lại đây vài lần, nhưng hiện tại, hắn đã bắt tay vào thừa kế sản nghiệp khổng lồ của gia tộc, nên đã muốn không còn nhiều thời gian, chỉ có thể nửa tháng mới có thể lại đây một lần.

Edward nhìn chằm chằm vào Brent ngồi trên giường, lấy tay vuốt ve gương mặt cậu.

Brent so với hai năm trước cao hơn rất nhiều, hai chân cũng càng thêm thon dài. Thời gian ở trong phòng giam, không có ra ngoài phơi nắng phơi gió, đúng giờ rời giường, làn da phi thường tốt, thật giống như những quý bà phu nhân da được bảo quản tốt.

Mái tóc hồng sắc cũng trở nên rất dài, vừa lúc chạm đến bả vai, Edward thực thích mái tóc cậu, nên hắn không cho phép cậu cắt tóc.

Để phòng ngừa Brent tự tổn thương chính mình, trong phòng không có bất cứ vật nào bén nhọn, hơn nữa cảnh ngục 24 giờ đều tuần tra.

Brent từ trên giường đứng lên, tiến đến ôm cổ Edward, môi dán tới, bắt đầu nhiệt liệt hôn môi. Thân thể đã thành thói quen muốn làm chuyện này là sự thật, Edward chưa nói, Brent đã muốn động thủ tự mình giải quyết, nhưng cũng không thường xuyên dùng phương thức thủ dâm. Trong đầu tưởng tượng cũng tuyệt đối không phải là phụ nữ khêu gợi.

Brent đã rất ít khi nghĩ đến hai từ “Nữ nhân”, bị Edward cưỡng ép cho thỏa mãn, khát khao xao động, khó có thể hài lòng, thời kì trưởng thành đối với cậu đã qua quá xa.

Thời điểm cậu còn chưa hoàn toàn tiếp nhận, đã bị bắt phải thành thục.

“Ta cho người mang đến một ít quần áo, cuối tuần sau ngươi sẽ ra tù, trời rất lạnh, ngươi mặc nhiều quần áo một chút.”

Edward trầm giọng nói, thân thủ đem Brent gắt gao ôm vào ngực.

Hiện tại đã là tháng 12 năm 1917, rất nhanh sẽ đến giáng sinh.

Brent ở trong này ngốc suốt hai năm.

Brent nhếch nhếch khóe môi, cười cười, gương mặt cậu so với lúc trước thoạt nhìn gợi cảm hơn rất nhiều, nhất là hai năm trước trên gương mặt còn vẻ thiếu niên, bây giờ hai má thon gầy càng thêm gợi cảm. Thân thể bị Edward khai phái, bao giờ cũng lộ ra một cỗ hương vị tình tứ.

Nhưng tràng khí trên người vẫn lạnh như băng.

Cho dù là thời điểm tươi cười, cũng có vẻ thực băng lãnh.

Loại băng lãnh này không giống như hai năm trước xuất phát từ thiếu niên quật cường lãnh khốc, mà là từ trong ra ngoài đều lãnh cảm.

Edward lấy tay vén mái tóc đỏ au của cậu về phía sau, rồi nghiêng người hôn lên khuôn mặt trắng nõn và lỗ tai cậu.

“Ta cho người mang đến một chiếc vòng cổ.”

Edward nói, sau đó từ trong túi tây trang mà lấy vòng cổ ra.

Brent nhìn nhìn, đó là một chiếc vòng bạch kim tinh tế, chính giữa là một viên kim cương sáng ngời lấp lánh được điêu khắc tỉ mỉ.

Brent nhướng mi:

“Kim cương? Chỉ có nữ nhân mới thưởng thức những vật này.”

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng Brent vẫn đưa vòng cổ đến trước mặt Edward, nhướng nhướng mày, ý bảo hắn đeo cho cậu.

Edward thấp giọng cười, đem vòng đặt trên cổ thon dài của Brent.

Thời điểm này Brent luôn luôn thật nghe lời, Edward ôn nhu săn sóc khiến người không thể tin được hắn thế nhưng đã từng làm nhiều chuyện không tưởng tượng được đối với Brent.

“Cuối tuần sau ta không thể đến đón ngươi, nhưng sẽ ở biệt thự chờ ngươi trở về.”

Edward biết rõ Brent nhất định sẽ đi tụ họp cùng bọn Sawada, vì thế nói những lời này.

“Ta đã biết.”

Mặt Brent không chút thay đổi gật gật đầu, thân thủ đem Edward kéo lại, đặt tại bên giường.

“Ta còn chưa cởi quần áo.”

Edward nhếch lên khóe miệng, cười cười, ngẩng đầu nhìn Brent.

“Ta làm trước.”

Brent liếm liếm môi, không phải là bị mê hoặc mà là thật sự rất khao khát.

Nhưng trái với tình ái xích lõa, Edward từa hồ yêu thích sự tiếp xúc da thịt với Brent, cảm giác được ôm Brent hơn.

Brent ấn bả vai Edward, cúi đầu, đem đai lưng hắn mở ra, hai chân hoàn toàn ngồi trên eo hắn.

“Ân…”

Brent ngẩng cổ, hít một hơi thật sâu.

Sau đó nắm lấy vai Edward, bắt đầu động tác.

Edward đỡ lấy vòng eo gầy gò của cậu, đôi ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Brent.

“Nhìn cái gì?”

Brent cười tủm tỉm nhìn Edward.

Edward lấy tay vuốt ve hai má cậu:

“Cảm giác ngươi thay đổi thật rất tốt, trở nên xinh đẹp.”

“Xinh đẹp?”

Brent cười lạnh một tiếng,

“Có phải hay không cảm thấy ta rất nghe lời?”

Edward bất đắc dĩ lắc đầu, không nói lời nào.

Brent loan hạ thắt lưng, tại trên cổ Edward hung hăng cắn một ngụm, thẳng đến khi cảm thấy răng chính mình muốn cắm vào cổ Edward, Brent mới buông miệng ra.

Brent ngẩng đầu, thấy trên cổ ai kia có một dấu răng đỏ tươi phi thường rõ ràng.

Vết máu đã muốn thẩm thấu tràn ra ngoài.

Edward cứ như vậy mặt không chút thay đổi nhìn Brent.

“Thích không?”

Brent yêu dã cười cười, cúi đầu, vươn đầu lưỡi, tại vết thương bắt đầu liếm liếm.

“Có thích hay không, Edward?”

Thân thể Edward ngẩn ra.

Thời điểm làm tình, hai năm nay, Brent cực kì ít đề cập tới tên hắn, Edward cảm thấy kinh ngạc cũng là đương nhiên.

Edward gật gật đầu, hai tay gắt gao đỡ lấy eo cậu, thấp giọng nói bên tai Brent:

“Ngươi cho, ta đều thích.”

Brent rõ ràng cảm nhận được hơi thở Edward nhẹ nhàng chậm chạp xẹt qua tai mình.

Brent hừ hai tiếng, cắn lỗ tai Edward, sau đó cười nói:

“Ta nghĩ…. Giết ngươi.”

Edward không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Brent, sau đó cánh tay dùng sức, đem Brent ôm lên giường…

Edward cởi hết quần áo, ôm Brent nằm trong chốc lát rồi ly khai.

Trừ bỏ Brent, hắn chưa bao giờ dùng loại ôn hòa và kiên nhẫn này đối với bất luận kẻ nào.

Bên ngoài trời đã tối, Brent cảm nhận được Edward rời đi, cậu nghe thấy người nọ nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, sau đó chậm rãi ra ngoài, tiếp đến là tiếng ho khan từ bên ngoài truyền đến.

Brent trợn tròn mắt, nhìn về phía hắc ám, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ.

Đối với hành động của Edward, trong “Đảo thành” giám ngục đến cảnh ngục, từ trước đến nay không ai dám nói gì, cũng không ai dám công khai nói lời khó nghe với Brent. Brent cũng biết trong hai năm này ngược lại không người nào có thể ngược đãi cậu.

Bởi vì duyên cớ cũng không tệ lắm, cho nên thời điểm ra tù, ngược lại có một chút hi vọng không muốn. Nhất là cảnh ngục nơi này nướng bánh mỳ lúa mạch rất ngon, Brent thật sự rất thích.

Có lẽ về sau cũng không còn được ăn bánh mỳ ngon như vậy. (có 1 sự =”=)

Một khắc bước ra khỏi nhà giam, Brent đột nhiên nghĩ đến.

Bên ngoài tuyết đã muốn rơi, Brent đem áo khoác lông dê đen tuyền mặc lên, cả người nhất thời cảm thấy phi thường ấm áp.

Nói thật, Edward đưa tới mỗi một món đồ này nọ, chất lượng là tốt nhất.

Brent đem vòng cổ kim cương nhét vào trong áo sơmi, liền theo cảnh ngục đi ra cửa lớn.

“Này, Brent!”

Hai tay Brent để trong túi tiền, chậm rãi đi tới cửa. Vừa đi ra, cậu liền thấy một chiếc xe hơi đen bóng đứng trước đó.

Sawada, Kagawa và mập mạp bọn họ đều đứng trong tuyết mà chờ cậu. Ba người đều mặc tây trang và áo khoác thật dài, đầu đội mũ đen – thời đó mafia đều mặc như vậy.

Vài cảnh ngục thấy bọn họ, lập tức đứng ở cửa cẩn thận nhìn chằm chằm.

Trải qua hai năm, Sawada Kenya so với trước kia trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng một đầu tóc đen vẫn như trước, thời điểm cười rộ lên vẫn là âm trầm như thế, nhìn có vẻ rất khác thường.

Hai gò má thon  gầy trong màn tuyết lất phất rơi càng dị thường trắng nõn.

Kagawa cũng cao hơn, nhưng vẫn như trước thành thành thật thật theo sau Sawada.

Mập mạp cũng cao hơn rất nhiều, nhưng vẫn béo béo như vậy, bất quá cậu trai hiện giờ xấu đến khó có thể tưởng tượng, khiến người ta khó tin đây thành viên mafia giết người phóng hỏa không chớp mắt. Thế nhưng, mập mạp vẫn là cậu trai Trung Quốc thích ngại ngùng.