NewYork Thập Tam Nhai

Chương 16: Gia tộc Brando



Buổi sáng không có việc gì làm, Brent ở trong nhà tìm tìm kiếm kiếm suốt một buổi sáng đem bảng 26 chữ cái Tiếng Anh ra dạy cho Christian, một bên vừa dạy cho cô bé một bên nhớ về hồi ức ngày xưa mình lên lớp được lão sư chỉ giảng.

“Christian, anh đi mua đồ, trưa nay em ăn cơm nhé, chút anh có việc phải qua nhà bạn.”

Christian ngoan ngoãn gật đầu, hướng phía Brent mỉm cười ngọt ngào nói:

“Vâng, Brent.”

Brent vừa lòng gật đầu, xoay người ra ngoài, đi mua một ít thực vật dinh dưỡng về, lên lầu thì thấy Christian đã bắt đầu ăn cơm.

Brent cầm lấy áo khoác treo trên giá, ngay ngắn chỉnh tề mặc lên người, sau đó vào phòng ngủ soi gương, đem tóc tai tán loạn của mình chải gọn tinh tế sau đầu, làm lộ ra gương mặt tinh xảo thâm thúy, rồi cậu quay ra nhắc nhở Christian vài chuyện liền trực tiếp ra ngoài.

Dựa vào ước định tối hôm qua, Brent và bọn Sawada tụ họp cùng một chỗ, tại nhà hàng ‘Blue Star’ cao cấp.

Đây là lần đầu tiên mập mạp được đi vào loại nhà hàng thượng cấp này nên có chút khẩn trương hề hề theo sau Brent.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, phục vụ bàn đã đi tới, thấy mọi người ở đây đều mặc tây trang xa hoa, nghĩ bọn họ đều là công tử nhà giàu, nên phục vụ hưng trí bừng bừng mà cầm thực đơn thao thao bất tuyệt giới thiệu các món ăn đặc sắc với Brent – đương nhiên, toàn đề cử nhưng món ăn sang quý.

“Thực sự cảm ơn, nhưng chúng tôi có thể tự mình xem.”

Brent có chút không kiên nhẫn, bọn họ còn rất nhiều chuyện cần nói, không có thời gian đâu mà nghe người phục vụ nói nửa ngày về dinh dưỡng gì đó vô nghĩa.

Brent trực tiếp cầm thực đơn từ trên tay người phục vụ, điểm vài món ngon miệng mà giá cả vừa phải, hơn nữa còn có  thể ăn no bụng, xong xuôi thì liền đuổi người phục vụ đi.

Người phục vụ thấy bộ dạng cậu thiếu niên này quả thực không sai, nhưng thời điểm biểu tình cậu trai lạnh lùng kỳ thực rất dọa người, lập tức cầm thực đơn mà rời khỏi.

“Lát nữa chúng ta đi qua Brooklyn bằng cách nào?”

Mập mạp khó khăn hỏi một câu.

Brent liếc nhìn mập mạp một cái,

“Nơi này cách khu Brooklyn có chút xa, đương nhiên là chúng ta không thể đi bộ, hiện tại khắp nơi đều có taxi, chúng ta có thể ngồi xe mà qua.”

Mập mạp gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Đến lúc đó ai sẽ nói chuyện cùng Orwell?” Sawada hỏi.

Bốn người nhìn nhau, cuối cùng Brent nói:

“Vẫn là để ta đi, ta cũng muốn xem bọn hắn là người thế nào!”

Cả bọn tất nhiên đã sớm nghe qua cố sự truyền kỳ của gia tộc Brando, nhưng đây vẫn là lần đầu Brent được gặp mặt nhân vật cao cấp trong gia tộc bọn họ, nên tự đáy lòng vẫn âm thầm chờ mong.

Vấn đề còn lại chính là gặp mặt.

“Ta đã nói chuyện qua điện thoại với hắn, nói hôm nay chúng ta đến gặp, đến lúc đó ngươi nói chuyện, chúng ta đi sau ngươi.”

Sawada nhìn nhìn Brent.

Brent gật đầu, không nói tiếng nào bưng ly nước lên uống, sau đó lấy ra hộp thuốc lá:

“Ai muốn một điếu không?”

Sawada rút một điếu ngậm vào miệng, mập mạp cũng chung một tay, Kagawa xoay người châm thuốc cho Sawada, bốn người ngồi rồi tiếp tục hàn huyên một ít những vấn đề có thể có hoặc có thể không, chờ thức ăn được mang lên.



Bốn người ăn no một bữa liền ra cửa.

Brent gọi một chiếc taxi rồi cả bọn cùng lên.

Ngồi ở ghế phó mập mạp nói với người tài xế:

“Chúng ta đi Brooklyn.”

Tài xế vừa nghe Brooklyn thì vẻ mặt kinh khủng, vì nơi ấy toàn tập trung những tập đoàn hắc đạo và tội phạm… nên lắc đầu nói:

“Xin lỗi, ta không đi Brooklyn.”

Brent ngồi khoanh tay ở ghế sau lạnh lùng liếc mắt người lái xe một cái, sau đó lấy súng kề sau cổ hắn ta:

“Nghe này, ngươi muốn đạn hay muốn tiền. Đều là do ngươi chọn.”

Người lái xe bị dọa nhảy dựng, cái trán lấp lánh một tầng mồ hôi lạnh, lắp bắp nói:

“Được, được, ta đi, ta hiện tại chở bọn ngươi đến đó.”

Sawada nghiêng nghiêng thân thể về phía sau, cười tủm tỉm nhìn một màn trước mắt.

Brent nghe thế mới thu hồi súng trên tay, vỗ vỗ khuôn mặt người tài xế, không chút biểu cảm nói:

“Ngươi biết thức thời.”

Người tài xế lái như bay đưa bọn Brent đến Brooklyn. Bốn người vừa xuống xe, còn chưa kịp trả tiền, tên tài xế đã nhấn mạnh chân ga, nhanh như chớp lái xe chạy mất.

Brent đem tiền cất vào túi tây trang, nhún nhún vai nói:

“Hắn không lấy, ta cũng không thể van hắn lấy, có đúng không? Chúng ta là người biết nói đạo lý mà.”

Sawada ha ha cười.

Brent lắc lắc đầu, xoay người đi đến nhà xưởng của Orwell.

Nhà xưởng này kỳ thực cũng không phải là nơi để ẩn nấp cái gì, chỉ là một nơi ngoại thành của Brooklyn.

Vừa bước xuống, Brent trông thấy một chiếc xe vận tải lui tới, nhìn cực kỳ bận rộn, từ nhà xưởng mà ra ra vào vào, bên trong còn rầm rập phát ra tiếng vang của máy móc.

“Nếu không có nơi này che chắn, ai mà dám lộ liễu công khai buôn lậu như thế này?”

Sawada đột nhiên nói, híp mắt nhìn nhìn vào những người đang đi.

Brent kéo kéo khóe miệng:

“Sawada, nếu chúng ta có thể gia nhập vào gia tộc bọn họ, thì đúng là tìm được một chỗ dựa vững chắc.”

Sawada cười cười, không biết trong bụng lại có suy nghĩ ra chủ ý xấu xa gì.

Brent lập tức đi qua, lúc đến cửa thì bị vài người thủ vệ ngăn cản.

“Chúng tôi tìm ngài Orwell, trước đó cũng đã có gọi điện thoại.”

Brent giải thích nói.

Người nọ gật gật đầu,

“Chờ chút, ta đi thông báo một tiếng.”

Nói xong, người nọ xoay người đi vào, người kế bên thì đến soát người bốn người bọn họ.

“Không cần đâu, để họ tiến vào!”

Bên trong truyền đến một tiếng nói to, là thanh âm của đàn ông, mà còn là một giọng nói rất hào phóng.

Brent và Sawada liếc mắt nhìn nhau một cái, bốn người lập tức đi vào.

Xem ra Orwell này quả thật là người thẳng tính, là một nam nhân sảng khoái.

Hiện tại đã là tháng chín, thời tiết cũng đã dần dần trở lạnh, nhưng bên trong nhà xưởng đầy hơi nước, nên vẫn có chút nhiệt.

Khi bọn họ đi vào, thấy chính giữa nhà xưởng có một đám đàn ông đang ngồi ăn cơm, là bửa trưa Ý bình thường – bánh mỳ, mì ý, còn có lạp xưởng, cũng không có gì quá đặc biệt.

Trong đám người có một nam nhân thoạt nhìn thực cường tráng đứng lên, xoay người nhìn Brent nói:

“Các ngươi tìm ta? Ta chính là Orwell.”

Brent trái phải đánh giá Orwell một lượt, giờ phút này người nam nhân mặc trên người một chiếc áo thun ba lỗ, cũng không quá cao, một thước bảy mươi lăm, nhưng dáng người lại cực kỳ cường tráng, cơ bắp trên tay cũng lồ lộ ra, cả người nhìn như một tảng đá cứng rắn không gì có thể phá nổi.

Orwell có diện mạo của một người Naples điển hình, cực kỳ tầm thường, giống như một người nông dân chân chính – mắt nhỏ, lông mi đen nhánh, tóc toán loạn trên đầu, cằm cương nghị vuông vức.

Làn da ngăm đen, hai khẩu súng lục vắt trên đai lưng, nhìn thì thấy là một người vô cùng nam tính.

“Đúng vậy, ta là Brent Louis, bên cạnh ta là Sawada Kenya.”

Orwell nhìn chằm chằm vào Brent, đột nhiên nhếch môi cười nói:

“Người trẻ tuổi! Lúc trước oanh động vụ cướp chính là ngươi làm có phải hay không?”

Brent biết trong hắc đạo thì các loại tin tức như thế này học biết rất nhanh, nhưng không nghĩ gia tộc Brando lại biết nhanh như vậy, còn có thể nhận ra mình.

Tận đáy lòng Brent có điểm mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ là nhún nhún vai nói:

“Chỉ là chúng ta làm chút việc mà thôi.”

Orwell ha ha cười to một trận, tiếng cười cực kỳ vang dội, quả thực so với âm thanh máy móc trong nhà xưởng còn muốn to hơn. Hắn lấy tay vỗ vỗ vai Brent nói:

“Tốt lắm, Brent, rất ít người không biết sợ ta là gì, ta thực thích điểm này của ngươi, hiện tại, ta đem bọn ngươi đến nhìn cái này…”

Orwell còn chưa nói hết thì bên cạnh đã vang lên thanh âm của một thiếu niên,

“Orwell, Brando đến đây sao?”

Thanh âm kia phi thường êm tai, phi thường mềm mại.

Nhưng là làm Brent chú ý chính là từ ‘Brando’ kia, chẳng lẽ là Alexander Brando?

Trái tim Brent đập gia tốc.

Mọi người đồng loạt nhìn phía thiếu niên đi từ lầu hai xuống.

Một đầu tóc đen dài, đôi mắt hắc sắc, lông mi dày dậm, hai gò mà trắng nõn, diện mạo vô cùng xinh đẹp.

Đúng vậy, chính là vô cùng xinh đẹp, không có quá nhiều thiếu niên có được phong thái rạng rỡ như vậy, thiếu niên làm cho người ta cảm giác giống như đã ly khai trần thế, hư hư ảo ảo không như người trong hiện thực.

Brent quay đầu, thiếu niên mặc y phục màu trắng bên ngoài khoác áo, vóc người thon dài có chút gầy yếu, trên mặt luôn mang theo nét cười ôn hòa nhợt nhạt.

Thiếu niên phát hiện bọn Brent nhìn chằm chằm vào mình, tựa hồ có chút ngượng, hơi hơi thùy hạ đôi mắt, vững vàng mà bước xuống.

Orwell dừng lại cước bộ, quay đầu, cười nói:

“Taylor, lão đại sẽ lập tức tới, ngươi bây giờ phải trở về?”

Nam hài gật đầu, hai má hơi hơi phiếm hồng:

“Orwell, thương pháp của ta thật sự không tốt, không có chút tiến bộ. Ta nghĩ mình còn phải rèn luyện nhiều hơn một chút.”

Brent phát hiện thời điểm nam hài đi xuống thì Orwell và các nam nhân đang ăn cơm đều đứng lên, đối với thiếu niên tựa hồ rất tôn kính, hơn nữa trên người cậu cũng khoác lên những mặc hàng xa hoa, vừa thấy đã biết là quần áo xa xỉ, ngón tay trắng nõn thon dài, không giống như người làm việc nặng…

Cậu là công tử nhà có tiền đi, hơn nữa còn quan hệ rất tốt với gia tộc Brando.

Nam hài mím môi, nhanh chóng nhìn Brent và bọn Sawada liếc mắt một cái, biểu tình mang theo ngượng ngùng, sau đó hướng bọn cậu cười cười:

“Các ngươi hảo, ta là Stuart Taylor.”

Orwell tựa hồ thực thích nam hài này, vẫn khẽ mỉm cười nhìn về phía cậu.

“Cậu Stuart, lão đại đến đón cậu.”

Bên ngoài một người thủ vệ đi tới, đối với thiếu niên nói chuyện.

“Như vậy, các vị, ta đi trước.”

Nói xong, lúc đầu nam hài còn chậm rì rì bước nhỏ, sau thì bước chân vươn dài, nhanh chóng rời đi, phía lỗ tai thì hồng hồng toàn bộ.

“Được rồi, ta đem các người đi xem bên trong nhà xưởng.”

Orwell thấy thiếu niên đi ra ngoài, khôi phục lại bộ dáng thô lỗ, ý bảo bốn người đuổi kịp hắn.

“Ta đi toilet một chút.”

Brent nói một câu, bảo bọn họ đi trước, chính mình thì xoay người đi ra ngoài.

Chẳng lẽ là Alexander Brando đến đây? Bản thân cậu vẫn thật sùng bái nam nhân ấy!

Brent nhanh chóng đi ra ngoài, đứng phía sau một cây cột trong xưởng, vươn đầu nhìn thì thấy một chiếc xe đen dừng bên ngoài.

Xung quanh chiếc xe đều là bảo tiêu, mọi người đều bận bận rộn rộn, tựa hồ như đã thành thói quen.

“Cậu Stuart, mời lên xe.”

Một thủ vệ mở cửa, nam hài nhanh chóng ngồi vào, nhưng cửa còn chưa kịp đóng lại, Brent thấy đôi chân của thiếu niên thoáng điều chỉnh vị trí, giống như thân mình ngã vào một bên. Brent cảm thấy kỳ quái, nghiêng mặt, cẩn thận nhìn, thì thấy một đôi tay thon dài ôm trọn lấy đầu thiếu niên, lùa những sợi tóc đen nhánh ấy lại, sau đó đem khuôn mặt cậu mà khống chế, tựa hồ là… hôn môi.

Brent liếm liếm môi, phát hiện đó là một nam nhân có một đầu tóc đỏ, đồng tử nùng lục, biểu tình dị thường băng lãnh, cơ hồ không để lộ ra bất cứ cảm xúc gì, thời điểm hai người hôn nhau, chỉ có nam hài kia là nhắm mắt cảm thụ, còn nam nhân chỉ nhìn chằm chằm vào khuông mặt nam hài.

“Ngô… Brando… Đừng như vậy… Mọi người còn ở đây…”

Nam hài thấp giọng nói, hai má đỏ bừng.

“Bọn họ đều là người của ta, ngươi sợ cái gì.”

Ngữ điệu nam nhân nói không có quá nhiều cảm xúc, hai tay bắt lấy cằm thiếu niên, lạnh lùng nói:

“Lại đây, bảo bối.”

Nam hài thế nhưng không có sinh khí, mà mỉm cười:

“Hảo, chủ nhân.”

Nói xong, nam hài liền ngẩng đầu, vươn hai tay ôm Brando, ngoan ngoãn hôn lên môi hắn.

Bảo tiêu đứng bên cạnh tựa hồ cái gì cũng không thấy, im lặng đứng một bên.

Brent nhìn tình cảnh này thì nhớ đến chuyện Edward cũng từng làm như vậy với cậu, tim đập như trống, thụt lùi một bước, xoay người rời đi.