NewYork Thập Tam Nhai

Chương 1: Trộm xe (1)



Edit: Krizak

Beta: akirasuzaku

Năm 1915

Mĩ quốc –  New York

Brent. Louis ban đầu không ở tại New York, mà là ở một thành thị nào đó tại Nga.

Ba cậu là người Do Thái, mẹ thì tại Nga dựa vào công việc gái điếm thấp hèn buôn bán xác thịt mà nuôi sống bản thân, về sau công vệc không được tốt, rơi vào đường cùng đành phải hoàn lương đồng ý gả cho ba của Brent.

Tuy là gái điếm thấp hèn, nhưng mẹ của Brent là một người rất có nhan sắc – nàng có một mái tóc đỏ khêu gợi, một đôi đồng tử sáng trong thâm thúy, hai gò má tinh xảo trắng ngần.

Như một đóa hoa nồng đậm màu sắc, tràn đầy sức sống, sinh động lòng người, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Nghe nói, con trai sẽ có tướng mạo rất giống mẹ, gen di truyền không phải là không có đạo lý, Brent hiển nhiên cũng cùng một khuôn giống mẹ mà sinh ra, nhưng là, khuôn mặt diễm lệ tuyệt trần lại sinh ra gương mặt một nam hài tử.

Chẳng qua là nữ nhân này không có đầu óc, cuối cùng mới có thể gả cho ba của Brent.

Ba Brent là tín đồ của Đạo Do Thái, đáng tiếc ông cũng không phải là một tín đồ thành kính, cũng không có tuân thủ công minh nghiêm ngặt.

Thời gian trước, ông rất thích uống rượu, sau lại uống thành nghiện, uống vào lại nháo sự đánh người, thô lỗ, bốc đồng, không hề có ý thức trách nhiệm của nam nhân.

Mẹ Brent sau khi sinh em gái cậu Christiane, thì cùng một người đàn ông khác chạy mất.

Sau đó, ba ba mang cậu cùng em gái đến nơi ở hiện tại, New York phố mười ba.

Phố này hơn phân nửa là người Do Thái, cùng người Trung Quốc sống chung một chỗ.

Hiện tại, ba ba Brent càng nghiện rượu nghiêm trọng, sinh hoạt của họ càng thêm quẫn bách.

Theo lý mà nói, trong một gia đình, người trưởng thành vô tri sẽ làm hài tử chịu dày vò, nhưng là Brent tựa hồ rất hưởng thụ khốn cảnh trụy lạc này, vì từ nhỏ cậu đã được buông thả tự do, cậu cũng hiểu được, chính mình rất thích hợp ở nơi hỗn loạn bất kham này.

Cậu thấy mình vì hắc ám mà sinh ra.

Tỷ như hiện tại, cậu đem thời gian đi tìm một công việc để nuôi sống bản thân.

Trước kia, cậu từng tại những nơi nhà hàng quán trọ hạ đẳng làm công, quét tước vệ sinh hoặc là lái xe thuê, khuân vác đồ, rửa ô-tô để kiếm tiền sinh hoạt phí cho cậu cùng Christiane.

Không còn biện pháp, phụ thân trong nhà quả thực là một kẻ bất lực. Ông chỉ có thể đi gây rối, dần dần còn hơn thế nữa, bây giờ lại cùng đủ loại người ở chung một chỗ.

Về sau, cậu còn dùng “Kỹ năng” đặc thù của mình mà đi trộm xe, mua đi bán lại, từ đó cũng lấy được không ít tiền, cùng em gái sống được một khoảng thời gian thoải mái.

Nhưng bây giờ, tiền dùng hết rồi, cậu lại tìm công việc.

“Brent, em muốn ăn bánh gato bơ.”

Christian mặc váy bông màu trắng xinh đẹp gắt gao đi theo sau Brent, tay nhỏ trắng nõn nắm lấy tay phải của anh mình.

Christian năm nay tám tuổi, cùng bộ dạng của phụ thân rất giống, tóc đen, mắt đen, hốc mắt thâm thúy, mũi cao cao, là diện mạo điển hình của người Do Thái.

Từ nhỏ một điểm phong tư yểu điệu, khuynh đảo chúng sinh của mẹ cũng không nhìn thấy, bởi vì hỗn hợp huyết thống Do Thái, cho nên cũng không cao lắm. Nhưng năm nay Brent chỉ vừa mười lăm tuỗi thân thể vẫn còn có thể cao thêm, n6n cũng không quá lo ngại.

“Christian, thân ái, em chờ một chút, anh rất nhanh là có thể có tiền.”

Bình thường Brent là một người rất lạnh lùng lãnh đạm, cũng rất ít cười, nhưng thời điểm cùng Christian một chỗ, trong lúc đó sẽ thản nhiên mang theo ôn nhu dịu dàng. Cậu chính là thật yêu mến em gái này.

Thói đời trắng xám lạnh lùng, làm cho cậu thật tình chiều chuộng, cũng chỉ có mỗi Christiane mà thôi.

Christian ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Brent, mỉm cười ngọt ngào nói:

“Brent, em thích nhất là anh~”

Brent cúi đầu, đặt tại trên trán Christian một nụ hôn, gật đầu nói:

“Em gái, hôm nay anh đi làm về, sẽ mua cho em bánh gato ăn.” (em nó chắc lại đi trộm =.=”)

Bánh ngọt bơ đắt tiền muốn chết, bây giờ cơ hồ ngay cả cơm bọn họ còn ăn không đủ no, căn bản là không mua nỗi món bánh gato đắt đỏ đó.

Christian gật gật đầu, nhẹ giọng nói:

“Tuyệt lắm, Brent~”

Đoạn đường này xem như tương đối xa hoa, hiện tại sắc trời cũng không còn sớm, trên đường cũng không có người đi lại, không, quả thực có thể nói là vắng vẻ.

Brent nhìn chung quanh, tại góc đường bên cạnh quán café, có một chiếc Ford màu đen mới tinh ngừng ở đó, mà cửa xe tựa hồ cũng không có khóa.

Brent khóe miệng hơi nhếch lên, hiện tại kẻ có tiền thật sự rất sơ ý, Brent đây ngược lại đắc thủ không ít lần.

Brent lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Christian, hướng phía chiếc xe đi tới, sau đó đi quanh chiếc xe vài lần, tỉ mỉ đánh giá chất lượng, rất mới, không giống như đã dùng lâu.

Brent quay đầu nhìn ngó xung quanh, hiện tại bốn phía cũng không có người, quán café cũng đã đóng cửa, cảnh sát tuần tra cũng ở rất xa. Vật này coi như là của riêng, cũng không có người nào biết.

Brent đắc ý cười cười, biểu tình thoạt nhìn vô cùng xấu xa.

“Christian, em đứng đây canh chừng cho anh, nếu có người đến, liền kêu to một tiếng.”

Christian gật đầu, bàn tay đặt ở trên miệng, nhỏ giọng nói:

“Được rồi anh.”

Nói xong, liền kiễng chân hôn một cái ngọt ngào trên mặt Brent.

Brent hơi hơi cười, xoay người kéo cửa xe, đúng là trong nghề, nháy mắt đã có thể vào bên trong xe, thử vài thứ, liền bắt đầu khởi động.

Kỳ quái là, chiếc xe mới như vậy lại hoàn toàn bất động.

Brent lại cố gắng mở vài lần, vẫn là không được, cậu liền mất hứng leo xuống xe mà nói:

“Christiane, thật không may, nguyên lai đây là một chiếc xe hỏng.”

Christian cắn môi nhìn Brent,

“Brent, có đúng hay không sẽ không có bánh gato?”

Brent liếm liếm môi, ngồi xổm xuống, một bàn tay bắt lấy cằm em gái, tròng mắt lưu chuyển,

“Christiane, kỳ thật cũng không phải là không có cách, trên xe có công cụ sửa chửa, nhưng có chút phiền phức! Em chờ nhé!”

Nói xong, Brent lại xoay người chui vào xe, lấy thùng dụng cụ ra, leng keng thùng thùng lôi ra cờ lê, tua vít, phi thường quen thuộc mà mở động cơ bắt đầu sửa chửa.

Trước kia, Brent có nhận thức một người cha nuôi, ông ấy là một tài xế lái xe, bình thường Brent không có việc gì liền tìm ông ấy để chơi.

Ông ấy cũng là một người rất giỏi, ngoại trừ ra ngoài lái xe, hầu như thời gian ông dùng để sửa chửa các loại xe hơi, đối với xuất xứ của ô-tô, công năng ông đều rõ như lòng bàn tay, liếc mắt là có thể nhận ra, hơn nửa còn có thể nói chuẩn xác sản phẩm đó là đời thứ mấy cùng nguồn gốc của nó, thậm chí ngay cả tin tức của một loại ô-tô nào đó ông đều có thể nói tới.

Ông ấy kêu cậu từ Brent đến thành “Con trai”, cũng bắt đầu từ đó đem hiểu biết của mình truyền thụ cho cậu, một chút cũng không giữ lại.

May mắn chính là, Brent cũng không cô phụ nỗi khổ tâm của cha nuôi, kỳ thật Brent cũng không phải thực thích người cha này, thứ làm cậu có hứng thú chính là mỗi ngày có ô-tô mà ngoạn.

Thủ pháp của Brent vô cùng thành thạo, động tác liên tục, cứ như một nhà ảo thuật, làm cho Christian hoa cả mắt.

Sắc trời cũng dần dần muộn, nơi này hầu như không có một ngọn đèn, Brent ba hạ hai hạ thì đem ô-tô tháo gỡ thành tám khối, các loại linh kiện đầy một đất. (xe người ta mà tháo khí thế =]]])

Cuối cùng cậu chăm chú kiểm tra động cơ thêm một chút, đem chiếc xe sửa tốt.

“Tốt lắm. Christian, chúng ta lên xe!”

Brent kích động quay đầu, lại phát hiện, một đám người vạm vỡ đứng ở phía sau, vây xung quanh cậu. (=]]]]])