Nếu Tôi Gửi Tặng Người Một Cuốn Sách

Chương 33



Vài ngày sau Ninh Hi quay về Tây Thành.

Khi đến đã là hơn 3 giờ chiều, cô dọn dẹp nhà cửa sơ qua, nhìn tủ lạnh rồi ra ngoài, bắt xe đến một trung tâm thương mại gần đây mua ít đồ.

Để mua quà cưới cho mẹ, cô đã hỏi ý kiến chị họ, Hạ Như Ý nói là mua vàng đi.

Ninh Hi không rành những thương hiệu lớn lắm, nghĩ là trong những thương hiệu nghe nhiều nên thuộc trong trung tâm thương mại chắc hẳn sẽ không sai, nên bèn đi vào Chow Tai Fook

*Chow Tai Fook: Một thương hiệu trang sức và vàng nổi tiếng của Trung Quốc được thành lập vào năm 1929.

Thứ bảy nhưng Lương Tân Hòa cũng không nghỉ ngơi, cô dẫn hai vị khách hàng xem vật liệu chính trong trung tâm thương mại, sau khi xem xong lại quay về công ty tăng ca, vội vội vàng vàng, lại lái xe đến trung tâm thương mại ăn gì đó.

Cô đi một mình, tính chọn đại món nào rồi ăn, ánh mắt nhìn quanh, bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang đi đến của hàng Chow Tai Fook.

Trùng hợp vậy sao?

Cô hơi kinh ngạc vui vẻ, cũng đi qua đó.

Nhân viên cửa hàng là một cô gái khá trẻ, nghe yêu cầu của Ninh Hi xong thì đề cử cho cô dòng nhẫn "Kế thừa", cũng lấy ra cho cô nhìn thử.
Ninh Hi đẩy mắt kính, lúc đang định lấy thì phát hiện bên cạnh có người đi tới.

Cô liếc nhìn qua, là một khuôn mặt quen thuộc.

"Hi ~" Lương Tân Hòa nhìn cô cười, "Trùng hợp ha?"

Thật đúng là trùng hợp.

Ninh Hi nhớ vô số lần ngẫu nhiên gặp nhau trước đó, lúc này cũng cười cười: "Em cũng ở đây sao?"

"Nay em tăng ca, làm xong thì đến đây tìm đồ ăn." Lương Tân Hòa nhìn thoáng qua nhẫn trên quầy.

Ninh Hi khựng lại, giải thích: "Mua quà cưới."

Lương Tân Hòa mới vừa ồ lên thì một ý nghĩ lập tức xuất hiện, cô liếc nhìn Ninh Hi đang tập trung xem nhẫn,

Không phải là cô ấy mua cho bạn gái cũ đấy chứ?

Cô ấy và bạn gái cũ chia tay, bạn gái cũ muốn kết hôn nên cô ấy đi du lịch giải sầu?

Chỉ vài giây ngắn ngủi mà Lương Tân Hòa đã liên kết vấn đề, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán mình có thể là thật, thế là ánh mắt nhìn về phía Ninh Hi có thêm chút đồng cảm.

Có lẽ là do cô nhìn Ninh Hi quá lâu, dẫn tới cô ấy cũng ngước mắt nhìn qua.

"Em thấy cặp này thế nào?"

"À...... Rất bình thường. Vàng có hơi quê." Lương Tân Hòa nói một cách ngập ngừng. Sao cô ấy lại mua nhẫn cưới cho người cũ? Hơi ngớ ngẩn.

"A?" Ninh Hi kinh ngạc trước sự thẳng thắn của cô.

Nụ cười của cô gái trước quầy hơi cứng lại, tựa như gió lướt qua mặt hồ khẽ động, nhưng cô ấy nhanh chóng cười tươi: "Đây là dòng "Kế thừa" cao cấp trong tiệm chúng tôi, là vàng ròng, kết hợp giữa thủ công cổ đại và công nghệ hiện đại, thiết kế đơn giản mà thời trang. Chị xem này, nhẫn này có kết cấu vân mờ, vô cùng xa hoa đẹp mắt! Dùng để tặng người khác là vô cùng phù hợp đó ạ."

"......" Lương Tân Hòa mím môi, khi đang muốn nói thì cô gái trong quầy đã cướp lời cô, tiếp tục nói với Ninh Hi: "Hiện tại chỗ bọn em đang có ưu đãi Trung Thu, có thể giảm 10% đó chị."

Ninh Hi cũng im lặng một lát: "Vậy lấy cho tôi một đôi đi."

"Vâng, bên em có trọng lượng khác nhau, xin hỏi chị lấy loại mấy gam?"

Ninh Hi chọn loại nặng nhất.

"Xin hỏi chị có rõ số nhẫn không ạ?"

"Số nhẫn của nữ thì......" Ninh Hi nghĩ nghĩ, vươn tay mình, "Tương đương tôi......"

Lông mi Lương Tân Hòa giật giật, chỉ có bạn gái mới rành rẽ kích cỡ vậy thôi.

"Của nam thì......" Ninh Hi lắc đầu, "Tôi cũng không biết."

Lương Tân Hòa trong lòng lại thở dài một tiếng.

"Dạ không sao, đa phần ngón áp út của đàn ông chủ yếu là 17-20. Em sẽ lấy cho chị số 18, nếu không vừa thì chị có thể cầm hóa đơn đến bất kỳ cửa hàng của bọn em để đổi."

"Được." Ninh Hi gật đầu.

Nhân viên bán hàng lấy máy tính bắt đầu tính, lộc cốc ấn phím. Lương Tân Hòa nghe được gì mà lấy giá vàng ban đầu nhân với số gam, giá thành, ngoài ra còn giảm 10% gì đó, cộng vào hết thì cũng gần hai mươi nghìn.

Ninh Hi thanh toán gọn lẹ, Lương Tân Hòa thầm thở dài trong lòng lần thứ ba, ánh mắt nhìn cô ấy cũng thêm vài phần trìu mến. Cô không dám biểu hiện quá rõ, khi Ninh Hi nhìn qua thì cô nhanh chóng quay đầu, nhìn trang sức bằng vàng trong tủ kính.

"Chiếc vòng này khá đẹp......" Cô chỉ chỉ để lấp liếm.

Ninh Hi nhìn thoáng qua, trên mặt lộ vẻ khó hiểu. Bởi vì cô vừa chỉ vòng vàng, mà nói vàng quê mùa cũng là cô.

"Khụ, thủ công nghệ rất tinh xảo." Lương Tân Hòa hơi lúng túng, giải thích, "Có lẽ do em lớn tuổi rồi nên biết thưởng thức vẻ đẹp của vàng."

"Thật ra dây chuyền bên em cũng được thiết kế rất trẻ trung hợp mốt, chị ưng cái nào ạ, để em lấy cho chị xem nha?" Nhân viên thu ngân nhanh tay lẹ mắt, nói chuyện ngọt xớt, "Em thấy cổ tay chị vừa mịn vừa trắng, mang vàng là hợp nhất, chị cảm thấy sợi này thế nào?"

Rốt cuộc thì da mặt Lương Tân Hòa vẫn mỏng, thấy xấu hổ khi từ chối: "Vậy thử xem đi......"

Mười lăm phút sau, hai người ra khỏi cửa hàng.

Lương Tân Hòa thấy hơi ngu người, vốn cô chỉ muốn thuận tiện qua chào một chút, mà sao giờ lại có một chiếc vòng bằng vàng thế này?

Cô giơ tay mình lên, một chuỗi vàng lấp lánh ánh vàng trên cổ tay cô.

Nhìn cũng tạm được.

Mang thì mang vậy.

Ninh Hi thu tầm mắt, đi đến, lẳng lặng liếc nhìn cô.

Vừa rồi cô gái trong quầy vô cùng nhiệt tình, muốn thêm WeChat của hai cô, nói để tiện cho sau này trong tiệm có ưu đãi gì thì có thể báo cho hai người. Ninh Hi thật sự không biết nên từ chối như thế nào, Lương Tân Hòa bèn đưa WeChat mình qua, cười nói: "Thêm tôi là được, bọn tôi là bạn, thông báo một người là được."

Vấn đề đã được giải quyết dễ dàng.

Cô ấy vẫn luôn quan tâm đến mình.

Khi Ninh Hi nhìn sang lần nữa thì đúng lúc Lương Tân Hòa nhìn qua.

Sau một hai giây, lông mi Lương Tân Hòa chớp chớp: "Có phải em xúc động tiêu phí rồi không?"

Đôi mắt sau tròng kính của Ninh Hi nheo lại, cô mím môi cười: "Không phải em em nói mình đã đến tuổi để thưởng thức vàng sao?"

"Ơ......" Lương Tân Hòa giật mình, ngay sau đó cũng cười rộ lên vì câu nói vui đùa của mình, "Phải phải! Đến rồi, đến rồi, haizz, người đến trung niên......"

Ninh Hi bỗng ngừng bước, Lương Tân Hòa cũng dừng theo cô ấy, bỗng dưng khó hiểu.

Ninh Hi nhìn cô: "Tôi vẫn chưa đến trung niên."

Lương Tân Hòa nghĩ đến cô ấy còn lớn hơn mình mấy tuổi, chớp chớp mắt: "À."

Bốn mắt nhìn nhau, có một loại giằng có thú vị mà lại không xấu hổ.

Lương Tân Hòa cảm thấy tâm trạng cô ấy thoải mái, dường như không bị chuyện "mua nhẫn cưới cho bạn gái cũ" ảnh hưởng đến tâm trạng

"Rất đúng," Lương Tân Hòa gật gật đầu, "Chị mà còn chưa đến trung niên thì em chắc chắn không phải là trung niên!"

Cô cười cười, má lúm đồng điếu hơi nông, biểu cảm linh động.

Ánh mắt sau tròng kính của Ninh Hi lập lòe, trong chớp mắt đầu óc cô đã trống rỗng, không nói gì.

Lương Tân Hòa nói xong tự mình nhớ lại, lắp bắp kinh hãi, lời này sao nghe có ý ve vãn tán tỉnh thế này?

Bốn từ này chỉ mới vừa xuất hiện thoáng qua thì cô lại hoảng sợ, tim đập cũng nhanh hơn.

Sao được chứ?

Cô hẳn nên làm dịu bầu không khí rồi cho qua đúng không?

Hay là tự mình đa tâm?

Đang rối rắm thì chính chủ như thể không nghe thấy câu đó, chậm rãi bước về phía trước, Lương Tân Hòa cũng chỉ có thể đi theo.

Hai người lặng lẽ bước đi.

Đi ngang qua một cửa hàng, rồi lại đi ngang qua một nhà cửa hàng.

Lương Tân Hòa liếc mắt nhìn người bên cạnh, không thấy rõ biểu cảm của cô ấy, lại nghĩ đến câu nói vừa rồi, hình như cũng không có gì, hẳn là mình đa tâm rồi.

Cũng không hiểu sao bản thân lại nhạy cảm đến thế.

Có một loạt dãy hộp rực rỡ đủ loại trước một cửa hàng, cô dừng lại, đi qua cầm một cái lên.

Gần đây cũng không biết làm sao mà cô cảm thấy rất hứng thú, mỗi lần bắt gặp thì cô đều sẽ mua một hai cái. Trong lòng cô biết đây là bẫy kinh doanh, nhưng đối với người trưởng thành mà nói, trong phạm vi khả năng thì mua một vật để có được chút tâm trạng tốt đã là đáng giá.

Cô bước đến hộp 12 con giáp bí ẩn của Nanci, chọn một cái rồi lắc lắc.

Ninh Hi đứng yên, nhìn sang đó.

Đứng trước cửa tiện chọn hộp bí còn có trẻ em cao bằng nửa người, những cặp tình nhân học sinh và các cô gái trẻ, thành phần tri thức như Lương Tân Hòa mặc quần tây áo sơ mi đứng trong đó vô cùng......

Bắt mắt.

Thân mình thướt tha, khí chất thanh nhã.

Cô ấy cầm chiếc hộp nhỏ, biểu cảm rất nghiêm túc, lâu lâu ước lượng rồi lắc lắc, còn nắn thử, lại còn nói chuyện với cậu bé bên cạnh.

"Cô thấy cái này rất nặng, lắc không nghe gì, có cảm giác rất đầy......"

"Cháu nghĩ có thể là chuột, cũng có khả năng là rắn." Cậu bé múp mim, mang một cặp kính màu đỏ, hồn nhiên ngây thơ.

"Cô đã bóc được chó và heo nên muốn một con dê......" Lương tiểu thư, người nghiêm túc thảo luận có chút tính trẻ con khó tả, có cảm giác đáng yêu không hợp với bộ đồ nghiêm túc của cô ấy.

Ninh Hi nhìn nhìn, không khỏi cười lên,

Lương Tân Hòa trò chuyện vài câu thì nhớ đến Ninh Hi, ngoái đầu nhìn lại tìm cô ấy thì thấy được nụ cười Ninh Hi, nhàn nhạt, tĩnh lặng, như chùm sáng dịu dàng sáng lên trên khuôn mắt cô ấy.

Lương Tân Hòa động tâm, mở miệng hỏi cô ấy: "Chị là gì?"

"Tôi?" Ninh Hi chớp hạ mắt, "Trâu."

"Ồ, vậy hy vọng có thể bóc được khỉ và trâu." Lương Tân Hòa cầm một cái, nói với cô, "Chị cũng chọn giúp em một cái đi."

Ninh Hi mím môi dưới, ngược lại cũng không từ chối: "Muốn chọn như thế nào?"

"Tùy tiện, chị cứ lấy thoải mái là được." Lương Tân Hòa cười nói.

Ninh Hi nhìn một vòng, thuận tay cầm một hộp đưa cho cô ấy.

"Cảm ơn."

Ninh Hi nhìn dáng vẻ tươi cười của cô ấy: "Quả nhiên không phải là trung niên, chỉ có trẻ con mới cảm thấy hứng thú với hộp bí ẩn."

Lương Tân Hòa hơi giật mình, không đợi cô nói gì thì cậu bé mũm mĩm lại mở miễn, cậu nhóc ưỡn ngực, giọng nói vang dội, phát âm tiêu chuẩn: "Chị! Em cũng phải là con nít đâu nhé! Em đã học lớp 5 rồi!"

Lương Tân Hòa nhịn cười, trộm ngắm Ninh Hi.

Ninh tiểu thư cùng và bé múp một cao một thấp, mắt to trừng mắt nhỏ, sau vài giây, Ninh tiểu thư gật đầu: "Lớp 5 đúng là không phải trẻ con nữa."

"Đúng vậy!" Bé múp lộ ra hàm răng trắng bóc, vô cùng đắc ý tươi cười, còn thuận tay đẩy chiếc kính gọng đỏ trên mũi.

Ninh tiểu thư im lặng cũng đẩy mắt kính của mình.

Thật là đáng yêu, và cũng thật buồn cười.

Lương Tân Hòa cắn chặt môi dưới, xoay người cầm hộp bí ẩn đi thanh toán, chậm thêm chút nữa thì cô nhịn cười được đâu.

Chờ cô thanh toán xong xoay người nhìn lại thì Ninh Hi đã không còn đứng ở cửa, đi vài bước, tầm mắt mở rộng lại phát hiện cô ấy chờ mình ở phía trước

Lương Tân Hòa đi ra ngoài, cùng cô ấy bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cười.

Ninh Hi: "Đói bụng không?"

"À, dạ có." Lương Tân Hòa cười, "Em nhớ là chị nói muốn mời em ăn cơm đó."

"Ừ, được thôi." Ninh Hi gật đầu, "Chọn ngày không bằng đúng dịp, em muốn ăn gì?"

"Ừm~" Lương Tân Hòa lộ vẻ suy tư, "Chọn tiệm không bằng vào tiệm, vậy" Cô ấy nghiêng người, chỉ vào một nhà hàng phía trước, "Vậy thì Haidilao đi."

*Hai chị này chơi chữ với nhau, câu "Chọn ngày không bằng đúng dịp" của Ninh Hi trong Hán Việt là "Kiểm nhật bất như chàng nhật". Lương Tân Hòa đáp lại là "Kiểm điếm bất như chàng điếm".

Ninh Hi lại gật đầu: "Được." Cô ấy đi trước vài bước, Lương Tân Hòa chậm một chút, nhìn nhìn cô ấy, cười một cái rồi đuổi theo.

Lương Tân Hòa rất bất ngờ khi Ninh Hi sẽ đồng ý đến Haidilao.

Phục vụ ở Haidilao có tiếng là cẩn thận và săn sóc, nói cách khác, bắt đầu từ khi bạn vào cửa, chọn món rồi ăn thì xuyên suốt quá trình đều có hai nhân viên phục vụ thân thiết quan tâm thăm hỏi bạn. Tương đương với việc nghĩa là mọi hành động đều bị người khác nhìn chằm chằm.

Cung không biết cái cô Ninh Hi sợ xã hội này chịu nổi không.

Các cô mang tạp dề Haidilao, buộc tóc, chọn lẩu cà chua, đặt nước chấm đã chuẩn bị sẵn trước mặt, khi đang nóng hổi thì chị bé phục vụ dọn món lên cho hai người.

"Chị thích ăn Haidilao sao?" Lương Tân Hòa mỉm cười nhìn cô ấy.

"Cũng bình thường, có đi ăn mấy lần với mấy đứa nhỏ." Ninh Hi nói.

"Mấy đứa nhỏ?"

"Hai đứa con của chị họ."

"À."

"Hai chị ơi, thịt heo chiên xù của hai chị đây ạ." Chị bé phục vụ quan tâm nhắc nhở.

"Cảm ơn / cảm ơn."

"Chị bé này, để bọn tôi làm là được rồi." Lương Tân Hòa cười nói với cô ấy

"Dạ, vậy có yêu cầu gì thì cứ gọi bọn em." Chị bé phục vụ cười, hơi khom lưng rời đi

"Tốt, có yêu cầu tùy thời kêu chúng ta." Người phục vụ tiểu tỷ tỷ cười nửa khom lưng, tránh ra.

Lúc cô ấy rời đi thì Lương Tân Hòa có thể cảm giác ngôn ngữ cơ thể của Ninh Hi hơi thả lỏng.

Hai người gắp một đũa thịt chiên rồi ăn.

Đây không phải lần đầu tiên hai cô ăn chung, đã có được sự ăn ý khi ở chung.

Có người bỏ đồ ăn vào thì sẽ có người cho vào, tôm viên, khoai tây, lá sách, thịt ham, chả giò đậu hủ ky, cải thảo...... Các cô phối hợp ăn ý, Lương Tân Hòa thật sự đói bụng nên ăn không ít, so ra thì Ninh Hi ăn khá ít.

Ninh Hi nói: "Hôm nay vừa mới xuống máy bay được mấy tiếng, ăn uống không ngon lắm

Lương Tân Hòa bừng tỉnh: "Hôm nay vừa trở về sao......"

Ninh Hi: "Ừ, em không cần lo cho tôi, ăn nhiều một chút."

"Được thôi, em còn muốn ăn thêm chút cơm, đúng lúc chúng ta đang ăn lẩu cà chua, thử cách ăn của mấy người nổi tiếng trên mạng đi."

Lương Tân Hòa nghĩ nghĩ rồi gọi nhân viên phục vụ mang một chén cơm đến, chị bé hiểu ngay: "Lấy thêm cho chị rau cần xanh với thịt bò viên đúng ạ?"

"À ừ."

Chị bé rất nhanh đã đem một chén cơm trắng và một chét rau cần xanh phủ kín thịt bò viên đến: "Em trộn giúp chị nhé?"

"Không cần, để tôi." Lương Tân Hòa cười nói, cô đổ rau cần và thịt bò vào chén cơm, lại múc thêm mấy vá nước cà chua đậm đà hỏi Ninh Hi: "Muốn thử không?"

Ninh Hi đang muốn lịch sự từ chối, thì Lương Tân Hòa cười nói: "Chị ăn phụ em chút đi, ăn hết một chén carb lớn như vậy thì em còn đi nổi không?"

Không phải là lần đầu tiên các cô chia đồ ăn, Ninh Hi im lặng rồi đồng ý.

Các nàng cũng không phải phân ăn cái gì, Ninh Hi tĩnh tĩnh, liền đáp ứng rồi.

Mỗi người một nửa.

Cơm cà chua thịt bò viên vào miệng chua ngọt, khi nhai nuốt có mùi thơm của thịt bò, ngoài ra còn có mùi thơm đặc trưng của rau cần, thơm mà không ngấy, Ninh Hi cũng ăn hết trong vô thức.

Một chén carb ngon lành đủ để làm ấm tất cả.

Hai người ăn xong Ninh Hi đi thanh toán, nhìn Lương Tân Hòa, đang nghe điện thoại ở bên ngoài, ánh đèn của trung tâm thương mại phủ lên tóc cô ấy một lớp men sáng.

Cô bỗng suy nghĩ liệu có phải là Lương Tân Hòa phát hiện mình ăn không ngon nên mới cô ý gọi chén cơm kia không. Cô ấy còn nhỏ hơn mình vài tuổi nhưng lại rất biết quan tâm người khác.

Khác với cách thức nói đi đôi với làm của chị họ, sự quan tâm của cô ấy là thầm lặng.

"Chị có lái xe tới không? Nếu lái xe đến thì chị báo biển số em cho em, có thể miễn phí gửi xe 3 tiếng đó ạ." Cô bé thu ngân cười nói.

""...... À, được, đợi tôi chút." Ninh Hi hoàn hồn, mở miệng gọi cô ấy, "Tân Hòa."

"Đây." Đúng lúc cô ấy nghe điện thoại xong, lên tiếng rồi đi vào, lúm đồng điếu trên má như một bông hoa nhỏ, cười đọc biển số xe của mình.

- ----

Đa phần mấy chị tư vấn bán hàng lúc nào cái miệng cũng dẻo quẹo vậy hết, nhưng cũng có một số thành phần thái độ cũng này nọ lắm. Ninh Hi sinh năm 85 tuổi trâu còn Tân Hòa sinh năm 92 tuổi khỉ, cách nhau 7 tuổi. Làm chương này lúc đói meo nhưng không có chị Tân Hòa cho riêng mình nên đành đợi mẹ nấu cơm.