Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút

Quyển 3 - Chương 2: Anh mới là một đứa trẻ chưa lớn



Cố Nam nói muốn đón cô sau khi đi làm về, nhưng côngty có buổi tiếp khách đột xuất, anh không thể không tham gia nên bảo cô tự đixe buýt về nhà.

Duyệt Tâm không tính toán những điều này: “Anh làmviệc đi, công việc đang gấp”

Dù sao buổi tối Cố Nam cũng không về nhà ăn cơm nênDuyệt Tâm cũng không vội, cô chậm rãi bước đến trạm điện thoại gần bến xe gọiđiện cho Duyệt Thanh, hỏi thăm tình hình của cậu, và giục cậu đến Bắc Kinh sớm.

Đúng lúc bố mẹ đang ở bên Duyệt Thanh, Duyệt Tâm nhântiện kể chuyện mình có bầu với mẹ.

Mẹ cô nước mắt lưng tròng nói với Duyệt Tâm: “Khôngđược bế cháu nội thì bế cháu ngoại, giống nhau cả. Duyệt Tâm, mẹ rất vui, coinhư đã không uổng phí cả cuộc đời”

Duyệt Tâm thấy buồn, an ủi mẹ: “Sao lại không được bếcháu nội, đợi đến khi chân của Duyệt Thanh khỏi, bảo em ấy nhanh chóng lấy vợ,sinh cho bố mẹ một đàn cháu, bố mẹ bế không hết…”

Giọng mẹ cô nấc nghẹn, run rẩy: “Bố mẹ đợi được đếnngày đó sao?”

Duyệt Tâm không dám trả lời, cô cũng không biết baogiờ sẽ đến ngày đó.

Duyệt Tâm ăn bữa tối một mình, đã hơn tám giờ, Cố Namvẫn chưa về, cũng không gọi điện thoại bảo mấy giờ về, có vẻ như buổi tiếp đãihôm nay sẽ kéo dài.

Cô xem tivi một lát cảm thấy nhàm tẻ, nên đi ngủ sớm,không nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu.

Điện thoại là của mẹ chồng gọi đến, bởi bố chồng bảo:“Con dâu có bầu, hôm nào chúng ta sang thăm nó. Bà hỏi nó xem lúc nào thì nó cónhà?”

Mẹ chồng gọi điện cho con trai trước, giọng của Cố Nambị lẫn trong mớ âm thanh ầm ĩ, hình như anh đang đi hát.

Bà nói với Cố Nam: “Mẹ và bố con muốn đi thăm các con”

Cố Nam nói: “Mẹ gọi điện trực tiếp cho Duyệt Tâm, côấy ở nhà, con đang bận…”.

Bà gọi điện đến điện thoại bàn nhưng không có ai nghe.

Bà nghi ngờ Duyệt Tâm cố tình không nghe điện thoại.

Bố chồng nói: “Sao có thể thế được, chắc chắn là khôngcó ở nhà”

“Không phải Cố Nam đã nói là đang ở nhà sao? Thôingười ta không chào đón chúng ta, chúng ta cũng không cần đi nữa.” Bà tiếp tụcxem tivi bảo chồng: “Cất hai con cá vào trong tủ lạnh, hôm nào cho Nám Nám ăn,không phải con gái cũng đang mang bầu sao, chả lẽ không quý bằng nó?”

“Sao lúc nào bà cũng như vậy?” Bố chồng không vui nói:“Không phải chúng ta đã mua thịt và sườn bò gửi cho Nám Nám rồi sao? Hơn nữacòn gửi cho nó năm nghìn đồng”.

Bà hét lên: “Gửi năm nghìn đồng là giữ thể diện vớinhà chồng nó, nhà Duyệt Tâm gửi được bao nhiêu tiền? Có đáng để chúng ta đối xửnhư thế này không?”

Sáng sớm hôm sau, Cố Nam hỏi Duyệt Tâm: “Tối qua bố mẹanh có đến chơi không?”

Duyệt Tâm ngạc nhiên đáp: “Không”

“Mẹ nói muốn đến thăm em, anh bảo bà gọi điện thoạicho em.”

Duyệt Tâm nhớ lại tối hôm qua. “Có lẽ em ngủ nên khôngnghe thấy.”

Cô vừa rửa mặt, trên mũi còn đọng lại vài giọt nướcnhỏ. Cố Nam ôm lấy cô, hôn lên mũi cô, lau sạch nước trên đó rồi ghé sát taiDuyệt Tâm nói nhỏ: “Vậy hôm nay em nhớ gọi điện thoại cho bà, hỏi xem vì sao bàkhông đến!”

Duyệt Tâm không quen với những cử chỉ thân mật như vậycủa Cố Nam, cô thoát khỏi vòng tay anh rồi bước vào bếp: “Mau ăn sáng thôikhông đi làm muộn mất.”

Ở công ty, Hàn Hiên biết Duyệt Tâm mang bầu rất ngạcnhiên, cậu nhìn cô hồi lâu: “Không giống. Duyệt Tâm, chị gầy như thế này, khônggiống như một người sắp làm mẹ.”

Duyệt Tâm bật cười giảng giải cho cậu: “Trước khi làmmẹ cũng không thể ăn nhiều thành heo đúng không?”

“Lúc mang bầu không phải là nên mặc áo chống bức xạsao? Vì sao không thấy chị mặc?”

Không phải là cô không muốn mặc mà là chưa kịp đi mua.

Hàn Hiên cũng không hỏi thêm nhiều, tiếp tục xem trangweb của cậu ấy.

Buổi chiều, chuyển phát nhanh mang đến một chiếc hộp,Hàn Hiên đưa cho Duyệt Tâm, “Tặng chị, xem có hợp không?” Một chiếc hộp to vàđược bọc giấy rất đẹp.

Duyệt Tâm mở ra xem, đó là một chiếc áo khoác chốngbức xạ.

Lúc không có việc gì làm, Hàn Hiên thường hay lên mạngmua một số đồ lung tung. Cậu tỏ vẻ ngây thơ nói: “Em thấy chị không có nên muahộ chị.” Thái độ bộc lộ rõ chị muốn cũng phải nhận, không muốn cũng phải nhận.

Duyệt Tâm vội hỏi bao nhiêu tiền, muốn gửi lại HànHiên.

Cậu từ chối, “Mua đủ hai nghìn đồng, người ta sẽ tặngmột chiếc. Em không thể mặc được nên chỉ có thể tặng chị, đúng không?”

Duyệt Tâm chỉ có thể nhận lấy thành ý của Hàn Hiên, côcười nói: “Vậy ngày mai tôi mời cậu ăn cơm”

“Được” Nhắc đến ăn uống, Hàn Hiên không bao giờ từchối.

Cố Nam luôn nói muốn đón Duyệt Tâm lúc đi làm về nhưngcũng luôn không thực hiện được.

Hôm nay, anh bỏ tất cả mọi chiêu đãi, lúc chuẩn bịxuất phát lại nhận được lời mời của Lưu Bảo: “Cố Nam, gọi anh nhiều lần như thếanh đều không muốn gặp. Hôm nay là sinh nhật của tôi, anh phải đến đấy”

“Được, đương nhiên phải đi.” Anh mạnh miệng đồng ý rồikiếm cớ với Duyệt Tâm.

Duyệt Tâm rất thoải mái, “Ngồi xe buýt rất tốt, còn cóthể đi bộ rèn luyện sức khỏe.”

Cô càng nói như thế, Cố Nam càng thấy hối hận, anh thềlần sau anh sẽ đi đón Duyệt Tâm.

Cố Nam có việc bận nên Duyệt Tâm cũng không muốn nấucơm, mùi khói trong bếp khiến cô buồn nôn, hơn nữa cô cũng nợ Hàn Hiên một bữaăn. Vì vậy, lúc đi làm về, Duyệt Tâm nói với Hàn Hiên: “Hay là đi làm về tôimời cậu ăn cơm.”

Đương nhiên Hàn Hiên không từ chối, nhưng cậu đã cóhẹn với Viên Nhược Hồng, mời cậu ăn món Phật nhảy tường1ở VôDanh Cư. Cậu hy vọng Duyệt Tâm có thể đi cùng, nhưng hình như anh họ có gì đóhơi lạ với Duyệt Tâm nên cậu không muốn kể cho Duyệt Tâm nghe chuyện này.

[1]“Phậtnhảy tường” là món ngon danh tiếng trong ẩm thực của người Phúc Kiến, được chếbiến cầu kỳ, đòi hỏi nhiều nguyên liệu và gia vị tạo ra hương vị thơm nồng.

Hàn Hiên gọi điện cho Viên Nhược Hồng: “Chị Duyệt Tâmmời em đi ăn món Hồ Nam nên không thể đi ăn cùng anh, để lần sau nhé!”

“Duyệt Tâm?” Viên Nhược Hồng xoa huyệt thái dương đangcăng lên, “Cô ấy có bầu không ăn được cay, không tốt cho đứa trẻ”

Hàn Hiên nghe thấy vậy, cười hi hi hỏi: “Chị ấy có bầusao anh căng thẳng thế? Vì vậy bọn em không ăn cay nữa, đi ăn bánh bao ChâuKý.”

“Bánh bao thì có chất gì?” Viên Nhược Hồng nghĩ mộtlát rồi hỏi: “Hai người đang ở đâu? Hay là anh mời đi ăn canh vịt?”

Hàn Hiên bĩu môi: “Bỏ đi, một bát canh vịt em có thểtự mời được, anh xem ngày mai mua cho văn phòng một chiếc ghế sô pha dài đểDuyệt Tâm có thể nằm nghỉ buổi trưa thì tốt hơn.”

Viên Nhược Hồng cảm thấy hơi đau đầu, từ lúc nào, cậuem họ vô tâm của anh đã bắt đầu biết quan tâm đến những tiểu tiết như thế?

Từ khi Duyệt Tâm mang bầu, Cố Nam chưa đưa cô về nhàbố mẹ.

Cuối tuần, đích thân ông Cố gọi điện đến, “Cố Nam, conđưa Duyệt Tâm về nhà ăn bánh bao đi, bố mẹ đã làm nhân bánh bằng thịt bò, rấtthơm.”

Để Duyệt Tâm đổi khẩu vị, Cố Nam vui mừng đưa cô vềnhà bố mẹ.

Trên đường, vừa lái xe anh vừa nhìn chiếc áo khoácchống bức xạ của Duyệt Tâm, “Cái này có công dụng thật không? Người nước ngoàiđều không mặc, họ còn cười người Trung Quốc quá cẩn thận, chỉ là sinh con, liệucó cần công phu như vậy không?”

Duyệt Tâm chỉ cười: “Ai bảo Trung Quốc mình chỉ chophép sinh một con, đương nhiên cần phải coi trọng hơn.”

Thật ra cô cũng không biết mặc áo này có tác dụng gìkhông, mặc để yên tâm hơn thôi, dù sao tất cả phụ nữ mang bầu đều mặc đồ này.

“À, Duyệt Tâm, em đi mua lúc nào thể? Sao không bảoanh?” Cố Nam hỏi.

Duyệt Tâm tiện miệng nói: “Đồng nghiệp tặng.” Cô cũngmuốn bảo Cố Nam đi mua cùng, nhưng hết giờ làm, nếu không bận tiếp khách anhlại bận việc khác không có thời gian.

“Đồng nghiệp nào?” Anh không thể không hỏi cho rõ ngọnngành.

“Hàn Hiên” Duyệt Tâm cũng cảm thấy không có điều gìphải che dấu. Hàn Hiên là người tốt, cô thấy không có gì quá đáng.

Cố Nam không vui: “Cậu ta là đàn ông, sao lại tặng emthứ này làm gì?”

Mình không có thời gian đi mua, người khác có lòng tốtmua tặng, lẽ nào không được? Có vẻ căn bệnh nghi ngờ, để ý vụn vặt của Cố Namvẫn không thay đổi.

Ngồi trên xe, cô cảm thấy hơi khó chịu nên mở cửa sổxe cho thoáng.

Thấy Duyệt Tâm yên lặng, Cố Nam cũng không nói gì nữa,không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.

Thấy con trai và con dâu đến, ông Cố rất vui, bảoDuyệt Tâm ngồi ghế sô pha nghỉ ngơi.

Duyệt Tâm ngần ngại nói: “Con không mệt, để con giúplàm bánh.”

Mọi người đi rửa tay và cùng nhau gói bánh.

Mẹ chồng nhớ đến chuyện lần trước Duyệt Tâm không ngheđiện thoại, lẩm bẩm: “Tai không tốt, sau này nên đặt điện thoại trong phòng ngủđể không bị lỡ việc.”

Duyệt Tâm giải thích: “Mẹ, lần đó con đi ngủ nên mớikhông nghe thấy.”

Mẹ chồng không thèm nghe, nói tiếp: “Ai đời hơn támgiờ tối đã đi ngủ? Lấy lý do cũng không biết cách.”

Cố Nam, thấy lời mẹ nói hơi khó nghe, chạm nhẹ vàocánh tay Duyệt Tâm rồi nói: “Em nghỉ đi một lát, để anh gói bánh cho.”

Thấy Duyệt Tâm đã ngồi sang một bên, Cố Nam nói nhỏ:“Mẹ, Duyệt Tâm đang mang bầu, cần phải nghỉ ngơi, đi ngủ sớm một chút là điềunên làm.”

Bà thấy con trai bênh vợ, càng bực bội: “Sao mang bầulại phải như thế, ngày xưa…”

“Mẹ lại thế rồi, động một cái là nói ngày xưa thế nọthế kia. Bây giờ đã là thời đại nào rồi, có thể giống như bố mẹ hồi đó đượcsao?” Cố Nam nói thẳng, không còn kiêng dè gì với mẹ nữa.

Bà không vui, trong bụng tức anh ách.

Lúc ăn cơm, Cố Nam gắp bánh cho Duyệt Tâm.

Anh véo một miếng đưa lên miệng, vừa ăn vừa nói: “Bánhbao nhân thịt bò là món ngon của bố mẹ, công thức làm nhân bánh chỉ truyền chocon gái, không truyền cho con trai. Duyệt Tâm, em thưởng thức rồi về học cáchlàm, sau này chúng ta sẽ được ăn ngon miệng.”

Vừa nãy ở trên xe Duyệt Tâm trúng gió lạnh, bây giờ ănnhân thịt bò cảm thấy có vị hơi lạ, vừa cắn một miếng cô đã không chịu được,thấy buồn nôn.

Cô không nói gì, đặt bát đũa xuống, mượn cớ muốn nấumột ít canh rồi rời khỏi bàn ăn.

“Em thấy khó chịu à?” Cố Nam đi theo cô, kiên nhẫnhỏi.

Anh nghĩ Duyệt Tâm vẫn giận anh lúc đi trên đường, anhnghĩ anh chỉ nói một câu không hay, cô không đến mức phải để bụng như thế.

Duyệt Tâm không nghĩ ngợi được nhiều, cô nói: “Khôngsao, bây giờ em không ăn được, đợi lát nữa ăn tiếp.”

Cố Nam lo cô đói nên hỏi mẹ có còn trứng gà không, nhờbà nấu cho Duyệt Tâm một bát canh trứng.

Bà lườm Duyệt Tâm, ngồi im không động rồi nói: “Nhìnthấy nhiều người có bầu nhưng chưa thấy ai ẻo lả như thế, tự nghĩ mình là thiênkim tiểu thư sao? Chị gái con có bầu đã bảy, tám tháng rồi mà không thấy kénăn…”

Cố Nam nghe thấy thế, đùa với mẹ: “Mẹ đúng là thiên vịcho chị con.”

Cố Nam biết chị gái có bầu không kén ăn. Lần trước anhgặp chị ở nhà bố mẹ, chị anh một mình ăn hết cả dĩa sườn. Nhưng Duyệt Tâm khôngnhư thế cô chỉ cần nhìn thấy thịt là không muốn ăn.

Mẹ chồng bĩu môi: “Phí lời, chị con do mẹ sinh ra.”

Duyệt Tâm không tiếp tục nghe được nữa. Phải, Cố Namdo bà sinh ra, còn cô chỉ là người ngoài. Cô đẩy nhẹ trên người Cố Nam rồi nói:“Mọi người ăn cơm đi, con không đói, không cần nấu canh nữa.”

Ăn cơm xong, mọi người ngồi cùng nhau, Duyệt Tâm nóivới Cố Nam: “Đi thôi, chúng ta về sớm để bố mẹ nghỉ.”

Thấy Duyệt Tâm ngoan ngoãn, tâm lý như thế, Cố Nam rấtvui vẻ đồng ý.

Trên đường về nhà, Cố Nam nói đến chuyện ở nhà bố mẹ:“Thái độ của mẹ anh không tốt, em đừng tức giận, có thể do bố anh khiến bàkhông vui.”

“Không tức giận.” Duyệt Tâm thờ ơ nói.

Cô đang có bầu, không nên động tí là bực bội, khôngtốt cho đứa trẻ. nhưng có một bà mẹ chồng như vậy, cô cũng không sao vui nổi.

Về đến nhà, Duyệt Tâm tìm số len thừa trước đây đan áocho Cố Nam.

Cố Nam thấy cô tìm kiếm khắp nơi liền hỏi: “Em muốnlàm gì?”

“Bí mật.” Cô cảm thấy hơi xấu hổ, cô muốn đan áo lencho em bé.

Thấy Duyệt Tâm cầm que đan chạy đi chạy lại. Cố Namcũng đoán ra được điều gì đó: “Đan áo nhỏ như thế cho ai mặc?”

Duyệt Tâm cười, nói nhỏ: “Dù sao anh cũng không mặcvừa.”

Anh tiến sát lại bên cô, nhìn cô đan, cảm thấy xúcđộng: “Duyệt Tâm, em nghĩ bây giờ con có biết chúng ta đang làm gì không?”

“Có thể. Nghe nói lúc em bé còn rất nhỏ đã có thể cảmnhận được tình yêu của bố mẹ, vì thế chúng ta phải đối xử thật tốt với con, conmới vui.” Duyệt Tâm dịu dàng xoa bụng, nhìn bức tranh đứa bé hở mông treo trêntường, đột nhiên cô rất muốn biết con mình liệu có đáng yêu như vậy không. Nếuđược như thế, cô nguyện đánh đổi cả thế giới này, cô sẽ không tính toán bất kỳđiều gì nữa.

Cố Namcũng đang nghĩ điều gì khiến cho Duyệt Tâm xinh đẹp đến thế. Vì cô có bầu sao?Cô dịu dàng hơn, đầy đặn trắng trẻo, sắc mặt hồng như cánh đào. Cô chớp mắt,cúi đầu đều lộ rõ vẻ rụt rè, e thẹn, chẳng trách có nhiều người đàn ông muốnđược ở bên cô như thế.

Anh ôm lấy cánh tay Duyệt Tâm, giọng khàn khàn: “Đừnglàm nữa, chúng ta đi nghỉ thôi.”

Duyệt Tâm lùi lại, đẩy Cố Nam ra rồi nói: “Em khôngmệt, anh đi ngủ trước đi.”

Gần đây, cô không thích gần gũi với Cố Nam, có lẽ vìcô mang bầu, lâu rồi không làm chuyện ấy nên có cảm giác lạ lẫm với anh, thậmchí còn thấy hơi e sợ.

Duyệt Tâm đan áo, đọc mấy trang sách dạy chăm sóc thainhi rồi mới về phòng ngủ.

Cố Nam vẫn chưa ngủ, ngẩn ngơ nhìn cô thay áo chốngbức xạ, dường như đang suy nghĩ gì đó. Thấy Duyệt Tâm bước vào, anh hỏi: “CậuHàn Hiên ấy nhìn như thế nào?”

Hóa ra anh đang nghĩ chuyện này, Duyệt Tâm hơi thấtvọng, trả lơi: “Sao đột nhiên anh lại muốn hỏi về cậu ấy? Đó chỉ là một đứa trẻmới lớn.”

Lúc này, dường như Cố Nam cảm thấy yên tâm hơn, anhkhông nhìn chiếc áo nữa, ôm lấy Duyệt Tâm: “Ngủ thôi.”

Duyệt Tâm không ngủ được.

Cô vào bếp rót cho mình một ít sữa, quay lại thấy CốNam đã ngủ say. Nhờ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cô có thể nhìn thấy vầng tránrộng, đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng và chiếc cằm kiên định của anh…

Chỉ nhìn ngoại hình, rõ ràng Cố Nam là một người đànông trưởng thành, chín chắn, nhưng thật ra anh không giấu được tâm sự tronglòng, hành động ngoan cố, làm việc không nghĩ đến cảm xúc của người khác, anhmới là một đứa trẻ chưa lớn.

Trẻ con, trẻ con…

Nghĩ đến trẻ con, dường như Duyệt Tâm cảm thấy có gìđó hơi động đậy trong bụng mình. Cô chạm tay lên da bụng, “Con bé nhỏ, mẹ sẽlàm tất cả mọi điều vì con.”

Cô mỉm cười rồi nằm xuống giường.

Hình như Cố Nam đang nằm mơ, tay trái của anh chạm lêntay phải của Duyệt Tâm.

Hồi mới kết hôn, họ thường cầm tay nhau đi ngủ, nhưngkhông biết từ lúc nào, cô không còn tìm thấy tay của anh nữa. Bây giờ, bỗngnhiên anh đưa tay sang, Duyệt Tâm không biết nên phản ứng như thế nào?

Cô thận trọng xoay lưng về phía anh, nói nhỏ: “Cố Nam,ngủ thôi.”