Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút

Quyển 2 - Chương 4: Cố Nam, chúng ta ly hôn thôi



DuyệtTâm không hút thuốc, nhưng gần đây cô thường muốn mượn thuốc để được giải thoátkhỏi sự giày vò.

Buổitối, lúc Cố Nam không ở nhà, cô ngồi một mình trên ban công, hút thuốc liêntục, một điếu hai điếu…cho đến khi khói thuốc nồng nặc khiến cô ho sặc sụa vàchảy nước mắt.

Nhữngngày này Duyệt Tâm suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ đến sự kiêu hãnh và ấu trĩ củaCố Nam, sự dịu dàng và trẻ con của anh…

Cô vàCố Nam luôn yêu thương nhau, nhưng hôn nhân không phải chỉ cần có tình yêu đểduy trì.

Hơnnữa, điều đáng sợ hơn là trong thời gian chiến tranh lạnh với Cố Nam, Duyệt Tâmnhận ra Cố Nam không yêu cô như cô vẫn tưởng tượng.

Anh đểý đến quá khứ của cô, anh để ý đến những người đàn ông tiếp xúc với cô, đến bạnbè khác giới của cô. Anh muốn cô là của riêng anh, đây là dục vọng chiếm hữucủa một người đàn ông như Cố Nam.

Nhưngcô không phải là đồ vật, cô là người, cô cũng có tình cảm, cũng cần có bạn bè.

Khôngphải Cố Nam cũng có rất nhiều bạn khác giới sao? Những vết son trên áo anh,hương nước hoa trên áo vest của anh…Lẽ nào cô không cảm thấy gì? Cô chỉ khôngmuốn nhắc đến những chuyện này, thật ra cô cũng bận tâm, dù sao cô cũng là mộtngười phụ nữ.

DuyệtTâm lại nghĩ đến mẹ của Cố Nam, nghĩ đến quá khứ của mình, nghĩ đến Viên NhượcHồng, nghĩ đến bố mẹ và em trai mình…

Càngnghĩ cô càng cảm thấy lòng lạnh lẽo và buồn bã, bỗng nhiên cô nhận ra mình luônlực bất tòng tâm trước mọi vấn đề.

Có lẽ,cô nên nói chuyện với Cố Nam.

Gần đâyviệc ở công ty càng ngày càng ít, nhóm của cô chỉ phụ trách một dự án, phải đếnThượng Hải làm CASE mới, vốn dĩ giao cho người khác làm nhưng Duyệt Tâm khôngmuốn ngồi nhà chờ đợi nên chủ động xin đi công tác.

Cố Namvề nhà thấy Duyệt Tâm yên lặng thu xếp quần áo, tận đáy lòng cảm thấy hơi lạnhlẽo, anh hỏi: “Hà Duyệt Tâm, em muốn làm gì?”

DuyệtTâm không ngẩng đầu lên, sợ Cố Nam nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.

“Em đicông tác, hai tuần, ở Thượng Hải. “Cô chậm rãi nói từng chữ, giống như vô thứcnói với chính mình.

Cảmgiác sợ hãi trong tim Cố Nam hạ xuống, “Lúc nào em đi? Anh tiễn em.”

DuyệtTâm quay lưng lại phía anh, lắc đầu: “Không cần, buổi tối em đi, công ty có xeđến đón.”

Đã rấtnhiều lần cô hy vọng anh đón đưa cô, anh đều không muốn. Bây giờ, cô đã khôngcòn yêu cầu và mong muốn đó nữa.

Cứ nhưthế, Duyệt Tâm đi Thượng Hải.

Lần nàyđiều Cố Nam lo lắng nhất không phải là cô đi cùng ai mà là cô có quay về không.

Từ hômDuyệt Tâm đi, Cố Nam bắt đầu đếm ngược thời gian, từng giờ từng phút anh nônnóng tính còn bao lâu Duyệt Tâm sẽ về.

Cuốicùng Cố Nam hiểu ra: Có một số người, khi hạnh phúc ở bên không biết quý trọng,thậm chí không nhận ra sự may mắn của mình, lúc hạnh phúc sắp mất đi mới cảmthấy mình bất hạnh và đau thương nhiều đến thế.

Anhchính là một con người đáng thương, đáng trách, đáng hận như vậy.

DuyệtTâm không ở nhà nên không có ai nấu cơm, Cố Nam không muốn hàng ngày phải rangoài ăn, sau khi đi làm về, anh tới nhà bố mẹ.

Thấynhiều lần như vậy, mẹ anh hỏi: “Vợ con đâu?”

Cố Namnói cô đi công tác, anh không nói cho bố mẹ biết vấn đề của hai người vì khôngmuốn họ phải lo lắng.

“Đicông tác? Rõ ràng là biết công việc của con bận như thế, nó còn đi công tác cáigì?” Mẹ anh nói hơi quá về Duyệt Tâm.

“MẹDuyệt Tâm cũng phải làm việc.” Cố Nam giải thích.

“Côngviệc của nó có quan trọng bằng con không?” Bà hy vọng Duyệt Tâm luôn coi Cố Namlà trung tâm, việc của cô không nên làm ảnh hưởng tới Cố Nam.

Cố Namkhông muốn tranh cãi với mẹ, nói tốt giúp Duyệt Tâm vài câu để bà yên tâm rồimới về nhà ngủ.

Cố Namnằm một mình trên giường, trở mình mãi mà không ngủ được.

Thấynhớ Duyệt Tâm, anh nhắn tin cho cô, hỏi Duyệt Tâm có bận không, có mệt không.

DuyệtTâm không trả lời anh cũng không tắt điện thoại.

Nửađêm, chuông điện thoại vang lên, Cố Nam nghĩ đó là Duyệt Tâm, vội vàng ra khỏigiường.

Ngườigọi điện là Lưu Bảo: “Ồ, Cố Nam, thật hiếm có, anh không tắt điện thoại?”

Cố Namhơi thất vọng, hờ hững hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì?”

“Khôngcó chuyện gì không được gọi điện cho anh sao?” Lưu Bảo chế nhạo anh, “Dù thếnào, chúng ta cũng từng gặp nhau, dựa vào mối giao tình đó, gọi một cuộc điệnthoại không được sao?”

“Được,được.” Cố Nam vội nói, “Nhưng đã quá nửa đêm rồi, ai cũng phải ngủ.”

“Ngủgì? Anh nói chuyện với tôi một lát, tôi vừa bị người ta đá.” Giọng của Lưu Bảonhỏ đi, hình như khóc rồi lại cười.

Mộtngười phụ nữ mạnh mẽ như cô bỗng nhiên kể khổ với anh, có thể thấy thật sự cóchuyện nghiêm trọng. Cố Nam không còn cách nào khác, chỉ biết tiếp tục nghe cônói.

Lưu Bảonhắc đến những người đàn ông mà cô đã từng qua lại.

Cố Namkhông biết nên nói gì để an ủi người bạn học cũ, chỉ có thể thốt lên một câu:“Trên đời này nhiều đàn ông như thế, vì sao cô chỉ gặp những kẻ cặn bã?”

Lưu Bảoyên lặng hồi lâu rồi hỏi Cố Nam: “Anh có phải là người đàn ông tốt không?”

“Đươngnhiên.” Cố Nam trả lời rất nhanh.

Lưu Bảobật cười: “Tôi biết anh là người đàn ông tốt.”

Haingười nhắc lại những chuyện thời còn đi học.

Lưu Bảonói: “Cố Nam, anh có biết không? Hồi đó, rất nhiều bạn nữ trong lớp ngưỡng mộanh.”

Cố Namthấy hơi buồn cười, hồi đó anh chỉ biết học, không biết tiếp xúc nhiều với mọingười, sao có thể được người ta ngưỡng mộ?

“Hồiđó, anh hơi kiêu, không thèm quan tâm đến những học sinh kém như chúng tôi.”

Cố Namgiải thích: “Hồi đó không có thời gian, nhưng nếu tôi biết cô quan tâm đến tôi,chắc chắn tôi cũng sẽ quan tâm đến cô.”

Haingười nói chuyện suốt đến hơn hai giờ sáng.

Cố Namnói: “Đại tỉ, tiểu đệ ngày mai còn phải đi làm, không phải đại tỉ cũng nên đingủ rồi sao?”

Lúc kếtthúc câu chuyện, đột nhiên Lưu Bảo thốt lên một câu: “Cố Nam, tôi thích anh!”

Điềunày khiến cho Cố Nam càng không thể ngủ được, đầu óc anh trở nên hỗn loạn.

ỞThượng Hải, Duyệt Tâm cũng ngủ không ngon.

Nhậnđược tin nhắn của Cố Nam, cô thấy cảm động. Sau đó cô muốn gọi điện cho anh,nói với anh cô vẫn khỏe nhưng gọi hồi lâu, điện thoại của anh luôn trong trạngthái bận. Sáng sớm, sau khi cô làm thêm giờ hoàn thành tất cả mọi công việc,điện thoại của anh vẫn bận. Duyệt Tâm tự nói với mình: Bỏ qua, có lẽ anh ấy cóviệc quan trọng.

Cố Namkhông nhận được hồi âm của Duyệt Tâm, cũng không chủ động nhắn tin và gọi điệncho cô. Vì vậy, khi Duyệt Tâm về Bắc Kinh trước kế hoạch dự kiến, anh cũngkhông biết.

Trở vềtừ Thượng Hải, Duyệt Tâm về nhà, điều đầu tiên cô cảm nhận được là sự bừa bộn.

Phảimất hai tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong nhà cửa, xách hai túi rác ra ngoài, côgặp Lưu Bảo trước cửa nhà.

Lưu Bảonhìn thấy Duyệt Tâm, hỏi: “Cô cũng sống ở đây?”

DuyệtTâm gật đầu, cô khách sáo mời Lưu Bảo vào nhà.

Lưu Bảonhận ra đây là người vợ đi công tác của Cố Nam, cảm thấy hơi hoảng hốt, côkhông có việc gì quan trọng cần tìm Cố Nam, cô chỉ cảm thấy hơi cô đơn nên muốngặp anh. Lần trước gọi điện thoại cho Cố Nam, cô biết vợ anh đi công tác thángsau mới về, anh chỉ ở nhà một mình. Lưu Bảo không muốn nhân cơ hội này tiếp cậnCố Nam, thời đại này, phụ nữ luôn cố gắng giành được những gì mình muốn.

DuyệtTâm hòa nhã nói với Lưu Bảo: “Tôi cũng không biết hôm nay mấy giờ Cố Nam về, côcó tiện ở lại ăn cơm rồi đợi anh ấy không?”

Lưu Bảoxua tay: “Không, tôi còn bận việc.”

Cô ấyđi rồi để lại một mùi hương nước hoa Chanel nồng nặc.

Cố Namrất ngạc nhiên và vui mừng khi Duyệt Tâm về nhà trước kế hoạch. Lúc Duyệt Tâmnhắc tới người phụ nữ đến tìm anh, anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên mà không hề vuimừng.

“Cô ấytên là Lưu Bảo, không để lại số điện thoại. Em nghĩ anh có cách liên lạc với côấy?” Duyệt Tâm nói xong rồi bỏ về phòng. Cô thấy hơi ghen, nhưng cảm giác ghentuông không mạnh mẽ bằng cảm giác mệt mỏi.

Cố Namđứng ngoài cửa phòng giải thích với Duyệt Tâm: “Anh và cô ấy chỉ là bạn học cũ,không có mối quan hệ gì khác!”

Đúng làgiấu đầu hở đuôi. Bằng trực giác của người phụ nữ, Duyệt Tâm biết quan hệ giữaCố Nam và Lưu Bảo không phải đơn thuần chỉ là bạn bè. Chỉ có vấn đề là cô khôngđủ sức đi tìm hiểu mối quan hệ không đơn thuần đó.

Cô trốntrong phòng, không nghĩ được điều gì, chỉ mong Cố Nam để cho cô yên tĩnh một lát.

Cố Namhy vọng Duyệt Tâm cho anh cơ hội giải thích, nhưng theo quan niệm của DuyệtTâm, cơ hội không phải do người khác mang đến mà phải tự mình tạo ra, cô khôngthể cho anh bất kỳ cơ hội nào.

Cố Namthấy lời giải thích của mình không có hiệu quả, bắt đầu phát điên: “Hà DuyệtTâm, cô không được tự coi mình có lý mà phê phán người khác, xét đến cùng,chuyện giữa cô và Viên Nhược Hồng mới khiến người khác không chịu nổi! Tôi đãnhẫn nhịn lắm rồi, cô đừng được voi đòi tiên…”

Lại làViên Nhược Hồng, Duyệt Tâm biết đó là tâm bệnh mà Cố Nam không bao giờ rũ bỏđược.

Cuốicùng, cô cảm thấy không thể chịu đựng được những lời chỉ trích cũng như sự ấutrĩ và cố chấp của Cố Nam thêm được nữa.

DuyệtTâm mở cửa, nói với Cố Nam bằng một giọng lạnh lùng mà ngay cả cô cũng cảm thấylạ lẫm: “Cố Nam, chúng ta ly hôn thôi!”