Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút

Quyển 1 - Chương 3: Năng lực của cô có hạn, khát vọng hạnh phúc của cô quá hèn mạt



Thực sựlà trên thế giới này có rất nhiều người họ Viên, nhưng chỉ có vài người tên làViên Nhược Hồng.

Hôm naycó một người trong vài người đó xuất hiện, có hình dáng, có sức sống đang đứngtrước mặt Duyệt Tâm, giống hệt trong ký ức của cô nhiều năm về trước: Cao cao,gầy gầy, nét mặt lạnh lùng, nụ cười cũng nhàn nhạt như thế.

Thư kýVu cẩn thận giới thiệu với mọi người: “Anh Viên Nhược Hồng tạm thời đảm nhậnchức tổng giám đốc của công ty, quản lý các dự án trong công ty chúng ta.”

DuyệtTâm ngạc nhiên, không dám tin vào tất cả những gì hiện ra trước mắt mình.

Trongnhận thức của cô, chỉ có những cuốn tiểu thuyết tình yêu mới có thể xảy ranhững tình huống như thế này: Người không có khả năng gặp lại bỗng nhiên xuấthiện trong một hoàn cảnh đặc biệt, nối lại mối tình xưa.

Nhưngkhông có nhân vật nào trong bất kỳ tiểu thuyết tình yêu nào xuất hiện với bộdạng nhếch nhác như cô.

Ít nhấtnhân vật nữ chính cũng không phải là phụ nữ đã kết hôn, càng không bối rối khónói nên lời, xấu hổ không dám đối mặt như cô.

Thư kýVu dẫn Viên Nhược Hồng đến chào và làm quen với từng nhân viên trong công ty.

ViênNhược Hồng tới trước mặt Duyệt Tâm, cô không biết nói gì để làm cho mình bớtcăng thẳng.

“Anh…Tôi…”

“Cô Hà,xin chào!” Viên Nhược Hồng lịch sự chào Duyệt Tâm, làm như chưa hề quen biết côtrước đây, giọng của anh vẫn quyến rũ như trước, vừa thân thiết vừa tạo rakhoảng cách nhất định khiến người khác không hiểu được tâm trạng thực sự củaanh là gì.

DuyệtTâm đứng yên ở đó. Cô nghĩ tất cả những điều này chỉ là ảo giác, chỉ cần côđộng đậy, ảo giác đó sẽ biến thành sự thật khiến cô không dám động đậy.

Thật racó thể nói Duyệt Tâm đang mong muốn thế giới hiện thực sẽ trở thành ảo giác.

Cũngmay Viên Nhược Hồng vẫn giữ khoảng cách nên cô cảm thấy yên tâm hơn.

DuyệtTâm hít một hơi thật sâu rồi cố gắng thể hiện mình không đến mức hoang mang nhưthế, nhưng cô vẫn không thể thốt nên lời.

Thấyphản ứng bất thường của cô, Hàn Hiên kéo trộm gấu áo cô, ghé tai cô nói nhỏ:“Này, chị không phải sợ anh ấy. Anh Viên là một người rất hòa đồng.”

Đươngnhiên Duyệt Tâm không sợ Viên Nhược Hồng, cũng không lo lắng anh có phải ngườidễ hòa đồng hay không, cô chỉ không dám tin họ có thể gặp lại nhau, đặc biệt làtrong hoàn cảnh như thế này.

Thư kýVu ôm một đống giấy tờ hỏi Duyệt Tâm: “Những giấy tờ này tạm thời giao cho côhay để tôi lưu?”

DuyệtTâm nhớ ra đang ở công ty, bên cạnh cô có rất nhiều đồng nghiệp. Cô vội vànggiở bảng biểu, nói với thư ký Vu: “Tôi sẽ nhanh chóng chỉnh lý lại rồi báo chocông ty.”

ViênNhược Hồng vẫn đứng bên cạnh cô, hơi nhướn mày, khen ngợi cô: “Cô làm việc thậttận tâm!”

DuyệtTâm vội vàng đứng dậy, nói với điệu bộ cung kính: “Tổng giám đốc Viên, anh quákhen, đây là những việc tôi nên làm.”

ViênNhược Hồng gật đầu, không biết vô tình hay hữu ý, anh nhìn cô nửa như cười nửanhư không, dịu dàng nói: “Cô vẫn khiêm tốn như thế.”

Cả buổichiều, Duyệt Tâm ở công ty giống như đang ngồi trên một thảm đinh.

Lòng côrối bời, lúc làm việc còn phạm vài sai sót không to không nhỏ.

Cũngmay được Hàn Hiên phát hiện ra, cậu chỉ lên con số trên bảng biểu nhẹ nhàngnhắc cô: “Chỗ này thừa ra hai số không, công ty sẽ phải bồi thường chết mất.”

DuyệtTâm nhìn Hàn Hiên, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sẽ sửa ngay.”

HànHiên dứt khoát cầm bảng biểu làm giúp cô, vừa làm vừa hỏi: “Trước đây chị cóquen anh Viên sao?”

DuyệtTâm gật đầu rồi lại lắc đầu.

HànHiên bị cô làm cho không hiểu gì, bật cười: “Dù sao đã biết nhau rồi, sau nàysẽ quen thân hơn.”

Nghethấy câu nói này, Duyệt Tâm hơi giật mình.

Côkhông muốn có bất kỳ quan hệ gì với Viên Nhược Hồng nữa, bởi vì bây giờ cô đãlà vợ của Cố Nam.

Lúc hếtgiờ làm, Duyệt Tâm gọi điện cho Cố Nam, lần đầu tiên cô yêu cầu anh: “Anh, hômnay anh đến công ty đón em được không?”

“Saothế? Em ốm à?” Cố Nam đang bận đàm phán với khách hàng từ Mỹ, tranh thủ thờigian nhận điện thoại của cô, không yên tâm hỏi.

“Không!”Duyệt Tâm vội vàng phủ nhận, “Chỉ là muốn anh đón thôi.” Đây là lần đầu tiên cônói với anh bằng giọng hơi nũng nịu.

Cố Namcảm thấy hơi lạ: “Sao tự nhiên lại muốn anh đón? Anh đang bận, có lẽ muộn mộtchút anh mới về được!”

DuyệtTâm hơi thất vọng, cô trách mình lắm chuyện, không hiểu vì sao bỗng dưng yêucầu Cố Nam làm như thế?

Sau khira khỏi công ty, Duyệt Tâm một mình ra bến xe đợi xe buýt.

Bến xeđối diện với bãi đỗ xe của công ty, cô nhìn thấy Viên Nhược Hồng đang đi lấy xeở đằng xa. Động tác của anh nho nhã và cuốn hút đến mức không thể diễn đạt đượcbằng lời.

DuyệtTâm bất giác lùi lại phía sau đám đông, cố gắng để mình không bị nhận ra.

NhưngViên Nhược Hồng vẫn nhìn thấy cô. Anh dừng xe lại bên đường, gọi tên cô: “DuyệtTâm, để tôi đưa cô về!”

Cô vộivàng lắc đầu: “Không cần.”

Anhkhông hề có ý bỏ đi, tiếp tục dừng xe ở đó đợi cô, chiếc xe buýt đằng sau đangtiến lại gần, vì anh chiếm chỗ đỗ xe nên không ngừng bấm còi inh ỏi.

DuyệtTâm bị mọi người để ý, khổ sở bước từng bước, đợi lúc xe buýt đến, cô đập tayvào cửa xe rồi chen chân bước lên.

ViênNhược Hồng cười khẽ, vẫy tay chào cô rồi lái xe biến mất nhanh như một làn gió.

Lúcchen lên xe buýt, Duyệt Tâm rất căng thẳng, tim cô đập rất mạnh. Cô không biếtmình đã lên tuyến xe buýt nào, đến khi định thần lại, chiếc xe buýt đã rẽ vềhướng đường cao tốc đi ra sân bay.

Cô hétto đòi xuống xe, cô gái thu vé nói: “Trên đường cao tốc sao có thể tùy tiệndừng xe?”

DuyệtTâm đợi mãi mới có cơ hội xuống xe, bắt chuyến xe ngược lại đi về nhà.

Kếtquả, cô về đến nhà muộn hai tiếng so với bình thường.

Cố Namvề nhà sớm hơn bình thường, anh không yên tâm trước hành động kỳ lạ của DuyệtTâm, không biết rốt cuộc hôm nay cô làm sao.

Sau khivề đến nhà, không thấy Duyệt Tâm về nấu cơm, Cố Nam bắt đầu lo lắng, gọi điệnthoại cô đều không nghe máy.

Anh bắtđầu sốt ruột, lo lắng đến mức ngồi không yên, đi xuống đợi ở cổng khu nhà.

Cố Namhút hết bốn năm điếu thuốc mới thấy Duyệt Tâm chầm chậm bước về.

“Em điđâu đấy? Sao ngay cả điện thoại cũng không nghe?” Cố Nam đợi quá lâu, tâm trạngkhông tốt nên giọng nói cũng không vui, hơn nữa anh cũng không có tính kiênnhẫn.

Nghethấy Cố Nam hỏi Duyệt Tâm mới nhớ ra, vội vàng xin lỗi anh: “Em xin lỗi, em lênnhầm xe, trên xe ồn quá, điện thoại ở trong túi nên em không nghe thấy chuông.”

Cố Namkhông thể hiểu nổi cô: “Em bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại ngồi nhầm xe được? Nếungốc thì cũng ngốc vừa thôi chứ?”

Tâmtrạng cuả Duyệt Tâm cũng không vui nhưng cô không muốn cãi nhau với anh trênđường đi nên không nói gì mà đi thẳng về nhà.

Cố Namcảm thấy Duyệt Tâm không hiểu sự lo lắng của anh, thậm chí không để tâm đếnthành ý của anh, bực bội nói: “Hà Duyệt Tâm, em có thái độ gì thế?!”

DuyệtTâm không có tâm trạng để cãi nhau, cô rất mệt mỏi và sợ hãi, sự lo lắng và đaukhổ của cô không ít hơn bất kỳ ai.

Một lầnnữa gặp lại Viên Nhược Hồng, cô mới nhận ra cuộc sống hạnh phúc của mình bâygiờ thật hư vô mờ mịt, cô sợ sự xuất hiện của anh sẽ phá tan sự yên bình hiệncó của cô.

Nănglực của cô có hạn, khát vọng hạnh phúc của cô quá hèn mạt, cô không có cách nàonắm giữ được một hiện tại và tương lai vốn không ổn định như thế.

Cố Namđi theo Duyệt Tâm về tới nhà.

Cô mởcửa, cô thay quần áo, cô yên lặng, cô hành động như không hề có nhận thức vàkhông có gì liên quan đến sự tồn tại của anh.

Cố Nambị thái độ lơ đãng, hững hờ của cô làm cho đau lòng.

Anh cầncô phản ứng với anh, cho dù là phản bác anh, cho dù là ầm ĩ vô lý với anh, chodù là khóc lóc, anh đều có thể cảm thấy bình thường.

NhưngDuyệt Tâm yên lặng, chỉ yên lặng mà thôi.

Cố Nammở điện thoại của Duyệt Tâm, muốn kiểm tra xem có phải hết pin không, anh nhìnthấy mười mấy cuộc gọi nhỡ của mình.

Vì saocô không nghe điện thoại của anh? Không nghe thấy tiếng chuông là lý do tạisao?

Lúc anhở bên ngoài, cho dù như thế nào, cách khoảng mười phút là anh lại mở điện thoạira xem.

Anh loDuyệt Tâm có thể đột ngột gọi điện tìm anh, vạn nhất không nghe điện thoại củacô, anh sợ cô sẽ lo lắng vì không tìm được anh.

NhưngDuyệt Tâm thì sao? Cô đã làm gì? Hay là cô không quan tâm đến việc anh có gọiđiện cho cô hay không…

Cố Namcàng nghĩ càng buồn, cuối cùng tức giận đến nỗi ném điện thoại của Duyệt Tâmlên bàn.

Khôngngờ, anh ném mạnh quá nên điện thoại trượt trên bàn rơi xuống nền nhà lát đá,màn hình vỡ thành mấy mảnh, thân máy, pin, vỏ máy rời ra, nằm chỏng chơ giữanhà.

DuyệtTâm biết Cố Nam nổi giận vì cô về muộn, nhưng cô cũng không muốn lên nhầm xe!

Tất cảđều xảy ra ngoài ý muốn chỉ vì sự việc có liên quan đến Viên Nhược Hồng, côkhông thế giải thích rõ ràng được.

Lúc ởcông ty cô đã lo lắng suốt cả ngày. Buổi tối về đến nhà còn phải chịu đựng cơnthịnh nộ của Cố Nam, tâm trạng của cô không sao tốt lên được.

Cố Namném đồ đạc, cô chỉ buồn mà không muốn nhìn thấy anh.

Cô thudọn nền nhà, bỗng dưng muốn khóc mà không rõ lý do.

DuyệtTâm thu các linh kiện của điện thoại rồi lắp lại như cũ. Chỉ là một chiếc điệnthoại mà thôi. Cô không có tâm trạng để tính toán với anh, sau này không dùngnữa là được.