Nếu Thời Gian Có Tên

Chương 7



Ra khỏi con phố đi bộ, người qua lại cũng thưa dần, không đông đúc như mọi ngày, xe cô phóng vun vút.

Cách trạm xe buýt một đoạn khá xa, Diệp Thái Vi nhìn vào khoảng trống giữa những quầng sáng loang loáng của mấy chiếc taxi vụt qua bên cạnh, chớp mắt mấy cái rồi tiếp tục đi về phía trước. Dòng suy nghĩ dần mơ hồ do sự mệt mỏi rã rời, trong đầu cô lại thầm nói ——

Cuộc sống ư, đó là một bài ca, chỉ có thể hát lên, chứ không thể chạm vào…

“Diệp Thái Vi?”

Một đám người còn đang trò chuyện huyên náo, khi một người cất tiếng gọi ra cái tên này, tất cả lập tức im lặng, ráo rác đưa mắt tìm kiếm.

Diệp Thái Vi ngơ ngác nhìn bốn phía, lúc nhìn họ, ánh mắt có chút vẻ nghi hoặc, cuối cùng lại nở nụ cười hoảng hốt rồi đi về phía họ, bước chân chậm rãi, ổn định.

Người không có khả năng xuất hiện ở đây nhất, sao lại đứng giữa đám người kia?

Nếu như trí óc cô không rối loạn, thì người kia hẳn là đang ở nửa kia trái đất chứ. Giống như bảy năm qua, cô bị vây giữa hai không gian song song, biệt tăm tin tức.

Cho nên, đây là mơ phải không?

Nếu là mơ, mấy suy nghĩ trong đầu cô chẳng quan trọng gì rồi.

Diệp Thái Vi nghĩ vậy, bước chân càng vững hơn.

Theo bước chân ngày càng tới gần của cô, mấy người đó đều mang vẻ mặt kỳ quặc, có người hưng phấn như đang chờ xem chuyện vui, có người lại căng thẳng lo lắng, lại có người vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Diệp Thái Vi, đã lâu không gặp.” Là người đầu tiên phát hiện ra Diệp Thái Vi, Phùng Viện cười gượng gạo, ánh mắt cô ta như thể đang sẵn sàng đón quân địch.

Diệp Thái Vi nở nụ cười thân thiết với cô ta, đáp khẽ một câu: “Đã lâu không gặp.”

Bởi đối phương không hề có biểu hiện muốn gây khó dễ, Phùng Viện nghẹn họng, không tìm được cái cớ thoái thác.

Đám người đứng cạnh cô ta cũng cấm khẩu, chẳng ai tìm ra được lời nào thích hợp để xử lý tình huống này.

Diệp Thái Vi lại chẳng để tâm. Cô tự tay mở lọ kẹo ra, lấy một cái kẹo màu đỏ, đưa cho một người đàn ông có vẻ ngoài ấm áp nhất hội.

Đối phương lẳng lặng nhìn cô, không có động tác gì, cũng chẳng nói năng gì.

Diệp Thái Vi hơi nghiêng đầu, nụ cười có chút hoảng hốt nhưng lại kiên định, bàn tay cầm kẹo vẫn giơ trước mặt anh ta hơi run rẩy, kéo nhiều người quay lại đoạn hồi ức quen thuộc.

Cuối cùng, người đàn ông kia dịu dàng mỉm cười, chậm rãi lấy chiếc kẹo từ lòng bàn tay cô.

Diệp Thái Vi nhoẻn miệng cười, thu tay lại ôm lấy lọ kẹo, giọng nói đầy vẻ chân thành: “Tô Gia Dương, năm mới vui vẻ.”

Tô Gia Dương không kịp đáp lại, chỉ thấy Diệp Thái Vi mang theo nụ cười tươi tắn rời đi trong dáng vẻ vô cùng thản nhiên.

Đến bến xe, lên xe, xuống xe, về căn phòng trọ nhỏ, đá bay đôi giày cao gót hành hạ mũi chân nguyên một ngày, rửa mặt qua loa, chẳng cần nhìn đồng hồ, cô đã ngủ li bì.

Từ đầu đến cuối, lọ kẹo vẫn nằm yên trong lòng cô.

Lúc Từ Trạm đưa lọ kẹo, cô chỉ cảm thấy đây là một món quà tết muộn.

Nhưng bây giờ, Diệp Thái Vi cảm thấy, đây mới là món quà tốt nhất.

Nó cho cô sự ấm áp, cho cô sự can đảm.

Để cô có thể thản nhiên đối mặt với Tô Gia Dương.

Dù chỉ là trong mộng.

___

Màn hình nho nhỏ chợt lóe ra một vầng sáng, khiến cả căn phòng bừng lên sắc trắng lạnh lẽo.

Diệp Thái Vi bị lôi ra khỏi giấc mơ, gan lỳ nhắm chặt mắt, lật người vùi mặt vào gối, quờ quạng lấy điện thoại rồi lại nhanh chóng rụt tay vào trong chăn.

“Xin chào, tôi là Diệp Thái Vi…” Còn chưa tỉnh hẳn, giọng nói ậm ừ không rõ.

“Nghe nói hôm nay cậu chạm mặt Tô Gia Dương?” Giọng nữ ở đầu bên kia như tiếng gió thoảng, nhưng lại nói về một vấn đề cực kỳ quái, đâm ra có phần là lạ.

Diệp Thái Vi xoay người nằm thẳng đơ, đột nhiên tỉnh như sáo: “Hả?”

Không phải nằm mơ ư? Sao trời chưa sáng mà chuyện trong mơ đã bị người ta biết?

“Nghe nói cậu còn mới hắn ăn kẹo, lại còn chúc người ta năm mới vui vẻ?”

“Hả?” Diệp Thái Vi ngơ ngác, chỉ có thể như cây kim trên máy hát, nhắc đi nhắc lại một từ duy nhất.

“Diệp Thái Vi, cậu cũng tài thật, lúc trước Tô Gia Dương bỏ đi đã là không tốt đẹp gì, vừa lợi dụng lại vừa vứt bỏ cậu, bảy năm sau cậu lại có thể ‘nở một nụ cười xóa tan thù hận”, chậc chậc.” Tuy nhiên, trong giọng nói không có một chút ý tán dương nào.

“Ơ…Tiểu Kiều này, cũng không nói thế được, tớ chưa từng qua lại với anh ta, sao lại bảo là vứt bỏ hay không…” Diệp Thái Vi rụt rè chỉnh lại, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Không phải nằm mơ?

Rốt cuộc, Từ Ánh Kiều cũng không nhịn được nữa. Nếu lúc này hai người mặt đối mặt, cô nhất định sẽ cốc vài cái vào đầu Diệp Thái Vi, “Cậu nghĩ là cậu đang đóng phim thần tượng hay là đang nằm mơ, hả?”

Khi nghe thấy người bên cạnh tả thái độ của Diệp Thái Vi một cách vô cùng sinh động, cô nghĩ liệu có phải Diệp Thái Vi lại “tình cũ không rủ cũng tới” với Tô Gia Dương không, còn Tô Gia Dương lại chỉ cười cười khiến cô cực kỳ muốn lật bàn.

Diệp Thái Vi ngượng ngùng ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, kéo chăn lên bả vai rồi ngập ngừng: “Tớ…thật sự nghĩ là mình đang mơ…”

Từ Ánh Kiều chỉ hận nỗi rèn sắt không thành, thở dài đánh thượt: “Có bao nhiêu người như thế, cậu với ai mà chẳng được, sao cứ phải là hắn? Lằng nhà lằng nhằng, sao cũng chỉ vương vấn hắn?” Cũng không trách được cái đám bà tám kia liên tưởng lung tung.

Đầu óc Diệp Thái Vi đã tỉnh táo hơn, nhưng vẫn còn chút mơ hồ: “Á, không đúng, đáng ra cậu phải đi Toulouse rồi chứ? Sao chuyện này mới xảy ra mà cậu đã biết rồi?”

“Tạm thời có việc, hôm trước tớ bị bố triệu tập về gấp, vừa đúng hôm tổ chức tiệc ‘đón gió’* cho Tô Gia Dương.” Từ Ánh Kiều giải thích ngắn gọn.

*Bữa tiệc đãi người mới ở xa về.

Nói đến đây, Diệp Thái Vi liền bắt theo mạch chuyện ngay.

“Ồ, hóa ra là tiệc đón gió tẩy trần, chẳng trách cả đám kia lại đi cùng nhau.” Đúng là ông nói gà bà nói vịt, cô gật gù, tiện tay cầm đồng hồ báo thức lên nhìn giờ rồi miễn cưỡng lên tiếng: “Các cậu cũng quái lạ ghê cơ, lần đầu tiên thấy có người mở tiệc tẩy trần là bữa khuya.”

“Thời gian rảnh của mọi người không giống nhau, cuối cùng đành chọn bữa khuya. Cái này không quan trọng.” Trong giọng nói của Từ Ánh Kiều ẩn chứa một sự sung sướng đến ranh mãnh, “Này, Diệp Thái Vi, cậu có đoán được vẻ mặt của anh trai tớ lúc đấy không?”

Từ Trạm hơn Từ Ánh Kiều ba tuổi, đối với bạn bè của Từ Ánh Kiều mà nói, Từ Trạm luôn luôn là hình tượng một ông anh trai thâm sâu khó lường, mỗi lần họ xuất hiện, Từ Trạm luôn đeo vẻ mặt không mặn không nhạt.

Vì vậy, dù có đoán thế nào đi nữa, xác suất Từ Trạm đến bữa tiệc tẩy trần của Tô Gia Dương cũng ngang với xác suất sao Hỏa đâm vào trái đất. Huống hồ, đêm nay, chính tay Diệp Thái Vi dìu Từ Trạm vào xe, có đánh chết cô cũng không tin Từ Trạm còn đủ tỉnh táo để đi tăng hai.

Có điều, Diệp Thái Vi không định nói rõ chân tướng với Từ Ánh Kiều, nếu không, Từ tiểu thư mà thẹn quá hóa giận, cục diện sẽ cực kỳ khó coi.

Diệp Thái Vi cố nhịn cười, hỏi hùa theo: “Được rồi, anh ấy có vẻ mặt gì?”

“Ngoài vẻ “bị đội nón xanh”* ra, tớ không thể nghĩ được từ nào khác.” Từ Ánh Kiều không rõ chân tướng nên nói theo kiểu thăm dò.

*Ý chỉ bị cắm sừng.

Từ bảy năm trước, nhà họ Diệp sụp đổ chỉ trong một đêm, Diệp Thái Vi đã biến mất khỏi đám bạn. Hơn nữa, từ sau khi Tô Gia Dương ra nước ngoài, nhiều người trong số họ cũng lục tục xuất ngoại, cuối cùng chỉ còn hai anh em họ Từ ở lại nước.

Trong bảy năm, Diệp Thái Vi thân thiết với Từ Trạm, ngoài Từ Ánh Kiều ra thì không biết ai nữa. Tuy nhiên, Từ Ánh Kiều có điểm không rõ, cô cảm thấy giữa hai người này có mùi JQ, hành động của họ luôn khiến người khác không thể nhìn thấu được, điều này càng làm cô thêm tò mò.

“Tớ bảo này Tiểu Kiều, cậu đừng có nhân cơ hội thử tớ, tớ thề với chủ tịch Mao, giữa tớ với Từ Trạm tuyệt đối là tình cảm đồng chí thuần khiết.” Diệp Thái Vi không nhịn được, toét miệng cươi, nhân thể ngáp một cái.

Cô bạn thân tò mò về chuyện giữa cô và anh trai cô ấy đến mức không tiếc công dò hỏi…

Thật ra, có gì đáng tò mò đâu cơ chứ? Sự thật chỉ có mười chữ.

Từ Trạm thích chơi trò mập mờ, không phải cô.

Chỉ đơn giản thế thôi.

Sự thật luôn khiến người ta khó nói, vì xấu hổ.

Thế nhưng, Diệp Thái Vi chưa bao giờ có ý định nói cho bất kỳ ai biết sự thật, nhất là Từ Ánh Kiều.

Biết rồi thì sao đây? Để mặt cô hiện đầy vạch đen, giả cười ngây ngô, đầu đổ mổ hôi như thác Nicaragua, sau đó…Sau đó sẽ không có sau đó nữa.

Hà tất phải thế.

Hơn nữa, Từ Trạm cũng không muốn làm cô bị tổn thương, chỉ do chính cô tìm được đáp án trong một phút chốc vô tình.

Thế gian nhiều chuyện, không biết, có khi lại là hạnh phúc.

Sau khi biết sự thật, mặc dù khổ sở, mặc dù bị tổn thương, nhưng ít ra cô cũng có quyền được lựa chọn. Cuối cùng, cô chọn duy trì khoảng cách với Từ Trạm, để mình không lún sâu thêm. Tuy có đau đớn, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn rút lui được toàn vẹn.

Ngày tháng bên nhau trong hài hòa như lúc này đã là kết quả tốt nhất cho cô và Từ Trạm rồi, dù sao anh cũng không muốn phức tạp hóa lên.

Điểm không ổn duy nhất của tình trạng bây giờ là, gần đây Từ Trạm rất khác thường, khác thường đến mức khiến cô sợ hãi.

Trời đất phù hộ cho anh mau mau bình thường lại đi.

Ngay lúc cô đang bồng bềnh trôi vào cõi hư không, Từ Ánh Kiều cười lạnh: “Được lắm, cậu theo Tô Gia Dương, không theo anh tớ…Vậy cậu thử tổng kết xem, hai mươi lăm năm cuộc đời cậu nên gọi thế nào? Cả tuổi xuân vẫn lằng nhằng theo kiểu thuần khiết với hai người đàn ông, đến phút chót có khi cũng chẳng có lấy một người nào là “bạn gái cũ của ai đấy” đến tìm cậu, đời cậu đúng là thất bại đến mức chán chả buồn xem, ra ngoài đường đừng bảo tớ quen cậu, mất mặt lắm.”

Diệp Thái Vi giơ tay lên vuốt vuốt chóp mũi, cơn buồn ngủ lại ập đến, nhưng cô vẫn đáp lời: “Đừng mà, Tiểu Kiều, cậu đừng vứt bỏ tớ, xin cậu đấy…”

“Đừng cầu xin tớ, tớ không chịu nổi đâu.” Trong giọng nói của Từ Ánh Kiều vừa có ý tức giận, vừa có ý cười.

Diệp Thái Vi từ từ nằm xuống, mặt dày cười hi hi: “Nếu không chịu được, thế thì cậu làm công đi.” (Chắc các bạn hiểu từ “công” này chứ?)

*Câu chuyện về cụm từ “đội nón xanh”, (cái này mình mới đọc được ở 1 blog): Câu chuyện kể về một người đàn ông, vợ ông ta, và một ông thợ may. Khi người đàn ông đi làm xa, bà vợ đã ngoại tình với một ông thợ may. Để tiện cho việc tằng tịu, bà ta đã bảo ông thợ may làm cho chồng mình một chiếc mũ xanh. Cứ khi nào ông chồng đi làm, bà vợ sẽ đội mũ xanh cho chồng, và đó là dấu hiệu để ông thợ may biết rằng “ông kia đã đi làm xa”. Từ đó, dân làng kháo nhau rằng: “Vợ ông ta đã đội cho ông ta một cái mũ xanh.” Ngày nay, cụm từ đó để chỉ những ông chồng bị vợ cắm sừng. Cũng vì thế, đàn ông TQ không đội mũ xanh, và nếu bạn có cơ hội sang Trung Quốc, đừng tặng quà là một chiếc mũ xanh cho đàn ông TQ. ^_^