Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 27: Lo lắng



Đi ra khỏi phòng phỏng vấn, Lương Vũ Tranh thở dài. Một cô gái đang chờ phỏng vấn ngồi ngoài thấy Lương Vũ Tranh bước ra bèn nhanh chóng chạy đến hỏi:

- Cô phỏng vấn có tốt không? Câu hỏi bọn họ đưa ra dễ chứ?

- Câu hỏi cũng không khó lắm, là kiến thức chuyên môn thôi. Cô cứ yên tâm đi.

- Nhưng trông cô có vẻ không ổn lắm. Không phải là do lo lắng quá nên trả lời sai đấy chứ?

Lương Vũ Tranh mỉm cười, lúc này mới bình tĩnh lại:

- Tôi không sao, phần phỏng vấn cũng khá tốt.

- Thế thì tốt.

Rồi có một người phụ nữ từ trong phòng phỏng vấn đi ra, gọi tên người tiếp theo và cũng chính là cô gái đang nói chuyện với Lương Vũ Tranh. Cô gái đó nghe thấy tên thì sợ quá, giọng run lên:

- Tôi sợ quá, lo quá.

- Đừng lo. Mau vào đi.

- Ừ.

Cô gái kia vào trong rồi, Lương Vũ Tranh cũng chẳng có lý do gì ở lại nữa. Cô cũng nhanh chóng rời khỏi đây.

……………………………………

Khi vừa đi đến đại sảnh thì điện thoại reo lên. Mở điện thoại ra, thì ra là Hạ Quân Dật gọi.

- “Em đang ở đâu đấy?” – Vẫn là giọng nói bình thản và có phần quan tâm ấy.

- Em đang ở đại sảnh của DCL, đang chuẩn bị đi về.

- “Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, em ở bên ngoài đợi tôi, chúng ta cùng đi ăn. Được không?”

Nhìn đồng hồ trên tay, cũng sắp 11 rưỡi rồi. Nhưng lời mời này của Hạ Quân Dật có vẻ như… không được đàng hoàng lắm.

- “Sao vậy? Sao chẳng nói gì?”

- Em đến tập đoàn của anh phỏng vấn, ra đến cửa thì lại ngồi xe của anh. Làm như vậy có khác gì đi cửa sau không?

- “Haha…”

Lương Vũ Tranh có thể nghe thấy rõ nụ cười của Hạ Quân Dật cũng như gương mặt đầy cảm xúc của anh lúc này.

- Anh cười cái gì chứ? Không đúng à? Cứ để tự em về thôi, dính dáng đến anh, người ta lại ở sau lưng bàn tán.

- “Tôi sẽ lái xe lên trên một chút. Em tự đi bộ lên được không?”

- Được.

- “Ừ.”

Ngay sau đó, Lương Vũ Tranh tắt máy. Cô đứng ra phía trước cửa tập đoàn thì thấy xe của Hạ Quân Dật đi lướt qua. Lương Vũ Tranh nhanh chóng đi lên phía trên, nơi Hạ Quân Dật vừa đỗ xe lại.

………………………………….

Hạ Quân Dật lái xe đưa Lương Vũ Tranh đến một nhà hàng cao cấp nằm ở giữa trung tâm thành phố.

Các món ăn đã được dọn ra hết nhưng lần này Lương Vũ Tranh không còn “ăn sống ăn chết” như lần trước nữa. Hạ Quân Dật thấy vậy thì buồn cười hỏi:

- Lần trước thấy em ăn như chết đói mấy ngày liền ấy. Cuối cùng hôm nay cũng đã chịu giữ lại hình tượng cho bản thân rồi à?

- Phải, giữ hình tượng. Chẳng phải anh bảo đừng làm mất mặt anh còn gì nữa.

- Hôm nay phỏng vấn thế nào, có tốt không?

Lương Vũ Tranh vừa ăn vừa gật đầu thay cho một câu trả lời.

- Có nghĩ bản thân sẽ được nhận vào làm không?

- Nếu như có anh tác động phía sau thì 100% sẽ được nhận vào làm việc thôi.

- Muốn tôi làm như vậy thật à? Được, để tôi gọi điện cho trợ lý Trần dặn dò một chút.

Lời nói này của Hạ Quân Dật khiến Lương Vũ Tranh ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt tò mò:

- Anh muốn gọi điện sao? Em chỉ đùa thôi mà.

- Thật ra tôi cũng không ngại chuyện em đi cửa sau đâu.

- Chẳng phải em đã nói rồi còn gì, em thích làm mọi việc bằng chính thực lực của mình.

Hạ Quân Dật gắp đồ ăn cho Lương Vũ Tranh, hỏi tiếp:

- Áp lực có lớn quá không?

- Cũng bình thường thôi. Chỉ là bọn họ chú ý nhiều đến em vì em trẻ tuổi nhất, lại chưa có bằng tốt nghiệp nữa.

- Chính vì bị bọn họ soi mói như thế nên tôi tin chắc, em sẽ càng có lý do để thể hiện được năng lực của bản thân.

- Đương nhiên. Mà anh ăn đi chứ, nói nhiều như vậy làm gì? Anh không đói à?

Hạ Quân Dật mỉm cười, lúc này anh mới bắt đầu ăn cơm.