Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 4



Sau khi ăn xong, từ biệt ông chủ thú vị ấy, Tô Tử Duyệt và Giang Dực cùngnhau ra về, Tô Tử Duyệt chú ý khi Giang Dực muốn trả tiền, vị ông chủkia làm thế nào cũng không nhận thẻ thanh toán, mà nhìn cô với vẻ sâuxa, nói hiếm khi Giang Dực dẫn người đến chỗ này, nên bữa cơm này tuyệtđối không thể nhận tiền, huống hồ, làm cho Giang Dực mang phụ nữ đến còn khó hơn là vượt đầm rồng hang hổ, đương nhiên phải chiêu đãi một bữarồi.

Mặc dù Tô Tử Duyệt không hiểu bọn họ nói gì, nhưng bữa cơmvừa rồi giá trên trời cũng không quá đáng, mà ông chủ ấy cố tình nói như vậy trước mặt cô, chỉ sợ đang ám chỉ cô, địa vị cô ở trong lòng GiangDực không giống như người bình thường, dù sao cô cũng là người phụ nữduy nhất mà Giang Dực mang đến. Ai nói chỉ có phụ nữ mới thích nói lờithâm ý, đàn ông mới là cao thủ trong phương diện này, nhưng mà bên cạnhđó cũng chứng minh trong những người bạn của Giang Dực, những ngườithường ra ngoài tụ họp với anh khác với những người này, bởi vì nhữngngười này mới thật lòng quan tâm Giang Dực, hơn nữa không mang theo bấtkì lợi ích gì

Lúc trở về, Tô Tử Duyệt dồn hết tâm trí muốn nhớkĩ đường đi, để có một ngày cô cũng mang Diệp Tiêu Tiêu đến đây ăn mộtbữa, tin rằng Tiêu Tiêu nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhưng mà khi đó cô vàGiang Dực sẽ như thế nào đây?. Nghĩ như vậy cũng rất tiếc nuối, dù saoanh cũng là một đối tượng kết giao không tệ, nhưng chỉ giới hạn ở đốitượng kết giao mà thôi.

Xe băng qua đường rộng rãi, phồn hoa, đi vào con đường dẫn đến tiểu khu “Nguyệt Bán Loan” cô rất thích con đường này, cũng thích bố cục ở chỗ này, không giống những nơi khác, cố tìnhtreo tên tiểu khu ở tít trên cao, rất xa rất xa không thể nhìn thấyđược, tên tiểu khu ở đây rất thấp rất thấp, men theo kiến trúc hình bánnguyệt, nếu như không nhìn kĩ, có lẽ cũng không phát hiện. Cô cực thíchcái tên này, giống như bộ phim “Viên Nguyệt Loan Đao” năm đó, nhưng côchợt phát hiện, thì ra kết cục của phim là sad ending, rõ ràng cô khôngthích những chuyện có kết thúc buồn, nhưng kết cục của phim cô có thểchấp nhận được, đại khái là sau nhiều năm, cũng thản nhiên hơn nhiều

Xe tiến vào đường riêng, cô quay mặt nhìn vị trí lái xe, thần sắc của anhbình tĩnh, lộ ra một chút xa cách: “Chúng ta xuống đi tản bộ một lát đi”

Cô ít khi đưa ra yêu cầu gì, vì thế anh cũng không có lý do cựtuyệt. Hơn nữa anh nghĩ, cô vừa anh rất nhiều, giờ phút này tản bộ cũngtốt. có thể giúp tiêu hóa tốt hơn. Đồng thời có một thanh âm nhanh chóng chui vào đầu của anh: Bảo ca ca đối với Đại Ngọc thật là tốt, nóichuyện với Đại Ngọc một lát chỉ vì Đại Ngọc không ngủ được, sợ Đại Ngọcvừa mới ăn cơm xong, trong bụng khó tiêu, không tốt cho sức khỏe, quantâm đơn giản như vậy mới làm cho người ta cảm động

Một câu nói thật khó hiểu, nhưng anh nhanh chóng dừng xe lại

Hoa lan vàng 2 bên đường nhỏ đang vào mùa nở hoa, mùi hương như có nhưkhông từ trong gió truyền đến, tự nhiên, thoải mái, phảng phất như quétđi những khó chịu trong không khí, chỉ còn lại tâm tình bình yên. GiangDực không biết hai bên đường sẽ nở hoa, hơn nữa mùi thơm cũng vừa đủ,không nồng, cũng không nhạt như gió, chỉ nhàn nhạt vấn vương quanh chópmũi

“Giang Dực” Giọng nói của cô nhẹ nhàng: “Chúng ta có thể bàn bạc tiếp câu chuyện lúc ban ngày”

Hôm nay anh đưa cô đến 2 nơi, lúc trước cũng chưa từng đến những nơi ấy,hơn nữa sau đó cô đã suy nghĩ một chút, trước khi anh trở lại, hẳn là đã ăn cơm xong, quan hệ của anh và người nhà cũng không tệ. Chủ nhật hàngtuần, anh đều dành ra một ngày để về nhà chơi với bố mẹ, mọi người cùngnhau ăn một bữa cơm, sau đó anh vẫn trở về với cô. Anh không phải là một người đàn ông không có trách nhiệm, có lẽ sẽ lựa chọn đích thân đưa côđến bệnh viện

Nghe được lời của cô, thân thể anh cứng đờ: “Em tính như thế nào?”

Tô Tử Duyệt chợt nở nụ cười, người đàn ông này thật thông minh, anh khôngnói: “Bây giờ anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để có con” hay là những lời tương tự như thế, mà anh hỏi dự định của cô, chỉ cần cô nói cô khôngmuốn đứa bé này, anh sẽ mượn nước đẩy thuyền tôn trong ý kiến của cô. Vì thế, không phải là anh không có trách nhiệm, cũng không phải không đồng ý chịu trách nhiệm, mà là cô không muốn giữ lại đứa nhỏ này

Côrất muốn trêu chọc anh, nếu cô không nói ra lời anh muốn nói, anh sẽ như thế nào, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cần gì phải như vậy chứ?. Cô nóimuốn giữ lại đứa bé, sau đó lại bị anh cự tuyệt, cảm giác đó nhất địnhsẽ không dễ chịu

“Vài ngày nữa sẽ đến bệnh viện làm phẫu thuật”Cô vốn muốn uống thuốc phá thai, bởi vì cô không muốn nằm ở trong phòngmổ, để mặc tùy những bác sĩ đó động đao động kéo trên thân thể củamình, nhưng nghe nói dùng thuốc phá thai, xác xuất thành công rất thấp,không thành công mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe, vì thế cô suy nghĩ, vẫnnên phẫu thuật cho an toàn hơn.

Cô vừa nói dứt lời, phát hiệnanh không di chuyển nữa, nên cô cũng dừng lại, nhìn anh, sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là anh đưa lưng về phía đèn đường, nên giờphút này cô không biết trong mắt anh có cảm xúc gì, mặc dù ko nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được, vì trên người anh tỏ ra ưu thương nhànnhạt

Loại ưu thương này rất nhanh truyền đến người cô, cô nghĩcó lẽ đầu của mình bị hỏng rồi, dù sao đứa bé cũng có huyết thống củaanh, anh có muốn hay không là một chuyện, nhưng khi nghe cô nói cô không cần đứa bé, có lẽ cũng cảm thấy khó chịu!. Cô nhịn không được khe khẽthở dài:

“Chúng ta đã chia tay, không nên vì một đứa nhỏ mà tiếp tục liên lụy lẫn nhau, sau khi chia tay, anh cũng không thấy lưu luyếnvới em một chút nào, cho nên em muốn…”

Cô không nói được nữa, nhưng cô biết anh sẽ hiểu ý của cô:

“Kỳ thật em còn một tiếc nuối, lần trước chúng ta chia tay cũng hơi qualoa, một câu nói đơn giản đã kết thúc quan hệ của chúng ta, như vậy quáđơn giản cũng không đủ chính thức. Nhưng bữa cơm hôm nay cũng không tệ,bầu không khí hôm nay cũng không tệ, còn có thể cùng nhau tản bộ…”

Cô không ngừng nói, nhưng không biết anh có nghe mình nói hay không, chỉcó thể nhìn anh, lời trong miệng không cách nào tiếp tục nói được nữa

Giang Dực lại chặn ngang kéo tay cô, ánh mắt anh chống lại ánh mắt của cô:“Em chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm một người mẹ tốt sao?”

Anh lớn hơn cô 6 tuổi, anh đã 30 tuổi, mà cô chỉ mới 24 tuổi, tuổi này đúng làthời gian đẹp nhất của người con gái, nhất là cô là một cô gái linhđộng, có thể vẫn chưa sẵn sàng kết hôn, sinh con, tuy rằng anh khôngbiết tình hình gia đình của cô, nhưng có thể từ cách ăn nói và ăn mặccủa cô để mà suy đoán, điều kiện gia đình của cô nhất định không tệ,những người con gái có điều kiện, sẽ không mong muốn bị trẻ con ràngbuộc

Cô nhìn anh, không biết lời anh vừa nói có ý gì, nhưng màcó thể cảm thấy bàn tay anh nắm lấy tay cô đang ngày càng siết chặt:“Không…”

Cô chưa bao giờ nghĩ dáng vẻ khi mình làm mẹ sẽ như thế nào, điều đó quá xa xôi, hơn nữa cô sợ sinh em bé, vì như thế rất đau,cô còn nghĩ cả đời này mình sẽ không có con, bởi vì tính cách của côhoàn toàn không thể chịu trách nhiệm với cuộc đời của người khác

“Chuyện này từ từ có thể thích ứng, không có ai lần đầu tiên lại biết cách làm cha làm mẹ…”

Tô Tử Duyệt nhìn về phía ánh mắt của anh, ý của anh là gì?. Cô có nghe lầm không?. Cô muốn thu hồi tay mình lại nhưng anh lại nắm không rời

Anh thở một hơi thật dài: “Anh chưa từng nghĩ em sẽ mang thai”

Anh dừng lại một chút, bọn họ vẫn luôn sử dụng biện pháp tránh thai, vì vậy không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này : “Nhưng nếu nhưđứa bé đã ngoài ý muốn đến với thế giới này, thì cứ xem như ông trời đãsắp đặt đi… Anh muốn đứa bé này”

Tô Tử Duyệt cong khóe miệng, hồi lâu sau mới nói được: “Anh không cần vì đứa bé mà ủy khuất bản thân mình”

Nếu như dễ dàng như vậy, cô nghĩ nhất định sẽ có vô số phụ nữ ngã vào lòng anh.

“Anh không cảm thấy uất ức, em có thể cẩn thận suy nghĩ…”

Lúc này, cô mới giãy tay ra khỏi tay anh: “Sau khi chia tay, chúng ta không còn liên lạc, điều này cho thấy tình cảm của chúng ta không sâu, anhkhẳng định sẽ vì đứa bé mà bắt đầu lại với em sao?”

Cô vốn cònmuốn nói ra một suy đoán khác, anh đang định cần đứa bé mà không cần cô, loại tiết mục này của kẻ có tiền, không phải không có, chẳng qua là côkhông muốn nói, như vậy thì quá sỉ nhục anh, hơn nữa từ sâu thẳm tronglòng cô, cô cũng phủ định suy đoán này, đối với nhân phẩm của anh, côvẫn có tín nhiệm nhất định

“Anh không có nói chia tay”

Mày anh nhíu chặt lại, trên thực tế bọn họ quen nhau đã hơn 1 năm, nhưng 3tháng cuối là sống chung hòa hợp nhất, hài hòa đến mức khi mẹ anh nghingờ hỏi anh có phải đã có người yêu rồi hay không, tuy rằng anh chỉ nóimấy câu có lệ, nhưng anh đã có ý muốn hỏi cô, nếu cô không có ý kiến, cô muốn đưa cô về nhà, chỉ có điều, khi anh chưa kịp nói ra suy nghĩ củamình, thì cô đã đề nghị chia tay, lúc ấy mặc dù tôn trọng ý kiến của cô, nhưng lại có một cảm giác chênh lệch mãnh liệt.

Khi anh muốnquan hệ của bọn họ tiến thêm một bước thì cô lại đòi chia tay, giờ phútnày nghĩ như vậy dường như là muốn trốn tránh trách nhiệm: “Anh nghĩ làdo em muốn…”

Thái độ lúc đó của cô, nói cho anh biết cô rất kiên quyết, anh ở trong thương trường nhiều năm, hình như có phần coi trọngkết quả, vì thế nếu cô đã quyết định chia tay, hơn nữa còn kiên định như thế, như vậy còn đi gặn hỏi nguyên nhân thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Thế là anh dứt khoát gật đầu

Tô Tử Duyệt nháy mắt mấy cái, lại cắn môi không nói

Giang Dực thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra vẻ buồn phiền nên không ép côtrả lời nữa, trên thực tế anh cũng không hiểu rõ lòng mình, bọn họ đềuđã chia tay, đứa bé này tựa hồ là ngoài ý muốn, cho dù có biến mất ngoài ý muốn cũng là chuyện đương nhiên, nhưng anh không có cách nào bìnhtĩnh được. Thậm chí khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cháu gái mình,anh sẽ nghĩ tới, nếu như là con của anh và Tô Tử Duyệt, dựa vào diện mạo của bọn họ, đứa bé nhất định sẽ rất đáng yêu, nếu là bé trai sẽ khôingô tuấn tú, là bé gái sẽ xinh đẹp, dịu dàng, suy nghĩ như vậy làm anhmơ hồ có chút mong đợi

“Em có thể suy nghĩ”

Anh muốn đứa bé này, nhưng anh vẫn tôn trọng ý kiến của cô, chỉ là anh phải nói rõlập trường của mình, nếu như cô không bằng lòng sinh đứa bé và khôngmuốn có bất kì quan hệ gì với anh, thì anh cũng chỉ có thể tôn trọng,nhưng mà như vậy e rằng sẽ rất tiếc nuối

Tô Tử Duyệt không nhìnanh, mà tự mình đi ở phía trước, tay trái cô vuốt bụng mình, dường nhưlà muốn cảm nhận điều gì đó. Giang Dực nhìn cô như vậy, cũng im lặngkhông nói, chỉ đi theo phía sau cô

*

Tô Tử Duyệt cònnhớ, mình mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, cô cho rằng mình ngủ không được, côđang hỗn loạn trong mớ suy nghĩ rối rắm, không biết mình có muốn sinh ra đứa bé này không?. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã ngủ thiếp đi, và mơthấy một giấc mơ

Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về cha củamình, trước khi cô sinh ra, cha cô đã qua đời. Hơn nữa khi cô tròn 7tuổi, mẹ cô cũng mất. Ấn tượng của cô về mẹ không sâu, chỉ là nhiều hơncha một chút. Ấn tượng của cô về cha, chỉ dừng lại trên những tấm hìnhcủa ông, trong ảnh, ông là người đàn ông có tác phong nhanh nhẹn, phongđộ giống như những vai diễn thư sinh văn nhược trên TV, nhưng mà cô vẫnkhông có bất kì cảm giác gì. Trong trí nhớ của cô, mẹ là người phụ nữ có ngũ quan xinh đẹp, dịu dàng, rất gầy, hơn nữa gầy đến mức không bìnhthường.

Khi cô 7 tuổi, mẹ cô qua đời, nguyên nhân là sau khichồng mất, bà luôn buồn bực, không vui. Khi đó tất cả mọi người đều khen ngợi tình cảm giữa cha mẹ cô thật sâu nặng, vô cùng ân ái, mà nguyênnhân cha của cô mất, nghe đồn là do tai nạn giao thông, vì ông dùng thân mình để bảo vệ một người phụ nữ có thai

Nghe nói cha mẹ cô quen nhau là nhờ một chậu nước muối đậu phộng, bọn họ là bạn học, bạn học ởnông thôn, mẹ cô nấu một nồi đậu phộng nước muối đã làm cha cô cảm động, vì thế hai người thuận lợi yêu đương rồi kết hôn, sau khi kết hôn thìsinh ra cô

Ấn tượng của Tô Tử Duyệt về mẹ đã phai nhạt, chỉ nhớhương vị đậu phộng nước muối của mẹ rất ngon, ăn không quá khô, mùi vịvừa đủ, nhất là khi mới vừa nóng xong, hương vị cực kì thơm ngon, cô còn nhớ mẹ thường nấu đậu phộng nước muối, mỗi lần như vậy cô đều ăn rấtnhiều, rất nhiều

Khi Tô Tử Duyệt tỉnh lại, sắc trời đã sángtrưng từ lâu, ánh mặt trời chui vào từ cửa sổ, dừng lại ở trên giường,thời gian hẳn là không còn sớm, nhưng cô hoàn toàn không muốn rờigiường, nghĩ đến giấc mơ của mình, trong mơ cha mẹ rất ân ái, giống nhưnhững lời người khác kể, lòng của cô trầm, càng trầm hơn

Giả, tất cả đều là giả.

Người cha cô yêu căn bản không phải là mẹ cô, cha và mẹ lúc đó không có ânái, thậm chí người đàn ông đó không muốn mẹ sinh cô ra, từ đầu đến cuốiông ấy không yêu mẹ, đương nhiên cũng sẽ không thương cô. Cha cô khôngphải vì cứu mẹ cô mà chết, mà là tự sát, những tiết mục ân ái đó tất cảđều là biểu hiện giả dối

Mà sự tồn tại của Tô Tử Duyệt cô, chẳng qua chỉ là kết quả ngoài ý muốn, không có bất luận chờ mong gì

Nghĩ đến ông nội, không hiểu sao cô lại thở dài, sau đó lại chọn xuốnggiường. Không rửa mặt, thậm chí cũng không chải đầu, chỉ như vậy đi rakhỏi phòng ngủ, cô mặc váy ngủ dài tới đầu gối, thờ ơ đứng ở trước cửaphòng ngủ, cô nghiêng người tựa vào ở trên tường, dáng vẻ hơi tùy ý lạihỡ hững

Giang Dực ngồi ở chỗ cách đó không xa, sau khi nghe thấy động tĩnh thì ngước đầu lên nhìn cô

Bốn mắt nhìn nhau, cô vẫn chưa dời tầm mắt của mình mà cười cười với anh: “Anh thật sự muốn đứa con này?”

Anh nhìn cô, ánh mắt không hề dao động: “Ừ”

“Như vậy, giữ nó lại đi”

Cô cười, không phải nụ cười thật sự, mà mang theo chua sót, cô cũng muốnđánh cược một lần, đánh cược rằng bọn họ có thể làm được hay không