Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 37



Tô Tử Duyệt ngồi lên xe taxi thì điện thoại di động lại vang lên, cô nghĩ tuyệt đối không nghe điện thoại, bất cứ là ai gọi tới. Khi tài xế xe taxi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô lần thứ ba thì rốt cuộc cô nhịn không nổi nữa, đưa tay vào trong túi. Người tài xế kia cũng nhìn thấy động tác của cô, than thở mở miệng, "Tức giận thì tức giận, không thể không nghe điện thoại, cô không nghe điện thoại, người khác lo lắng nhiều lắm."

Vẻ mặt cô không biểu cảm gì giương mắt nhìn tài xế kia một cái, khiến vị tài xế này theo bản năng nhếch miệng, bản thân cũng cảm giác mình xen vào việc của người khác.

Tô Tử Duyệt lấy điện thoại di động ra, sau khi thấy điện báo hiện thị là Giang Dực, cau mày do dự, có muốn nghe điện thoại hay không. Cố tình lúc này, vị tài xế này có lòng hiếu kỳ, lại nghiêng đầu nhìn cô, "Cùng bạn trai cãi nhau thôi? Gọi điện thoại vội vã như vậy, nhất định đang lo lắng cho cô, nếu như cô không nhận, anh ta nhiều lắm. . . . . ."

Không đợi tài xế nói xong, Tô Tử Duyệt nhấn phím call. Cùng lúc đó, tài xế mím môi thật thà nở nụ cười, tuổi trẻ bây giờ, khó chịu làm sao có thể so với niên đại của mình.

"Tại sao không nhận điện thoại?" Trong nháy mắt điện thoại nơi tay Giang Dực lập tức phát ra tiếng, anh có chút bội phục mình, lần đầu tiên cô không nhận thì anh lại nhấn lần đầu tiên, sau đó vẫn kéo dài, giống như đang so tài, nhất định phải gọi tới khi cô nghe điện thoại mới bằng lòng bỏ qua.

"À. . . . . ." Cô cố ý lười biếng mở miệng, "Ừ, mới vừa rồi đang ngủ, anh đều đánh thức em, thật vất vả em mới ngủ ."

Cô hơi nũng nịu mở miệng, khiến tài xế bên cạnh lại nhìn cô, sau khi phát hiện cô trừng mình một cái, tài xế lập tức đem miệng ngậm đến sít sao, bộ dáng "Cô yên tâm, tôi nhất định cùng một chiến tuyến với cô, tuyệt đối không bán đứng cô".

Lúc này Giang Dực mới yên lòng lại, cô không nghe điện thoại thì anh không khỏi lo lắng, nghe được cô nói như thế, lại cảm thấy chính mình đã quá lo lắng rồi, nhìn lại thời gian một cái, vì vậy bất mãn cau mày lên, "Thời gian này còn đang ngủ, có phải lại không ăn trưa hay không? Bây giờ còn đói bụng?"

"Lát nữa em sẽ đi ăn. . . . . . Vừa rồi anh đang làm gì?"

"Mới vừa mở một cuộc họp." Ở bên kia Giang Dực một tay cầm điện thoại di động, một tay xoa cổ của mình, ngồi liên tục nhiều giờ, ngồi đến cổ bị thương.

"Rất nhàm chán! Cùng gọi điện thoại với anh, có phải càng nhàm chán hay không?"

"Đúng vậy, em có nhiều thú vị, một lát liên tưởng anh đang nhìn mỹ nữ phải không, một lát liên tưởng anh ở sau lưng em ra ngoài du lịch phải không. . . . . . Trí tưởng tượng thật phong phú."

"Đó là đương nhiên, đừng quên bản chất công việc của em."

"Ừ, nghệ thuật, nghệ thuật cao nhã."

". . . . . ."

Cô không nói lời nào, ngược lại anh nở nụ cười, "Có nhớ anh hay không?"

"Không có."

Này trả lời cũng rất nhanh, "Vậy con anh có nhớ anh hay không ?"

"Nó nói nó cũng không có."

"Vậy nhanh lên một chút để cho con anh cùng anh nói điện thoại ."

Tô Tử Duyệt cắn cắn xuống môi, thế nhưng thật liếc mắt nhìn bụng của mình, "Nó nói nó không nên cùng anh nói điện thoại rồi, ừ, chính là dùng giọng điệu ghét bỏ."

"Em bịa chuyện đi!"

. . . . . . . . . . . .

Bọn họ lấy đề tài đứa bé, lại nói chuyện một lúc lâu, chờ Giang Dực chuẩn bị cúp điện thoại thì cô lên tiếng ngăn lại, "Anh hãy thành thật nói cho em biết, anh có chuyện gì gạt em hay không?"

"Anh bảo đảm, anh tuyệt đối không có ở sau lưng em đi nhìn mỹ nữ, ừ, trai đẹp cũng không có. . . . . ."

Lòng Tô Tử Duyệt buồn bực, vì vậy cúp trò chuyện.

Nắm điện thoại di động Giang Dực chỉ cảm thấy buồn cười, lúc này có người từ trong phòng họp ra ngoài, nhìn anh đứng ở bên ngoài, nhất thời ngây ngẩn cả người. Giang Dực cũng nhìn đối phương một cái , đối phương vốn chuẩn bị đi phòng vệ sinh, giờ phút này lại ảo não tiến vào phòng họp. Lúc này Giang Dực mới hạ chân mày đang cau lại, hội nghị còn chưa kết thúc, mới vừa rồi quả thật anh bị những số liệu khô khan làm cho rất phiền, ma xui quỷ khiến liền muốn gọi điện thoại cho cô, cô lại không có nhận, vì vậy không ngừng gọi.

Cộng thêm thời gian nói chuyện, chính xác có chút đã lâu. Anh phục hồi tinh thần lại, cầm điện thoại ở trong tay, lại đi vào phòng họp.

*******************************************

Tô Tử Duyệt xuống xe taxi, lại nghĩ tới theo như lời nói của Hạ Ngữ Đình , cô rất rõ ràng, Hạ Ngữ Đình cố ý nói những lời kia để cho mình suy nghĩ lung tung, hơn nữa Hạ Ngữ Đình cũng thừa nhận mục đích vì để cho cô không vui, cô lại không có cách nào đi bỏ qua những lời đó của Hạ Ngữ Đình. Gần đây nhìn qua ông nội đích thực rất nhàn nhã, sau khi tan việc liền trực tiếp trở về, này vốn là để cho cô cảm thấy vui mừng, chỉ là liên tưởng đến lời nói Hạ Ngữ Đình, không để cho cô không suy nghĩ với hướng phương diện khác. Còn có giữa ông nội và Giang Dực, nguyên bản là có chuyện gạt cô, có phải chính là chuyện này hay không?

Nếu như vậy, đến tột cùng ông nội nghĩ như thế nào? Ông biết cô và Giang Dực ở chung một chỗ thì nhẫn tâm tát cô một cái, còn kích thích quá độ đến té xỉu, ông chưa bao giờ vô duyên vô cớ tức giận như vậy. . . . . . Chẳng lẽ ông biết Giang Dực có kế hoạch thu mua công ty Tô thị, sau đó biết cô và Giang Dực qua lại, mới có thể tức giận như vậy. Cuối cùng ông đón nhận, vì cô mà thỏa hiệp.

Đầu óc của cô hỗn loạn tưng bừng, lý trí nói cho cô biết không thể tiếp tục suy nghĩ rồi, tuyệt đối không thể, cái này sẽ làm cho cô cảm thấy lo lắng, nhưng cô cố tình không cách nào khống chế mình, không thể không tiếp tục suy nghĩ.

Mục đích của Giang Dực vì thu mua?

Cái này không thể nào, con người cô không có giá trị lớn để cho anh làm như vậy, đồng thời cô và Giang Dực qua lại trước, cô là ai anh cũng không biết, như vậy thì cái kế hoạch này của Giang Dực nguyên bản không có quan hệ gì với cô, như thế này?

Tốt nhất đều không phải, những thứ này toàn bộ đều là giả.

Cô đứng ở bờ sông thổi gió lạnh, vốn nghĩ trực tiếp về nhà, lại tạm thời sửa lại chú ý tới nơi này. Cô rất thích đứng ở bờ sông, nhất là thời điểm ban đêm, ngọn đèn dầu sáng lạng, nước gợn nhẹ nhàng, ban ngày nước sông nhìn qua bị thiếu chút cảm giác thần bí.

Cô sâu kín thở dài, không hy vọng xu hướng tiến triển của tình hình về phương hướng xấu nhất.

Cô đứng có chút lâu, đã cảm thấy một cỗ lạnh lẽo, cô không sợ lạnh, có thể chống đỡ lâu, chỉ là cô không thể không chú ý đứa nhỏ trong bụng, cúi đầu nhìn bụng của mình, chuẩn bị xoay người rời đi.

Chỉ là cô vừa giật giật, đã có người ở bên người cô lên tiếng, "Hình như tâm tình của cô không tốt lắm."

Tô Tử Duyệt quay đầu, nhìn đến một người đàn ông anh tuấn, giữa hai lông mày có chút kiên cường, ngũ quan thâm thúy, đây là một người đàn ông đẹp mắt , hơn nữa ánh mắt của anh ta biết cười. Hình như cô đã gặp qua anh ta, có mấy phần quen thuộc, chỉ là hoàn toàn không nghĩ ra.

hình như người đàn ông biết cô hoang mang, "Trần Mậu Thanh, tiệc rượu nhà họ Hạ."

Tô Tử Duyệt cười cười, rốt cuộc biết vì sao không thể nhớ anh ta, khí chất của anh ta biến hóa quá lớn, khi đó trên người có mấy phần vô câu vô thúc vô lại, dù cũng không làm cho người ta chán ghét, hiện tại bộ dạng áo mũ chỉnh tề này, cùng khi đó tưởng như hai người.

"Nhớ tới?" Trần Mậu Thanh cười cười, "Cũng may, còn không đến mức đại chúng hóa để cho cô nhớ không nổi."

"Cái này quá nghiêm trọng." Tô Tử Duyệt nhún nhún vai, "Chỉ là trí nhớ tôi không tốt lắm."

"Cái này không tốt cũng có chút phiền toái, dù sao theo tuổi tác tăng, trí nhớ nguyên bản giảm bớt, cô không phải tốc độ giảm bớt rất nhanh sao?"

Cô trợn to hai mắt, cô chỉ là thuận miệng nói, nhưng không có nghĩ đến anh ta sẽ so đo như thế.

Trần Mậu Thanh nhướng mày, "Tôi giúp cô huấn luyện một chút, tăng cường trí nhớ, ngày đó tôi mặc quần áo màu sắc gì?"

". . . . . ."

Trần Mậu Thanh lắc đầu một cái, "Thật làm cho người đau lòng, nhưng tôi nhớ ngày đó Tô tiểu thư mặc một dạ phục màu xanh nhạt."

"Tôi vừa mới nói, trí nhớ tôi không tốt lắm." Cô có chút xấu hổ.

Trần Mậu Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, không có ý định trêu chọc cô, "Thế nào một người ở chỗ này, nhìn qua bộ dạng tâm sự nặng nề?"

"Làm sao anh ở chỗ này?" Chẳng những cô không trả lời, ngược lại ném cái vấn đề này cho anh ta.

"Tôi ở nơi này còn không phải bởi vì cô ở chỗ này." Anh nhìn dáng vẻ cô cau mày bất mãn, cười đến không có ý tốt, "Cô đang nghị gì đây! Chỉ là tôi nhìn thấy cô đứng ở chỗ này, sợ cô nghĩ không ra, lúc này mới đi tới, tôi là người trời sinh tương đối thiện lương. . . . . ."

"Đó chính là anh suy nghĩ nhiều."

"Tôi thấy chưa chắc, tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, ánh mắt lóe lên, hình như tràn đầy tâm sự, ừ, người trẻ tuổi phải có dáng vẻ người tuổi trẻ, không thể sống phải đè nén như vậy."

"Anh nhìn lầm rồi, sắc mặt tôi không tốt lắm bởi vì hiện tại tôi có chút lạnh, ánh mắt của tôi lóe lên là bị gió thổi ."

"Thật sao?"

"Dĩ nhiên." Cô cười một cái, "Trần thiếu phải đang bồi khách dùng cơm chứ? Tôi không quấy rầy, hẹn gặp lại."

Trần Mậu Thanh cười gật đầu, chỉ là mặc dù tươi cười, lông mày cũng cau lên trên, rõ ràng nhìn qua dáng vẻ nhu nhược không chịu nổi, tại sao lại làm cho người ta cảm thấy một sự dẻo dai mãnh liệt, thật sự kỳ quái.

Khi còn bé học qua bài khoá ngày đó, quân làm thành bàn thạch, thiếp làm thành bồ vi, hiện tại rốt cuộc có ấn tượng với bồ vi, thì ra là loại cảm giác này.

*******************************************************

Lúc Tô Tử Duyệt về đến nhà, ông nội còn chưa có trở về, cô nằm ở trên giường mình, nghĩ sẽ ngủ ngon một giấc, lại không thể nào ngủ được, vì vậy thôi, lấy điện thoại di động ra xem tiểu thuyết.

Cô xem tiểu thuyết có một đặc điểm, trừ hành văn đặc biệt tốt hoặc khúc dạo đầu đặc biệt có cảm giác, cô thích xem ngay từ đầu nam nữ chính tranh cãi hoặc cuộc sống không như ý. Trước kia Diệp Tiêu Tiêu hết sức xem thường cô, nhận định tâm lý cô là loại rất không bình thường. Sau khi cô suy nghĩ một chút, cho nên cô thích như vậy, hy vọng thấy chuyện xấu nhất từ từ thay đổi , mà không phải từ mặt tốt từ từ trở nên xấu.

Cũng không biết nhìn bao lâu, nghe được tiếng vang động cơ, cô biết ông nội trở về, vì vậy để điện thoại di động xuống, chuẩn bị xuống lầu.

Ông Tô xuống xe đã nhìn thấy cháu gái bảo bối của ông, trong nháy mắt tâm tình thay đổi tốt hơn.

Tô Tử Duyệt kéo cánh tay của ông, "Gần đây ông đều trở về thật sớm."

"Không có cách nào, Tiểu Duyệt nhà chúng ta lớn nhất, Tiểu Duyệt khiến ông nội không thể mệt nhọc, ông nội dám không nghe sao?"

Tô Tử Duyệt nhướng mày, lời này nghe thế nào lòng có mấy phần chua xót !

"Đây là ông nội đang kể khổ với con."

Ông Tô lắc đầu, "Tuyệt đối không. . . . . . Không có."

Tô Tử Duyệt và ông cùng nhau vào nhà, cô suy nghĩ một chút, nếu như chính mình thử dò xét, ông nhất định sẽ biết, không bằng trực tiếp đi hỏi ông.

"Bây giờ ông nội trở về tới sớm như vậy, có phải trong công ty chuyện cần giải quyết hay không ?"

Ông Tô kinh ngạc liếc mắt nhìn cô, không biết tại sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy, "Hiện tại hoàn hảo, sẽ không kém đi nữa."

"Ông nội, có phải người gạt con chuyện gì hay không?"

" Tiểu Duyệt muốn biết cái gì?"

Người giúp việc bưng trà lên, ông Tô để vào khóe miệng thổi một lát, uống một hớp nhỏ, đem ly trà để xuống. Tô Tử Duyệt thấy ly trà đã bị để lại trên khay trà, lúc này mới mở miệng, "Con nghe nói ông muốn đem công ty cho bán đi. . . . . . Không, chính xác mà nói, có người muốn thu cấu công ty, là như vậy ư, ông nội."

Cô chuyên chú nhìn ông.

Ánh mắt ông Tô nhìn vào hơi nóng bốc trên ly trà, một lát sau gật đầu một cái, "Ừ, ông nội lớn tuổi, không vẩy vùng nổi rồi."

Tô Tử Duyệt cắn môi dưới, trong lúc nhất thời vô cùng khó chịu.

"Ừ, Giang Dực nguyện ý thu mua công ty, chỉ là phương án cụ thể vẫn còn ở trong thảo luận. . . . . ."

Đột nhiên Tô Tử Duyệt trở nên kích động, những thứ này đều cùng lời Hạ Ngữ Đình hoàn toàn đúng

"Tiểu Duyệt." Đột nhiên giọng nói ông Tô nặng nề, "Không nên suy nghĩ bậy bạ, ra quyết định như vậy, ông nội tâm tư thục lự, đây cũng là an bài tốt nhất với công ty."

"Nhưng. . . . . ." Đó là tâm huyết nhiều năm của ông nội, hơn nữa đối phương còn là Giang Dực.

"Con cũng không cần trách Giang Dực, không có quan hệ gì với nó, là ông chủ động tìm nó, suy nghĩ của ông rất đơn giản, bán cho nó, dù sao cũng tốt hơn bị Hạ Tông Vân thu mua."

Tô Tử Duyệt sững sờ nhìn ông nội, đột nhiên có chút hiểu, ông nói đều là thật, Hạ Ngữ Đình nói cũng là thật.

Nếu như ông nội chủ động tìm Giang Dực, cô thở dài, loại cục diện này, vẫn còn ở trong phạm vi cô có thể tiếp nhận.