Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Chương 44



Mùa hè này, thời tiết ở miền Bắc Miến Điện nóng bức,cục diện hỗn loạn. Trong khi đó thành phố Lâm sóng yên biển lặng, ấm áp dễ chịu.Văn phòng làm việc của Cục Cảnh sát bật điều hòa hếtcông suất, chỗ nào cũng mát lạnh. Gần đây không có vụ án lớn, cả văn phòng yêntĩnh và có trật tự, mọi người đều nhàn rỗi.

Triệu Hàn nhận một tài liệu từ máy fax, sắc mặt anhlộ vẻ vui mừng: “Tốt quá! Có tin từ Miến Điện, mấy ngày này tổ chuyên án của sếpđã phá được mười mấy cứ điểm của băng nhóm ‘anh Lỗ’, bắt giữ hơn bốn mươi người.Bây giờ chỉ còn lại ‘anh Lỗ’, cô ta đã bị phát lệnh truy nã toàn Miến Điện.”

Lão Ngô mỉm cười: “Có thể chuẩn bị tiệc mừng công rồi.”Đám cảnh sát hình sự đều cười vui vẻ. Trong tiếng trò chuyện sôi nổi, ánh mắtLão Ngô dừng lại ở Diêu Mông ngồi chếch phía đối diện. Cô không tham gia thảoluận cùng mọi người, cũng không ngẩng đầu. Trên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo củacô xuất hiện ý cười nhàn nhạt.

Hết giờ làm, Đại Hồ nói với Diêu Mông: “Tiểu Diêu,ngày mai có thể giao cho tôi bản báo cáo do cô phụ trách không?”

Diêu Mông đã tắt máy vi tính, cầm túi xách, cô mỉmcười với Đại Hồ: “Tôi sẽ cố gắng.” Nói xong, cô lập tức đi khỏi văn phòng.

Mọi người trong văn phòng nhanh chóng ra về gần hết,Triệu Hàn thẳng tính, nhận xét ngay: “Sao tôi cảm thấy gần đây Diêu Mông làm việcđặc biệt không tập trung tinh thần.”

Đại Hồ đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Trên đườngphố bên ngoài Cục Cảnh sát, Diêu Mông đang đi đến bên một chiếc xe Rolls-Royce.Người tài xế xuống xe mở cửa sau cho cô. Cô nở nụ cười vô cùng ngọt ngào vớingười ngồi bên trong, sau đó uyển chuyển ngồi vào xe ô tô.

“Câu được rùa vàng.” Đại Hồ lẩm bẩm: “Thảo nào cô ấykhông để tâm vào công việc.”

Lão Ngô thở dài: “Tôi đã tìm Diêu Mông nói chuyện,nhưng cô bé không muốn mở lòng. Đáng tiếc, chúng ta không giữ nổi đứa trẻ xuấtsắc như vậy.”

Triệu Hàn giật mình: “Ý của hai người là, Diêu Môngđịnh từ chức?”

Lão Ngô không trả lời, Đại Hồ phì cười: “Rõ rànhrành như vậy mà anh cũng không nhìn ra? Tâm tư của cô ấy không ở đây rồi.”

***

Mặt trời xuống núi, thành phố Maija trong ráng chiềucó phần yên bình nghiêm trang hơn trước.

Con đường tập trung nhiều sòng bạc phồn hoa tấp nậpcủa ngày nào, bây giờ phần lớn đóng cửa kín mít, tiêu điều lạnh lẽo. Người dânđịa phương trải qua mấy ngày kinh hồn bạt vía trong tiếng súng không ngớt, cuốicùng cũng quay về cuộc sống tĩnh lặng.

Sau khi chỉnh lý hồ sơ tội phạm cuối cùng, Hứa Hủ mớicảm thấy mắt mỏi đến mức nhìn không rõ. Cô đi đến bên cửa sổ, thả lỏng cơ thểnhức mỏi. Vừa cúi đầu, cô liền nhìn thấy Quý Bạch và mấy người cảnh sát hình sựxuống xe đi vào nhà nghỉ.

Hành động lùng bắt tội phạm kết thúc tốt đẹp. Ngàyhôm qua, Tôn Phổ cùng bốn người cảnh sát rời đi trước, tiếp tục truy kích ‘anhLỗ’. Năm người còn lại, gồm cả Quý Bạch và Hứa Hủ ở lại thành phố Maija hoàn tấtcông việc cuối cùng. Hứa Hủ mỉm cười, chậm rãi đi đến bồn rửa mặt rửa tay, cầmhộp thuốc cứu thương chờ Quý Bạch. Một lúc sau, cô quả nhiên nhận được tin nhắncủa Quý Bạch: “Em rảnh thì sang phòng anh.”

Hôm đánh nhau với đám côn đồ để cứu Châu Thành Bác,do bọn chúng có vũ khí nên Quý Bạch không tránh khỏi bị bầm dập, trong đó vếtdao chém ở cánh tay hơi sâu. Ở nơi này thời tiết nóng bức rất dễ bị nhiễmtrùng, Hứa Hủ và anh đều vô cùng cẩn thận.

Hứa Hủ đi vào phòng Quý Bạch, anh đang để trần đôivai ngồi trước quạt điện. Chắc anh vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô hẳn, đôi mắtđen như có hơi nước, ướt át và ngời sáng.

Hứa Hủ tiến lại gần, cúi xuống hôn lên má anh. Quý Bạchlập tức ngoảnh đầu ngậm môi cô, ngấu nghiến một lúc mới chịu buông ra.

Quý Bạch xem tài liệu một lúc, sau đó nhướng mắt ngắmgương mặt Hứa Hủ.

Mấy ngày qua do quá bận rộn, Quý Bạch chẳng có tâmtư để ý đến cô, ngay cả việc thay băng bôi thuốc cũng vội vội vàng vàng. Một lần,anh cùng Trần Nhã Lâm và các đồng nghiệp bận họp, nhân tiện gọi Hứa Hủ thay băngcho anh. Cô thay xong và đi lúc nào, anh cũng không hay biết. Bây giờ công việcsắp kết thúc, tâm trạng Quý Bạch nhẹ nhõm hẳn, anh mới có thời gian ngắm nhìncô.

Để tiện xử lý vết thương, Hứa Hủ đứng một chân dướiđất, một chân quỳ trên ghế sofa. Cô lặng lẽ ở bên cạnh Quý Bạch, cúi đầu chămchú lau rửa vết thương. Hôm nay, Hứa Hủ mặc bộ váy cotton màu xanh da trời nhạtdài đến đầu gối đơn giản, càng tôn thêm nước da trắng nõn của cô, khiến Quý Bạchcảm thấy rất mát mẻ. Bây giờ anh mới phát hiện, thật ra Hứa Hủ khá cầu kỳ trongvấn đề ăn mặc, quần áo cô đa dạng nhiều kiểu, còn rất thực dụng.

Là người đàn ông của cô, anh rất hưởng thụ vẻ nữtính tinh tế mà cô vô ý bộc lộ mỗi khi ở bên anh. Ngắm một lúc, Quý Bạch giơtay nắm cánh tay cô. Làn da Hứa Hủ trơn láng mát lạnh, hình như cô không bao giờcó mồ hôi, thịt mềm mềm, hoàn toàn khác cơ bắp rắn chắc của anh. Từ trước đếnnay, Quý Bạch không biết sờ vào làn da con gái lại dễ chịu như vậy, khiến đànông phát nghiện.

Khóe miệng Hứa Hủ cong lên, cô vẫn tập trung vào vếtthương, để mặc Quý Bạch nhẹ nhàng nắn bóp cánh tay cô.

“Đừng động đậy.” Hứa Hủ nhoài người lấy thuốc trênbàn uống nước. Quý Bạch vô thức đưa mắt theo đường cong mềm mại của cơ thể cô.

Hứa Hủ cầm thuốc bôi lên vết thương của Quý Bạch.Quý Bạch lặng lẽ đặt bàn tay lớn lên eo cô. Hứa Hủ không để ý. Nào ngờ, ngóntay cái của anh cách lớp vải vuốt nhè nhẹ da thịt ở đó.

“Em hơi nhột.” Hứa Hủ phì cười.

Anh lập tức dừng tay, không động đậy. Vài giây sau,bàn tay anh trượt xuống mông cô, dừng lại một giây rồi bắt đầu nắn bóp.

Toàn thân Hứa Hủ cứng đờ, cô nhướng mắt nhìn anh.

Quý Bạch thản nhiên nhìn lại cô, đôi mắt đen của anhhơi bức người, giống như muốn nhìn thấu trái tim cô. Trong khi đó, bàn tay lớncủa anh... vẫn không ngừng nghỉ.

Quạt điện thổi phành phạch ở bên cạnh, ánh hoàng hônhắt tia sáng màu vàng dài và hẹp vào trong phòng, không khí yên tĩnh tỏa hơinóng hầm hập. Quý Bạch cúi đầu ngắm gương mặt đỏ bừng của Hứa Hủ, anh cảm thấymột làn gió mát thổi qua trái tim lên xuống phập phồng của anh. Hình ảnh cô gáinhỏ vô ý để lộ nét xuân quang hôm nào đã in sâu trong đầu óc anh. Còn bây giờ,xúc cảm đê mê khi nắm trong tay đường nét thuần khiết và gợi cảm của cô... quảthực quá tuyệt vời.

Trong lúc Quý Bạch thoải mái ‘công thành đoạt đất’,Hứa Hủ rơi vào tâm trạng mâu thuẫn. Cô và anh là người yêu, về lý mà nói, sự đụngchạm thân mật kiểu này hoàn toàn bình thường. Nhưng cô vẫn bối rối, toàn thânphảng phất bốc cháy một ngọn lửa, tim đập nhanh chưa từng thấy. Cảm giác hưngphấn lạ thường lan tỏa, ngọn lửa nóng bỏng này sắp vượt qua giới hạn chịu đựngcủa cô. Cô không biết nên muốn nhiều hơn hay kêu Quý Bạch dừng lại.

Lúc này, Quý Bạch đột nhiên dừng tay. Anh định tốcváy Hứa Hủ, trong khi cô cho rằng cử chỉ thân mật đã kết thúc. Cô chợt nhớ ra mộtvấn đề, ở giai đoạn này công việc là quan trọng nhất, không thể buông thả dục vọng.Thế là cô đẩy người Quý Bạch và đứng thẳng xuống đất.

“Em về phòng đây.” Hứa Hủ nói nhỏ.

Quý Bạch mỉm cười, không ép buộc cô.

Vừa đi vài bước, Hứa Hủ quay đầu: “Từ nay đến lúc vềthành phố Lâm, buổi tối em sẽ không sang phòng anh.”

Quý Bạch hiểu ý Hứa Hủ, dù sao bây giờ hai người vẫnđang làm nhiệm vụ. Vừa rồi, anh nhất thời không thể khống chế bản thân. Bắt gặpbộ dạng xấu hổ hiếm gặp ở Hứa Hủ, anh cảm thấy dễ chịu vô cùng, điềm nhiêm đáp:“Được. Nghe em, về thành phố Lâm rồi tính sau.”

Ngọn lửa vừa rồi lại bùng cháy trong lòng Hứa Hủ, côlặng lẽ đi ra ngoài.

***

Hứa Hủ về phòng sắp xếp tài liệu. Một lúc sau, cô nhậnđược điện thoại của Tôn Phổ, bảo cô đưa một bản fax cho tướng quân Po ký tên.Lúc này, trời vẫn chưa tối hẳn, toàn thành phố về cơ bản đã ở trạng thái antoàn. Hứa Hủ không muốn làm phiền Quý Bạch, chỉ gọi Tisza dẫn theo hai ngườilính, cùng cô đi tìm Po.

Xe ô tô đi trên đường phố thưa thớt bóng người. Bênlề đường cứ cách một đoạn lại có trạm lính Kachin đứng gác, toàn thành phố đã nằmtrong tầm kiểm soát của Po. Sĩ quan liên lạc cho biết, tướng quân Po đi nhà tùcủa thành phố, nơi tạm thời giam giữ tội phạm bị bắt trong đợt vừa rồi. Lúc HứaHủ đến nhà tù, trời đã tối đen.

Hứa Hủ và Tisza đi đến cửa nhà giam, liền nhìn thấyđám binh lính lố nhố ở bên cạnh sân tập phía xa xa. Giữa đám binh lính là mộtngười đàn ông quỳ gối và một người nằm trên mặt đất. Hứa Hủ giật mình kinh hãi,vội vàng tiến lại gần.

Khi đến gần, Hứa Hủ mới nhìn rõ, người nằm trên đấtlà một binh sĩ. Anh ta đã tắt thở, máu từ cổ chảy ra lênh láng. Còn người quỳdưới đất là một tên xã hội đen Trung Quốc, Hứa Hủ từng chỉnh lý hồ sơ của hắn.Po đứng trước đám binh lính. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi quân phục màu xám nhạt,quần bộ đội màu thẫm, bộ dạng bớt đi vẻ hung dữ, tăng thêm nét lạnh lùng.

Nhìn thấy Hứa Hủ và tập văn kiện trên tay cô, Po biếtngay cô đến tìm hắn. Hắn nhếch mép nói với cô: “Đợi một lát.” Sau đó, hắn rútsúng, nhằm thẳng vào đầu tên xã hội đen Trung Quốc.

Hứa Hủ lập tức xông lên: “Anh làm gì vậy?”

Đám lính ở xung quanh ngẩn người quan sát cô gáiTrung Quốc nhỏ bé đột nhiên gầm lên với sĩ quan chỉ huy của bọn họ. Po quay mặt,cười lạnh lùng: “Tên này định vượt ngục, nó đã giết chết một binh sĩ của tôi.”

Hứa Hủ liếc qua thi thể nằm dưới đất: “Chúng tôi sẽđiều tra rõ vụ việc. Nếu đúng là sự thật, chúng tôi nhất định sẽ tăng thêm hìnhphạt cho anh ta. Anh không thể lạm dụng hình phạt riêng.”

Xung quanh trở nên tĩnh lặng. Gương mặt hoảng sợ runrẩy của tên tội phạm dấy lên tia hy vọng: “Đúng, đúng, không thể lạm dụng hìnhphạt riêng...”

Po nhìn Hứa Hủ, buông khẩu súng. Hứa Hủ không hề nétránh, nhìn thẳng vào hắn. Sau đó, Po giơ tay nhận văn kiện từ Hứa Hủ: “Cần tôiký tên?”

Hứa Hủ: “Đúng vậy.”

Po cầm cây bút, nhanh chóng ký tên rồi đưa lại tậpvăn kiện cho Hứa Hủ. Hứa Hủ vừa nhận lấy, khóe mắt cô bắt gặp Po giơ súng nhanhnhư tia chớp.

“Không được...”

Tất cả đã quá muộn, Po nhét đầu súng vào miệng tên tộiphạm. Một tiếng ‘pằng’ vang lên, sau gáy tên tội phạm xuất hiện một lỗ lớn, máutuôn xối xả, miệng hắn bị bắn nát, đôi mắt trợn trừng trừng, cả người đổ vật rađằng sau.

Huyệt thái dương của Hứa Hủ giật giật, sắc mặt côkhó coi đến cực điểm. Po ném cây súng cho viên phó tướng, hắn không thèm nhìn HứaHủ, lập tức rời đi.

Hứa Hủ dõi theo bóng lưng Po một lúc, mới quay ngườiđi ra ngoài. Tisza đi theo, thông qua phiên dịch an ủi cô: “Tôi vừa hỏi binhlính. Chuyện này đúng là sự thật, tên đó đáng chết, cô đừng tức giận.”

Hứa Hủ không đáp lời. Lúc lên xe ô tô, cô gọi điệncho Tôn Phổ: “Cục phó Tôn, tôi có việc khẩn cấp muốn báo cáo với anh...”

***

Về đến nhà nghỉ, tâm trạng của Hứa Hủ vẫn không thểnào bình tĩnh.

Thật ra trong mấy ngày qua, người của tổ chuyên án gầnnhư không tiếp xúc với Po. Hắn ở lì trong một ngôi biệt thự nằm trong thành phố,hành động truy bắt tội phạm giao cho viên phó tướng chỉ huy, chỉ có Tôn Phổ gặpmặt hắn đôi lần. Tuy nhiên, đám binh lính của hắn hết sức phối hợp với tổchuyên án, những người lính có sức chiến đấu dũng mãnh. Vì vậy, tổ chuyên án đềucó ấn tượng, Po là một quân nhân lỗ mãng, tràn đầy sức mạnh và được việc.

Cảnh tượng ngày hôm nay khiến Hứa Hủ vô cùng kinhhãi. Tuy trước kia cô từng tiếp xúc với xác chết, nhưng đây là lần đầu tiên, côtận mắt chứng kiến cảnh giết người, hơn nữa còn là phương thức chính diện vàtàn nhẫn, đủ để nạn nhân gục xuống ngay tức thì. Ánh mắt kinh hoàng, cơ thịt ởtrên mặt run bần bật và bộ dạng máu me của nạn nhân lúc lìa đời phảng phất insâu trong đầu óc cô, không cách nào xóa bỏ.

Về phòng nằm một lúc, tâm trạng của Hứa Hủ vẫn khôngyên. Thế là cô xuống giường, đi sang phòng Quý Bạch.

Quý Bạch đã ngủ say. Nghe tiếng gõ cửa, anh tùy tiệnmặc áo sơ mi và quần đùi rồi đi ra mở cửa. Nhìn thấy Hứa Hủ, anh mỉm cười: “Chẳngphải em nói sẽ không đến phòng anh trước khi về thành phố Lâm hay sao?”

Hứa Hủ không mở miệng, lặng lẽ đi vào phòng.

Bắt gặp bộ dạng ủ rũ của Hứa Hủ, Quý Bạch ngồi xuốngghế sofa cùng cô. Sau đó, anh đặt tay lên sau gáy Hứa Hủ, nhẹ nhàng vuốt máitóc ngắn của cô: “Em nói đi!”

Hứa Hủ kể lại vắn tắt chuyện xảy ra. Quý Bạch sa sầmmặt, đứng dậy: “Phải lập tức báo cáo vụ này với Cục phó Tôn, yêu cầu phía MiếnĐiện can thiệp. Chúng ta không thể để yên như vậy.”

Hứa Hủ nói nhỏ: “Em đã báo cáo rồi, Cục phó Tôn cũngrất tức giận. Anh ấy nói sẽ xứ lý ngay.”

Quý Bạch lại ngồi xuống ghế.

Hai người im lặng một lúc. Thấy sắc mặt Hứa Hủ hơikhác thường, Quý Bạch hỏi: “Em làm sao vậy?”

Hứa Hủ nhướng mắt nhìn anh, nói khẽ: “Anh ba, tronglòng em rất khó chịu.”

Quý Bạch chợt hiểu ra vấn đề. Đây là lần đầu tiên côtận mắt chứng kiến cảnh giết người. Tuy cô có tính cách bình tĩnh lạnh nhạt,nhưng bản chất của cô là lương thiện, vì vậy tinh thần của cô mới chấn động.

Thật ra so với người bình thường, phản ứng của Hứa Hủkhông có gì đáng phàn nàn.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô lộ vẻ yếu đuối trướcmặt anh, ngữ khí của cô khi gọi anh một tiếng ‘anh ba’ còn hơi tủi thân. Ngônngữ và biểu cảm của Hứa Hủ luôn thẳng thắn trực tiếp, không bao giờ che giấu bảnthân. Vì vậy, việc cô thản nhiên biểu lộ sự tin tưởng và ỷ lại vào thời khắcnày khiến Quý Bạch càng xót xa. Ngoài thương xót, trong lòng anh còn có mộtchút vui mừng. Anh kéo cô tới sát người, cúi đầu nhìn cô ở cự ly gần: “Ở MiếnĐiện thường xảy ra chiến loạn nên hành vi cử chỉ của người lính tàn khốc hơnnơi khác, em đừng nghĩ ngợi nhiều.”

Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, trả lời: “Em hiểu, bọnhọ không có khái niệm chấp hành pháp luật. Hơn nữa, có lẽ tướng quân Po cho rằng,làm như vậy mới có thể tạo uy tín với quân lính.”

Quý Bạch không tiếp tục an ủi, mà cúi đầu hôn cô.

Đêm đã về khuya. Hứa Hủ khôi phục tâm trạng bìnhtĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn tắc nghẽn. Cô vô thức muốn ở cùng anh lâu hơn. Côkhông nhắc đến chuyện về phòng, Quý Bạch tất nhiên cũng không đề cập.

Một lúc sau, hai người nằm xuống giường. Quý Bạchgiơ tay tắt đèn trên trần, chỉ để lại ngọn đèn bàn. Anh ôm Hứa Hủ vào lòng, hôndọc theo cổ cô xuống dưới. Bàn tay lớn của anh lần vào trong váy, nhẹ nhàng vuốtve.

Đêm tối vẫn yên tĩnh như mọi bữa, ngoài cửa sổ chỉcó tiếng ếch nhái côn trùng trên đồng ruộng. Toàn thân Hứa Hủ nóng như lửa đốt,đầu óc cô ngây ngất choáng váng. Nhưng cảm giác của cô bây giờ khác hẳn hồi chiều.Cô không hề căng thẳng, cũng không quẫn bách khó chịu. Tâm trạng bứt rứt khó chịucủa cô dường như nhận được sự vỗ về dịu dàng nhất theo từng nụ hôn và động tácvuốt ve của anh.

Ngắm thân hình cao lớn rắn chắc của Quý Bạch trongđêm tối, ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ bắp của anh, trái tim Hứa Hủ phảng phất từtừ chìm đắm trong vòng tay anh. Cô rất tự nhiên giơ tay vuốt ve tấm lưng, bờvai và hai bên hông của anh...

Cảm nhận được động tác vuốt ve của Hứa Hủ, tronglòng Quý Bạch trào dâng từng đợt thủy triều nóng bỏng. Nụ hôn của anh ngày càngdịu dàng. Nghĩ đến chuyện làn da mỏng manh của cô ngày mai xuất hiện đầy dấuhôn mờ mờ, anh càng thương hoa tiếc ngọc. Trong lúc ý loạn tình mê, toàn thânQuý Bạch đột nhiên cứng đờ, bởi bàn tay nhỏ bé của Hứa Hủ nắm trúng... Anh lậptức nhướng mắt nhìn cô.

Thật ra, Hứa Hủ hoàn toàn làm theo khao khát từ nộitâm. Đến khi bắt gặp ánh mắt tối thẫm của Quý Bạch, bàn tay Hứa Hủ liền bất động.

Quý Bạch lật người đè cô xuống giường.

Lần thân mật này hừng hực và sâu hơn bất cứ lần nàokhác. Bộ váy của Hứa Hủ cuối cùng cũng bị Quý Bạch lột ra. Nhưng trong lúc đắmsay quấn quýt, anh bỗng dưng kéo tấm chăn mỏng, đắp lên người Hứa Hủ. Sau đó,anh hít một hơi sâu, ngồi dậy.

“Anh không muốn sau này mỗi khi em hồi tưởng lại lầnđầu tiên, là ở nơi tồi tàn này.”

“Ừm.” Gương mặt Hứa Hủ đỏ bừng, cô trả lời rấtnhanh: “Em cũng cần chuẩn bị tâm lý.”

Quý Bạch mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán cô rồi đứngdậy đi tắm nước lạnh.

Lúc Quý Bạch lên giường, Hứa Hủ cuộn mình trongchăn, cười híp mắt với anh. Trái tim Quý Bạch rung lên một nhịp, anh nằm xuốnggiường, kéo cô vào lòng. Một lúc sau, anh lấy chùm chìa khóa ở đầu giường, tháochìa khóa cửa nhà, đưa cho cô: “Về thành phố Lâm đợi anh.”

Sở dĩ Quý Bạch nói vậy là bởi vì, theo sự bố trí củatổ chuyên án, ngày mai anh phải đi Yangon, cùng Tôn Phổ và các đồng nghiệp tiếptục truy lùng ‘anh Lỗ’. Còn Hứa Hủ và ba người cảnh sát hình sự khác ngồi chuyếntàu chuyên dụng của tướng quân Po, áp giải tội phạm về Trung Quốc. Hai người ítnhất xa nhau mười mấy ngày.

Hứa Hủ nhận chìa khóa, nghĩ đến chuyện anh vẫn phảingày đêm bôn ba ở Miến Điện, cô thấy xót xa trong lòng. Cô cất giọng dịu dàng,động viên anh: “Được, chúng ta sẽ gặp nhau trong thắng lợi ở thành phố Lâm.”

Người đẹp nằm bên cạnh mà không thể ‘thưởng thức’,thân thể Quý Bạch hơi khô nóng. Nghe câu nói của cô, anh khó tránh khỏi tâm trạngsôi sục... gặp nhau ở thành phố Lâm... Anh nở nụ cười mờ ám. Hứa Hủ nghi hoặc:“Anh cười gì vậy?”

Quý Bạch không trả lời, càng ôm chặt cô hơn: “Ngủthôi!”

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hủ và các đồng nghiệp lênchuyến tàu chuyên dụng của tướng quân Po, áp giải toàn bộ tội phạm đi về biêngiới Trung Quốc, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của binh lính thuộc lữ đoàn của tướngquân Po.