Nếu Như Yêu

Chương 39



Nếu Như Yêu -

Thà quên đi

Sweet Roses được đẩy mạnh truyền thông cộng thêm việc Hoàng Lan chấp nhận để bảng hiệu trong show trình diễn của cô, uy tín thương hiệu tăng vượt bậc, chẳng mấy chốc đã vượt mặt Secret Dream.

Cũng vì chuyện Sweet Roses bị người khác lừa lấy, ông chủ Thạch nổi giận giao toàn bộ quyền điều hành sản xuất lẫn chi phối thị trường cho Cẩm Tú. Bởi vậy khi nghe chuyện, Cẩm Tú tức giận đập bàn quát:

- Các người làm ăn kiểu gì vậy? Tôi đã bảo các người phải xem rõ động tĩnh bên đó để lập tức báo cáo cho tôi, vì sao để xảy ra chuyện rồi mới báo cáo?

- Cẩm Tú, em bình tĩnh lại đi. Chuyện này mọi người cũng khá bất ngờ. Chắc chắn bọn họ chuẩn bị từ lâu rồi, không dễ dàng để chúng ta biết được tin tức đâu - Vỹ Thanh lên tiếng xoa dịu Cẩm Tú.

Cẩm Tú dù đã kìm cơn giận của mình lại vẫn gay gắt nói:

- Tôi không cần biết các người dùng cách nào. Nội trong tháng này, lượng tiêu thụ của Secret Dream phải cao hơn Sweet Roses.

Nói xong, Cẩm Tú đi thẳng ra khỏi phòng họp.

Cô đi thẳng về phòng của mình, hậm hực thả người xuống ghế, hai tay ôm đầu suy nghĩ, cô thật sự không muốn thua bởi tay Kiều Chinh. Tại sao lúc nào mọi chuyện với Kiều Chinh cũng luôn dễ dàng hơn cô? Cẩm Tú chợt nghĩ đến một việc, hiện giờ cô chỉ muốn thắng Kiều Chinh, chẳng cần biết Secret Dream vốn là dòng sản phẩm cao cấp bao nhiêu đi chăng nữa, cô cũng phải cản trở bằng được Sweet Roses. Cẩm Tú lấy điện thoại bàn bấm nút gọi:

- Hãy hạ giá thành Secret Dream cho tôi.

- Nhưng chúng ta đột nhiên hạ giá thành như vậy liệu người tiêu dùng có nghĩ sản phẩm của chúng ta có vấn đề không?

- Anh là đồ ngu hả?! Chẳng lẽ anh không biết chỉ cần thay mẫu bao bì mới là được hay sao?

- Nhưng như vậy thì tiền vốn sẽ tăng thêm, lợi nhuận thì...

- Chuyện đó tôi sẽ chịu trách nhiệm, các người chỉ việc nghe lệnh của tôi thôi.

Khi Cẩm Tú gác điện thoại, cô nhếch môi cười lạnh, trong đầu vang lên câu: “Tôi tuyệt đối sẽ không thua cô đâu“.

Khi Cảnh Phong đang ở nhà, bên cạnh anh là những chai rượu rỗng thì tiếng chuông cửa reo lên. Anh ảo não bước ra mở cửa, từng bước chân như muốn sụp xuống.

- Có chuyện gì? - Vừa mở cửa, anh đã lên tiếng hỏi bằng giọng say rượu, chẳng buồn để ý trước mắt mình là ai.

- Cảnh Phong - Long Sơn lên tiếng trước.

Cảnh Phong mở to mắt nhìn Long Sơn, chỉ mong có tin tức của Kiều Chinh, thế nhưng đi cùng Long Sơn là một đội công an.

Cảnh Phong không ngờ mình bị bắt tạm giam vì việc buôn lậu. Cảnh Phong từng nói với ông chủ Thạch ngừng những chuyến buôn lậu lại. Dù sao thì tài sản của ông Nghiêm và tài sản ông chủ Thạch gộp lại cũng đủ khiến ông sống sung sướng cả đời. Huống hồ trong tay họ còn khá nhiều tụ điểm hái ra tiền, không nhất thiết phải làm giàu bằng con đường bất chính như thế nữa.

Ông chủ Thạch đã hứa với anh sẽ không tiếp tục buôn bán phi pháp nữa, vậy mà lại dùng Secret Dream để vận chuyển đồ phi pháp. Hóa ra bao lâu nay ông ta lợi dụng công ty mà anh không hề hay biết.

Lúc đi ra khỏi phòng thẩm tra, Cảnh Phong thấy Kiều Chinh đứng bên ngoài. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng. Cảnh Phong đi đến trước mặt cô thì dừng lại:

- Là em báo công an sao?

- Phải - Kiều Chinh lạnh giọng đáp.

- Tất cả từ đầu đều là cái bẫy sao?

- Anh biết rõ mà, là do anh cam tâm tình nguyện sa vào, đừng trách tôi.

Cảnh Phong bật cười. Đúng là anh đã biết rõ từ đầu, nhưng không bao giờ ngờ cô lại dùng công ty để gài bẫy anh.

- Anh có nhớ câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết Thời gian không trở lại không? Có một cô gái vì công ty của ba mình mà phải đến cầu cạnh chàng trai đó giúp đỡ, rồi từ từ yêu anh ta. Cô không hề biết rằng anh ta đang đưa cô vào một kế hoạch trả thù tàn khốc. Cuối cùng khi biết được sự thật, cô đau khổ tự sát trước mặt anh ta, anh ta đau khổ vô cùng, bởi vì anh ta yêu cô. Anh nói thử xem, anh ta biết mình yêu cô gái từ bao giờ? Trước hay là sau khi cô ấy tự sát?

Cảnh Phong im lặng rất lâu sau đó mới trả lời:

- Là yêu trước.

- Đúng vậy, anh ta biết mình yêu cô gái ấy trước khi bức tử cô ta. Nhưng vì sao anh ta vẫn trả thù, vẫn khiến cô ấy đi vào đường cùng?

- Phim giả tình thật là sai lầm lớn nhất của anh ta - Anh đáp.

- Đúng, tình là thật, chỉ tiếc hận thù quá lớn, em dù không chết nhưng sống không bằng chết - Cô cười thê lương - Cho nên...

- Kiều Chinh... em nghe anh nói đi. Thật ra... - Cảnh Phong muốn đem toàn bộ mọi chuyện nói ra cho Kiều Chinh biết nhưng cô ngắt lời anh.

- Không, em kể cho anh nghe câu chuyện này không phải để oán trách mà là cho anh biết một điều... chàng trai đó chính là em.

Cảnh Phong sửng sốt không hiểu cô muốn nói gì, ánh mắt anh nhìn cô không dứt. Chàng trai đó phải là anh mới đúng chứ? Vì sao lại là cô?

Trước vẻ ngạc nhiên của anh, cô cười đáp:

- Số phận của cô gái đó chính là hình ảnh của em trước khi ba em chết. Nhưng chàng trai đó chính là em bây giờ. Tình yêu của em dành cho anh là thật nhưng hận thù trong em quá sâu. Sâu đến mức em giống như chàng trai đó, dù yêu nhưng vẫn muốn bức tử người mình yêu - Cô cười lạnh ánh mắt trở nên ảm đạm vô cùng.

Cảnh Phong bàng hoàng nhìn cô không chớp mắt, cô nói tiếp:

- Nên Cảnh Phong à, chuyện lần này cũng là do em sắp đặt.

- Không thể nào? Không thể nào? Em lừa anh - Dù được nghe chính miệng cô nói ra nhưng Cảnh Phong vẫn chẳng thể nào tin tưởng được.

Cẩm Tú ngồi ở giữa phòng khách sang trọng nhà ông chủ Thạch thấp thỏm chờ đợi. Chuyện của Cảnh Phong nhanh chóng lan đi khắp công ty, một cuộc họp được mở ra, mọi người không ngừng bàn ra tán vào. Cẩm Tú sợ hãi khi nghĩ tới phiên mình bị cảnh sát bắt, bởi vì cô là người phụ trách Secret Dream. Sau khi kết thúc cuộc họp, cô lập tức đến ngay đây chờ đợi.

Trên lầu vọng xuống tiếng ồn ào nhõng nhẽo của Du Lan.

- Ba ơi, ba phải giúp anh Cảnh Phong. Ba nhất định phải giúp anh ấy nếu không con đập đầu chết cho ba xem.

- Con yên lặng một chút đi, ba đủ phiền rồi - Giọng ông chủ Thạch có chút mệt mỏi.

- Không, ba không hứa giúp anh Cảnh Phong thì con sẽ không để ba yên đâu, con sẽ làm phiền ba hoài hoài - Du Lan nhất mực kéo tay ông chủ Thạch kêu gào.

- Được rồi, được rồi. Ba hứa với con trong hai ngày sẽ đưa Cảnh Phong ra ngoài, thế đã được chưa? - Ông chủ Thạch cuối cùng cũng không chịu được đành phải hứa.

- Con cám ơn ba - Được lời hứa, Du Lan sung sướng hôn má ông chủ Thạch một cái - Con đi mua chút đồ, ba nhớ phải giúp Cảnh Phong nha.

Nói rồi Du Lan nhún nhẩy đi xuống cầu thang, Cẩm Tú thấy vậy liền đứng lên chờ đợi. Đợi Du Lan đi rồi, cô đi đến bên ông chủ Thạch khẽ nói:

- Ba à, chuyện Cảnh Phong...

Ông chủ Thạch không chờ đợi mà cắt ngang lời Cẩm Tú:

- Cảnh Phong không biết chuyện này nên con đừng lo, ba đã sắp xếp một người đứng ra nhận tội rồi. Nay mai Cảnh Phong sẽ được thả ra thôi.

Cẩm Tú nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, Cảnh Phong không sao thì cô yên tâm rồi.

- Nhưng chuyện lần này chúng ta giấu Cảnh Phong, lúc nó được thả ra thế nào cũng tìm chúng ta hỏi - Ông chủ Thạch thở dài.

- Ba yên tâm đi, dù nói thế nào Cảnh Phong cũng không trách ba đâu - Cẩm Tú an ủi ông chủ Thạch.

Cẩm Tú trò chuyện với ông chủ Thạch hồi lâu rồi mới mở cửa ra về. Không ngờ vừa bước ra cô đã thấy Du Lan đứng nghênh mặt, rõ ràng là cố ý chờ cô. Cẩm Tú định làm lơ bỏ đi luôn nhưng Du Lan lại đứng chắn đường ngăn không cho cô đi.

- Chuyện gì nữa đây? - Cẩm Tú khó chịu nhìn Du Lan gắt lên.

- Chúng ta nói tiếp chuyện lần trước đi.

- Cô đi mà hỏi Cảnh Phong - Cẩm Tú từ chối bàn luận với Du Lan chuyện người trong lòng anh là ai. Cô bỏ đi trong sự tức giận của Du Lan, nhưng cô đột ngột quay đầu nhìn Du Lan cười nói - Sắp tới đây sẽ có màn kịch hay cho cô xem đó, đón chờ đi.

Du Lan đứng nhìn theo bóng xe Cẩm Tú với ánh mắt khó hiểu. Người đàn bà này đúng là rất khó lường.

Cảnh Phong với vẻ mặt mệt mỏi theo sau luật sư chuẩn bị bước ra khỏi đồn công an, Long Sơn là người phụ trách vụ án của anh. Long Sơn nghiêm mặt nói với Cảnh Phong và luật sư:

- Chúng tôi vẫn tiếp tục điều tra nếu như anh có can dự vào...

- Đợi các anh tìm được chứng cớ rồi nói - Luật sư vội chen vào.

Long Sơn muốn nói tiếp thì chuông điện thoại reo lên.

- Chờ một chút, anh ra ngay - Anh lập tức nói.

Nói xong, Long Sơn giao lại công việc cho đồng nghiệp rồi đi nhanh ra khỏi cửa. Người đồng nghiệp nói với theo trêu ghẹo:

- Sắp làm chú rể rồi nên bận khiếp nhỉ. Cố lên, hai ngày nữa là đám cưới rồi, rước người đẹp về có mệt cũng xứng đáng.

Long Sơn không trả lời đã bước nhanh rời đi, lòng Cảnh Phong có chút chấn động. Anh không nói không rằng vội vàng đuổi theo Long Sơn ra cửa. Ra đến nơi, anh nhìn thấy Long Sơn đang khoác tay ôm ngang eo Kiều Chinh, hai người vui vẻ bước vào chiếc xe ô tô gần đó.

Long Sơn cùng Kiều Chinh đi đến tiệm áo cưới. Trong lúc, chờ nhân viên thu xếp mấy bộ áo cưới cho vào vali, thấy Kiều Chinh ngồi ngây người im lặng, lòng Long Sơn có chút không thoải mái.

Thật ra lúc xe chuẩn bị rời đi, anh đã thấy Cảnh Phong đứng nhìn theo. Anh tin chắc Kiều Chinh cũng nhìn thấy nên thái độ của cô mới trở nên thất thần như thế.

- Kiều Chinh - Giọng Long Sơn hơi trầm xuống.

Kiều Chinh giật mình, cô bối rối nhìn Long Sơn dò hỏi, Long Sơn nắm lấy tay cô khẽ nói:

- Anh chờ ngày này lâu lắm rồi.

Kiều Chinh cụp mắt nhìn bàn tay Long Sơn nắm lấy tay mình, khẽ mỉm cười.

- Nhưng mà... - Long Sơn ngập ngừng.

Bàn tay anh siết chặt tay cô giống như lo sợ mất cô. Cô khẽ ôm lấy bàn tay anh như trấn an. Long Sơn nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến rồi hít thật sâu, quyết định nói hết những suy nghĩ của mình:

- Anh hi vọng em sẽ không hối hận.

Thì ra nỗi niềm trong mắt Long Sơn chính là việc này. Kiều Chinh đưa tay chạm mặt Long Sơn, cô nhìn thẳng anh, cho anh thấy sự chân thành của cô.

- Long Sơn, đối với phụ nữ điều họ cần chính là một điểm tựa bền vững. Trong thời khắc em khổ sở nhất chính anh đã nắm lấy tay em, dìu em đi qua khỏi những khổ đau. Em không biết em sẽ thế nào khi không gặp được anh. Có lẽ em vẫn là một người điên trong bệnh viện tâm thần, mãi mãi đối diện với bốn bức tường trắng. Nói không chừng sẽ sống cô đơn và tẻ nhạt cho đến cuối đời.

Kiều Chinh áp bàn tay kia của cô lên má Long Sơn, khẽ nói tiếp:

- Là anh, chính anh đã đưa em ra khỏi cuộc sống đó. Anh cho em điểm tựa mỗi khi mệt mỏi, dịu dàng chăm sóc em. Đây là niềm ao ước của tất cả phụ nữ. Cho dù trước đây em yêu người khác nhưng đối với người đó em chỉ còn hận mà thôi nên em không có gì phải hối hận khi lấy anh cả. Trừ phi...

- Trừ phi gì? - Long Sơn lo lắng.

- Trừ phi, anh không thật lòng muốn lấy em - Cô cười bảo.

- Không có, từ trước đến nay em là người con gái duy nhất khiến trái tim anh rung động. Đã từ lâu rồi, nó không còn thuộc về anh nữa mà thuộc về em. Anh nguyện đánh đổi tất cả để có em bên cạnh. Anh sẽ yêu em đến suốt đời suốt kiếp này.

- Anh đủ tự tin mang lại hạnh phúc cho em không?

- Anh sẽ đánh đổi mọi thứ để đem lại hạnh phúc cho em.

- Vậy thì em không có gì phải hối hận.

Kiều Chinh nhẹ nhàng ngã đầu vào ngực Long Sơn, cô khẽ nhắm mắt lại. Cô đã chọn rồi, cô sẽ không hối hận. Người đã đâm vào tim cô chảy máu và người xoa dịu trái tim cô, cô đương nhiên sẽ chọn anh. Người khiến mình đau khổ thì nên quên đi là tốt nhất.

Bên ngoài cửa kính của cửa hàng áo cưới có một ánh mắt đau buồn, một trái tim tan vỡ đang lặng lẽ dõi theo họ.

Cảnh Phong về đến nhà ông chủ Thạch với vẻ mặt giận dữ. Anh đi thẳng đến phòng làm việc của ông chủ Thạch, mở cửa đi vào rồi đóng sầm cửa lại khiến ông chủ Thạch cũng phải giật mình. Ông đang nói chuyện với Hải và Thái liền dừng lại nhưng thấy vẻ mặt của anh, ông lập tức dịu giọng:

- Con về rồi sao? Ở trong đó chắc con vất vả lắm nhỉ?!

- Ba, chuyện này là thế nào? Chẳng phải con đã nói là đừng dính dáng đến chuyện buôn lậu nữa hay sao? - Cảnh Phong gắt lên.

- Chuyện lần này là do ba sơ suất, ba tin chắc sẽ không có lần sau - Ông chủ Thạch khoát tay bảo.

- Không có lần sau? Chẳng lẽ ba vẫn muốn tiếp tục làm ăn phi pháp hay sao?

- Ba đã hứa với người ta rồi, con cũng biết chuyên làm ăn trong thế giới của chúng ta, chữ tín luôn phải bảo đảm nếu không tiền đền hợp đồng lớn gấp mấy lần mà còn gây hại về sau.

- Ba à, hiện giờ cảnh sát đang chĩa hướng điều tra về chúng ta. Tuy lần này ba tìm người ra gánh nạn thay con nhưng lần sau ba sẽ làm thế nào?! Ba cho rằng cảnh sát đều là một lũ ngu hết hay sao?

- Đây là chuyện của ba, ba tự biết lo liệu. Không cần phiền đến con - Ông chủ Thạch bỗng nói cứng.

- Tùy ba vậy. Con mệt mỏi quá rồi, con trả hết tất cả lại cho ba - Cảnh Phong mệt mỏi nói rồi rời đi.

- Anh Phong - Thái nhìn theo Cảnh Phong gọi.

- Để anh đuổi theo anh ấy - Hải chặn Thái lại rồi nói.

Nói xong, anh vội vàng đi theo Cảnh Phong, vừa đi vừa hỏi:

- Anh đã đi gặp Kiều Chinh chưa?

- Anh không gặp cô ấy - Cảnh Phong bước nhanh đáp.

- Tại sao? Chẳng phải lúc nãy anh đuổi theo hai người họ sao? - Hải leo lên xe cùng Cảnh Phong.

Cảnh Phong nhớ lại khoảnh khắc âu yếm của Long Sơn và Kiều Chinh, tim lại thấy đau nhói.

- Cô ấy có sự lựa chọn của cô ấy.

- Anh định bỏ cuộc như vậy sao?

Cảnh Phong không đáp chỉ khẽ nhắm mắt lại.

Chỉ có hai ngày mà Cảnh Phong tưởng chừng như thời gian đã dài ra vô tận. Anh nhốt mình trong phòng làm bạn với khói thuốc và rượu mạnh. Thuốc không làm nỗi buồn trong lòng anh vơi đi, rượu không làm phai hình bóng của Kiều Chinh trong anh.

Đám cưới là điều trước đây Kiều Chinh thường mơ ước. Nhưng khi đó anh không để ý. Đến khi anh có ước mơ về đám cưới với cô thì cô đã ngã vào vòng tay người khác.

Cảnh Phong còn mải chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng của mình, Hải đã đạp cửa xông vào. Hải nhìn bộ dạng nhếch nhác của Cảnh Phong thì tức giận vô cùng, tay siết chặt, lăm lăm đi đến kéo mạnh Cảnh Phong lôi đi. Cảnh Phong chưa kịp phản kháng thì đã bị Hải lôi vào trong nhà tắm, quăng mạnh xuống sàn. Lúc này, Cảnh Phong mới nổi giận quát mắng:

- Cậu bị điên à?!

Nhưng Hải chẳng để ý đến lời Cảnh Phong, anh xịt nước khắp người Cảnh Phong. Cảnh Phong đưa tay lên che chắn, miệng gầm lên:

- Cậu bị điên rồi đúng không? Còn không mau tắt vòi nước, nếu không đừng có trách.

Trước lời đe dọa của Cảnh Phong, Hải hạ vòi nước xuống, nhìn Cảnh Phong gào lớn:

- Anh đã tỉnh chưa? Nếu như anh chưa tỉnh thì em sẽ tiếp tục xịt nước cho đến khi anh tỉnh. Anh nhìn anh xem, bây giờ anh giống cái gì rồi?

- Cậu cứ mặc kệ anh đi - Cảnh Phong đưa tay vuốt nhẹ những giọt nước chảy trên mặt mình.

- Mặc kệ? Nếu em có thể mặc kệ anh thì chúng ta đã không còn là anh em nữa rồi - Hải quăng mạnh vòi nước xuống đất - Anh mau thay đồ đi, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Hải nói xong thì bỏ ra ngoài một mạch.

Cảnh Phong thở dài nhưng anh vẫn tắm rửa rồi thay quần áo. Hải vừa thấy anh liền nói:

- Lên xe đi, chúng ta cần nói chuyện.

Cảnh Phong nhíu mày theo Hải lên xe. Hải lái xe đưa Cảnh Phong rời đi, Cảnh Phong im lặng, trong lòng mơ hồ dấy lên một dự cảm.

- Chúng ta đi đâu đây?

- Đi rồi sẽ biết.

Hải chở thẳng Cảnh Phong đi đến một nhà hàng tiệc cưới.

- Đến đây làm gì? - Trái tim Cảnh Phong thắt lại khi nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng Kiều Chinh trong chiếc váy cưới đứng bên cạnh Long Sơn. Cả hai người quả thật rất xứng đôi. - Cậu nghĩ anh điên đến mức đến đây phá đám cưới của họ?

- Không, người phá đám cưới của họ là em.

Hải đáp xong thì mở cửa xông thẳng về phía sảnh cưới của Kiều Chinh và Long Sơn. Cảnh Phong giật mình vội vàng mở cửa đuổi theo. Anh nhanh chóng giữ được Hải.

- Cậu điên rồi, anh không muốn cậu vì anh mà làm như thế.

- Không đâu. Chuyện lần này, em làm vì bản thân em.

Cảnh Phong ngẩn người nhìn chằm chằm vào Hải. Hải gạt tay Cảnh Phong ra và nói:

- Kiều Chinh là một cô gái đáng yêu. Không phải chỉ anh mới yêu cô ấy. Em đã yêu cô ấy ngay từ lần đầu gặp mặt, nếu không vì anh, em nhất định sẽ theo đuổi cô ấy. Em không giống anh, em sẽ giành lấy cô ấy cho bản thân mình, chứ không hèn nhát trốn tránh.

Cảnh Phong siết chặt tay nhìn Hải thất thần.

Buổi tiệc cưới diễn ra trong một nhà hàng lớn có rất nhiều người tham dự với nhiều thành phần. Ba Long Sơn là người có chức vị cao nên có khá nhiều bạn bè. Cả một sảnh lớn tràn ngập màu sắc lung linh tuyệt đẹp.

Kiều Chinh khoác tay Long Sơn đứng cạnh ba mẹ anh tươi cười đón khách, cô cười nhiều đến mức gương mặt gần như căng cứng. Một sự giả tạo đến chính cô cũng thấy khinh bỉ. Trong lòng cô thấy đắng ngắt.

Cô không nghĩ ba Long Sơn sẽ chấp nhận cô. Thân phận cô thế nào, ông là người hiểu rõ nhất. Xem như đây cũng là sự an ủi với cô.

- Chuẩn bị làm lễ rồi, mời mọi người vào trong - Người dẫn chương trình đi ra gọi Long Sơn và Kiều Chinh đi vào trong sảnh.

- Chúng ta đi thôi - Long Sơn cười hạnh phúc nắm tay Kiều Chinh nhẹ nhàng nói.

Kiều Chinh khẽ mỉm cười, siết chặt tay anh quyết định bỏ qua những suy nghĩ ngoài lề. Hải thấy liền nắm tay Cảnh Phong kéo đi nhưng Cảnh Phong vẫn giữ Hải lại.

- Đến giờ phút này mà anh vẫn không chịu đi vào?

- Cậu định biến mình thành trò cười? Cô ấy sẽ đi theo chúng ta sao? Cậu có biết hậu quả sẽ thế nào không?

- Em mặc kệ. Nếu anh không dám đi thì để em đi - Hải vẫn cứ khăng khăng rồi mặc kệ Cảnh Phong đứng đó, anh bước thật nhanh về phía sảnh cưới.

Một cú đấm đánh ngã Hải xuống đất kèm theo hơi thở đầy kích động của Cảnh Phong. Hải cũng tức giận, bật dậy thật nhanh lao đến đánh Cảnh Phong, hai người giằng co nhau kịch liệt trước cánh cửa dẫn vào sảnh cưới.

- Anh không cho cậu vào bên trong đâu. Cô ấy đã chọn rồi, cậu ta sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy - Cảnh Phong đè Hải xuống đất gầm gừ.

Hải hất Cảnh Phong xuống gằn giọng:

- Anh thấy hiện giờ cô ấy hạnh phúc sao? Nụ cười hạnh phúc của cô ấy trước đây rạng rỡ hơn rất nhiều.

Lúc đó cô dâu chú rể đã bắt đầu mời hai bên cha mẹ lên trò chuyện.

- Tôi phản đối đám cưới này - Một giọng nói vang lên từ micro khiến Cảnh Phong và Hải đều sững lại nhìn nhau.

Bên trong sảnh đường, tất cả mọi người đều lặng người khi nghe chính miệng mẹ Kiều Chinh lên tiếng phản đối đám cưới. Bà cầm micro bình thản nói tiếp.

- Buổi lễ hôm nay bị hủy bỏ.

- Mẹ... - Kiều Chinh kinh hoàng kêu lên.

Bà Kim Xuân nhẹ giọng nói:

- Con lấy ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể lấy con trai của người hại ba con chết.

- Bác, bác nói vậy là sao? - Long Sơn nghe vậy thì không khỏi quay cuồng đầu óc - Ba cháu chỉ là làm theo pháp luật mà thôi.

- Pháp luật? - Bà Kim Xuân phá ra cười - Cậu nghĩ ba cậu thật sự là người tuân thủ pháp luật sao? Vậy hỏi ông ta nhận được gì từ sự tuân thủ pháp luật của ông ta khi giết chồng tôi đi.

Ba Long Sơn tái mặt khi nghe mẹ Kiều Chinh nói, ông lập tức lên tiếng:

- Lôi bà ta xuống đi, bà ta mất trí rồi.

- Chuyện này là thế nào hả? - Mẹ Long Sơn gào lên nhìn chồng và con trai, sau đó là nhìn Kiều Chinh. Kiều Chinh như rớt xuống đáy vực sâu thẳm trước cái nhìn của bà.

Bà Kim Xuân cười lớn, cầm lấy micro đứng trên sân khấu lớn tiếng nói:

- Để tôi kể mọi người ở đây nghe về sự thanh cao và tuân thủ pháp luật của ông ta.

- Đủ rồi - Kiều Chinh gào lên giật rớt cái micro trên tay bà Kim Xuân, nước mắt nhòe cả gương mặt của cô, cô lắc đầu nhìn mẹ mình - Đủ rồi mẹ à.

- Con có biết ông ta đã làm gì ba con không hả? - Con có biết, chính ông ta đã cấu kết với lão Thạch hại ba con hay không hả? - Bà Kim Xuân giận dữ nhìn Kiều Chinh như chất vấn.

Kiều Chinh chấn động, suýt nữa là ngã xuống đất, Long Sơn nhanh chóng đỡ lấy cô, tay anh siết chắt lấy eo cô, sợ hãi khi nghĩ đến việc sẽ mất cô.

Kiều Chinh đẩy tay Long Sơn ra khỏi người mình, Long Sơn kinh hoàng nhìn Kiều Chinh. Môi cô run run không nói thành lời. Cô nén lòng mình nói với bà Kim Xuân:

- Tất cả mọi người đều gạt con, ngay cả mẹ cũng gạt con. So với tất cả, vết dao mẹ đâm vào con là sâu nhất.

- Mẹ... - Gương mặt bà Kim Xuân tái lại khi thấy những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt Kiều Chinh.

- Mẹ đồng ý cho con lấy Long Sơn, thúc giục tụi con mau tiến hành hôn lễ. Mục đích của mẹ chính là đây sao? Mẹ có nghĩ đến cảm nhận của con khi làm thế này hay không?

- Kiều Chinh, con nghe mẹ nói đi - Bà Kim Xuân bắt đầu hoảng loạn, đúng là mục đích của bà khi đồng ý cho Long Sơn lấy Kiều Chinh chính là giây phút muốn làm kẻ cấu kết hại chồng bà phải cảm thấy nhục nhã trước bàn dân thiên hạ. Nhưng bà đã quên mất tâm trạng của con gái, bà cứ nghĩ Kiều Chinh sẽ nghe theo lời của bà và chấp nhận. Giờ đây bà biết mình đã sai, chính bà đã nhẫn tâm làm tổn thương con gái mình.

Kiều Chinh phản ứng rất mạnh khi bà chạm vào tay cô. Cô né mình tránh khỏi bà, hành động này khiến bà đau đớn.

- Mẹ à, bỏ đi. Long Sơn vô tội. Coi như con cầu xin mẹ, đừng khiến một người nữa rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng như con được không? Nếu mẹ vẫn muốn kéo dài sự việc ra, con sẽ chết trước mặt mẹ ẹ xem.

Bà Kim Xuân chết lặng, đứng bất động nhìn Kiều Chinh. Cô quay người chạy khỏi sảnh cưới, Long Sơn vội đuổi theo cô nhưng một người đã nhanh hơn anh kéo Kiều Chinh chạy đi. Long Sơn bị Hải chặn lại. Cả sảnh cưới ồn ào vô cùng.

Kiều Chinh lên xe rồi mới biết người đang nắm tay cô là Cảnh Phong nhưng cô vẫn để yên tay mình trong tay anh như vậy.

Chiếc xe rời đi, lập tức có một chiếc xe khác đuổi theo, giọng Cẩm Tú vang lên đầy mỉa mai:

- Cô thấy rồi chứ?

Cảnh Phong chở Kiều Chinh đi thật xa, đến một khu phố vắng mới dừng xe lại. Anh với tay lấy khăn giấy lau mặt cho cô, cô né tránh nhưng Cảnh Phong dứt khoát dùng tay giữ cằm cô lại, giúp cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đọng trên mặt. Kiều Chinh mở tròn mắt nhìn anh, cô thở mạnh nghẹn ngào, gạt tay Cảnh Phong ra, mở cửa, bước nhanh xuống xe.

Cảnh Phong cũng bước xuống theo cô nhanh chóng giữ lấy tay cô:

- Em định đi đâu?

Cô hất mạnh tay anh ra, gào lên đầy giận dữ:

- Tôi đi đâu thì có liên quan gì đến anh, anh cứ mặc kệ tôi đi.

- Anh làm sao mặc kệ em trong hoàn cảnh này được chứ? - Cảnh Phong hét lên khi Kiều Chinh quay lưng đi, chân cô khựng lại - Anh tưởng chỉ cần tránh xa em thì em sẽ được hạnh phúc. Anh tình nguyện nhìn theo em trong im lặng. Nhưng mà đã xảy ra chuyện thế này, em bảo anh làm sao để mặc em chứ?!

- Ha ha, sao anh ngốc quá vậy? Chuyện tôi lừa gạt anh đi cùng tôi bảy ngày để Sweet Roses rơi vào tay chúng tôi một cách dễ dàng chẳng lẽ vẫn chưa đủ để anh bỏ mặc tôi sao? Ngay cả chuyện các người dùng Secret Dream để buôn lậu cũng là do chúng tôi báo cảnh sát khiến họ điều tra về anh. Anh lo lắng cho tôi sao? À phải rồi, anh nghĩ anh nợ tôi, nhất là chuyện đứa bé phải không? Vậy tôi thẳng thắn nói cho anh biết, đứa bé bị mất không phải con của anh. Nó là em của tôi, là giọt máu của Hoàng Sĩ Nghiêm, kẻ thù của anh. Anh nên vui mừng đi, bởi vì nếu được sinh ra đời, nó sẽ lấy mục tiêu hận anh làm động lực sống giống như tôi mà thôi.

Cảnh Phong chấn động. Cô từng nói: “Đứa bé đó cùng chung dòng máu với cô nhưng chẳng liên quan gì đến anh“. Anh đã nghĩ cô hận anh nên không chịu thừa nhận đứa bé là con anh nhưng hóa ra sự thật không phải là vậy.

- Từ ngày đứa em tôi chết, tình yêu của tôi đối với anh cũng chết theo. Tôi quyết tâm một ngày nào đó sẽ đòi lại hết tất cả những gì anh nợ tôi. Không chỉ có vụ buôn lậu vừa rồi đâu - Kiều Chinh gằn giọng - Tốt nhất anh hãy lo cha nuôi anh đi, bảo ông ta mau tìm chỗ trốn là vừa nếu không thì cảnh sát sẽ nhanh chóng đến tóm ông ta. Những chuyện ông ta làm với ba tôi rồi đây ông ta cũng sẽ phải gánh chịu.

Cảnh Phong im lặng, đáy mắt anh hiện lên sự đau khổ rõ rệt. Trong giây phút đó cô lại không đành lòng.

- Đi đi, đưa ông ấy trốn đi. Coi như tôi cho anh một cơ hội, làm thế nào tùy thuộc vào anh.

Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh một lúc rồi lên xe phóng đi. Kiều Chinh nhìn chiếc xe Cảnh Phong đã biến mất, cả thân hình gục xuống, cuối cùng thì vẫn là cô không đành lòng. Cô đã quá mệt mỏi với việc trả thù này rồi: “Ân ân, oán oán biết bao giờ mới hết?“.

- Thì ra chính là cô đã báo công an về số hàng kia sao? - Cẩm Tú nghiến răng tức giận đi đến bên Kiều Chinh nói.

Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú, cười lạnh đáp:

- Chúng tôi biết ông chủ Thạch nhất định dùng tư cách vận chuyển hàng để buôn lậu nên mới quyết liệt để Sweet Roses cạnh tranh với Secret Dream của cô. Chúng tôi tạo thương hiệu cho Sweet Roses trước khi nó bị đá ra khỏi công ty, bởi vì biết lão Thạch nhất định sẽ dùng Secret Dream làm đường dây ẩn mình nên sẽ chọn nó. Quả nhiên ông ta mắc bẫy.

- Cô...

- Bắt hai ả ta lại cho tôi - Du Lan hất mặt ra lệnh cho đàn em.

Cẩm Tú sửng sốt nhìn Du Lan.

Cả hai người bị nhốt vào một kho hàng vừa được dọn dẹp sạch sẽ của công ty. Cẩm Tú bất bình nhìn Du Lan hỏi:

- Cô cũng thấy rồi đó, người Cảnh Phong yêu là cô ta chứ không phải là tôi, cô bắt tôi làm cái gì?

- Tôi không cần biết ai trong hai cô mới là người Cảnh Phong chọn. Nhưng tôi tuyệt đối không để hai cô tiếp cận Cảnh Phong. Tôi ghét nhất là những ả đàn bà cố gắng tiếp cận anh ấy - Du Lan lên tiếng đáp lời - Ngoan ngoãn ở đây cho tôi.

- Nhưng tôi là người đã giúp cô tìm ra cô ấy, cô không thể bắt tôi được - Cẩm Tú gào lên.

- Làm sao tôi biết được nếu thả cô ra thì chuyện tôi bắt cô ta sẽ không bị lộ ra chứ - Du Lan cười mỉa.

- Hãy thả Cẩm Tú ra đi. Người cô ghét là tôi, không phải cô ấy. Không cần phải bắt cả hai chúng tôi nhốt chung với nhau đâu - Kiều Chinh nói... - Chúng tôi là kẻ thù đồng thời cũng là tình địch của nhau, hận nhau đến tận xương tủy, cô ấy dù thế nào cũng sẽ không cứu tôi, cô biết điều đó mà.

- Đúng vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cứu cô đâu - Cẩm Tú cười lớn.

- Mặc kệ các người thù ghét nhau thế nào, tất cả đều không thể rời khỏi đây - Du Lan trừng mắt đầy hung dữ nói rồi bỏ đi.

Du Lan và người của cô ta đi rồi, chỉ còn Cẩm Tú và Kiều Chinh trong cái nhà kho lớn tĩnh lặng đến bức bối. Sau giây phút im lặng thật lâu Cẩm Tú mới lên tiếng:

- Vì sao muốn cô ta thả mình, Chinh nghĩ mình sẽ quay lại cứu Chinh hay sao?

- Không! Tôi không hề mong người quay lại cứu tôi là cô. - Kiều Chinh lạnh lùng đáp.

Cẩm Tú nhìn cô vẻ không tin, Kiều Chinh nhếch miệng cười, chớp mắt khinh bạc nói tiếp:

- Tôi không muốn nhận ân huệ của kẻ đã hại chết ba mình, tôi chỉ không muốn có quá nhiều người chết. Dù sao thì một người chết vẫn hơn hai người cùng chết.

- Ha ha, Chinh xem ra vẫn không thoát được sự lương thiện - Cẩm Tú mỉa mai.

- Đó là bản chất rồi - Kiều Chinh đáp mà như không đáp.

- Chẳng phải Chinh đã thay đổi rồi sao?

- Phải! Tôi đã thay đổi, thay đổi bắt đầu từ ngày đó. Nhưng chỉ là thay đổi suy nghĩ với kẻ thù mà thôi.

- Hoàng Sĩ Nghiêm gây nhiều tội ác, ông ta đáng chết - Cẩm Tú rít lên.

- Nếu như không bị trói tay, tôi nhất định đánh nát gương mặt cô - Kiều Chinh hằn học nói.

- Hừ, bộ mình nói sai hay sao?

- Đúng vậy, ba tôi đã gây nhiều tội ác. Nhưng người có tư cách mắng chửi ông ấy là Cảnh Phong chứ không phải là cô. Chỉ có Cảnh Phong mới đủ tư cách nói những lời này. Còn cô thì không. Ông ấy đã làm gì cô, ông ấy hại cả nhà cô, khiến cô sống trong cực khổ? Ba tôi chẳng những cho cô ăn mặc đẹp, cho tiền cô xài thoải mái, giúp đỡ cho gia đình cô. Vậy là sai sao, là đáng chết sao? Cái sai lầm duy nhất của ba tôi đó là giúp đỡ cô.

- Chinh tưởng ông ta tốt với tôi sao? Cho rằng ông ta tự nguyện cho tôi hay sao? Là tôi phải đánh đổi thân xác của tôi để thỏa mãn dục vọng của ông ta mới có được những thứ đó.

- Đúng vậy, đó là một sự trao đổi. Một sự trao đổi công bằng. Không ai nợ ai. Vì sao cô lại hại ông ấy?

Mặt CẩmTú đanh lại trước những lời lẽ sắc bén của Kiều Chinh, cô không có gì để phản bác lại được.

- Bỏ đi. Chuyện đến nước này rồi có nói hay không cũng vậy mà thôi - Kiều Chinh dựa lưng vào tường khẽ nhắm mắt lại.

Cẩm Tú thấy Kiều Chinh như vậy, trong lòng có chút ăn năn, cô dè dặt hỏi Kiều Chinh:

- Chinh có hận ông ấy hay không?

- Làm con có thể hận ba mình sao? - Kiều Chinh buông ra một câu buồn bã.

Cẩm Tú im lặng nhìn Kiều Chinh.

Quá lâu không thấy Du Lan quay lại. Cẩm Tú cố gắng gọi lớn:

- Có ai không, cứu tôi với...

- Để dành hơi đi, nếu không một lát nữa cô sẽ kiệt sức mà chết trước khi bọn họ trở lại đó - Kiều Chinh cười bảo - Lúc nãy cô không thấy sao, bên ngoài hoàn toàn vắng vẻ, dù cô có gào khản cổ thì cũng chẳng ai đến cứu đâu.

- Vậy giờ chúng ta phải làm sao? - Cẩm Tú sợ xanh mặt khi nghĩ đến viễn cảnh họ sẽ bị bỏ mặc ở nơi này.

- Đành chờ đợi thôi, dù sao họ cũng sẽ không để chúng ta chết - Kiều Chinh trấn an Cẩm Tú.

- Thật sao? - Cẩm Tú nghi ngại hỏi.

- Cô không cần tin cũng được - Kiều Chinh thờ ơ đáp.

Bỗng Kiều Chinh nhìn thấy một miếng thiếc cũ nằm chỏng chơ dưới đất, cho rằng vẫn có thể sử dụng nó để cắt dây thừng nhưng Cẩm Tú đã nhanh chóng dậm chân lên. Kiều Chinh bèn bảo:

- Nhấc chân lên, tôi muốn lấy miếng thiếc kia.

Cẩm Tú khẽ nói:

- Cắt dây ình trước mình sẽ cắt dây giúp Chinh.

Kiều Chinh lườm Cẩm Tú một cái, đến giờ phút này mà Cẩm Tú còn nghi ngờ cô, nhưng rồi cô vẫn thở dài bảo Cẩm Tú:

- Đưa tay lại đây.

Cố gắng thật lâu, Kiều Chinh mới cắt dây được cho Cẩm Tú, Cẩm Tú được mở dây trói thì mừng rỡ, nhào đến bên cửa tìm cách mở cửa. Kiều Chinh nghiêm mặt hô lớn:

- Cởi trói.

Cẩm Tú hơi xấu hổ vội đến cởi trói cho Kiều Chinh. Tay thoát khỏi sợi thừng, Kiều Chinh thoải mái hơn nhiều, cô đứng dậy xoay xoay cổ tay mình một cách bình thản, Cẩm Tú sốt ruột hỏi:

- Giờ chúng ta làm sao mà thoát?

Kiều Chinh không đáp, cô cúi người nhìn xuống bộ váy cưới, đưa tay xé mạnh. Bộ váy cồng kềnh nhanh chóng trở thành chiếc váy ngắn chân thoải mái.

Cẩm Tú thấy Kiều Chinh không có chút biểu hiện muốn thoát khỏi đây nào liền giận dữ nói:

- Chinh muốn cởi trói là để xé bộ váy cưới này sao?

- Đúng vậy.

Kiều Chinh nói rồi ngồi dựa lưng nhắm mắt tĩnh lặng. Cẩm Tú thở dài bất lực, ngoài cách chờ đợi như Kiều Chinh nói ra chẳng còn có thể làm gì nữa. Cô cũng ngồi xuống bên cạnh nhưng lại không có thói quen tĩnh lặng như Kiều Chinh, loay hoay một lúc cô lại lên tiếng:

- Mình có chuyện không hiểu. Năm đó chẳng phải Chinh là người sảy thai hay sao? Chẳng phải vì thế Chinh mới sợ trẻ con, vì thế mà phát điên hay sao, sao Chinh lại nói với Cảnh Phong đứa bé đó là em của Chinh chứ?

Kiều Chinh vẫn nhắm mắt thật lâu, lát sau cô mới mở mắt ra, ánh mắt chất đầy đau thương:

- Năm xưa, khi tôi hỏi mẹ có hận ba vì đã ngoại tình với cô không? Mẹ tôi nói cho tôi biết bà đã mang thai nên chỉ mong ba tôi trở về nhà bình an. Vì thế tôi mới đến nhà đứng chờ anh ta dưới trời mưa cầu xin anh ta tha cho ba tôi, để cả nhà tôi được ở bên nhau, em tôi ra đời không thiếu vắng ba. Thế nhưng các người mặc kệ sự cầu xin, vẫn hại chết ba tôi, mẹ tôi năm đó vì không chịu nổi cú sốc này mà sảy thai.

Kiều Chinh ngẩng đầu ngăn đi những giọt nước của hồi ức đau thương năm xưa, cô hít một hơi nói tiếp:

- Tôi vì chịu quá nhiều cú sốc cho nên mới bị trầm cảm.

Rồi Kiều Chinh quay sang Cẩm Tú cười mỉa mai:

- Sao hả? Giữa hai chúng ta ai mới là người đáng thương đây?

Cẩm Tú lặng thinh không đáp, mãi một lúc mới lên tiếng hỏi Kiều Chinh:

- Nếu đã chọn cách trả thù rồi vì sao còn buông tay?

- Buông tay... - Kiều Chinh vô thức lặp lại. Vì sao cô buông tay tha cho Cảnh Phong ư? Bởi vì cô phát hiện ra một chuyện khiến cô phải buông tay.

- Vì sao Chinh chọn cách nói ra sự thật cho Cảnh Phong biết để anh ấy nhanh chóng quay về cứu ông chủ Thạch?

- Có cứu được ông ta hay không thì còn chưa chắc - Kiều Chinh cười nhạt.

- Nhưng có cô trong tay thì chắc chắn bọn họ sẽ không dám tố cáo ba tôi đâu - Du Lan từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.

Kiều Chinh và Cẩm Tú giật mình quay đầu nhìn. Vẻ mặt Du Lan đanh lại khi thấy Kiều Chinh và Cẩm Tú đã mở trói được.

- Cuối cùng cô cũng trở lại rồi. Thế nào, ba cô vẫn bình an chứ?

- Bốp - Du Lan trợn mắt tát thẳng vào mặt Kiều Chinh một cái khiến cô ngã rạp xuống đất, Cẩm Tú sợ hãi co người lại. Du Lan hất mặt với tên đàn em ra lệnh - Lôi cô ta đi.

Tên đàn em bèn đi đến nắm tay Cẩm Tú lôi cô đứng dậy, Cẩm Tú lắp bắp hỏi:

- Cô định làm gì tôi?

- Thả cô ra - Du Lan không cười, nét mặt tức tối nói.

- Cô thả tôi thật sao? - Cẩm Tú nghi ngờ nhìn hỏi.

- Cảnh sát đang tìm cô, tôi có thể không thả cô hay sao? Cô khôn hồn thì im miệng đi nếu không thì đừng có trách - Du Lan lừ mắt đe dọa.

- Đã xảy ra chuyện gì rồi?

- Tôi không biết, là ba tôi ra lệnh thả cô ra, cô tự đi mà tìm hiểu.

- Cô định làm gì cô ấy? - Cẩm Tú ngoái lại nhìn Kiều Chinh ái ngại hỏi Du Lan.

- Chỉ cần cô ta bỏ ý định đeo bám anh Cảnh Phong, tôi sẽ thả cô ta ra - Du Lan hậm hực đáp.

Cẩm Tú nghe vậy thì cũng yên tâm quay người bỏ đi.

- Cảnh sát đã tìm đến cô tức là chuyện ông chủ Thạch làm ăn phi pháp đã bị lộ rồi. Cảnh Phong nhất định sẽ nhận tội thay ông ấy, cô phải ngăn cản anh ấy lại - Kiều Chinh nhìn theo Cẩm Tú vội vàng nói lớn.

Gương mặt bối rối sợ hãi, Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh rồi lại nhìn Du Lan không biết nên nói gì. Mặt mày Du Lan cũng tái đi, cô ta kinh ngạc hỏi:

- Cô nói như vậy là sao? Chẳng lẽ các người thật sự đã tố cáo ba tôi rồi à? Lập tức gọi người của cô, thông báo cho họ chuyện cô bị tôi bắt, ngăn họ lại. Nếu không đừng trách tôi đối xử nhẫn tâm với cô.

Kiều Chinh không đáp lời Du Lan, Cẩm Tú thấy vậy bèn đến trước mặt Du Lan nói:

- Thả cô ấy ra đi. Cô cũng đâu muốn Cảnh Phong bị bắt.

- Vậy còn ba tôi thì sao? Tôi không thể để ông ấy bị bắt được.

- Ba cô đã làm nhiều chuyện phạm pháp, ông ấy có bị bắt cũng đáng nhưng còn Cảnh Phong, anh ấy không đáng bị ở tù - Cẩm Tú gằn giọng nói.

Du Lan chấn động. Cô bối rối không biết lựa chọn thế nào giữa ba mình và Cảnh Phong.

- Chỉ có cô ấy mới ngăn mọi chuyện lại được thôi, hãy thả cô ấy ra - Cẩm Tú lấy hết can đảm cầu xin Du Lan.

- Không cần cầu xin cho tôi, bản thân tôi cũng không tin chắc mình có thể cứu anh ấy hay không? Dù có thả tôi ra cũng vô dụng thôi - Kiều Chinh cười nhạt.

Du Lan bối rối thấy rõ, cô ta đưa mắt hết nhìn vẻ lạnh nhạt của Kiều Chinh rồi nhìn vẻ cầu xin của Cẩm Tú, cuối cùng quay mặt nói:

- Hai cô cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn hai cô nữa.

Cẩm Tú mừng rỡ ra mặt, vội chạy đến đỡ Kiều Chinh đứng lên:

- Chúng ta mau đi thôi, phải ngăn Cảnh Phong đến đồn cảnh sát nhận tội.

Kiều Chinh rất hợp tác cùng Cẩm Tú, cả hai nhanh chóng đi nhanh ra khỏi cửa nhưng bản thân họ cũng không biết làm thế nào để có thể rời khỏi chỗ này nhanh nhất. Du Lan ở phía sau ra lệnh ột tên đàn em:

- Đưa họ đi mau đi. Họ muốn đi đâu thì đưa họ đến đó.

Cả bọn nhanh chóng lên xe, Cẩm Tú mượn điện thoại gọi cho Cảnh Phong nhưng không được. Kiều Chinh bèn giành lấy điện thoại của Cẩm Tú, cô gọi cho Long Sơn, cô tin anh nắm tình hình rõ hơn ai hết. Cô chỉ mới gọi tên anh, anh đã vội vàng hỏi cô:

- Em đang ở đâu? Anh muốn gặp em.

- Anh đến nhà em đi - Kiều Chinh bèn đáp. Trước khi vào nhà, cô nói với Cẩm Tú:

- Tôi chỉ có thể ngăn mẹ tôi đưa ra những chứng cứ thu thập được cho cảnh sát, những chuyện còn lại tùy thuộc vào các người.

Chiếc xe rời đi, Kiều Chinh xoay lưng đã thấy Long Sơn trước mặt, vẻ mặt anh hốc hác mệt mỏi, có lẽ đã đi tìm cô khá lâu rồi. Trên người anh vẫn giữ nguyên bộ đồ chú rể. Anh nhìn Kiều Chinh với vẻ mặt vừa nhẹ nhõm vừa đau buồn.

Kiều Chinh trước mặt anh trong chiếc váy cưới bị xé rách cũng không biết nói gì, chỉ cách đây mấy tiếng, họ vẫn là một cặp cô dâu chú rể xứng đôi.

- Anh đã biết hết tất cả rồi. Năm xưa là ba anh ăn hối lộ mà đẩy ba em vào con đường cùng, khiến ông ấy...

- Bỏ đi. Dù sao ba em cũng phạm tôi, em cũng không muốn truy cứu nữa. Lúc em rời đi, mẹ em có nói gì thêm hay không?

Long Sơn lắc đầu. Kiều Chinh nói tiếp:

- Long Sơn, anh là một chàng trai tốt. Cám ơn anh đã luôn chăm sóc cho em những ngày tháng qua. Em quả thật không xứng với tình cảm của anh. Em chỉ có thể cầu chúc anh được hạnh phúc mà thôi. Anh yên tâm đi, chuyện của ba anh, em sẽ không để mẹ em công khai ra đâu. Anh cũng nên tha lỗi cho ông ấy, dù sao ông cũng là một người cha tốt. Từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa, em nghĩ như thế sẽ tốt hơn.

- Bên anh đang tiến hành điều tra, lần trước anh ta có người nhận tội thay nhưng lần này sẽ chẳng may mắn như vậy đâu.

- Long Sơn, Cảnh Phong không phải là người chủ mưu đâu? Lão Thạch mới là người làm chuyện đó, anh hãy điều tra cho kĩ.

- Anh biết. Thật ra Hải đã thay anh ta nhận tội rồi.

- Cái gì? - Kiều Chinh giật mình nhìn Long Sơn. Cô không nghĩ lão Thạch lại bắt Hải đứng ra nhận tội như thế.