Nếu Như Yêu

Chương 13



Nếu Như Yêu -

Tác giả: Born

Ông chủ Thạch hơi tái mặt nhưng nhanh chóng lấy lại sắc mặt rồi khẽ cười:

- Tốt tốt, xem ra mày thật sự có ý định phản tao.

- Lúc trước thì không. Nhưng bây giờ thì có - Cảnh Phong buông ra một lời đe dọa.

Mặt ông chủ Thạch đen kịt lại, lão quẳng điếu thuốc xuống dưới chân mình sau đó dùng gót giày giẫm nát, giọng lạnh lùng:

- Tao không muốn nhìn thấy nó vào sáng ngày mai.

Hải và Thái đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng.

- Sao hả? Hai đứa bây không nghe tao nói gì à? - Ông chủ Thạch quắc mắt nhìn Hải và Thái.

Thái còn đang lưỡng lự thì Hải đã lao đến bên Cảnh Phong tung ra một cú đấm, quá bất ngờ, Cảnh Phong ngã nhào xuống đất. Ngay khi Hải giơ chân định đá Cảnh Phong cú chốt thì một ánh đèn lóe lên. Ánh đèn như ánh sáng sân khấu khi kết thúc một màn gay cấn. Tất cả đều giơ tay che mắt, hướng về phía chiếc xe lạ. Ở bên này, ông chủ Thạch khẽ cau mày.

- Ồ, anh Thạch, lâu quá không gặp, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nhìn người đàn ông bước xuống xe, ông chủ Thạch lấy lại vẻ mặt hớn hở giả tạo của mình:

- Anh Nghiêm, lâu quá không gặp, dạo này anh vẫn khỏe chứ?

- Tất nhiên. Còn anh, dạo này nghe nói công việc làm ăn bên anh rất khá - Ông Nghiêm cũng nhiệt tình bắt tay ông chủ Thạch, hai cánh tay vừa chạm nhau liền siết chặt như thể kẻ nào rút tay trước thì thua cuộc.

- Cũng nhờ anh Nghiêm nhường à thôi - Ông chủ Thạch cười đáp.

Ánh mắt cả hai giao nhau sắc lẹm.

Cảnh Phong lúc này đã lảo đảo đứng dậy. Ông Nghiêm hất đầu về phía Cảnh Phong hỏi ông chủ Thạch:

- Chàng trai trẻ kia là ai? Cậu ta đắc tội gì với anh à? Sao lại cho người ra tay nặng như thế?

- Chỉ là một thằng nhóc ngỗ nghịch cần được dạy dỗ một chút thôi - Ông chủ Thạch nhìn Cảnh Phong, ánh mắt cũng khẽ quan sát xem ông Nghiêm và Cảnh Phong có quan hệ gì không?

- Đúng là lớp trẻ bây giờ không biết trên dưới gì hết, thật là ngạo mạn, coi trời bằng vung, tụi nó đâu biết, chúng ta ăn muối còn nhiều hơn chúng ăn cơm - Ông Nghiêm buông một câu tỏ ý đồng tình.

- Hừ... - Cảnh Phong nghe ông Nghiêm nói, khẽ hừ khinh miệt.

Ông Nghiêm cau mày, gã đầu trọc hùng hổ bước đến định trừng trị thái độ vô lễ với ông chủ mình của Cảnh Phong, nhưng ông Nghiêm đã giơ tay ngăn lại:

- Bỏ đi, dù sao cũng là người lớn, không cần phải chấp nhất với một thằng nhóc miệng còn hôi sữa làm gì. Nhìn nó bị ông chủ Thạch trừng trị như thế cũng như giúp chúng ta dạy dỗ nó rồi.

Ông chủ Thạch nghe vậy, liếc mắt nhìn Cảnh Phong và ông Nghiêm, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Giờ thì ông có thể tạm thời tin Cảnh Phong và ông Nghiêm không hề có liên hệ gì với nhau. Ông hất đầu:

- Hải, đưa mấy anh em đi điều trị. Từ nay chúng ta xem như không biết nó.

Thái nghe vậy, vội vàng chạy đến đỡ Cảnh Phong nhưng Hải đã hất tay Thái ra, Thái có chút bất bình với hành động của Hải từ nãy đến giờ nhưng trước mặt ông chủ, anh cố đè nén xuống. Lần này không kìm được, anh trừng mắt với Hải.

Ông chủ Thạch thấy vậy thì nghiến răng nhìn Thái nói:

- Nếu mày muốn có thể đi theo nó, tao không muốn nuôi một lũ vô ơn.

- Ông chủ, Thái chỉ niệm tình anh em bấy lâu mà thôi, dù sao cậu ấy cũng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ông bỏ qua cho cậu ấy lần này đi - Hải quay sang ông chủ Thạch nhẹ giọng cầu xin.

Ánh mắt ông chủ Thạch có chút hậm hực nhưng không nói gì, xem như chấp nhận lời cầu xin của Hải. Thái mím môi, tay siết chặt nhìn Cảnh Phong rồi nhanh chóng rời đi. Cảnh Phong quẹt máu ở khóe miệng, đưa tay ôm lấy vết thương rồi bước chậm rãi quay lưng ra về.

- Đưa nó đi băng bó vết thương đi - Ông Nghiêm hất đầu ra lệnh cho gã đầu trọc.

- Không cần - Cảnh Phong hất tay.

- Mày nên biết điều một chút đi, ông chủ tao có lòng tốt mà thôi - Gã đầu trọc đe dọa.

- Haiz, lòng tốt... Nói cho các người biết, lòng tốt trên đời này đều bị chó tha đi mất rồi - Cảnh Phong cười nhạt.

- Xem ra cậu mất lòng tin với con người khá nhiều nhỉ - Ông Nghiêm bước đến bên anh, ánh mắt thâm trầm nói - Tin ta đi, con trai à, đây là lòng tốt có điều kiện đó.

Nói xong ông bước đi thật nhanh về chiếc xe của mình, gã đầu trọc ở lại, hắn móc trong túi ra một tấm card nhét vào tay Cảnh Phong nói:

- Mày rất may mắn, ông chủ tao rất có hứng thú với mày. Nếu mày thích, hãy đến làm việc cho ông chủ tao, bảo đảm ông chủ sẽ không bạc đãi mày, hơn nữa... - Gã đầu trọc nói nhỏ vào tai Cảnh Phong mấy câu, sau đó cười nhạt quay đầu về xe.

Chiếc xe lại lần nữa lăn bánh lao vút vào màn đêm.

Trong đêm tối, chỉ còn tiếng gió và lá cây xào xạc. Cảnh Phong siết chặt tấm card trong tay mình, ánh mắt bừng lên một ngọn lửa.

Trên sân trường, Kiều Chinh lững thững bước một mình ra căng tin, cô mua hai hộp sữa ướp lạnh và một hộp bánh sandwich kẹp thịt. Một suất ăn lớn, trước đây cô và Cẩm Tú chia nhau, giờ đây một mình cô ăn quả thật không thể hết. Kiều Chinh thở dài. Là cô quá cố chấp khi quyết định yêu Cảnh Phong hay vì Cẩm Tú quá lo lắng khi cô ở bên Cảnh Phong?!

Đang suy nghĩ mông lung, không ngờ vừa bước đến cầu thang, cô đã giáp mặt với Cẩm Tú, trùng hợp là trên tay Cẩm Tú lại cũng cầm một suất ăn lớn giống như cô. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.

Đột nhiên cả hai cảm thấy không thể mất nhau.

Cuối giờ học, Cẩm Tú mời Kiều Chinh đến chỗ ở mới của mình.

Trước mặt Kiều Chinh là một căn nhà hai tầng khá đẹp nằm trong một con hẻm nhỏ sạch sẽ. Cẩm Tú hỏi:

- Thấy thế nào?

- Ừ, khá đẹp - Kiều Chinh gật đầu cười đáp.

- Ngồi đi. Mình đi lấy nước cho bạn - Cẩm Tú chỉ tay vào bộ ghế sô pha màu đồng.

Kiều Chinh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn bóng dáng của Cẩm Tú đang đi xuống bếp. Chẳng phải nhà Cẩm Tú rất nghèo hay sao? Vì sao lại có một căn nhà thế này?

- Nghĩ gì vậy? - Cẩm Tú bước ra, trên tay cầm hai li nước lọc mát rượi.

Kiều Chinh cười gượng lắc đầu đáp:

- Không có gì. Nhà đẹp quá!

- Ừ, mình rất thích - Cẩm Tú gật đầu, tay mân mê li nước lọc trên tay mình, đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà lần nữa.

- Căn nhà này... - Kiều Chinh e dè hỏi, cô cụp mắt xuống, cảm thấy dường như mình đang quá tò mò.

- Là nhà của Cảnh Phong - Cẩm Tú uống một hớp nước lọc rồi khẽ đáp - Anh ấy không muốn để mình phải sống chật vật trong nhà trọ. Dù sao anh ấy cũng bỏ trống căn nhà này lâu rồi, vì vậy mình dọn đến đây ở. Sẵn tiện giúp anh ấy chăm coi nhà cửa.

- Thì ra vậy, xem ra Cảnh Phong rất tốt với Tú - Kiều Chinh chợt hiểu ra.

Đột nhiên Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt chứa nhiều tâm sự. Kiều Chinh cũng hiểu, cô im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:

- Vẫn còn giận mình vì việc đó sao?

Cẩm Tú ngẩng mặt lên trần nhà, thở ra một hơi dài.

- Vì sao lại yêu Cảnh Phong? Người như anh ấy không thích hợp với Chinh đâu.

Cô biết chứ, không cần Cẩm Tú nhắc đi nhắc lại hàng ngàn lần, cô cũng hiểu rõ điều đó. Cô biết anh và cô là hai thế giới khác nhau, nhưng chính sự khác biệt đó lại khiến cô tò mò, muốn tìm hiểu thế giới của anh. Kiều Chinh nghĩ đến đôi mắt của Cảnh Phong, nó giống như một đáy vực thẳm sâu hun hút, một đôi mắt lạnh lùng nhiều cô đơn nhưng cũng chính đôi mắt ấy lại luôn khiến cô cảm nhận được sự dịu dàng như nước len lỏi từng chút một vào trái tim cô.

- Mình biết. Nhưng mình đã yêu anh ấy mất rồi, Tú bảo mình phải làm sao đây?!

- Tốt hơn hết, bạn hãy quên anh ấy đi - Cẩm Tú đột nhiên trở nên gắt gỏng đứng bật dậy lớn tiếng nói - Mình nói cho Chinh biết, mặc kệ Chinh yêu anh ấy hay không? Mình không muốn thấy Chinh cứ lảng vảng bên cạnh anh ấy.

- Vì sao? Vì sao cứ luôn miệng bảo mình rời xa anh ấy? Cho dù Tú có là em gái anh ấy đi chăng nữa thì cũng đâu có quyền ngăn cản mình không được ở bên cạnh anh ấy.

Kiều Chinh không ngờ Cẩm Tú lần nữa phản ứng mạnh đến thế, thái độ gay gắt của Cẩm Tú giống như một người đang ghen.

- Thật sự, Cảnh Phong không hề thích mình. Chỉ là mình yêu đơn phương mà thôi - Cô cười nhạt nhẽo.

Ánh mắt Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh có phần dịu lại nhưng giọng vẫn một mực ép buộc:

- Vậy càng tốt để Chinh rời xa anh ấy.

- Mình nghĩ mình không từ bỏ dễ dàng thế đâu.

Cẩm Tú bất ngờ sau câu nói tưởng như dửng dưng của Kiều Chinh. Cô nhất thời câm lặng, không biết nói gì. Ngay sau đó, Kiều Chinh dường như quên mất sự kiêu hãnh khi nãy của mình, nắm lấy tay Cẩm Tú cầu xin:

- Cẩm Tú, xin bạn hãy ủng hộ mình có được không?

Cẩm Tú lặng lẽ giật tay ra khỏi tay Kiều Chinh, cô quay lưng khẽ nói:

- Xin lỗi, mình nghĩ nếu Chinh quyết định như vậy, chúng ta sẽ không còn là bạn.

Sự lạnh lùng trong lời nói và cái quay lưng của Cẩm Tú khiến hồn cô chết lặng. Đúng lúc ấy điện thoại reo lên. Là Cảnh Phong. Cô vội vàng nghe máy, miệng khẽ gọi:

- Cảnh Phong.

Kiều Chinh còn chưa kịp hỏi, Cảnh Phong đã vội nói:

- Đến nhà anh đi - Giọng Cảnh Phong đầy mệt mỏi.

- A lô... Cảnh Phong...

Cô vội vàng tắt điện thoại lao đi nhưng bị Cẩm Tú giữ tay lại:

- Anh ấy làm sao thế?

- Mình không biết - Kiều Chinh lắc đầu đáp.

- Mau nói ình biết - Cẩm Tú quắc mắt nạt lớn, tay siết chặt tay cô.

- Anh ấy chỉ bảo mình đến nhà anh ấy thôi - Cô nhìn Cẩm Tú đáp.

- Đến nhà anh ấy?! - Cẩm Tú choáng váng lùi lại vài bước. Cô không ngờ Cảnh Phong lại gọi cho Kiều Chinh, chẳng lẽ anh thật sự yêu Kiều Chinh hay sao?

- Hình như anh ấy không được khỏe, mình phải đến xem anh ấy thế nào - Kiều Chinh quyết định như không chờ đợi thêm câu nói nào của Cẩm Tú.

- Mình đi cùng Chinh - Cẩm Tú hít một hơi thật sâu rồi nói như thở hắt ra.

Khi cả hai đến, cửa vừa mở Cảnh Phong đã ngã lên người Kiều Chinh, thân nhiệt anh nóng hơn lửa. Cô vội lay anh nhưng Cảnh Phong đã bất tỉnh rồi. Kiều Chinh vội vàng cùng Cẩm Tú đưa Cảnh Phong về phòng, đặt anh lên giường rồi giúp anh tháo giày ra. Cẩm Tú đưa tay sờ trán Cảnh Phong, cô khẽ kêu lên:

- Anh ấy sốt cao quá!

- Vậy phải làm sao? - Kiều Chinh lo lắng hỏi.

- Đi lấy một thau nước ấm và một cái khăn lau mặt nhỏ lại đây.

Khi vừa bước trở lại phòng, cô đã nghe tiếng Cẩm Tú quát lớn:

- Tại sao ông chủ lại cho người đánh anh ấy nữa chứ? Ông ta thật quá đáng, chỉ vì mỗi một việc nhỏ đó thôi mà có thể hành động như thế sao? Anh ấy cũng là muốn cứu người thôi mà.

Cẩm Tú nói thêm vài lời nữa rồi bực tức tắt máy, sau đó quay lại nhìn cô với ánh mắt tức giận vô cùng, nói gần như thét vào mặt Kiều Chinh:

- Kiếp trước Cảnh Phong mắc nợ gì bạn hả, tại sao bạn cứ đeo bám khiến anh ấy liên tiếp gặp nạn?! Lần này là lần thứ ba rồi nên vết thương mới thành ra nghiêm trọng thế này. Chẳng may bị nhiễm trùng, cánh tay này mãi mãi sẽ không dùng được nữa.

Kiều Chinh khẽ run run, cổ họng khô khốc không thể nói thành lời. Cô không ngờ sự xuất hiện của mình trong cuộc đời anh lại mang đến cho anh nhiều rắc rối như thế.

Cẩm Tú lau người cho Cảnh Phong xong, thân nhiệt của anh cũng tạm ổn định lại, cô bèn đứng dậy đi mua thuốc. Kiều Chinh ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt của anh, lòng cô nhói đau. Gương mặt anh dường như hóp lại, gầy hơn trước, thân thể còn có thêm nhiều vết bầm. Thế giới của anh, cô hoàn toàn không biết, một thế giới đáng sợ với chém giết, đổ máu, thanh toán lẫn nhau. Cô yêu anh là sai sao? Muốn ở bên anh lại đem phiền phức đến cho anh sao? Vì sao? Cả cơ hội được yên lặng ở bên anh mà cô cũng không thể có được ư? Nước mắt đau xót không ngừng tuôn lã chã trên gương mặt xinh đẹp của cô. Chúng rơi xuống thân thể nóng hổi của Cảnh Phong lại trở nên lành lạnh đánh thức cơn mê man, anh hé mắt nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của cô liền đưa tay chạm vào.

- Đừng khóc, đừng vì anh mà khóc.

Chưa từng có ai vì anh mà khóc. Vậy mà cô lại vì anh mà khóc, khóc đau lòng đến như thế. Tại sao người khóc vì anh lại là cô?

Kiều Chinh ngây người, cô khẽ run trước cái chạm nhẹ của Cảnh Phong, ngước đôi mắt đầy nước nhìn anh. Cô lặng im để trái tim mình run lên xao xuyến.

- Vì sao lại yêu anh? - Cảnh Phong thều thào hỏi - Cho anh một lí do đi.

- Nếu như tình yêu có thể lên tiếng, anh chắc sẽ biết được lí do. Còn em, em chỉ nghe theo trái tim mình mà thôi, trái tim em hiện giờ chỉ có hình bóng anh - Cô nắm lấy bàn tay Cảnh Phong đang áp vào má mình.

- Kiều Chinh, em chưa biết con người anh thế nào đã vội đặt tình yêu vào. Nếu một ngày em phát hiện anh dối lừa em, làm tổn thương em hay ở bên cạnh anh, em sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nhiều đau khổ thì em có hối hận không?

- Anh! Em không biết tương lai sau này sẽ ra sao. Em cũng không biết anh có lừa dối em hay không? Ở bên anh em có nguy hiểm và đau khổ hay không? Nhưng em biết, em yêu anh. Trái tim con người có nhiều ngăn, ngăn rụt rè, ngăn hèn nhát, ngăn dũng cảm, ngăn lí trí... Để yêu một ai đó, họ phải sử dụng một ngăn trong trái tim mình. Em dùng ngăn dũng cảm trong trái tim em để yêu anh, lấy hết sự dũng cảm của cả đời em để yêu anh. Cho nên, khi anh nói ra những điều này, em càng tin tưởng vào tình yêu của mình. Nếu anh lừa em, anh sẽ không lo nghĩ cho em như thế. Cho nên anh à, dù mai này ra sao, em đau khổ và gặp nguy hiểm thế nào, chỉ cần được ở bên cạnh anh, em sẽ không hối hận. Chỉ cần anh cho em cơ hội được yêu anh là đủ rồi.

Cả người Cảnh Phong run lên, anh trân trân nhìn cô. Trong khoảnh khắc, lời nói chân thành của cô như biến anh thành chàng trai trẻ đầy ước mơ về hạnh phúc và tình yêu, không phải con người đầy hằn thù và tổn thương nữa.

Kiều Chinh nhìn anh đang ngây người, luồn từng ngón vào tay anh, siết chặt lại, cô khẽ hỏi lần nữa:

- Có được không anh? Có thể dành cho em một vị trí trong trái tim anh không?

Cô nhìn anh chờ đợi, đôi mắt đẫm lệ nồng cháy tình yêu, lí trí của anh đã bị ánh mắt ấy thiêu rụi, trái tim lại thổn thức dâng lên tình cảm bao trùm tất cả con người anh. Anh khẽ luồn tay qua eo ôm cô, cảm nhận sự ngọt ngào và cảm giác an toàn mà cô mang lại.

- Cho anh một chút thời gian được không?

- Được - Kiều Chinh khẽ gật đầu trên vai anh đáp. Đây là lời hứa hẹn ngọt ngào nhất mà cô từng biết.

“Có sống mới biết cuộc sống tươi đẹp, có yêu mới biết tình yêu mãnh liệt biết chừng nào, hãy sống vì một người và hãy yêu vì người đó chỉ có thể là anh” - Cô thích câu nói này và giờ khắc này, Kiều Chinh đã chắc chắn một điều: người cô yêu nhất, đáng để cô đánh đổi nhất là anh.

Cẩm Tú vừa đi, cô chợt nhớ ra là quên dặn Kiều Chinh vài điều khi chăm sóc người ốm nên quay lại. Nào ngờ chứng kiến một cảnh tượng mà cô không hề mong đợi. Cô lặng lẽ nép vào một góc, dựa người vào tường, ngửa mặt lên cao ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra:

- Cảnh Phong! Em hi vọng là anh đang đóng kịch.

Khi Kiều Chinh đã rời đi, Cảnh Phong ngã người trên giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà. “Cảnh Phong! Kiều Chinh là con bài tốt nhất của chúng ta hiện nay. Anh đừng chần chừ nữa”, lời của Hải đêm qua không ngừng thôi thúc anh. Bàn tay Cảnh Phong siết chặt, mắt anh nhắm lại. Có những thứ một khi đã quyết định rồi thì không còn cơ hội quay đầu lại. Anh bất giác thấy đầu óc mình trống rỗng, kéo hộc bàn lấy ra một khung hình. Trong khung hình là nụ cười hạnh phúc của ba mẹ và em gái anh. Nếu không phải vì bị kẻ đó lừa, ba anh cũng không đến nỗi ngồi tù rồi phẫn uất mà tự vẫn, nhà cửa cũng không bị tịch thu, em gái anh chắc chắc sẽ không chết. Mẹ anh cũng không vì thế mà phát điên, anh cũng không phải sống cuộc sống giang hồ rẻ rúng này. Món nợ này là kẻ đó nợ anh, anh nhất định phải bắt hắn trả lại gấp đôi.

Cảnh Phong nhấc điện thoại lên gọi cho Cẩm Tú, Cẩm Tú vừa nhấc máy, anh đã khàn giọng hỏi ngắn gọn:

- Em đã thấy?

- Em đã thấy anh ôm cô ấy - Cẩm Tú nghèn nghẹn giọng đáp, im lặng vài giây mới nói tiếp - Cảnh Phong, anh nói cho em biết đi, đó không phải là sự thật đúng không? Là anh đang làm theo kế hoạch của anh Hải đúng không?

Cảnh Phong im lặng, khoảnh khắc này như bóp nghẹn trái tim Cẩm Tú.

- Đúng thế - Cảnh Phong cuối cùng cũng trả lời.

Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm, cô vội nói:

- Cảnh Phong! Em sẽ giúp anh. Bởi vì, em yêu anh.