Nếu Như Ta Thuộc Về Nhau

Chương 8-2: Thanh mai PK Hôn thê (2)



Xe chạy thẳng lên núi Lạc Hà, lúc này đây biệt thự của Tống gia đã đầy đủ quan khách, từ các bậc trưởng bối đến những tiểu thiếu gia, tiểu thư giàu có của đại gia tộc. Cũng đúng thôi, hôm nay là tiệc đính hôn của Tống An Kiệt và tiểu thư Tô gia Tô Bối Bối mà. Trước cổng biệt thự lại là cảnh tượng náo nhiệt khác, dường như cô và anh đã đến muộn một chút rồi thì phải, cô nghe có tiếng tranh cãi. 

Bản tính tò mò thôi thúc cô muốn lại gần để xem nhưng cánh tay kia lại bị anh giữ chặt. Anh không cản cô đứng xem nhưng không cho cô lại gần đám đông hỗn độn kia, có lẽ vì sợ đôi giày cao hơn 10 phân này khiến mỹ nữ như cô phải té ngã. 

Cô quan sát một chút rồi chợt nhận ra, à, người phụ nữ đang ôm đứa trẻ một tuổi trong tay tự nhận là con trai của Tống An Kiệt, cô tamuốn cho con trai mình nhận tổ quy tông. Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, cô ta nghĩ rằng trò mèo này lại qua mắt được những con cáo già của Tống gia kia sao? Dường như từ nãy đến giờ chỉ có một mình cô tagào thét, tiếng khóc nức nỡ của đứa bé, người Tống gia đâu rồi? 

Đứng tiếp cô ta chỉ có một vị quản gia già, vẻ mặt điềm nhiên tựa nhưchứng kiến cảnh này hơn trăm lần.

-     Mỹ Lệ tiểu thư, thiếu gia đã nói đứa trẻ này không liên quan đến cậu ấy, xin cô hãy mang con của cô rời khỏi đây. Hôm nay là ngày vui của thiếu gia!

-     Cái gì? Tống An Kiệt, anh mau ra đây, anh là đồ bại hoại quất ngựa truy phong. Lúc quen tôi sao anh không nói những lời như thế hả? Anh hại tôi chưa chồng mà có con, giờ lại muốn trối bỏ trách nhiệm?

Tiêu Mỹ Lệ đã rơi vào thế yếu, cô ta biết mình ở đây chỉ làm trò cười cho đám nhà giàu này, nhưng cô không cam tâm, dựa vào cái gì cơ chứ? Luận mỹ mạo, cô đây có thua gì Tô Bối Bối, chỉ là cô ta hơn cô một người cha mà thôi. Cô không cam tâm.

-       Mỹ Lệ tiểu thư, tôi lặp lại một lần nữa, nếu như bây giờ cô không rời khỏi đây tôi bắt buộc phải gọi bảo vệ, đến lúc đó e rằng sẽ ảnh hưởng đến cả đứa trẻ và cô! 

Sau khi nhận được một cuộc điện thoại lão Tống trở nên gay gắt hơn, không còn sử dụng giọng điệu mềm mỏng như trước.

-     Tôi...

-     Cô nói đứa nhỏ này là con của Tống An Kiệt?

Nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay đã xuất hiện, ngoài dự đoán của mọi người, đó lại là Tô Bối Bối, hôn thê của Tống thiếu gia. Chẳng phải trước tình huống này cô ta phải ở trong phòng khóc lóc, oán trách hay sao? Nhưng nhìn vẻ mặt của cô ta tràn đầy hứng thú?

Mỹ Lệ vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra cô ta là ả đàn bà dụ dỗ Tống An Kiệt. Nếu không có cô gái này thì hôn thê của Tống thiếu gia phải là cô. Nhưng mà cô biết lúc này không thể làm căn, chỉ có thể cố hết sức đưa tiểu Ý vào Tống gia trước.

-     Tô tiểu thư, tôi không cố ý đến vào lúc này, nhưng cô hiểu mà, tôi là một người phụ nữ, một thân một mình nuôi một đứa nhỏ đã rất khó, nay mẹ tội lại bệnh nặng. Tôi không thể nào làm khác....

Tô Bối Bối cắt ngang lời nói của cô ta ngay lập tức, màn diễn này cô xem qua ở rất nhiều phim truyền hình rồi, kĩ sảo diễn của Mỹ Lệ quá tệ đi mà, hèn gì cô ta lăn lộn trong giới giải trí 10 năm qua vẫn không phất lên được.

-       Tôi chỉ hỏi cô một vài câu hỏi, nếu cô trả lời được...Tôi sẽ nhận đứa bé này, sau này nó sẽ là con của tôi và Tống An Kiệt. Còn nếukhông phải, mời cô theo bảo vệ rời khỏi đây...đích đến sẽ là...Đồn...Cảnh...Sát! Cô hãy suy nghĩ cho kĩ!

Lời nói của Tô Bối Bối ít nhiều cũng làm cho cô ta run sợ, nhưng đâm lao thì phải theo lao, đã đến bước đường này thì quay lại cũng chỉ có vực sâu vạn trượng.

-     Cô hỏi đi!

Tiểu Ý nhìn thấy mẹ và dì này không cãi nhau như ban nãy thì nín khóc, đôi mắt tròn xoe xoay chuyển tìm kiếm trong đám đông một bóng dáng quen thuộc, phải rồi, baba của nó, nó phải đến tìm baba. Do mọi người quá chú tâm vào cuộc tranh tài của hai vị mỹ nữ mà không ai để ý đến sự biến mất của cậu bé, trừ Alan.

-     Lần cuối cùng cô lên giường cùng Tống An Kiệt là khi nào?

Tất cả mọi người đều không ngờ tới một tiểu thư danh môn như Tô Bối Bối lại có thể mặt không đỏ mà hỏi câu hỏi tế nhị như thế. Chính Mỹ Lệ cũng không ngờ được, cô ta khác xa tưởng tượng của cô.

-     Là khoảng bốn năm trước!

-     Tôi muốn một con số cụ thể!

Mỹ Lệ không ngờ con nhóc này lại khó đối phó như thế, làm sao cô có thể trả lời được cơ chứ?

-      Được, vậy tôi hỏi cô...trên người Tống An Kiệt có vết bớt nào không?

Vết bớt? Cô không nhớ rõ, lần đó cả hai người họ lăn lộn trên giường, đèn trong phòng tắt hết, xung quanh tối đen, cô chỉ lờ mờ nghe người ta gọi anh là Tống An Kiệt. Vậy là bao năm nay cô âm thầm sinh con, nuôi con với giấc mơ một ngày nào đó sẽ được bước vào cổng Tống gia.

-     Có, anh ta có một vết bớt?

Tô Bối Bối bật cười.

-     Vị Mỹ Lệ tiểu thư này, cô chắc chứ?

Tiếng cười của Tô Bối Bối dấy lên sự nghi ngờ trong lòng cô ta, lẽ nào cô ta nhớ sai?

-     Chắc chắn!

-     Ồ, cô đáp đúng rồi đó!

Lúc này hạ nhân đã mang đến một chiếc ghế cho Tô Bối Bối, cô vừa đùa nghịch móng tay vừa hỏi.

-     Câu hỏi cuối cùng, đứa trẻ đó, bao nhiêu tuổi rồi?

Mỹ Lệ bật cười, cô ta thật sự ngu ngốc, câu hỏi thế mà cũng hỏi được hay sao?

-     Tiểu Ý năm nay đã ba tuổi rồi.

-     Ba tuổi? Có nghĩa là lần ấy là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng?

-     Phải! Cô ta nhẹ giọng trả lời, nên nói là cô ta may mắn hay xui xẻo đây?

Tô Bối Bối chống tay lên thành ghế, đưa mắt về xa xăm như nhớ vềmột kỉ niệm nào đó.

-     Tháng 9 năm 2XXX, Tống An Kiệt gặp tai nạn giao thông trên đường đến viện Y khoa Anh Quốc. Anh ta hôn mê suốt một năm trời...Vậy thử hỏi đứa trẻ đó là do anh ta xuất hồn về XXOO với cô sao?

-     Cái gì?  

Rõ ràng thông tin vừa được đưa ra đã gây chấn động đến tất cả moi người, bao gồm cả Tống quản gia, thiếu gia từng bị tai nạn sao? Đúng rồi, có một quãng thời gian thiếu gia không liên lạc về nhà, lão gia lại thường xuyên bay sang Anh quốc, phải rồi.

Mỹ Lệ vẫn không cam tâm tình nguyện chịu thua như thế, cô ta cố cãi lại.

-     Chuyện này chỉ do một mình cô nói, ai có thể làm chứng?

Tô Bối Bối bật cười, lắc đầu rồi quay lưng trở vào trong, trước khi đi không quên để lại một câu.

-     Lời của chúng tôi tức là bằng chứng!

Tất cả mọi người đều biết “chúng tôi” ở đây là ai, đó là toàn bộ giới tài phiệt của thành A, giai cấp thượng lưu đứng ở tận cùng thế giới, trong cái xã hội này...người có tiền mới là người quyết định.

Đám đông giải tán, Mỹ Lệ la hét khi bị bảo vệ lôi sềnh sệt như một con búp bê vải, cô ta cực khổ sinh ra một đứa bé, đứa bé đó lại không mang lại cho cô ta chút lợi lộc nào? Tại sao? Tại sao chứ?

Lúc này ở một góc biệt thự có một người lớn và một đứa nhỏ đang đấu mắt với nhau, sau một hồi đưa nhỏ kia cũng khóc thành tiếng. Người lớn thật xấu, người lớn ăn hiếp cậu. Cậu muốn đi tìm ba.

-     Nín, nếu không chú sẽ ném cháu cho cá mập ăn thịt!

Alan không hề ghét trẻ con, chỉ là anh không thích những đứa trẻ khóc nháo, mặt mũi tèm lèm như thằng nhóc này. Dường như lời đe dọa của Alan đã có tác dụng, tiểu Ý nức nở thành từng tiếng một, không dám khóc to nữa.

-     Hức..hức..chú nói..hức..tìm ba..hức...cho...hức..hức..cháu.

-     Chú vẫn đang tìm ba cho cháu đây thôi! Nói cho chú biết, ba cháu có thường xuyên đến gặp cháu không?

-     Hức..có...có...hức..

-     Tốt, vậy ba cháu có đi cùng người nào khác không? Nếu cháu nói dối, cháu biết gì rồi chứ?

-     Hức..dạ biết...hức..cháu không biết...

Alan đã dần cảm thấy mệt vì thằng nhóc này, nếu biết phiền toái nhưthế anh đã để cho cô làm rồi, dù sao cô cũng là phụ nữ, biết đâu thiên chức người mẹ nổi  dậy? Rồi anh liên tưởng đến dáng vẻ cô ôm con, dạy con mình gọi mẹ...bất giác anh bật cười.

-     Boss, anh trốn ở đây làm gì? Thằng nhóc này...chẳng phải tiểu Ý sao?

Cô đã rất vất vả để đi tìm anh, đi đến mức hai chân sắp mỏi nhừ rồi, đôi giày này quá cao, nếu không cẩn thận sẽ bị té ngay, đến lúc đó e rằng cô sẽ trở thành trợ lí đoản mệnh thứ hai của anh.

-     Em lại đây! Alan ngoắc tay ra hiệu cho cô rồi chỉ tay về phía đứa nhỏ.

-     Dỗ nó nín khóc, hỏi nó có phải ba nó tên là Ưng.

Cô tròn xoe mắt nhìn anh, kêu cô đi giao tiếp với một đứa nhỏ sao? Còn phải hỏi nó ai là ba nó? Trời ạ, thì ra dáng vẻ chật vật của anh là đang “hỏi cung” tiểu Ý sao? 

Cô lại gần tiểu Ý, vỗ về tấm lưng nhỏ bé, thấy thằng bé không kháng cự, cô ôm  thằng bé vào lòng.

-     Tiểu Ý ngoan, nín đi nào, dì thương nhé, tiểu Ý ngoan dì sẽ dẫn tiểu Ý đi tìm ba được không?

Tiểu Ý không tin tưởng ông chú này nhưng với dì xinh đẹp này cậu bé lại bất giác gật đầu, có lẽ, dì ấy có hơi ấm của mẹ.

-     Được ạ!

-     Thế tiểu Ý ngoan, nói cho cô biết ba con có phải gọi là Ưng không? Cô phải biết tên mới có thể giúp con tìm được ba.

Tiểu Ý gật đầu, rồi vùi mặt vào tóc cô, cô cổ cô chặt đến mức cô cảm thấy ngợp. Cô không đẩy cậu nhóc ra, chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của tiểu Ý. Trẻ con vừa mới khóc một trận rất dễ mệt mỏi, ngủ là điều hiển nhiên. Cô đặt tay lên môi, ra dấu anh im lặng, cô ôm tiểu Ý tiến về phía trước. Trước tiên phải tìm chỗ cho thằng bé mới được, không thể để nó bơ vơ ở đây, mẹ nó..ít nhất cũng phải một hai ngày sau mới ra tù.

-     Kami, em làm gì vậy? 

Nhìn thấy Kami từ xa, La Lan đã gọi lớn. Alan nhanh chóng tiến lại gần La Lan thì thầm, một lát sau cô ấy đến trước mặt cô ra hiệu mình sẽ bế đứa bé. La Lan thì thầm.

-     Em an tâm, chị sẽ đưa đứa nhỏ này về nhà, khi nào xong việc hãy đến đón nó!

Đúng lúc này chuông đồng hồ điểm 9 giờ, tiệc đêm bắt đầu rồi.

Cô cùng anh sóng vai nhau tiến vào đại sảnh, từng bước chân phối hợp nhịp nhàng ăn ý tựa như đang kiêu vũ. Mọi người đều thắc mắt cô gái nhỏ bên cạnh đại luật sư là ai, chẳng phải vị trí này bình thường luôn là của Diệp tiểu thư hay sao?

Một vài người quen của Alan tiến đến, anh nhàn nhạt bắt tay với họ, giới thiệu đơn giản.

-     Kami, thư kí mới của tôi!

Cô gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.

-     Xin chào, tôi là Trần Ngạn Sinh, là bạn học đại học với Boss của cô. Cô có thể gọi tôi là lão Tam.

Cô quan sát người đang giới thiệu về mình, cao 1m80, ngũ quan hài hòa, thân hình cân đối, cười rất tươi. Anh ta thuộc tuýp người thân thiện, làm bạn với con người này cũng rất được nha.

-     Chào, tôi là lão Lục, Phan Chương Dương, thẩm phán.

Lạnh lùng, là băng sơn mỹ nam nha! Không ngờ trên đời này lại còn có người đẹp ngang ngửa với Alan, nhưng so khí chất thì Alan vẫn hơn. (=:) Em biết mà, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi!)

-     Alan, anh đến từ lúc nào vậy?

Người cô không mong đợi xuất hiện cũng đã đến, Diệp Cẩn Chi, làm sao cô quên cô ta có một tầng quan hệ với Tống gia cơ chứ?

Diệp Cẩn Chi dò xét cô gái đứng bên cạnh Alan, trông rất quen mắt, cô gái này rất đẹp, da rất trắng...phải rồi, là mỹ nhân trên máy bay. Vừa rồi cô đã nghe anh giới thiệu với mọi người cô ta là thư kí,  nhưng mà chẳng phải trước giờ anh không tuyển nữ thư kí sao? Tại sao từ nãy giờ anh không lên tiếng?

-     Anh...

Alan cảm thấy hơi nhức đầu, anh vốn không ngờ sẽ gặp Diệp Cẩn Chi ở đây, anh không quan tâm đến việc mọi người sẽ nghĩ gì, chỉ lo lắng với tính cách hiếu thắng của cả hai cô gái này sẽ dẫn đến đại loạn bữa tiệc của Tống gia. Dự định của anh sẽ bị lệch khỏi quỹ đạp của nó.

-     Cô ấy là thư kí của anh, đến buổi tiệc này là một phần công việc của cô ấy!

Diệp Cẩn Chi còn muốn hỏi thêm rằng: Cô ta là thư kí..Thế em là gì?

A Tam thấy tình huống không mấy tốt đẹp này liền gợi ý, không ngờ lại đấy mạnh mâu thuẫn giữa các cô.

-      Khiêu vũ rồi, lão Tứ mau mời quý cô xinh đẹp kiêu vũ cùng cậu.

Alan cảm thấy điều này vô cùng nhàm chán, vốn định cất bước đến một góc yên tĩnh để quan sát thì cuộc đấu võ mồm của hai cô nàng Kami và Diệp Cẩn Chi lại bùng nổ

-     Bạn nhảy của anh là ai?

-     Chị ngốc à, tôi là hôn thê của anh ấy cơ mà?

Lắng nghe giai điệu vừa nổi lên, cô mỉm cười đắc thắng: -  Em gái, em có thể nhảy điệu Jive?

Diệp Cẩn Chi đỏ mặt, quả thật cô không  biết nhảy điệu Jive, lần này thật sự cô phải nhìn anh Alan kiêu vũ với chị ta? Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã cảm thấy chị ta tràn đầy địch ý với mình, rõ ràng chị ta có ý đồ với Alan, cô không thể để chị ta cứ dính lấy hôn phu của mình nhưhình với bóng như vậy, đó là vị trí của cô kia mà?

-     Tôi biết nhảy điệu Jive....Nhưng tôi sẽ không nhảy....

Câu nói của anh bị gián đoạn bởi cái nhìn tóe lửa của cô, lúc này trông cô chẳng khác nào con mèo bị giẫm phải đuôi. Cô nghiến răng hỏi anh:

-     Tại sao anh không nhảy?

Phải, anh biết nhảy vậy mà không muốn nhảy cùng cô, chả lẽ anh sợ hôn phu của mình giận à? Rồi cô tự giễu cợt mình, Kami, cô là ai? Cô chỉ là một thư kí có cũng được không có cũng không sao, nhiệm vụ của cô chỉ là thay anh tiếp rượu, thay anh chú ý lão già Tống Uy Long kia thôi. Cô cho rằng mình và anh đã xa nhau quá lâu, ông trời rủ lòng thương cho cô gặp lại anh, cô phải nắm lấy cơ hội để khiến anh nhớ lại kí ức. 

Nhiều năm qua cô ngang ngược tung hoành hắc bạch hai đạo, không ai có khả năng khiến cô dừng chân lại dẫu một phút, cô thông minh, quyết đoán, bản lĩnh. Nhưng chỉ có bản thân cô biết khi đứng trước anh, cô chỉ là một thiếu nữ khao khát được yêu thương mà thôi, trí thông minh của cô giảm sút đáng kể, cô ghét điều đó. 

-     Là thư kí của tôi, em không hề biết chân tôi đang bị thương?

Cô hoảng hốt nhìn xuống chân anh, rõ ràng anh rất bình thường mà, chân anh bị thương lúc nào cô không biết? Hay đó là di chấn của vụ tai nạn? Không được, cô phải áp tải anh vào bệnh viện kiểm tra tổng thể, có cô ở đây anh chắc chắn phải luôn khỏe mạnh và an toàn nhất

-     Anh bị thương sao? Lúc nào, mau, mau theo em đến bệnh viện! 

Diệp Cẩn Chi hốt hoảng, vội vàng xoay quanh anh hỏi han. Chỉ có cô biết anh đến buổi tiệc này vì mục đích gì, lúc này cô là thư kí của anh, cô phải đảm nhận tốt trọng trách của mình.

-     Anh nếu cảm thấy không khỏe cứ theo cô ấy đến bệnh viện, em hứa sẽ mang về một kết quả khiến anh hài lòng!

Anh không ngờ trong lúc này một Kami mạnh mẽ, quyết đoán lại xuất hiện, cô rõ ràng đã chứng minh cho anh thấy cô là một người công tư phân minh, không hề như anh đánh giá ban đầu. Mỗi lúc anh lại cảm thấy cô càng lúc càng thú vị, giống như một cái bánh nghìn lớp, chờ người ta khám phá từng chút một. Anh xoa đầu Diệp Cẩn Chi, dặn dò.

-     Tối nay anh có việc, em ngoan ngoãn chơi đùa rồi về nhà thật sớm. Em hiểu mà, Cẩn Chi?

Mặc dù cử chỉ của anh rất ân cần nhưng ánh mắt sắc bén kia của anh lại khiến cô ta không thể nào không đồng ý, cô đã từng chứng kiến thủ đoạn tàn khốc của anh nên ít nhiều cũng biết giới hạn của mình ở đâu. Cô nên đi tìm bạn bè của mình chơi đùa, bàn bạc cách hạ gục “quả bom nổ chậm” người Nhật kia.

Nhìn thấy Cẩn Chi rời đi cô mỉm cười đắc thắng, Diệp Cẩn Chi, mặc dù trên lí thuyết chúng ta hòa...nhưng cả cô và tôi đều biết, tôi thắng rồi.

-     Em còn ngẩng người ra đó làm gì? Mau đi theo tôi.

Anh hặng giọng, đánh thức cô nàng đang mơ mộng ở tận tầng mây xa xôi nào đó trở về với thực tại, thời gian không còn sớm nữa.

-     Boss, cảm ơn anh!