Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 47



Cuối cùng thì Tiêu Nhiên vẫn ôm tâm trạng lo lắng bất an mà trốn chạy khỏi mối quan hệ giữa hai người, cô đã sớm nghĩ tới có một ngày mình sẽ như thế này. Nhất định phải cười nhạo mình không hề có chút can cảm, thế nhưng lần này còn đau lòng hơn trước kia.

Không tiếp tục mở điện thoại di dộng, hoặc nên nói là cô không dám.

Từ trước đến nay, trong các mối quan hệ, Dĩ Nặc đều luôn nắm quyền chủ động, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ, đã quen với việc người khác trả giá cho anh, quen với việc người khác nhân nhượng anh, quen với việc nói gặp lại -- chỉ có lần này là ngoại lệ thôi......

Từ khi lên máy bay, Nhược Hạo đã bắt đầu xem tạp chí, Tiêu Nhiên rất mệt mỏi đang nhắm mắt ngủ, nhưng mà anh lại có thể nhìn ra được, cô không hề ngủ. Suy nghĩ một chút, đúng là lúc trước mình đã rút lui quá dễ dàng, kết quả, đến bây giờ hai người họ vẫn nói tạm biệt, có phải chuyện này nói cho anh biết, mình rút lui là sai lầm ư?

Nhưng mà sau khi anh nhìn thấy Tiêu Nhiên đau lòng và kiên cường như thế, anh cũng khổ sở thay cô, nhưng anh không ai ủi cô. Bởi vì biết, an ủi không cần thiết sẽ bị người ta ghét bỏ, khuyên bảo qua loa lấy lệ càng là chuyện không nên làm.

Thật may là hai người cùng nhau đến Newyork, trong khoảng thời gian này, anh có thể ở bên cạnh cô.

Có lẽ ở dưới vùng trời xa lạ này, bọn họ sẽ có khởi đầu mới.

Ở sân bay.

Sau khi Dĩ Nặc tức giận xong, lập tức gọi điện thoại cho mẹ. “Mẹ, mẹ có biết Nhiên Nhiên bay qua Mỹ không? Con muốn đuổi theo cô ấy.”

Mẹ Khương nghe con trai hỏi như vậy có chút kinh ngạc, sau đó lập tức cắt đứt lời nói không lý trí của con trai. “Con đừng làm bậy cho mẹ, lúc trước đã làm gì? Đến lúc này mới gấp gáp. Mẹ biết rõ chuyện này, mẹ với cha con mới tiễn con bé, con đang ở đâu?”

Nghe được cha mẹ mình tiễn cô ấy còn mình thì trước đó hoàn toàn không biết gì cả, Dĩ Nặc rất tức giận, cố nén lửa giận coi như nói chuyện bình thường với mẹ: “Con đang ở sân bay, chuẩn bị mua vé máy bay.”

“Hả? Con…… Thằng nhóc hồ đồ kia, còn công việc của con thì sao, đây không phải là diễn phim thần tượng!” Với phản ứng của con trai, mẹ Khương miễn cưỡng cho điểm đạt tiêu chuẩn, nhưng mà cung phản xạ của nó cũng quá dài, chờ người ta cách một Thái Bình Dương mới muốn theo đuổi, thật sự là không được. “Nhiên Nhiên nhờ mẹ chuyển đồ cho con, con có cần xem trước không?”

Dĩ Nặc khẩn trương hỏi: “Là cái gì vậy?”

Mẹ Khương trợn trắng mắt: “Làm sao mẹ biết được là đồ gì, mẹ lại không mở ra, mẹ và cha con vừa ra khỏi cổng sân bay, con nhanh tới đón chúng ta đi.”

Bất đắc dĩ đi ra khỏi cổng sân bay, Dĩ Nặc chở cha mẹ trở về nhà, vừa thấy mặt anh, mẹ Khương lập tức lấy lá thư Tiêu Nhiên đã giao cho bà, nhét vào trong tay anh, khó khăn lắm mới đợi đến khi về đến nhà, anh chạy nhanh vào thư phòng mở lá thư ra, là nét chữ phoáng khoáng xinh đẹp của Tiêu Nhiên.

“Dĩ Nặc, khi anh thấy lá thư này, lúc đó có thể em đang ở trên bầu trời Thái Bình Dương hoặc là đã đến nước Mĩ. Mặc kệ là lúc nào, chính là chúng ta đã cách nhau rất xa.

Những chuyện phát sinh gần đây, trong lòng chúng ta đều biết, đây là chuyện không thể tránh né. Cho dù chúng ta ở bên nhau, anh cưng chiều và yêu thương em, cũng không thể làm em hoàn toàn yên tâm. Dù là mỗi lần anh đều nói thật với em, nhưng em đã không khống chế được suy nghĩ của mình, luôn suy đoán có phải anh đang nhắn tin với cô ấy hay không, có phải trong lòng của anh có vị trí của cô ấy hay không, hay là đối với anh mà nói, em đều không thể bằng được cô ấy...... Có quá nhiều vấn đề, nó đã ép em tới mức em không còn là mình nữa. Mặc dù ở trước mặt anh, em luôn cố hết sức biểu hiện rộng lượng, nhưng trong lòng của em lại biết mình không kiên trì được bao lâu nữa.

Hôm đó anh to tiếng với em. Em cũng không hề tức giận. Chẳng qua chỉ cảm thấy anh đã đến giới hạn cũng là chuyện rất bình thường, dù sao các bạn gái trước của anh chắc chắn sẽ không quản anh nghiêm khắc như thế, cũng chưa bao giờ dám hoài nghi anh. Em làm như vậy, cho nên anh không còn kiên nhẫn nữa. Chuyện này em có thể hiểu. Nhưng anh có nghĩ tới em cũng đã đến giới hạn hay chưa? Mỗi lần đều nói với em, nếu như có chuyện gì không vui thì nói ra ngay, nhưng em lại không nói ra, bởi vì đó là không tin tưởng anh, càng không tin tưởng tình cảm của chúng ta. Cho nên em không nói. Hiện tại em thẳng thắn, em không thích bạn trai của mình dây dưa không rõ với bạn gái trước, không thích bạn trai luôn nhiệt tình đi giúp đỡ mỗi khi bạn gái trước cần giúp đỡ...... Có quá nhiều hành động mà em không thích, nhiều đến mức em cảm thấy mình như oán phụ, cả ngày nghi thần nghi quỷ. Lớn như vậy rồi, em chưa bao giờ không tự tin với mình như thế. Em cũng cần phải làm mình tự tin, đủ mạnh mẽ để xem nhẹ những áp lực mà em phải đối mặt khi ở bên cạnh anh. Bởi vì em có sự kiêu ngạo của chính mình, không muốn để chính mình xem thường chính mình, nếu như mà em không làm được, như vậy chúng ta ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc. Một Lam Tang đã làm cho chúng ta sứt đầu mẻ trán, sau này vẫn sẽ còn nhiều khảo nghiệm hơn, nhưng nếu thật sự không phải của em, vậy em cũng vui vẻ buông tay.

Có những chuyện em rất muốn cùng anh đối mặt, nhưng cũng có một số việc em nghĩ nên để một mình anh giải quyết sẽ thích hợp hơn. Nên giải quyết những kỷ niệm và tình cảm hiện tại như thế nào để tìm được sự cân bằng, đó là chuyện của anh, người khác muốn giúp cũng không được. Em lựa chọn đi Mỹ, không chỉ phấn đấu vì mục tiêu của mình, mà còn trong khoảng thời gian em ở đây, nói ngắn không ngắn mà nói dài không dài này, cách Thái Bình Dương, để suy nghĩ rõ ràng cuối cùng hai chúng ta có ý nghĩa gì với nhau.

Nếu như lúc em trở lại, chúng ta vẫn cảm thấy đối phương là một nửa kia của mình, vậy em tin tưởng, mặc kệ sóng to gió lớn gì, chúng ta cũng có thể chịu nổi.

Yours, Nhiên Nhiên.

PS: không cần cố gắng bay qua Mỹ trực tiếp kéo em về, bởi vì đây là giấc mộng của em, rất vất vả mới nhận được lời mời này, đây là cơ hội ngàn năm có một.

PPS: cũng đừng điện thoại cho em, em cảm thấy chúng ta đều cần thời gian và không gian để suy nghĩ rốt cuộc giữa chúng ta có nên tiếp tục hay không ......

PPPS: Chú ý sức khỏe, đừng uống quá nhiều rượu, mặt khác vận động chuyện đó quá nhiều nghe nói sẽ rụng tóc, hàm răng lung lay sớm hơn, anh nên tiết chế chút.”

Dĩ Nặc nhìn một trang giấy chi chít chữ, loáng thoáng thấy có dấu vết của nước mắt, Tiêu Nhiên vừa viết cái này vừa khóc sao? Trái tim của anh rất đau, vì Lam Tang, anh đã để Tiêu Nhiên nhận lấy quá nhiều gánh nặng, đây là chuyện anh không muốn thấy.

Cho đến tận bây giờ, Tiêu Nhiên luôn hiểu anh, luôn kiên định ủng hộ anh đi giúp đỡ Lam Tang. Anh cho là bọn họ đã có thể thản nhiên đối mặt với Lam Tang. Hiện tại anh mới biết thì ra là cô dối lòng nói những lời đó, chưa bao giờ để cho anh thấy cô để bụng, mà anh lại thật sự tin như thế! Thật sự là não bị sét đánh cho tàn mất rồi!

Chán nản ngồi ở trong thư phòng, Dĩ Nặc chỉ yên lặng ngồi đó.

Mẹ Khương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một mình anh ngồi ngẩn người, gọi anh một tiếng: “Con có biết mấy giờ Nhiên Nhiên bay đến đó không?”

Dĩ Nặc lắc đầu một cái, mẹ Khương bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện. “Đúng rồi, đồng nghiệp Tiểu Trịnh của con cũng bay cùng với Nhiên Nhiên, đúng lúc đến bên đó bọn họ có thể chiếu cố lẫn nhau ~”

Trịnh, Nhược, Hạo! Lại cùng bạn gái anh bay qua Mỹ......

******

Vẫn cứ phải đến giờ thì đi làm như mọi khi, hôm qua sau khi Dĩ Nặc bị mẹ dạy dỗ một trận, đã từ bỏ suy nghĩ muốn bay qua Mỹ kéo Tiêu Nhiên trở về. Mẹ Khương nói lời thấm thía với anh suốt cả buổi tối, cuối cùng lấy một câu nói tương đối kinh điển để kết thúc. “Bây giờ con đi theo cũng giống như không đi, Tiêu Nhiên không phải là loại con gái sẽ cảm động đến mức không phải con thì không lấy khi thấy con vứt bỏ mọi thứ xa xôi ngàn dặm chạy tới đó, suy nghĩ một chút xem phải làm thế nào để bắt được trái tim của con bé đi.”

Sau khi tính toán thời gian, Dĩ Nặc gọi điện thoại cho Nhược Hạo. Tín hiệu rất kém, nhưng mà vẫn kết nối được. Bên Nhược Hạo nghe rất ồn ào.

“Tôi là Khương Dĩ Nặc.” Giọng điệu của Dĩ Nặc rất không vui vẻ.

Đã sớm biết Dĩ Nặc sẽ gọi điện thoại cho mình, nhưng không ngờ vừa mới mở máy lên, cậu ấy đã gọi tới rồi. Nhược Hạo cười cười, nhìn Tiêu Nhiên ở chỗ chờ hành lý cách đó không xa, nói với Dĩ Nặc: “Cô ấy đang chờ lấy hành lý, cậu muốn nói chuyện với cô ấy sao?”

Haizz, mặc dù Dĩ Nặc rất muốn cúp điện thoại, không muốn để Nhược Hạo hả hê như vậy, nhưng ngại vì bây giờ ưu thế rõ ràng, cho nên giọng điệu không thể không dịu lại: “Nhiên nhiên, xin nhờ anh chăm sóc.”

Lại có thể không công kích, trong lịch sử đối thoại của hai người thì chuyện này có thể coi như là tình huống hiếm thấy. Xem ra chuyện Tiêu Nhiên ra nước ngoài, quảthật ảnh hưởng rất lớn đến Dĩ Nặc. Nhược Hạo cũng không nói khích lanh: “Tôi biết rồi, có tin tức gì, tôi sẽ nói cho cậu.”

“Cảm ơn, còn có chút chuyện muốn anh giúp một tay, tôi sẽ gửi đến hộp thư của anh, đến lúc đó kiểm tra và tải xuống, cảm ơn.” Giọng nói của Dĩ Nặc không còn hơi sức, nếu như có thể, những chuyện muốn Nhược Hạo giúp một tay này, anh tình nguyện để Nhược Hạo vĩnh viễn không biết đến.

Tiêu Nhiên thấy hàng lý sắp tới, gọi Nhược Hạo nhanh lên một chút đi, Nhược Hạo vội vàng cúp điện thoại, đi tới bên cạnh cô.

Địa chỉ của công ty cách trường học của Tiêu Nhiên không tính là gần, thật may là khách sạn mà công ty sắp xêp cũng không quá xa trường học của cô.

Trước khi Tiêu Nhiên ra nước ngoài đã liên lạc xong với sư tỷ rồi, muốn thuê một căn phòng của chị ấy, cách trường học cũng gần, hơn nữa còn là người quen nên tương đối an toàn. Đưa Tiêu Nhiên an toàn đến nhà của sư tỷ, Nhược Hạo không nán lại, chỉ là nói chuyện với sư tỷ tên là Tú Đình mấy câu, giúp đỡ Tiêu Nhiên lấy hàng lý xong lập tức rời khỏi.

Sư tỷ Tú Đình thấy Tiêu Nhiên có một thân sĩ Hộ Hoa Sứ Giả đẹp trai như vậy, không nhịn được nhiều chuyện hỏi: “Tiêu Nhiên, người đó là bạn trai của em hả? Sao trước đó chưa từng nghe em nói với chị?”

Vừa dọn dẹp căn phòng sư tỷ cho thuê, vừa trả lời: “Đó là một người bạn của em mà thôi, chị đừng đoán bậy, bạn trai của em còn ở trong nước đấy”

Tú Đình dựa vào cửa nhìn Tiêu Nhiên đang dọn dẹp “ừ” một tiếng, cười như không cười nói: “Chăm sóc như vậy còn đưa em tới tận đây, lại nhờ vả chị chiếu cố em thật tốt, điều này hiển nhiên không phải một người bạn bình thường nên làm. Xem ra anh ta có tình ý với em đấy ~ không suy nghĩ đổi người sao?”

Trên mặt chảy xuống vài giọt mồ hôi, Tiêu Nhiên quay đầu lại nhìn sư tỷ của mình. “Người ta đều nói thà phá mười ngôi miếu, cũng không hủy hoại một cặp tình nhân. Chị lại khen ngược, hôm nay em vừa tới, đã xúi giục em vượt tường ......”

Tú Đình vuốt vuốt mái tóc đuôi ngựa của mình, nhún nhún vai. “Any¬way, cuộc sống vui vẻ nhất là khi được làm những việc mình thích ~”

Tiêu Nhiên lắc đầu, mỉm cười tiếp tục dọn dẹp đồ của mình.

Đến khách sạn dọn dẹp xong xuôi, Nhược Hạo ngồi xuống kiểm tra hộp thư của mình. Khóa đào tạo phải hai ngày nữa mới bắt đầu, đúng lúc có thể thích ứng với giờ giấc, nghỉ ngơi một chút.

Trong email của anh có hơn mười mail chưa đọc, anh thấy mail Dĩ Nặc mới được gửi cách đây không lâu, click mở.

“Tôi có vài chuyện muốn nhờ anh giúp một tay, mặc kệ anh là đàn anh của tôi, hay là có quan hệ gì khác, trước kia tôi làm chuyện gì không phải với anh, xin anh đừng trách móc. Nhưng mà mấy chuyện này, phiền lòng giúp một tay

Vào khoảng 22 mỗi tháng là kỳ sinh lý của Tiêu Nhiên, trừ khi cô ấy rất bận hoặc là áp lực rất lớn, trên cơ bản là rất chính xác, cô ấy đau bụng kinh rất nghiêm trọng, làm phiền anh nấu cho cô ấy một chút nước gừng coca (*), nếu không cô ấy sẽ đau đến ngất đi. Cô ấy thích uống cà phê, nhưng uống nhiều quá không tốt cho dạ dày, nhắc nhở cô ấy thỉnh thoảng phải uống Hồng Trà ấm dạ dày, uống ít cà phê một chút. Nếu như trong trường hợp cô ấy tham dự hội nghi cần uống rượu, tuyệt đối không được để cho cô ấy đi một mình. Bình thường những thứ vụn vặt như thuốc nhỏ mắt, son môi thường dùng cô ấy rất dễ ném đi. Cô ấy rất thích ăn kem, nhất định phải kiểm soát cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không có điều khiển được, dạ dày của cô ấy không tốt, luôn ăn món này sẽ đau dạ dày. Còn có xương cổ của cô ấy rất có vấn đề, có thời gian mang cô ấy đi vật lý trị liệu, nếu không cô ấy đau thì ngay cả rời giường cũng không nổi.

(*) Nước gừng coca: là đun sôi gừng với nước coca, có thể ngăn chặn cảm, nhưng không thể trị cảm

Tạm thời chỉ nhớ được bấy nhiêu, nếu như có cái gì khác, tôi sẽ lại gửi mail cho anh. Cảm ơn.”

Chỉ nhờ anh chăm sóc Tiêu Nhiên, một câu cũng không nói nhiều lời. Điều này rõ ràng là kiểm tra xem anh có quân tử không mà thôi...... Nhóc con đáng chết! Nhược Hạo nhìn mail, cười khổ. Nếu là Dĩ Nặc trực tiếp gửi mail nói với anh, không được mơ tưởng đến bạn gái cậu ta, không làm theo thì cậu ta sẽ cướp Tiêu Nhiên về không bao giờ để ý đến suy nghĩ của người khác nữa. Thái độ cậu ta chân thành như vậy đến xin nhờ, ngược lại làm trong lòng Nhược Hạo có một giới hạn, anh không thể đụng vào giới hạn đó.

Sau một ngày làm việc Dĩ Nặc, về đến nhà, thường ngày đều có một người điện thoại hoặc nhắn tin cho anh, hỏi anh hôm nay về nhà anh hay về nhà cô, ăn cái gì, xem phim gì. Nhưng mà bây giờ tan việc thì về thẳng nhà, cảm thấy rất khó chịu. Anh mở máy vi tính lên, ngồi ở trong thư phòng, do dự một chút, mở hộp thư của mình ra.

Sau khi gửi cho Tiêu Nhiên một mail, tiếp tục tra tin tức dự án mình vừa mới làm, nếu Tiêu Nhiên đã muốn bọn họ phải suy nghĩ thật cẩn thận, ít nhất về mặt sự nghiệp, anh cũng phải nhanh chóng mở rộng mới đúng.

Điện thoại di động vang lên, anh nhanh chóng cầm lên, cho là Tiêu Nhiên gọi điện thoại cho mình, nhưng mà là điện thoại của Lam Tang. Anh nhíu nhíu mày, nhận.

“Alo, Dĩ Nặc, là em.” Giọng nói của Lam Tang vẫn mỏng manh như thế, nhưng Dĩ Nặc không còn cảm thấy như nữ sinh yếu đuối muốn được che chở nữa, chân chính cần che chở là phải như Tiêu Nhiên ngụy trang mình thành cứng rắn như xe tăng vậy.

“Cô có chuyện gì sao?” Lần trước nói vậy với Lam Tang, anh không có chút hối hận nào, dù sao cũng đang ở nhà Nhược Hạo, tự cô ta sẽ biết cách chăm sóc cho mình.

“Em muốn nói, gần đây đàn anh không có ở đây, em cũng không thể ở trong nhà người ta mãi được, muốn đi tìm phòng khác, anh có thể giúp em được không?” Cô cần che chở, đây là đương nhiên, đây là suy nghĩ của cô.

Dĩ Nặc cũng không phải là học sinh cao trung không biết từ chối, anh xoa xoa huyệt Thái Dương của mình. “Chuyện này sợ là không tiện.”

Lam Tang nghe ra cảm xúc của anh, suy nghĩ một chút, thận trọng hỏi: “Em nghe người ta nói, Tiêu Nhiên đi nước ngoài, để một mình anh ở trong nước?”

Thật sự không muốn trở mặt với cô ta, Dĩ Nặc còn dằn xuống ý nghĩ muốn cúp điện thoại của mình xuống. “Đúng.”

“Vậy, hai người chia tay?” Mặc dù biết cơ hội của mình không lớn, nhưng mà ngộ nhỡ nếu quả thật có khả năng này, cô sẽ không bỏ qua lần này, hơn nữa Dĩ Nặc cũng không phải là một người sẽ chờ đợi, cho tới bây giờ anh luôn là người tận hưởng lạc thú trước mắt.

Hít sâu một hơi, sau một khoảng thời gian tiếp xúc với khách hàng, sự chịu đựng của anh đã tốt hơn trước kia rất nhiều, nếu theo tính cách trước kia, đã cúp điện thoại từ lâu rồi. “Không có. Tôi sẽ ở trong nước chờ cô ấy trở lại. Tôi đã quyết định phải bắt nhốt cô ấy rồi.” Nói như vậy, cô nên biết rõ rồi.

Đương nhiên Lam Tang hiểu rõ ý của Dĩ Nặc, bởi vì cho rằng chờ đợi vốn dĩ còn không đáng tin bằng chờ Tổng Thống Mỹ đánh mất hộp đen, lại còn nói phải đợi một người khác trở lại, cuối cùng cô đã bỏ lỡ, người thuộc về cô lúc đại học đã không thấy tăm hơi. Bây giờ anh đã thuộc về một người khác. Cho dù hâm mộ, cho dù ghen tỵ, cũng là cô tạo thành.

Để điện thoại xuống, Lam Tang đi tới trước cửa sổ nhìn bầu trời đêm tối đen, hít một hơi thật sâu lại từ từ thở ra, tự hỏi mình mất đi Dĩ Nặc có hối hận không? Đường nhiên cô hi vọng thời gian có thể đảo ngược trở lại, có thể giải thích tất cả với Dĩ Nặc, có lẽ sẽ còn có kết cục khác, nhưng có thể để cho những ngày cuối cùng của mẹ trôi qua thật bình yên, thì tất cả đều đáng giá. “Mẹ, con sẽ bắt đầu sống lại lần nữa, mẹ hãy yên tâm.” Cô nhẹ giọng nói với bầu trời.

******

Cuộc sống mới ở nước Mỹ rất lộn xộn, hoàn toàn không có thời gian dừng lại suy nghĩ những chuyện đã xảy ra với Dĩ Nặc. Chỉ là kỳ sinh lý của cô tới, vẫn là đau chết đi sống lại.

Khi đã ổn định, cô xác định đề tài nghiên cứu với giáo viên hướng dẫn, bắt đầu tìm những thứ liên quan đến luận văn của mình, ba tuần lễ nhanh chóng trôi qua. Khi kỳ sinh lý tới, đúng lúc chủ nhật, sư tỷ không ở nhà, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là một mình ở nhà chịu dày vò, đau đến toàn thân run rẩy.

Ngay vào lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, run rẩy nghe điện thoại.

“Bây giờ em đang ở nhà sao?” Giọng nói của Nhược Hạo truyền đến, không phải từ “hello” cô đã nghe quen.

Tiêu Nhiên cười ảm đạm. “Đúng vậy, có chút không thoải mái.”

Có thể nghe ra được cô đang gắng gượng, Nhược Hạo không thể không bội phục sự tỉ mỉ của Dĩ Nặc, quả nhiên là kỳ sinh lý của cô đến. Xem ra hôm nay anh phải đi một chuyến rồi.

Khi Tiêu Nhiên mang vẻ mặt trắng bệch ra mở cửa, phát hiện là Nhược Hạo tới, thật sự vô cùng kinh ngạc. Anh vừa mới gọi điện thoại cho mình hỏi mình có phải không thoải mái hay không, sao lại đến đây rồi.

Nhược Hạo thở dài, lấy đồ đã mua ra, rót Hồng Trà cho Tiêu Nhiên, đưa cho cô., “Cái này là Hồng Trà làm ấm người, ở thời kỳ đặc biệt của em, hẳn là có tác dụng.” Xoay người lại nấu nước gừng coca cho cô, đây cũng là thứ Dĩ Nặc nói cho anh biết, chỉ mong có thể làm cô vượt qua thời kỳ đặc biệt này.

Khi Tiêu Nhiên cầm chén nước gừng coca, sửng sốt một chút. “Làm sao mà anh biết để mua cái này?”

Nhược Hạo cười cười, lấp liếm. “Anh biết rõ bụng của em rất đau...... Những ngày này phụ nữ rất vất vả, phải không?”

Trên trán cũng hơi có mồ hôi lạnh, Tiêu Nhiên cười cười. “Được rồi, chỉ có thể nói anh rất hiểu phái nữ.”

Anh đứng ở bên giường, nhìn cô khổ cực uống hết một chén to nước gừng coca, nhận lấy chén không, anh nói với cô. “Em đi nằm ngủ đi, ngủ một giấc xong là tốt.”

Tiêu Nhiên gật đầu một cái. “Cảm ơn anh còn cố ý đến xem em, anh rất bận rộn đúng không? Tranh thủ trở về đi.”

Lấy laptop từ bên trong balo ra, Nhược Hạo chiếm một góc ở phòng cô, không quan tâm lời đề nghị của Tiêu Nhiên, nói: “Không có việc gì, anh có thể ở nơi này tiếp tục công việc, hôm nay sư tỷ Tú Đình đến tối mới có thể trở về, anh tạm thời ở nơi này chăm sóc em.”

Biết Nhược Hạo sắp xếp tỉ mỉ, Tiêu Nhiên thật sự có chút băn khoăn. Trước kia lúc ở trong nước, mỗi lần Dĩ Nặc đều sẽ ở cùng với cô, lẳng lặng làm chuyện của mình, cô cảm thấy rất bình thường, nhưng Nhược Hạo làm như vậy, cô lại thấy rất phiền người ta, thật sự khác xa.

Nhược Hạo cũng không trả lời cô, tự mình tìm chỗ ngồi, bắt đầu làm chuyện của mình.

Uống nước gừng coca xong, Tiêu Nhiên cảm thấy khá hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ có những cơn đau bất ngờ kéo đến, cô không thể nhịn được, khẽ kêu thành tiếng. Mặc dù Nhược Hạo rất muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy không ổn, chuyện này lại không thể đi bệnh viện, nhìn cô đau đớn như vậy, anh thật sự cảm thấy đau lòng, nhưng lại đau mà không giúp gì được.

Mãi cho đến khi Tú Đình trở lại, Nhược Hạo mới đi. Tú Đình nhìn thấy Nhược Hạo ở đây, nhìn không khí giữa hai người còn có chút kỳ quái, không khỏi muốn hỏi đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì, vào nhà đã nhìn thấy Tiêu Nhiên suy sụp nằm trên giường.

Thấy Tú Đình trở lại, Nhược Hạo bắt đầu thu dọn đồ đạc, lặng lẽ không tiếng động đi theo Tú Đình đi ra khỏi phòng ngủ của Tiêu Nhiên.

“Cô ấy bị sao vậy?” Tú Đình có chút buồn bực.

Nhược Hạo dọn dẹp đồ đạc của mình xong. “Là kỳ sinh lý, nhưng mà bây giờ chỉ cần ngủ dậy là không còn chuyện gì nữa, cô vào đi, tôi đi trước đây.”

Tú Đình đồng ý, tiễn anh rồi đi vào.

Buổi tối Tiêu Nhiên tỉnh lại, ra ngoài tìm nước uống, Tú Đình nhìn thấy cô tỉnh, hỏi cô: “Em khá hơn chưa?”

Hoàn toàn bị hành hạ không còn sức lực Tiêu Nhiên gật đầu một cái. “Tốt hơn nhiều, sau khi ngủ dậy không còn đau như vừa nãy nữa.”

Tú Đình bưng một chén mì nóng ra. “Đến đây, em ăn cái này.”

Tiêu Nhiên ngồi ở bên cạnh bàn ăn trong phòng khách, đang cầm nước mì uống một ngụm. “Thật là thoải mái ~ cám ơn sư tỷ!”

Tú Đình xoay người dọn dẹp phòng bếp, oán giận cô: “Em đến kỳ sinh lý sao không gọi chị một tiếng, may nhờ bạn trai đẹp trai của em ở đây, nếu không em ngất đi thì phải làm sao bây giờ?”

“Loại chuyện như vậy cũng không phải là lần một lần hai rồi, nên em không nói cho chị. “ Tiêu Nhiên vừa ăn mì, vừa giải thích. “Còn nữa, sư tỷ, chúng em thật sự là bạn bè bình thường, bạn trai em bây giờ đang ở trong nước đấy.”

Tú Đình ngồi đối diện Tiêu Nhiên, rất nghiêm túc nói với Tiêu Nhiên: “Chị cho em biết, thật ra thì yêu trên đất khách, nhất là vượt ra khỏi đất nước, rất khó có kết quả gì tốt. Không cần cố chấp giữ suy nghĩ có bạn trai trong nước như của em nữa, trong tình yêu, đều là phụ nữ đắm chìm nhiều hơn, đến cuối cùng cũng thua thiệt nhiều hơn......”

Tiêu Nhiên nhớ lại mình ra nước ngoài cũng đã hơn một tháng không liên lạc với Dĩ Nặc, có phải bây giờ bên cạnh anh đã đổi người rồi không......

Nghĩ đến đây, Tiêu Nhiên không khỏi lắc đầu, Tú Đình nhìn thấy cô như vậy, chế nhạo cô: “Lại nói em xem người này đi, rất tỉ mỉ. Ngày cả khi em đến kỳ sinh lý cũng tới quan tâm chăm sóc, nếu không phải là anh ta thích em, chị sẽ móc trái tim ra luôn......”

Tiêu Nhiên không phản bác được, vừa cầm túi chườm để vào bụng của mình, vừa lắc đầu.

Dĩ Nặc có biểu hiện tốt nên công ty để cho anh có nhiều cơ hộ đi công tác hơn, thường xuyên ở những bàn bạc dự án ở những địa phương khác nhau, cùng khách hàng làm đánh giá, ngày cũng trôi qua thật nhanh. Mỗi ngày anh đều tự viết mail cho Tiêu Nhiêu, nhưng một mail trả lời cũng không có. Mõi đêm anh đều lên mạng viết cho cô một email, sau đó đến những trang cá nhân của cô xem một chút, để biết hướng đi mới của cô. Nhưng trong blog, space, QQ của cô, toàn bộ đều giống như bị hư, chỉ có một lần cập nhật cuối cùng kể từ khi cô đi, không hề có bất kỳ nội dung mới nào.

Nửa năm trôi qua, Dĩ Nặc lấy được một cơ hội trao đổi với trụ sở chính ở Mĩ, lần này anh không lựa chọn đưa cơ hội này cho những người khác, anh muốn dùng cơ hội này, đi nhìn một chút người mà anh nhớ thương kia.