Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 16: Tiêu Nhiên tỏ tình



Cứ tự chất vấn tình cảm của mình hết lần này đến lần khác như thế này thì mình cũng sắp điên rồi, vì vậy, Tiêu Nhiên không làm chuyện này nữa, nếu đã biết là thích, vậy thì thừa nhận sự thật này, dù biết cậu ấy có nhiều khuyết điểm, cậu ấy là người đàn ông trăng hoa, chưa bao giờ nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nếu mình thật sự yêu cậu ấy, nhất định mình sẽ bị thương. Cứ như vậy không ngừng tự cảnh giác mình, nhưng lại không ngừng nhớ nhung cậu ấy.

Biết cậu ấy tám năm, đã quen thuộc với cậu ấy đến mức không thể tách rời, tuy hai mà một, giờ đây Phương Tiêu Nhiên lại yêu thầm Khương Dĩ Nặc.

Quan hệ giữa cậu ấy và Lữ Doanh Ngọc càng lúc càng khắng khít. Thời gian hai người quen nhau không ngừng tạo nên kỷ lục mới, điều này làm Tiêu Nhiên mơ hồ cảm thấy lo lắng. Ông trời sẽ không đùa giỡn như thế chứ? Vào lúc cô biết mình thích cậu ấy, lại an bài một cuộc tình cho cậu ấy? Cô phải làm sao đây? Không lẽ vờ như không biết, tiếp tục làm bạn? Chỉ cần thế là đủ……

Mặc kệ như thế nào, cô vẫn quyết định nên tự tranh thủ một cơ hội, thử tỏ tình với cậu ấy xem mình có còn cơ hội hay không……

“Nhiên Nhiên, buổi hòa nhạc chúng ta đã hẹn nhau mấy giờ thì bắt đầu?” Dĩ Nặc đưa hộp đựng thức ăn cho Tiêu Nhiên, thuận tiện nhập vào ghi chú trong PDA của mình.

Tiêu Nhiên lắc đầu, “Cụ thể mấy giờ thì tôi cũng quên rồi, không phải cậu đang giữ vé sao?”

Dĩ Nặc gật đầu, “À đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên, tôi cho là cậu giữ, để tôi tìm một chút.” Sau đó, cậu ấy tìm vé trong ví, Tiêu Nhiên liếc thấy trong ví cậu ấy không có hình cậu ta và Doanh Ngọc, trong lòng hơi an tâm, sau đó lại tự cười nhạo hành động ngây thơ của mình.

“Sáu giờ tối ngày mốt, vậy năm giờ bốn mươi tôi đón cậu ở dưới lầu công ty cậu, chúng ta đi ăn gì đó rồi đi xem hòa nhạc.”

Cô hơi do dự, “Doanh Ngọc sẽ không để ý chứ?”

Dĩ Nặc vỗ vỗ đầu cô, “Cậu đã gặp cô ấy rồi, cô ấy rất thích cậu, dĩ nhiên sẽ không để ý. Chúng ta là anh em mà!”

Anh em…… Cách xưng hô này…… Lập tức kéo hai người ra thật xa……

Bàn tay anh huơ huơ trước mặt cô, cô giật mình, nhìn anh: “Làm gì đó?”

Khởi động xe, anh cười: “Thấy cậu đang ngẩn người, tôi lay tỉnh cậu……”

Cô xấu hổ che giấu tâm tình của mình: “Tôi đang nghĩ phải bảo toàn thịt hươu như thế nào, bằng không nhất định cha tôi sẽ ăn vụng hết……”

Dĩ Nặc cười ha ha, “Quỷ ăn vụng nhà các người không phải là cậu sao? Còn lo lắng người khác…… Thật là vừa ăn cướp vừa là làng!”

Tức giận nhìn Dĩ Nặc, Tiêu Nhiên muốn nhéo anh, Dĩ Nặc lại tránh né: “Chị hai, tôi đang lái xe đó, đừng quấy rầy tôi nha, bằng không cả hai chúng ta đều xong đời……”

“Dừng……” Tiêu Nhiên chẳng thèm liếc anh một cái, không lên tiếng.

Vì tạo cơ hội cho mình, ngày đi xem hòa nhạc, Tiêu Nhiên cố ý ăn mặc thật tỉ mỉ, áo màu hồng nhạt phối hợp với váy chiffon màu tím, tết tóc, trang điểm nhạt.

Lúc này Dĩ Nặc đang ở dưới lầu, khi nhìn thấy Tiêu Nhiên, huýt sáo một tiếng: “Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể hẹn cô không?”

Tiêu Nhiên có chút xấu hổ nhìn mình, “Như thế nào?”

Dĩ Nặc nhìn từ đầu đến chân, quan sát cẩn thận, “Nếu biết buổi hòa nhạc có thể làm cậu ăn mặc xinh đẹp thế này, thì ngày nào tôi cũng sẽ mua vé.”

Cô đẩy anh. “Được rồi, đi nhanh lên. Thật không biết xấu hổ……”

Nghệ sỹ bậc thầy trình diễn làm Tiêu Nhiên mê muội, không chớp mắt, không nhúc nhích. Lúc nghĩ giữa giờ, cô mới nhắm mắt lại một lát. “Thật hiếm thấy, cậu tôn sùng đến thế sao?” Dĩ Nặc ngồi bên cạnh, trêu chọc cô. Tiêu Nhiên mở mắt ra, nhìn anh, “Vẫn muốn xem, nghe trực tiếp mới biết thì ra rung động tinh tế đến vậy, tôi yêu Hisaishi Joe……”

Dĩ Nặc nửa thật nửa giả nói: “Chứ không phải cậu yêu tôi sao……”

Thường ngày rất dễ phản kích lại cậu ấy nhưng hôm nay lại hơi chậm chạp, chần chừ, một lúc sau mới trả lời: “Đó là vì cậu yêu tôi nên tôi mới yêu cậu.”

Đột nhiên cô muốn dò xét, vì vậy hỏi anh: “Lúc cậu và Doanh Ngọc đi chung với nhau, có vui vẻ như khi đi chung với tôi không?”

Dĩ Nặc cười cười, “Làm sao có thể giống nhau được? Cô ấy là bạn gái tôi, cậu là bạn thân của tôi, đi với cậu thoải mái hơn, đây là điểm khác biệt.”

Nói rõ ràng như thế, cô càng tin chắc ý nghĩ ban đầu của mình, cậu ấy chỉ coi mình là bạn tốt nhất mà thôi. Vì vậy ê ẩm nói: “Vậy, cậu thật sự thích Doanh Doanh?”

Âm thanh nhắc nhở buổi biểu diễn sắp tiếp tục, Dĩ Nặc nói qua loa: “Ừ, có thể nói cô ấy là cô gái rất tốt mà tôi từng quen, đương nhiên thích…… Nếu không tôi quen cô ấy làm chi……”

Thật là một đáp án đúng chuẩn đàn ông trăng hoa, nói cũng như không nói. Chẳng qua, đáp án này, cậu ấy đã nói rõ, bạn tốt cũng không thể là bạn gái. Xem ra tình yêu thầm lặng của cô sẽ không có happy ending rồi……

Lần nghỉ tiếp theo, Tiêu Nhiên nhìn thấy điện thoại của mình có cuộc gọi nhỡ, mở ra xem, là Doanh Ngọc. Tâm trạng cô đang rối loạn, lập tức lạnh xuống một nửa. Gọi điện lại, Doanh Ngọc bắt máy, “Nhiên Nhiên, cô và Dĩ Nặc vừa xem hòa nhạc đúng không?”

“Ừ, đúng vậy. Tôi vừa thấy cô gọi nên gọi lại, tìm Dĩ Nặc có chuyện gì sao?” Tiêu Nhiên liếc Dĩ Nặc đang mua nước.

“Không có việc gì, anh ấy đã nói trước với tôi là phải đi với cô, vừa đúng lúc không còn vé nên không thể cho tôi đi, thật tiếc, lần sau nhất định phải kêu tôi. Một lát anh ấy sẽ gọi lại cho tôi, cô không cần nói với anh ấy.” Trong lời nói Doanh Ngọc lộ ra sự chiếm hữu mạnh mẽ, e là đang để ý bạn trai đi ra ngoài với người gọi là hồng nhan tri kỷ mà thôi.

Để điện thoại xuống, quay đầu nhìn Dĩ Nặc. Anh đưa nước suối cho cô. “Điện thoại của ai vậy?”

Tiêu Nhiên chỉ chỉ vào anh. “Là bạn gái cậu, đại khái là do cậu không nhận điện thoại, nên cô ấy gọi qua đây.”

Dĩ Nặc gật đầu, “Ừ, một lát tôi gọi lại cô ấy.” Tiêu Nhiên chịu thua anh rồi. “Cô ấy quản cậu rất chặt sao……”

Anh không lên tiếng, chỉ cười.

Tiêu Nhiên cảm thấy có thể Dĩ Nặc nghiêm túc với Doanh Ngọc, vì vậy trong lòng toát ra một vị chua xót, nên buồn bực không nói tiếng nào xem tiếp buổi biểu diễn. Cũng may cô là người dễ nhập tâm, dưới sự trình diễn của người nghệ sĩ, cô dần đắm chìm trong giai điệu tuyệt đẹp uyển chuyển của khúc nhạc.

Cuối cùng là ca khúc chính trong phim Mùa hè của Kikujiru – Summer. Nhìn nghệ sĩ biểu diễn, Tiêu Nhiên mới biết, thì ra đàn piano làm người ta thanh thản dễ chịu nhưng cũng làm người ta cảm động đến rơi nước mắt.

Dĩ Nặc nhìn gương mặt đầy nước mắt của Tiêu Nhiên, lắc đầu nói: “Thật may là cậu không có thích trang điểm như mấy cô gái khác, nếu không mặt mũi sẽ bị khóc lem hết, thiệt là, cậu bao nhiêu tuổi rồi, nghe hòa nhạc mà cũng có thể khóc…… Lấy đâu ra nhiều sức lực vậy hả……”

Tiêu Nhiên không chịu yếu thế, sẵng giọng trả lời, “Cậu có vấn đề gì sao? Nếu như có, cũng mặc kệ! Tôi cho cậu biết, chọc tới tôi, tôi lau nước mũi lên quần áo cậu!”

Dĩ Nặc chép miệng, “Đúng là cô gái thô lỗ mà……” Nói xong, anh đứng lên, kéo tay cô, “Đi thôi, cẩn thận dưới chận, đừng để ngã……”

Ánh đèn phòng hòa nhạc chỉ lờ mờ, mắt Tiêu Nhiên lại bị chứng quáng gà nhẹ, có lúc sẽ nhìn nhầm, cho nên mỗi lần Dĩ Nặc đều nhớ kéo tay cô, đề phòng cô ngã xuống.

Đến cổng ra vào, Dĩ Nặc bảo Tiêu Nhiên đứng đây chờ anh đi lấy xe, nhưng Tiêu Nhiên không đồng ý: “Thôi khỏi, tôi tự đón xe về nhà. Cậu đi đi.”

Dĩ Nặc cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay Tiêu Nhiên lại thất thường như vậy? Anh đi đến gần cô: “Sao vậy? Hôm nay dì cả cậu tới hả? Sao cảm xúc khác thường như vậy? Cậu xem thử xem bây giờ là mấy giờ rồi, tự cậu đón xe, tôi rất lo lắng, đương nhiên phải tự tôi đưa về…… Vả lại, trước giờ vẫn thế mà, cậu uống nhầm thuốc sao?”

Tiêu Nhiên vẫn không chịu để anh đưa về, “Cậu đi tìm Doanh Ngọc nhanh đi, người ta đang nóng lòng chờ đợi đấy……”

Thì ra là vậy, chắc là cuộc điện thoại vừa rồi đã làm Tiêu Nhiên không vui, Dĩ Nặc dỗ dành cô: “Được rồi, chắc chắn Doanh Ngọc không phải cố ý, cậu cũng đừng tức giận, lát nữa tôi cũng không đi tìm cô ấy, trễ thế này, khẳng định cô ấy đã ngủ rồi.”

Muốn nói tốt cho cô ấy sao? Thật là! Đột nhiên Tiêu Nhiên giận dỗi, tự chạy lên xe taxi, không thấy bóng dáng đâu.

Ngay lập tức, Dĩ Nặc gọi điện thoại cho cô. “Nhiên Nhiên, tiểu tổ tông của tôi ơi, đang yên đang lành, sao bỗng dưng cậu lại như vậy?”

Tiêu Nhiên trả lời anh. “Không có việc gì cả, tôi chỉ cảm thấy rất ngại vì đã làm phiền cậu.” Đoán chừng ghen tuông trong lời nói có thể gây ra trận mưa acid có pH = 3……

“Nhiên Nhiên, cậu nói vậy là có ý gì, sao lại là phiền phức? Vả lại, cậu làm phiền tôi đâu chỉ ngày một ngày hai, cậu yên tâm, tôi sẽ không so đo với cậu đâu.” Dĩ Nặc vẫn không biết tại sao cô lại tức giận.

Xem ra, chắc chắn Dĩ Nặc không hiểu tâm trạng của cô, Tiêu Nhiên thở dài, “Về đến nhà sẽ nhắn tin cho cậu.”

Về đến nhà, tắm rửa thay quần áo xong, cô phát hiện điện thoại mình có năm tin nhắn. Mở ra xem, là Dĩ Nặc.

“Nhiên Nhiên, tôi đến nhà rồi, cậu thì sao?” Nhấn tắt.

“Nhiên Nhiên, cậu đến nhà chưa? Có phải điện thoại di động hết pin không? Đến rồi thì mau nói cho tôi biết.” Nhấn tắt.

“Nhiên Nhiên, đã trễ thế này rồi, không phải bị người ta bắt cóc chứ? Đừng ép tôi nửa đêm gọi điện thoại đến nhà cậu quấy rầy!” Vẫn nhấn tắt

“Nhiên Nhiên, có phải cậu ngủ rồi không? Tôi mới vừa gọi cho công ty taxi, họ nói cậu đã về nhà, nếu như sáng mai thấy tin nhắn, nhớ trả lời lại tôi.” Người này…... Đúng là cố chấp mà……

Một cái cuối cùng là của Trịnh Nhược Hạo.

“Tiêu Nhiên, tối mai có bận việc gì không? Có thể đi uống trà với tôi không?”

Cô suy nghĩ một lát, trả lời lại: “Được, trước khi tan sở sẽ liên lạc lại.”

Có lẽ, tình cảm của mình đã lầm đường rồi, cô và Dĩ Nặc là bên nhau không đúng lúc.