Nếu Như Có Một Ngày

Chương 10-2



Đào Nhiên cười rất vui vẻ, gật đầu nói: “Được, kết quả thế nào khỏi cần bàn cãi rồi.”

Long Nữ nhắm chuẩn bi đen số 8, bò dài trên bàn, mắt nhìn chăm chú vào trái bóng đó, tư thế hoàn hảo, vút một tiếng “cạch”, kết quả đã rõ. Đào Nhiên thật không ngờ một cô gái lại có thể đánh billard hay như thế, không cho anh cả cơ hội ra tay. Lúc đầu anh còn tưởng cô đánh được một bi đã là may mắn lắm rồi. Nhưng khi cô liên tiếp đưa ba bi lọt lỗ thì anh mới ý thức được sự nguy hiểm, hơn nữa trông dáng vẻ của cô thì rõ ràng là một cao thủ, vậy mà dám trêu anh.

Long Nữ ngẩng đầu nhìn anh nói: “Hà hà, thua chưa nào, thua thì phải chịu phạt đấy nhé.” Cái khác thì Long Nữ không biết, chứ đánh billard thì chắc chắn là món tủ của cô. Giang Đông thích nhất là đánh billard. Trong nhà họ có một phòng billard, cô thường chơi lúc buồn chán nên thành cao thủ luôn, lại có cả hướng dẫn của Giang Đông nữa nên càng trở thành “cao thủ của cao thủ.”

“Hừ, em nói đi, chuyện gì?” Đào Nhiên nghiêng đầu không thèm nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của cô nàng, hậm hực nói.

“Ừm, em có một chuyện muốn hỏi anh, anh có thể từ chối trả lời. Anh là tiểu thụ phải không?” Long Nữ hỏi rất thật thà, tới mức khiến Đào Nhiên xém chút thì tưởng mình chắc chắn là gay luôn!

“Anh không phải.” Đào Nhiên trả lời quyết đoán. Long Nữ rất hoang mang nói: “Người ta nói người đẹp thì thường là tiểu thụ mà nhỉ, lạ thật.” Long Nữ chỉ biết qua loa chuyện tình yêu đàn ông. Trác Lan mới là cao thủ, thường xuyên nói cô nghe mấy chuyện này, dần dần cô cũng biết được chút bí mật sâu kín trong đó.

Đào Nhiên bó tay với cô luôn, bất đắc dĩ nói: “Anh đói rồi.”

Rất nhiều cô gái trong quán KFC quay đầu trộm nhìn anh chàng đẹp trai trong góc quán. Nhưng mỹ nam đó ôm bộ mặt vừa bất lực vừa bi đát, còn cô gái ngồi đối diện thì cứ cắm cúi ăn, hết khoai tấy chiên, cánh gà lại đến kem mút...

Lúc nãy Đào Nhiên kêu đói, còn nói thua thì phải trả tiền ăn, Long Nữ đồng ý cái rụp, muốn ăn KFC. Đào Nhiên thề với lòng rằng, đời này anh chỉ đến mấy nơi như thế này một lần duy nhất mà thôi. Vừa rồi Long Nữ nói đàn ông con trai thì phải đi xếp hàng, còn cô liền chạy vào trong tìm chỗ ngồi rồi ngoan ngoãn ngồi chờ. Đào Nhiên muốn điên lên luôn khi phải đứng xếp hàng, bao nhiêu người chen lên chen xuống, chốc chốc lại có người đụng vào anh, anh ghét nhất bị người khác đụng vào, nhưng nghĩ tới vẻ hớn hở vui mừng của Long Nữ, thôi thì anh gắng chịu vậy.

Tới lúc anh bê một đống đồ ăn vào trong tìm cô, nhận ra cô đang cười hi hi nhìn anh, thật khiến người ta nghĩ cô là một đứa trẻ, một đứa trẻ rất dễ thương.

Mấy thứ này anh ăn không quen, nhưng Long Nữ tuân theo tinh thần cách mạng có phúc cùng hưởng, một mực đòi anh phải ăn, đã thế còn cực kỳ hào phóng chia cho anh phần chocolate Sundae mình thích ăn nhất. Sau cùng anh chịu không nổi nữa, kêu muốn hút thuốc, Long Nữ trừng mắt, mắng anh không có đạo đức công cộng.

Và thế là bữa ăn này kết thúc trong cảnh Long Nữ một mình ăn sạch bách, Đào Nhiên một mình ngồi ngán ngẩm. Ăn xong Long Nữ nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, lập tức nói phải về nhà, Đào Nhiên bất lực hết cỡ.

“Tiểu công, sau này lại đi chơi tiếp nhé, chúng mình là anh em tốt với nhau mà.” Đây là tổng kết cuối cùng của Long Nữ sau buổi du hí KFC này, Đào Nhiên cười rất vui vẻ, nụ cười thực sự từ sâu thẳm trong tâm hồn anh.

Long Nữ còn chưa bước qua cửa nhà đã nghe thấy tiếng điện thoại reo, cô nhanh nhẹn mở cửa, lao tới bên điện thoại, cầm ống nghe lên, động tác thành thục.

“Đi đâu vậy?” Đầu bên kia, giọng nói của Giang Đông rất thấp, nghe là thấy tâm trạng đang không được tốt.

“Đi ra ngoài.” Long Nữ lạnh lùng nói, trong bụng nghĩ không nói đấy, sao lại phải nói cho anh nghe.

“Anh hỏi lại em một lần nữa, em đi đâu vậy?” Giọng nói của Giang Đông y như đá lạnh, Long Nữ hơi rùng mình.

“Đi ăn tối.”

“Đi với ai?”

“Với bạn.”

“Nam hay nữ?”

“Chẳng nam chẳng nữ.”

“Đừng có để anh bắt được, còn nữa, Nựu Nựu tuần sau tròn ba tháng, chúng ta sẽ cùng đi.” Anh nói xong thì cúp máy, Long Nữ cầm điện thoại mà tức nổ đọm đóm, mãi mới phát ra được một câu thê lương: “Giang Đông, anh là đồ khốn! A... tôi điên mất thôi.”